Xe dừng lại trước cửa công ty luật, Cảnh Nhiên đánh thức Thiển Thâm dậy, Thiển Thâm dường như rất không hài lòng khi có người đánh thức cô dậy trong lúc đang ngủ mơ, cau mày thò đầu ra bên ngoài nhìn xem, uyển chuyển vươn vai một cái vẫn còn không muốn xuống xe.
Cảnh Nhiên thấy bộ dáng đáng yêu này của cô ấy trong lòng rất ấm áp, nhưng mà nghĩ đến sau chuyện lần trước mầm bệnh trong người cô ấy không khỏi được, lần này lại bị ốm lâu như vậy, không khỏi lo lắng nói: “Thật sự mệt như vậy sao, hay là tôi đưa em về tận nhà?”
Thiển Thâm không đồng ý, quay người túm lấy túi hành lý ở ghế sau lên, kiểm tra thấy mấy món đồ tùy thân đều đủ cả, nói: “Không sao đâu, vụ kiện này xong em sẽ nghỉ ngơi lấy sức một hai ngày. Em đi đây, anh đi đường cẩn thận.”
Thiển Thâm mang theo hành lý đứng ở ven đường, nhìn theo Cảnh Nhiên rời đi mới xoay người đi về phía tòa nhà. Không ngờ, cô vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy hai anh em sắc mặt khác nhau đang nhìn mình.
Tân Gia Ny liên tục đưa mắt ra hiệu về phía cô, giống như khóe mắt đang bị rút gân co giật vậy, mặt Tân Tử không hề biến sắc nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
Ba người đứng tạo thành thế chân vạc, Thiển Thâm không mở miệng, dứt khoát ném thẳng túi hành lý trên mặt đất, mặc cho bọn họ đứng đó nhìn mình chằm chằm. Nhưng mà, nếu so sánh về phần kiên nhẫn thì không ai vượt qua được Tân Tử. Có điều, Thiển Thâm không phải là người yếu kém nhất trong ba người, bởi vì một lát sau Gia Ny đã không chịu được nữa đứng ra giảng hòa.
Gia Ny tiến lên khoác vai Thiển Thâm, oán trách nói: “Lương, tại sao chị đi công tác cũng không nói cho anh của em biết, hai ngày nay anh ấy rất lo lắng…”
“Tiểu Ny, không cần nhiều lời.” Tân Tử ngắt lời Gia Ny, trên khuôn mặt trắng xanh sạch sẽ bình thản không có điểm nào lạ. “Anh về công ty đây.”
Gia Ny cuống đến mức véo Thiển Thâm, Thiển Thâm đau đến mức phải hít sâu vào một hơi, nhưng mà đáng kinh ngạc là vẫn duy trì im lặng, không nói một câu nào. Nói cho cùng nha đầu Tiểu Ny này vẫn đứng về phía anh trai, thấy hết hi vọng liền hung hăng xoay đầu nhìn chị dâu của cô. Thiển Thâm cắn răng, khuôn mặt hơi có chút dữ tợn nhìn Gia Ny, tiếng nói xuyên qua kẽ răng hung tợn nói: “Tôi ở đó tình cờ gặp được Cảnh Nhiên, tin hay không tùy các người.”
Cô gỡ tay Gia Ny ra, mặt nhăn nhó vội vàng không ngừng xoa cánh tay của mình, nha đầu chết tiệt kia xuống tay cũng thật mạnh, chắc chắn đã bị tụ máu trong rồi.
Tân Tử vẫn chưa đi xa, lúc nghe thấy thế bước chân thoáng tạm dừng lại, rồi lập tức bước nhanh đi đến chiếc xe phía trước, lên xe rời đi, không nói tiếng nào.
Gia Ny đi theo Thiển Thâm tiến vào văn phòng, vừa đóng cửa lại đã bắt đầu ném bom liên tục: “Chị đi công tác tốt xấu gì cũng nên nói một tiếng với anh của em chứ. Chị có biết buổi sáng hôm đó anh ấy không nhìn thấy chị, hành lý cũng không còn, bộ dạng hoảng sợ như thế nào hay không?”
