Sau khi trở lại làm việc Thiển Thâm cảm thấy đang trên bờ vực khủng hoảng, có nguyên nhân tất có kết quả, cô chưa bao giờ cảm thấy hóa ra xử lý các vụ án lại là một chuyện đáng sợ như vậy. Gia Ny nhìn thấy Thiển Thâm dần dần trở thành một người điên cuồng trong công việc không khỏi lo lắng, nhưng mà những lời cô nói căn bản sẽ không thể lọt được vào tai Thiển Thâm, như thế này cô chỉ còn cách lén lút mách lẻo với anh trai.
Vì thế, một ngày cuối tuần, cuối cùng Lương Thiển Thâm cũng có thể ngủ liền một mạch đến khi mặt trời lên cao, dường như mặt trời đã quá trưa rồi, ánh nắng chiếu chếch qua khung cửa sổ tiến vào trong phòng khách không nhiễm một hạt bụi, Thiển Thâm mơ mơ màng màng chậm chạp đi từ trên lầu xuống dưới nhà, Tân Tử đang ngồi ở trong phòng khách nhìn Laptop rất nghiêm túc gõ gõ gì đó, quanh thân mình được phủ một vầng sáng màu vàng nhạt, Thiển Thâm đang mù mờ nhìn thấy không khỏi thất thần.
Tân Tử nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt: “Tại sao lại không đi dép vào, vẫn còn muốn truyền dịch nữa sao?”
Anh đứng dậy mang theo một đôi dép đặt ở trước mặt Thiển Thâm, thấy cô ấy còn đang đứng trên bậc thang ngẩn người, cười khẽ nói: “Vẫn lơ mơ ngủ sao?”
Thiển Thâm bừng tỉnh, tiếp theo giả bộ vươn vai, ngáp một cái, bộ dạng uể oải đi xuống xỏ đôi dép lê kia vào, vừa đi vừa dụi mắt: “Tôi vất vả chăm chỉ làm việc, ngủ nhiều một chút cũng là đền bù cho chính mình.”
“Tôi nghe em gái nói gần đây em rất liều mạng, mới khỏi bệnh vẫn cần phải chú ý đến sức khỏe của mình.” Tân Tử rót chén nước giúp Thiển Thâm, lại xoay người tiến vào phòng bếp.
“Tôi không cố gắng làm việc, làm sao có thể nuôi sống bản thân được?” Thiển Thâm vừa uống vừa phản đối.
Tân Tử im lặng một lát, dường như cười nhẹ một tiếng: “Hiếm khi thấy em nghĩ như vậy.”
Vừa dứt lời, không khí cứng lại, thời gian dừng trôi, hai người cùng lúc đều im lặng. Thiển Thâm nhìn chằm chằm hình ảnh bản thân phản chiếu qua chiếc chén thủy tinh vẻ mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhưng ngay sau đó nở nụ cười lạnh nhạt, hay lắm, cô tự chụp mũ chính mình.
Tân Tử từ trong phòng bếp đi ra, trong tay cần một bát mì Ý, vẻ mặt Thiển Thâm lạnh nhạt như không nhìn thấy anh ta, cầm dĩa lên lập tức ăn luôn. Tân Tử ngồi xuống đối diện cô, nhìn cô ấy đang ăn rất buồn chán, suy nghĩ một lát sau đó nói: “Buổi chiều đi cùng tôi ra ngoài một chuyến nhé.”
“Đi đâu?”
“Lần trước tôi nói muốn dẫn em đi gặp một người, hôm nay đi thôi.”
Thấy cô ấy đã uống xong chén nước, vừa định rót giúp cô ấy, cô ấy nhanh nhẹn né khỏi tay anh đứng dậy tự rót cho mình.
Thiển Thâm cầm chén nước đi lên lầu, tùy tiện trả lời: “Uhm, ăn không vào, tôi đi thay quần áo.”
Tân Tử nhìn chằm chằm bàn tay phải trống rỗng, nở nụ cười cô đơn.
