Tác giả: Phượng Triệt
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Trở lại gian phòng nọ, chậm rãi trượt xuống dọc theo khung cửa. Vì sao nơi trái tim vẫn đau đớn như vậy, nước mắt băng lãnh kia từng giọt từng giọt gõ đánh lên trái tim ta, mặc dù ta biết đây là chuyện không có khả năng xảy ra, chỉ là tại sao, vẫn cảm thấy đó như là nước mắt của Hoa Khuynh chứ.
Hoa Khuynh, ngươi có biết hay không, mỗi lần nhìn thấy ngươi ta đều phải chịu đựng đau đớn, vì sao ngươi đều không cảm nhận được đau đớn của ta, cho dù ta đau đến thấm nhập tận cốt tủy, ngươi cũng không cảm nhận được.
Ta đã quên, ngươi vẫn luôn chưa từng yêu ta, chỉ có ta ngu ngốc yêu ngươi, vẫn luôn chỉ có mình ta yêu ngươi mà thôi.
Tử vu tạc thiên*, ngay từ thời điểm nàng tuyên bố Vãn tướng quân đã chết thì ta cũng đã không còn nữa rồi, ta chỉ là một nô tỳ thấp kém bị cầm tù ở hậu cung này, một người tên là Nhan nô mà thôi, sao còn tồn tại những tâm tư yêu và không yêu kia nữa chứ.
Chính là trong thân thể này vẫn tồn tại một loại sợ hãi mạc danh, sợ hãi đối với cái chết, thực sự mà nói chính mình rất sợ không được nhìn thấy Hoa Khuynh nữa, không được nhìn thấy thân hình nhỏ xinh kia của nàng nữa, không cảm thụ được sự tồn tại của nàng mà dẫn tới sợ hãi.
Nếu như mình thực sự đã chết từ lúc đó, vậy sẽ không có nhiều bất đắc dĩ như vậy, nhiều đau khổ như vậy, liền có thể không cần ngày ngày trong đầu đều chỉ có hai chữ kia.
Hoa Khuynh.
Chỉ là thực sự đã chết rồi, mình sẽ còn muốn nhớ tới nàng nữa không đây? Ở trong vực thẳm sâu không thấy đáy kia mà nhớ tới khuôn mặt tươi cười xán lạn như cánh hòa đào kia?
Bị chính suy nghĩ của bản thân hù cho một trận, hôm nay làm sao vậy, thế nào lại nghĩ nhiều như vậy chứ?
Ta chậm rãi đứng dậy đi đến trước bồn rửa mặt, trong bồn đổ đầy nước lạnh băng, dùng nước lạnh vỗ lên mặt một chút, cảm giác dòng nước lạnh như băng chạm lên mặt thật sự khiến mỗi một bộ phận trên thân thể đều run rẩy. Dùng khăn lau khô khuôn mặt đã có chút sưng đỏ. Nhìn gương đồng phía trước, mơ hồ thấy mình trong gương, có chút kỳ quái mà xem xét chính mình, cảm giác sợ hãi đã từ từ tiêu thất, thì ra tất cả những việc mình làm này đều nhỏ nhặt và chẳng hề ý nghĩa.
Dường như việc chân chính có ý nghĩa đó là mình vẫn còn sống, còn sống khá tốt, trong lòng vẫn khắc sâu ái ý với Hoa Khuynh kia, loại xung động muốn ôm nàng vào trong lòng.
_____________________
Trong gian phòng cách vách, Hoa Khuynh vẫn ngồi trên mặt đất lạnh băng, mùa xuân chỉ còn cách một thời gian ngắn nữa, thời tiết lúc này vẫn còn rất lạnh, nhưng nàng lại không cảm giác được sự lạnh lẽo, áo lông cáo trên vai lệch ra rơi xuống, nơi cổ áo nửa mở lộ ra nước da trắng ngần, mi mắt rũ xuống không biết đang suy nghĩ gì, cũng không còn muốn nghĩ cái gì, chỉ là lẳng lặng ngồi ở nơi đó.
Hoa Khuynh thực sự không rõ chính mình đến tốt cùng có loại tình cảm gì với cô, vẫn chỉ là đã quen được cô ôm vào lòng.
Những lần cô xuất chinh, trên giường mỗi ngày đều trống không, chăn đệm không có một tia ấm áp, nửa đêm lúc nào cũng quen thói muốn chui vào lòng cô, vươn tay ra lại chỉ là đệm giường trống trơn, không có khí tức của cô, không có hơi ấm trên người cô, mình thế nào cũng ngủ không được.