“Bộ dạng thế nào?” Thiển Thâm thong thả mở Laptop, thảnh thơi đối phó với Gia Ny.
Gia Ny bị thái độ không quan tâm của Thiển Thâm chọc giận, tiến lên một bước hung dữ gập mạnh Laptop của cô ấy lại, vẻ mặt đau lòng nói: “Chị đừng làm anh của em sợ có được không, chị biết rõ anh ấy quan tâm đến chị như thế nào, tại sao chị cứ làm khổ anh ấy vậy. Di động không nghe cũng không trở về đúng hạn, lại trở về cùng với cái ông luật sư Cố kia. Anh của em hằng ngày đều chạy tới công ty luật chờ chị trở về, nhưng mà mới vừa rồi chị còn đối xử với anh ấy như vậy, chị muốn anh ấy phải nghĩ thế nào đây.”
Quan tâm đến cô? Lời này tại sao nghe lại khó chịu như thế.
Thiển Thâm đẩy tay Gia Ny ra, mở Laptop lên, thản nhiên nói: “Tôi và anh của cô tự có cách sinh hoạt của chúng tôi. Bây giờ đang là thời gian làm việc, xin luật sự Tân chớ quên thân phận của mình.”
Gia Ny sửng sốt, không ngờ Thiển Thâm sẽ nói thẳng những lời đuổi khách với cô như thế, dáng vẻ kiêu ngạo tiêu tan quá nửa, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng.
Ngón tay thon dài của Thiển Thâm nhanh chóng lướt trên bàn phím, vẫn không ngẩng đầu lên hỏi lại một lần: “Vẫn chưa đi ra ngoài sao?”
“Lương…”
“Nói chuyện cần để ý đến tình hình, chú ý công và tư rõ ràng.”
Gia Ny hậm hực ra khỏi cửa, cô ấy không có thái độ đúng mực như anh trai của mình, khi đóng cửa dùng sức rất mạnh, Thiển Thâm cảm thấy ngay cả bàn làm việc cũng chấn động theo. Cô ấy vừa đi ra ngoài, Thiển Thâm lập tức đẩy laptop ra, làm sao còn có nửa phần bộ dạng bình tĩnh tự nhiên khi nãy. Cô đứng dậy đi bộ thong thả vòng quanh phòng làm việc, cô không muốn để cho mình thấy yên tĩnh, giống như chỉ cần đột nhiên yên tĩnh cô sẽ không có cách nào suy nghĩ được.
Giữa bọn họ tồn tại một bầu không khí rất kì quái, đi lại xung quanh bầu không khí đó phải cẩn thận, cô thường xuyên cảm thấy ngạt thở nhưng lại không thể dễ dàng phá tan bầu không khí đó. Bọn họ đứng cách nhau xa, nhìn về phía nhau, không ai bằng lòng bước lên phía trước một bước, vươn tay về phía đối phương trước, dường như người di động trước sẽ vô tình lọt vào một trận tập kích, sau đó tan thành tro bụi.
Cô lấy từ ngăn bên trong của túi hành lý ra một cái tượng gỗ nhỏ, trải qua thời gian mài mòn, hơn nữa chủ nhân của nó chung quy vẫn rất thích cầm nó vuốt ve trong tay, trải qua một thời gian dài những vết khắc vốn rõ nét sáng bóng đã trở nên trơn nhẵn mờ nhạt, sớm đã không nhận ra đó là nét khắc dựa trên dung mạo của cô.
“Nếu anh vẫn còn yêu em một chút hãy lập tức nói cho em biết đi. Cho dù anh có chấp nhận hay không, em cũng sẽ đem tất cả những chuyện năm đó nói cho anh biết.”
Thiển Thâm vừa sờ cái mũi của tượng gỗ vừa nói, sau đó tập trung chăm chú nhìn nó một lúc lâu, cuối cùng cười khổ một tiếng: “Anh vẫn không chịu nói. Đây là cách tra tấn em của anh sao? Để cho em mãi mãi không thể đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì, để lại một mình em khổ sở phiền muộn oán giận. Nhưng mà Tân Tử à, em thật sự quá mệt mỏi rồi.”