Hiếm thấy hôm nào đẹp trời như hôm nay, thoát khỏi chiếc áo khoác nặng nề, Thiển Thâm mặc lên mình một chiếc áo gió sáng màu, tự soi gương, thở dài, ngủ không đủ giấc ngay lập tức đã hiện lên trên mặt cô, cho dù là mỹ nữ cũng khó che dấu được vẻ mặt tiều tụy, trang điểm qua một chút bù đắp thêm chút thần thái, Thiển Thâm lại chọn một tiếc túi xách nhỏ màu trắng lúc này mới xuống lầu.
Tân Tử không ở trong phòng khách, Thiển Thâm đang muốn gọi với lên trên lầu, chuông cửa vang lên.
Ai lại đến đúng lúc này chứ?
Thiển Thâm chạy đi mở cửa, lại giật mình khi nhìn thấy cái khuôn mặt hiện lên trên màn hình điện báo, thật sự là chuyện tốt thì chẳng thấy đâu, chuyện xấu cứ tới dồn dập không để cho ai được yên ổn. Thiển Thâm nặng nề ấn lên trên nút mở cửa, dù vội những vẫn đứng ung dung ở trước cửa đợi người đó tiến vào.
Nguyệt San cúi đầu đẩy cửa ra, nhìn thấy trước mặt là một cặp đùi rất đẹp thon dài, hơi sững sờ, vội ngẩng đầu, Lương Thiển Thâm hai tay vòng trước ngực tươi cười thanh nhã nhìn cô ta: “Ngọn gió nào thổi Dịch tiểu thư tới đây vậy?”
Sắc mặt của Nguyệt San so với người vừa mới ốm dậy như cô trông cũng không tốt hơn bao nhiêu, cô ta cười dịu dàng, nhìn trang phục của Lương Thiển Thâm như chuẩn bị đi đâu, khẽ giọng nói: “Ngại quá, tôi không ngờ cô chuẩn bị đi có việc.”
Thiển Thâm cũng không mời cô ta vào nhà, tươi cười nhưng giọng điệu ‘hòa nhã’ nói: “Không phải tôi, là chúng tôi, Tân Tử muốn đưa tôi đi ra ngoài, nếu cô tìm anh ấy e rằng mất công rồi.”
“Không.” Khuôn mặt mịn màng nhỏ nhắn của Nguyệt San đỏ bừng lên, mái tóc dài màu hạt dẻ bị gió thổi tung lên, cô ta nhìn Thiển Thâm muốn nói lại thôi, ánh mắt lóe lên, cuối cùng cũng nói: “Tôi tới tìm cô.”
“Hả? Tìm tôi?” Thiển Thâm hết sức kinh ngạc, nhưng mà trên mặt từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi, trong lòng lại âm thầm đau đớn nghĩ lát nữa sẽ không xuất hiện cảnh tượng cẩu huyết “tình nhân” đánh ghen với “vợ chính” chứ? (cẩu huyết là gì vậy các nàng :-?)
Nguyệt San khịt khịt mũi, cực kỳ giống một chú thỏ con đáng thương, ánh mắt cô nhìn Thiển Thâm dường như sắp chảy nước mắt đến nơi, tâm Thiển Thâm càng lạnh, mờ hồ có dự cảm chẳng lành.
“Lương tiểu thư, rốt cuộc tôi có chỗ nào đắc tội với cô?” Giọng của Nguyệt San mềm nhũn nghèn nghẹn không ngừng run rẩy, rất ai oán: “Vì sao cô lại bảo chủ tịch Tạ vùi dập tôi?”
Trên đầu Thiển Thâm giống như bị giáng trúng một gậy, rất đau nhưng có cảm giác như không thể suy nghĩ được, Nguyệt San bị vùi dập? Tạ Tranh vùi dập Nguyệt San?
Nhưng mà Tạ Tranh vùi dập cô ta thì có liên quan gì tới cô?
Tình hình này dường như lệch xa ra khỏi dự liệu trong khuôn khổ suy nghĩ của cô, ngược lại làm cho Thiển Thâm có chút khó xử.
“Tôi biết cô không thích tôi, nhưng mà, tôi thật sự cố gắng rất nhiều mới tiến vào được phạm vi này, tôi…” Dịch Nguyệt San bỗng nhiên nín bặt lại, vội vàng lau hai hàng nước mắt đi, cúi đầu đứng ở trước bậc thềm.