Thói quen được cô ôm vào trong lòng sao?
Vậy còn mình đối với Nguyệt Nhiễm, là cái gì?
Hoa Khuynh thực sự nghĩ không rõ chính mình đến tột cùng là bị làm sao, suy nghĩ thế nào cũng không rõ, như là vừa nãy sau khi cô ly khai vì sao mình lại muốn bước ra đi theo như thế, đi theo sau lưng nhìn thấy cô ngừng lại trên thành cầu, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng hồ sen rất to phía trước, mặc dù trong hồ đã không còn một chút sắc xanh nào, nhưng cô dường như nhìn đến rất tỉ mỉ, thần tình giống như đang thưởng thức một bức họa rất mỹ hảo, khóe môi còn lộ ra một chút tiếu ý.
Chính là Hoa Khuynh cái gì cũng không nhìn thấy được, nàng chỉ thấy cảnh tượng điêu tàn của hồ sen kia, hồ nước không có một tia khí tức của sự sống, nơi đó có gì đẹp đẽ đến thế, vì sao nàng đều không cảm nhận được trong lòng cô đang nghĩ cái gì, mà cô lúc nào cũng có thể nhìn thấu nhất cử nhất động của mình đến rõ ràng như thế?
Nhìn đến khi cô đã quay về gian viện tử do chính mình đặc biệt chuẩn bị, thấy một nữ hài đang ngồi trên mặt tuyết băng lãnh chờ cô trở về. Cảnh tượng kia quen thuộc như vậy, chỉ là nhân vật cũng đã không còn như trước nữa.
Cô lo lắng chạy về phía nàng ta, cười với nàng ta thuần túy như vậy.
Vì sao mình lại đau nhức thế này?
Chính là nếu không có sự kiện kia, chúng ta có thể vẫn tốt đẹp hay không? Không có thương tổn lẫn nhau.
Nhưng mà, vì sao ngươi dường như vẫn luôn mang một bộ dạng tử không biết chuyện gì chứ.
Vãn Ca, đến tột cùng phải làm thế nào mới có thể quên được ngươi?
Hoa Khuynh vịn khung cửa chậm rãi đứng lên, sửa sang lại phục sức trên người, đẩy cửa rời đi, trên mặt tuyết lưu lại một phiến dấu chân nho nhỏ chỉnh tề.
_______________________
“Hoa Khuynh, ngươi đến tột cùng vì sao phải hận ta như vậy?” Ta nằm trên giường vẫn nghĩ tới vấn đề này, lật lại tất cả ký ức của mình vài lượt cũng không hiểu được nàng rốt cuộc vì sao phải hận mình, giống như trong trí nhớ ngoại trừ những sủng nịch ra thì không còn chuyện gì khác.
“Vãn Ca, mau mới đây.” Bóng dáng nho nhỏ của Hoa Khuynh nhẹ nhàng nhảy nhảy ở bên kia, hướng về phía ta hô lớn.
Liếc mắt nhìn thấy thân hình nho nhỏ của nàng đang không ngừng giậm chân trên thảm cỏ, thực sự rất lo lắng nàng có thể sẽ ngã sấp xuống hay không, buông con diều giấy trong tay chạy nhanh về phía trước, đem thân thể nàng lùi về phía sau, gắt gao quấn trong lòng mình.
Cho dù rất hết cách với những hành động của nàng, vẫn là không muốn lớn tiếng trách móc nàng, chỉ dùng thanh âm ôn hòa nhất của mình dán trên gương mặt nàng, nhẹ nhàng nói với nàng: “Hoa Khuynh, về sau đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa, vạn nhất ngã xuống thì phải làm sao bây giờ?”
“Không phải còn có ngươi sao?” Hoa Khuynh tránh ra khỏi cái ôm của ta, đứng cách xa ta một chút, cười nói: “Vãn Ca sẽ đỡ ta chứ, đúng không?”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng thực sự trách mắng không được, đành phải tiến lên một bước, đem khuôn mặt cười đến xán lạn kia của nàng gắt gao giấu trong lồng ngực mình.
Chính mình có đôi khi tư dục thật sự rất mãnh liệt, nét tươi cười xinh đẹp như thế của nàng thực sự không muốn để cho người khác nhìn thấy, chỉ muốn mình mới là người có thể nhìn thấy tiếu dung của nàng, nàng vĩnh viễn ở trong lòng mình cười thoải mái như vậy, không cần bận tâm cái gì mà định kiến thế tục, vẫn tiếp tục trải qua một cuộc sống như thế tại chốn như bồng lai tiên cảnh này.