Nhanh chóng đến giờ tan tầm, Thiển Thâm mang theo túi hành lý chào hỏi sếp trưởng một tiếng rồi đi về trước. Trong lòng lung tung rối loạn, cô cũng không biết hiện tại mình nên trở về đâu, quay về biệt thự, cô không biết mình nên đối diện với anh ta như thế nào, chẳng may bản thân lại không khống chế được cảm xúc miệng nói không suy nghĩ chỉ khiến tình hình càng hỏng bét, nhưng mà quay về nhà mình cô lại cảm thấy làm như vậy trận chiến tranh lạnh này càng không thể cứu vãn được.
Lúc đi ra khỏi thang máy cô vẫn chưa đưa ra được một quyết định chính xác, nhưng mà trong lúc này trước mặt cô đã xuất hiện một người, cô ngẩng đầu vừa nhìn, trong lòng lập tức cười lạnh, chuyện về nhà cứ từ từ tính sau đã, bởi vì hiện tạo có chuyện cực kì phiền phức đang đợi cô.
Dịch Nguyệt San đeo kính râm rất to chờ ở đại sảnh lầu một, cũng không biết đã đứng ngẩn người ở đó bao lâu, cô ta nhìn thấy Thiển Thâm đi ra vội bước lên phía trước chặn đường cô.
Nguyệt San thoáng kéo cặp kính râm xuống, lộ ra đôi mắt trơn láng như nước, rất cẩn thận đi theo Thiển Thâm nói: “Lương tiểu thư, tôi đặc biệt đứng ở đây đợi cô, chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện thẳng thắn không?” Nói xong, lại nhanh chóng đeo kính mắt vào, giống như nơi này rất nguy hiểm, khắp nơi đều có paparazi.
Lương Thiển Thâm từ xưa đến nay thống hận nhất chính là kẻ thứ ba, bà dì trong nhà kia đã là một kẻ thứ ba to đùng, trước mặt lại là một kẻ thứ ba nho nhỏ. Kẻ thứ ba đã đành, nhưng mà rõ ràng là kẻ thứ ba còn không tự biết mình cứ bày ra bộ dáng đáng thương yếu đuối, giống như Lương Thiển Thâm mới là kẻ thứ ba đi phá hoại hạnh phúc của người khác, sự thật như vậy khiến cho Thiển Thâm đã hận càng hận hơn.
Tốt, hôm nay vốn dĩ tâm tình cô cũng khó chịu sẵn, Dịch tiểu thư bằng lòng đến làm vật hi sinh, tại sao cô không hoàn thành tâm nguyện cho cô ta chứ.
“Vậy tìm quán cà phê nào đi.” Thiển Thâm đem những suy nghĩ trong lòng giấu thật kỹ, trên mặt nở ụ cười ấm áp.
Nguyệt San dẫn cô đến một quán cà phê tầm thường ngồi xuống, nhưng mà dường như Nguyệt San vẫn không yên tâm, lại chọn một chỗ tối trong quán để ngồi. Thiển Thâm âm thầm hừ lạnh, cô ta đang tự coi mình như một đại minh tinh hay sao vậy.
Nguyệt San quay lưng về phía cửa, lúc này mới tháo kính râm xuống, Thiển Thâm đợi nhân viên phục vụ đưa menu tới liền chọn bừa hai tách cà phê.
Thiển Thâm nhìn Nguyệt San mỉm cười: “Dù sao chúng ta cũng không phải đến một quan cà phê cao cấp gì, uống tạm một chút không sao chứ?”
Nguyệt San không nói gì, dịu ngoan gật gật đầu. Sau khi cô ta tháo kính râm xuống, Thiển Thâm mới phát hiện ra sắc mặt cô ta rất tệ, cho dù dùng phấn lót rất dày cũng khó có thể che dấu sắc mặt u ám kia, có điều ánh mắt của cô lạnh nhạt dị thường.