Thiển Thâm thấy cô ta bất ngờ im lặng, nhưng trong đầu vẫn đang suy nghĩ về những điều Nguyệt San đang lên án cô, phản ứng chậm mất một giây, đến khi cô đột nhiên hiểu ra, Tân Tử đã đứng phía sau cô rồi.
“Nguyệt San, sao em lại tới đây?”
Tiếng nói của Tân Tử vang lên sau lưng cô, bình tĩnh không có gì lo lắng. Thiển Thâm hít sâu một hơi, từ từ thở ra, chưa quay đầu lại nhưng trên khóe miệng đã ẩn chứa nụ cười nhìn Dịch Nguyệt San, tầng sương trên mặt đã lạnh như băng.
Nguyệt San nhìn Tân Tử nhẹ nhàng cười, không hề còn một chút buồn bã như vừa rồi: “Không có gì, nghe nói Thiển Thâm đã khỏi bệnh, em muốn tới thăm, không ngờ hai người đang chuẩn bị đi ra ngoài, em không quấy rầy nữa.” Cô lại nhìn Thiển Thâm cười nói: “Nhìn sắc mặt cô không tệ, vậy là tốt rồi. Tôi có mang chút đồ đến, nếu không chê xin hãy nhận lấy.” Nguyệt San nói xong liền buông túi quà xuống đi lui ra cửa.
Thiển Thâm quét mắt nhìn ba túi giấy tinh xảo trên mặt đất không nhúc nhích, Tân Tử từ phía sau đi tới cầm chúng xách vào trong phòng khách, sau khi trở lại cứ thế lấy giày trong tủ ra đi vào, khi cúi đầu anh ta do dự một chút, cuối cùng nói: “Gần đây công việc của Nguyệt San không được thuận lợi, chủ tịch Tạ vừa trở về, lại cắt hai hợp đồng của cô ấy, tâm tình cô ấy không tốt lắm.”
Tân Tử đứng lên quay đầu lại, trên khuôn mặt trắng xanh sạch sẽ không có diễn cảm gì, chỉ tùy ý xách theo một túi quà tặng đứng ở đó nhìn Thiển Thâm vẫn không nhúc nhích: “Không đi sao?”
Thiển Thâm lại lùi về phía sau một bước, ngửa đầu cười khẽ hai tiếng: “Anh nghe thấy bao nhiêu?”
Tân Tử sửng sốt, khẽ thở dài không thể nghe thấy, nói: “Dường như là toàn bộ.”
“Anh cho rằng tôi bảo Tạ Tranh vùi dập cô ta?” Thiển Thâm kiên quyết đi về phía sô pha ngồi xuống, vắt chân liếc xéo anh ta.
Im lặng một lát, Tân Tử bình tĩnh trả lời: “Tôi không có nói như vậy.”
Đồng tử Lương Thiển Thâm bỗng nhiên co lại, dường như muốn đâm thủng khuôn mặt giả vờ hờ hững của Tân Tử kia, một lúc lâu cô mới cười lạnh nói: “Vậy anh nói cho tôi biết cô ta đáng thương như thế nào làm gì? Anh có thể tiếp tục cư xử rõ ràng chút được không.”
Tân Tử một lần nữa cởi giày đi đến trước mặt Thiển Thâm: “Thiển Thâm, em nói tôi không tin em, vậy tại sao trước tiên em không giải thích rằng em có làm hay không?”
Ánh mắt Thiển Thâm lúc này có thể tóe lửa, trên mặt lại lạnh lùng không thèm nhìn anh ta: “Nói cũng vô nghĩa.”
Tân Tử cùng có chút kích động: “Chúng ta có thể không nói chuyện như vậy được không?”
Tân Tử cầm lấy túi xách từ từ đứng dậy, mặt cô nhìn Tân Tử không tức giận ngược lại nở nụ cười: “Không nói chuyện như vậy không phải Lương Thiển Thâm.” Cô đẩy anh ta ra, lập tức đi về phía cầu thang: “Tự anh đi gặp người kia đi, tôi không có tâm trạng chút nào.”
Tân Tử nhìn bóng lưng của cô ấy trầm giọng hỏi: “Lương Thiển Thâm! Em có biết tôi muốn đưa em đi gặp ai hay không?”