Nhưng mà đôi khi sự tình không thể chỉ dựa vào ý muốn của mình mà được, thế nên ta mới nỗ lực giành thiên hạ như vậy.
“Hoa Khuynh, ngươi không sợ ở cùng một chỗ với ta sẽ bị người khác nghĩ như thế nào sao?” Ta cúi đầu nghiêm túc nhìn đôi mắt hồng đầy mị hoặc kia của nàng, mình chính là bị đôi mắt này của nàng hấp dẫn.
Thuần túy như vậy, thanh triệt như vậy.
Một đôi tay nhỏ bé mềm mại đặt lên bên hông, ta biết đây chính là câu trả lời của nàng.
“Vãn Ca, mặc kệ người khác thấy chúng ta thế nào, nhưng là, đã yêu chính là đã yêu, ở cùng một chỗ chính là ở cùng một chỗ, không gì có thể chia phân, giống như yêu quái và loài người vậy, dù đã yêu vẫn không được ở cùng một chỗ, người khác thấy chúng ta thế nào, chúng ta không cần biết, chỉ cần như vậy là được rồi, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi.” Hoa Khuynh nhẹ nhàng nói.
Ta không biết thì ra suy nghĩ của nàng là như thế này, thật sự là một suy nghĩ rất thuần túy.
Đã yêu chính là đã yêu, ở cùng một chỗ chính là ở cùng một chỗ.
Chỉ là để có được những lời này thì chúng ta sẽ phải thừa thụ rất nhiều chuyện, ta không muốn để ngươi bị thế nhân xem thường, vậy nên ta sẽ nỗ lực, cho ngươi một cái thiên hạ.
“Vãn Ca, chúng ta đi thả diều có được không?” Hoa Khuynh cười chui ra từ trong lồng ngực cô, nhìn con diều đặt trên thảo cỏ phía xa xa, cười thực vui vẻ.
“Ừ, được.” Ta chạy nhanh đến nơi vừa mới nghỉ ngơi, đem con diều hình cánh bướm ôm vào trong ngực rồi lại chạy về.
“Vãn Ca, chữ trên con diều này là do ngươi viết a?” Hoa Khuynh vừa nói vừa tỉ mỉ ngắm con diều trong tay.
“Là tên của ta và ngươi, Vãn Ca, chữ ngươi thực sự là rồng bay phượng múa, có thể viết chữ Khải tự* ngay ngay ngắn ngắn không a, bằng không ta cũng nhìn không hiểu đó?” Hoa Khuynh cau mày nhìn bốn chữ kia nói.
(*Khải tự: một trong các cách viết chữ Hán)
Ta không trả lời, ngay từ đầu đã biết nàng nhất định sẽ nói như vậy.
“Vãn Ca, ngươi chạy nhanh lên một chút đi.” Ta đi theo sau nàng, cầm trong tay sợi dây diều chạy thật nhanh, nghe được giọng nói mềm mại của nàng đang hướng ta hô lớn.
“Biết rồi.” Ta cho nàng một khuôn mặt tươi cười tỏa sáng, gia tăng nhịp bước để con diều kia bay lên.
Giữa bầu trời xanh thăm thẳm, vang vọng tiếng cười của Hoa Khuynh.
“Vãn Ca, ngươi nói xem, con diều này có phải muốn bay khỏi lòng bàn tay của chúng ta không?” Hoa Khuynh ngẩng đầu nhìn con diều đong đưa trên bầu trời, nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên, chính là sợi dây này vẫn ở trong tay ngươi, ngươi cắt đứt rồi nó sẽ liền bay đi, ngươi không cho nó bay đi thì phải nắm thật chắc sợi dây ấy.” Ta cũng ngẩng đầu nhìn con diều kia, nói như vậy.
__Hết chương 16__
Chú thích:
*Tử vu tạc thiên: vâng, cuối cùng thì cái tên truyện cũng đã được xuất hiện lần đầu tiên. Vì nó là tên truyện nên mình muốn giữ nguyên và chú thích chứ không dịch ra.
“Tử” là chết, “vu” ở đây là chỉ hướng về thời gian, “tạc thiên” là ngày hôm qua hoặc trước kia. Mình nghĩ “tạc thiên” ở đây ý chỉ ngày mà Vãn Ca “chết”, chính xác thì là cái ngày mà Vãn tướng quân chết.