“Lần trước cô nói tôi bảo Tạ Tranh vùi dập cô, đã làm rõ chưa?” Qua một lúc lâu đối phương không có động tĩnh gì, Thiển Thâm không muốn tiếp tục dông dài với cô ta, lành lạnh mở miệng.
Nguyệt San vô tội xoa xoa mặt: “Tôi không biết, ngày hôm đó đúng lúc tôi đi tìm chủ tịch Tạ, vừa lúc đứng ở ngoài cửa nghe thấy ông ấy nói tên của cô.”
Thiển Thâm sắc lạnh nhìn về phía Nguyệt San, khẽ cười nói: “Có tên của tôi suy ra chính là tôi làm sao? Vậy tôi cho cô biết, khoảng thời gian đó tôi ở nhà dưỡng bệnh, không có liên lạc gì với bên ngoài, chuyện Lương Thiển Thâm tôi đã làm nhất định sẽ không trốn tránh, nhưng mà không làm tôi cũng sẽ không thừa nhận.”
“Lương tiểu thư, tôi biết cô có địch ý với tôi, Tân Tử đối xử với tôi rất tốt, cũng rất quan tâm đến tôi, cho nên, tôi là cái gai trong mắt cô.” Nguyệt San dường như không muốn tranh cãi chuyện kia với Thiển Thâm, ngược lại khơi mào câu chuyện nhắc tới người đó: “Không nói dối cô, quả thật tôi thích anh ấy. Khi anh ấy cưới cô, tôi không biết rõ tình hình, nếu không tôi tuyệt đối không để cho anh ấy làm như vậy.”
Lửa giận trong lòng Thiển Thâm bốc lên, chút ý cười cuối cùng cố duy trì trên mặt cũng biến mất không còn dấu vết, còn cô gái ngồi đối diện cô cũng từ từ thu hồi bộ dáng yếu đuối đáng thương, sắc mặt lạnh lùng nhìn Thiển Thâm.
“Rốt cuộc cô cũng ngửa bài với tôi rồi sao?”
Ngón tay Thiển Thâm đặt ở trên đùi phát lạnh, đầu ngòn tay hơi ướt, trong lòng có chút phấn kích, nhưng mà còn căng thẳng hơn.
Nguyệt San dịu dàng cong khóe môi lên, không trả lời nói: “Thật ra, cô cũng có thể nhận ra, Tân Tử cưới cô chẳng qua vì muốn trả thù cô. Ở trong lòng đàn ông, thứ không chiếm được mãi mãi là thứ tốt nhất. Chúng ta đều là phụ nữ, cho nên, tôi có thể đoán được cô cũng có tình cảm với anh ấy, nếu không cũng sẽ không lấy anh ấy. Nhưng mà, như vậy cô sẽ thật sự vui vẻ sao?”
Cà phê được bưng lên, mắt nhìn thấy chất lỏng màu nâu nóng bỏng kia, Thiển Thâm cố nén lại ý nghĩ sẽ hắt nó về phía con tiện nhân kia ở trong đầu. Tất cả đã bày ra rồi, cô cũng không cần tiếp tục giả tạo nữa, Thiển Thâm chẳng thèm nhìn hỏi lại: “Tôi vui vẻ hay không có quan hệ gì tới cô đâu?”
“Nhưng năm cô không ở đây, đều là tôi ở bên cạnh anh ấy, tôi tận mắt chứng kiến anh ấy làm sao có thể từ một anh sinh viên nghèo khổ không xu dính túi trưởng thành trở thành Tân Tử hiện tại. Có lẽ tôi nói như vậy cô không hiểu, nhưng mà, những ngày gian khổ này, đều là tôi cùng ấy ấy đi qua, chứ không phải cô.” Khi Nguyệt San gằn từng tiếng nói xong, tiếng nói du dương thánh thót lại lộ ra một khối hung ác, vừa như đang khoe khoang vừa như đang ai oán.