Bước chân Thiển Thâm tạm dừng lại, đột nhiên chợt nhớ tới lời nói của anh ta khi cô muốn giải thích cho anh ta biết quan hệ của cô và Nghê Uyên, vì thế, cô ăn miếng trả miếng: “Tôi không có hứng thú muốn biết.”
Trên lầu truyền đến tiếng khóa cửa rầm rầm, Tân Tử đứng nhìn cửa phòng trong góc tối, khớp xương tay cầm chiếc túi giấy đã trở nên trắng bệch, sau khi tim đập dần dần bình tĩnh trở lại, anh mới lấy điện thoại di động ta bấm một số máy.
“Bác sĩ Từ, tôi là Tân Tử. Được rồi, ngại quá, hôm nay tôi không đến thăm mẹ tôi được… phu nhân của tôi đột nhiên có việc. Làm phiền ngài chăm sóc mẹ tôi, cám ơn.”
Không quá ngày thứ ba, lần đầu tiên Thiển Thâm rời khỏi giường trước khi Tân Tử vẫn còn chưa thức dậy, mang theo túi hành lý đi Lâm Thành hoàn thành cho xong vụ án cưỡng hiếp vẫn chưa kết thúc. Lần này trong công ty vô cùng cẩn thận, cử một chuyến xe đặc biệt và người chuyên trách đưa Thiển Thâm đến nơi, Gia Ny vẫn rất lo lắng muốn đi cùng với cô, lại bị Thiển Thâm ngăn lại, cô sợ chẳng may cô và cô ấy nói chuyện tới Tân Tử, cảm xúc của chính mình sẽ bị mất kiểm soát.
Trên tòa án, Lương Thiển Thâm gặp phật giết phật, gặp ma giết ma, kẻ nào ngăn cản nhất định phải chết, hết lần này tới lần khác tác phong tao nhã, lời nói khéo léo, nét mặt già nua của luật sư phản biện đỏ bừng lên không thể nói vài câu phản bác lưu loát.
Một trận chiến nữa lại giành thắng lợi, người nhà nạn nhân cảm động đến rơi nước mắt, nắm tay Thiển Thâm mãi không chịu buông ra, liên tục nói: “Tên cầm thú kia cuối cùng cũng phải chịu báo ứng. Thật sự rất cám ơn cô, luật sư Lương! Con gái tôi ít nhiều cũng có thể lấy lại được công bằng!”
Thiển Thâm khẽ lắc đầu, trong lòng lại hơi chua chát, đi đến trước mặt cô gái bị hại dịu dàng nói: “Em thật kiên cường, có rất nhiều cô gái bị xâm hại không dám đứng ra lên án kẻ phạm tội, nhưng mà em làm được. Không phải sợ, con đường tương lai vẫn còn rất dài, em dũng cảm như vậy, nhất định có thể nhận được kết quả tốt đẹp.”
Tiễn người nhờ vả đi rồi, trong tâm Thiển Thâm trăm thứ cảm xúc lẫn lộn, cô làm luật sư, còn có một lý do nữa là muốn đè ép xu thế phạm tội này xuống, bảo vệ chủ nghĩa nữ quyền. Nhưng mà, ở trong xã hội này người bị hại dám chân chính đứng ra lên án kẻ phạm tội cưỡng gian này có được mấy người? Ngay cả chính cô, nếu không phải được gia tộc bảo vệ, không cần cô ra mặt những người đó cũng bị chết rất thảm hại, cô có thể có can đảm đứng ra sao?
Nói cho cùng, ngay cả can đảm đem chuyện này nói cho người cô yêu thương nhất cô cũng không có.
Khi đó cô chỉ liên tục lẩm bẩm nói với chính mình: Mày đã ô uế rồi, anh ấy vẫn sạch sẽ.
“Thiển Thâm.”
Thiển Thâm tỉnh lại từ trong trầm tư, không biết từ bao giờ mình đã đứng ngẩn người ở ven đường, ngẩng đầu đã thấy Cố Cảnh Nhiên đứng trước mặt, vừa vui vừa buồn nhìn mình.