Lương Thiển Thâm cầm tách cà phê, cúi mắt xuống nhìn chất lỏng sóng sánh hai cái, che dấu cuồng nộ trong lòng, cay nghiệt châm biếm nói: “Tôi thật sự rất khinh thường, nếu thật sự anh ta có tình ý với cô như vậy tại sao lại cưới tôi? Mặc kệ động cơ của anh ta là gì, Dịch tiểu thư hiển nhiên không phải người hàng đầu trong lòng anh ta, hay là Dịch tiểu thư tự mình lầm tưởng?”
Đối với lần châm chọc này của cô Nguyệt San lại khẽ cười, vẻ mặt tươi cười bí hiểm, trong mắt hiện lên mũi nhọn chói mắt: “Có chuyện này e rằng Lương tiểu thư không biết, Tân Tử tuyệt đối sẽ không bỏ mặc tôi.”
Chẳng biết tại sao, tâm Thiển Thâm như có sấm nổ, sắc mặt dần dần trắng bệch, trong tiềm thức không muốn nghe những lời nói tiếp theo của cô ta, nhưng mà đối diện với hai cánh môi đỏ mọng liên tục đóng mở, những lời nói giống như quỷ hút máu cứ chui vào trong tai Thiển Thâm không lọt một chữ: “Chuyện này có chút khó nói. Năm đó khi anh ấy vừa mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tôi vừa tròn mười chín. Tôi vì sự nghiệp trình diễn của mình bôn ba, anh ấy vì công ty của anh ấy mệt nhọc, chúng tôi cũng vừa mới cùng thuê phòng tại một chung cư, liền từ từ trở nên thân quen. Sau đó không lâu, tôi ký hợp đồng với một công ty nhỏ, cũng bắt đầu chụp hình quảng cáo. Còn khi đó, Tân Tử đang lo lắng vì bản hợp đồng làm ăn đầu tiên của anh ấy, đối phương không muốn kí hợp đồng với một công ty nhỏ không có danh tiếng gì của anh ấy. Tôi muốn giúp anh ấy, liền hao công tốn sức để gặp được ông chủ kia, biết được người kia rất thích xem nữ người mẫu nhảy múa, tôi nhịn nhục nhảy cho ông ta xem một đoạn.” Nguyệt San bỗng nhiên nhắm mắt lại, môi trắng xanh, nước mắt chảy ra: “Sau đó… Lương tiểu thư, đúng như hiện tại cô đang nghĩ đó, tôi… bị người nọ ép buộc, ông ta nói chỉ cần tôi ở cùng ông ta một đêm, ông ta lập tức đem toàn bộ công trình giao cho Tân Tử.”
Cái chén trong tay Thiển Thâm rơi xuống theo tiếng nói, cà phê nóng bỏng vẩy đầy bàn, từ bên cạnh bàn nhỏ xuống chiếc quần trắng của Thiển Thâm những vết lấm tấm đậm nhạt không đồng đều. Còn cô không hề hay biết, máu dồn ở ngực, những lời của Dịch Nguyệt San nói đối với cô như sét đánh ngang tai, toàn bộ tâm lý được dựng lên sụp đổ ầm ầm.
Nguyệt San thấy mặt Lương Thiển Thâm đã cắt không còn giọt máu, nói tiếp: “Lương tiểu thư, cô cũng biết Tân Tử là người trọng tình trọng nghĩa, nếu anh ấy không thể bỏ mặc tôi, thay vì để ba người đau khổ, không bằng nên chấm dứt thì hơn. Cô xuất sắc như thế, không sợ không tìm được người yêu, nhưng tôi chỉ có Tân Tử.”
Trước mắt Thiển Thâm lúc sáng lúc tối, vẻ mặt đang rơi lệ của Dịch Nguyệt San bị méo mó không còn nguyên hình. Móng tay của cô đã găm sâu vào máu thịt, đau đến thấu tim gan mới bảo vệ được một tia tỉnh táo cuối cùng của cô. Cô không thể ngã gục trong lúc này, cô làm sao có thể rơi vào thế hạ phong trước mặt người phụ nữ này.
Thiển Thâm cố tự bình tĩnh nói: “Cô cho rằng cô nói như vậy, tôi sẽ tin cô sao?”