“Cảnh Nhiên?” Thiển Thâm mù tịt: “Anh ở đây…”
“Đừng hiểu lầm, tôi cũng có vụ kiện phải thẩm tra ở chỗ này.” Cảnh Nhiên cười chỉ chỉ vào tập tài liệu trong tay mình.
Bọn họ tìm một quán trà nhỏ ngồi xuống, Thiển Thâm tùy ý gọi một chén trà Phổ Nhị chậm rãi uống.
“Thời tiết lạnh, uống trà nóng cảm giác thật tuyệt.” Thiển Thâm đang cầm chén trà thỏa mãn uống một ngụm, cảm giác ấm áp lan tỏa từ ngón tay đến toàn thân.
Cảnh Nhiên cười híp mắt cũng thưởng thức một ngụm, nói: “Nhìn bộ dạng của em, lại thắng một trận nữa?”
Thiển Thâm cười cười: “Đúng vậy, đối phương cũng không có ý định kháng án. Anh thì sao?”
“Tôi? Tòa tạm dừng, ngày mai tiếp tục.”
Thiển Thâm nhìn anh ta chằm chằm, Cảnh Nhiên bị cô ấy nhìn khiến cho trong lòng sợ hãi, cúi đầu nhìn lại bản thân, hỏi Thiển Thâm: “Làm sao vậy? Trên người tôi có vấn đề sao?”
Thiển Thâm xoay tròn cái chén, cúi đầu đắn đo nói: “Vụ kiện của Tân Tử… Anh không cần để ý quá.”
“Thật ra em đang an ủi tôi thôi. Không có việc gì, em cảm thấy tôi là loại người thua không đứng dậy nổi hay sao? Trên tòa án, thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh.” Cảnh Nhiên trái lại không có dè dặt như Thiển Thâm, trả lời thoải mái.
“Vậy anh không muốn nói xấu anh ấy một chút trước mặt em sao?” Thấy anh ta thoải mái như vậy, Thiển Thâm cũng không kiêng kỵ.
Cảnh Nhiên cười ha ha, hỏi lại: “Ở trước mặt em tôi nói xấu cậu ta chẳng phải là tự tìm đường chết sao.”
Nhưng Thiển Thâm không cười nữa, cô vuốt ve hoa văn gốm sứ trên chén trà, dường như những đường vân trên mặt gốm kia là những vết thương trong lòng cô, lúng ta lúng túng hỏi: “Cảnh Nhiên, anh nói xem anh ấy còn yêu em hay không?”
Cố Cảnh Nhiên khẽ giật mình, im lặng một lúc mới nói: “Tôi không nhận ra được.”
Thiển Thâm dường như cũng không để ý đến câu trả lời của anh ta, nở nụ cười tiếp tục nói: “Đại khái em rất để ý đến anh ấy, trái lại vẫn không nhìn rõ một số chuyện.”
Cố Cảnh Nhiên vội vàng cấm lấy tay Thiển Thâm, nói: “Thiển Thâm, tôi vẫn đang ở đây chờ em, chỉ cần em quay đầu lại, tôi…”
Thiển Thâm nhẹ nhàng lắc đầu, rút tay từ trong tay anh ta ra, vỗ vỗ mu bàn tay anh ta, cười khổ: “Cảnh Nhiên, thật ra mẹ của anh nói rất đúng, con người anh rất tốt. Chúng ta đều hiểu rõ sở dĩ cha mẹ quyết định cuộc hôn nhân này, ngoại trừ việc anh thật sự quan tâm tới em, càng coi trọng lợi ích khi hai nhà chúng ta liên hiệp lại. Còn em, không muốn đi trên con đường của mẹ em.”
Tay Cố Cảnh Nhiên nắm chặt lại, con người tuấn mỹ sâu hun hút chăm chú nhìn Thiển Thâm: “Tôi sẽ không để em đi trên con đường của mẹ em, tôi cũng sẽ không giống như Tân Tử khiến cho em khổ sở như vậy.”
Thiển Thâm cầm lấy cái chén nâng lên ngăn khoảng cách giữa hai người bọn họ, bình tĩnh nói: “Em và anh, có duyên, nhưng vô phận. Cho nên, anh là tri kỷ tốt nhất của em, nếu không thì sẽ như chén trà kia.”