Ngón tay mảnh khảnh của Nguyệt San phe phẩy khăn giấy trên mặt bàn, cười nhạt nói: “Lương tiểu thư, cô có tin tôi nói hay không, tôi không quan tâm, tôi chỉ nói cho cô biết sự thật mà thôi, tôi chỉ cần có Tân Tử tin tưởng là đủ rồi. Huống chi, so với cô, tôi quan tâm đến anh ấy hơn. Cô có biết gần đây tình hình của công ty anh ấy không tốt hay không, có biết gần đây tâm tình anh ấy không tốt hay không, cái gì cô cũng không biết, không quan tâm đến anh ấy cần gì phải chiếm lấy anh ấy không buông đây?”
Thiển Thâm vừa muốn nói gì đó, lại bị Nguyệt San đoạt trước một bước: “À, đúng rồi, tôi quên nói cho cô biết, hôm nay tôi cũng hẹn Tân Tử tới.”
Thiển Thâm sửng sốt, lúc này nhân viên phục vụ ở cửa cùng nói một tiếng chào mừng quý khách, Tân Tử từ bên ngoài đi vào. Cùng lúc đó, phía đối diện mơ hồ truyền đến tiếng nức nở, Thiển Thâm giật mình, ngơ ngác nhìn Nguyệt San chẳng biết từ lúc nào đã điều chỉnh sang cảnh đang lã chã rơi lệ, bộ dáng đau đớn đáng thương oan uổng.
Tân Tử đã phát hiện ra hai cô, bước tới, còn chưa đến gần cũng đã nhíu mày.
Anh không nhìn Thiển Thâm, trước tiên chỉ cúi đầu hỏi Nguyệt San đang khóc nấc lên không thành tiếng: “Tại sao lại như vậy?”
Đôi mắt Nguyệt San đẫm lệ, nước mắt lã chã rơi xuống như trân châu, yếu ớt nói: “Không có gì… Không có gì…”
Mặt Tân Tử trầm như nước, thấp giọng hỏi: “Khóc thành ra như vậy còn nói không có chuyện gì?”|
“Em… Em chỉ thấy hôm nay tâm tình anh không tốt, e rằng là cãi nhau với Thiển Thâm, liền muốn tìm hai người hòa giải nói rõ ràng.” Cô ta kéo tay Thiển Thâm lại, sợ hãi nói: “Lương tiểu thư, thật sự tôi là Tân Tử không có chuyện gì, tôi xin cô, đừng để chủ tịch Tạ vùi dập tôi, được không?”
Lương Thiển Thâm như rơi vào trong hầm băng, toàn thân lạnh như băng, coi như cô đã hiếu rõ rồi, hóa ra người tự cho là đúng chính là cô, trở thành vật hi sinh cũng là cô, từ đầu tới cuối người bị đem ra làm trò đùa vẫn là cô. Cô chính là một kẻ ngu xuẩn từ đầu đến cuối, cô tự chui vào lưới mà người khác đã giăng sẵn ra, phát triển trở thành một vở diễn hay hết đường chối cãi.
Tân Tử im lặng ngồi thẳng lên, cuối cùng nhìn về phía cô, đồng tử màu sáng giấu sau cặp mắt kính rõ rành rành, sắc mặt khó đoán, nhưng mà chiếc cằm căng cứng của anh ta giờ phút này đã để lộ ra nội tâm thực của anh.
Sau đó, trái lại Thiển Thâm đã tỉnh táo.
Cô vén mài tóc dài, nhoài người tiến đến trước mặt Dịch Nguyệt San, từ từ nhìn chằm chằm khuôn mặt yếu đuối vô hại: “Cô có biết, vì sao chủ tịch Tạ muốn vùi dập cô không?” Thiển Thâm đưa tay dịu dàng lau đi những giọt nước mắt còn sót lại ở khóe mắt Dịch Nguyệt San, bỗng nhiên cười bình tĩnh, trong con ngươi chứa đầy vẻ hung tàn độc ác: “Bởi vì anh ta sợ rằng kỹ thuật diễn xuất của cô quá tốt, những công ty khác điên cuồng tranh cướp a!”