Tác giả: Phượng Triệt
Edit: Nguyệt Cầm
“A Lương, hoàng thượng còn nói gì nữa không?” Cũng không biết mình đang kì vọng cái gì, rõ ràng biết rằng người kia không thể có điều gì muốn nói với ta.
A Lương từ trong lòng ngẩng đầu lên nhìn ta, loại ánh mắt này khiến ta có chút hoang mang, không biết nàng đến tột cùng đã biết những thứ gì, chỉ nghe thấy giọng nói nhỏ nhỏ của nàng: “Hoàng thượng không nói gì thêm, chỉ là bảo A Lương hảo hảo chiếu cố Nhan tỉ tỉ.”
Chỉ như vậy sao?
Hoa Khuynh.
Mặc dù biết rõ sẽ là đáp án này, đáy lòng vẫn là nhịn không được lan ra đau đớn, tựa như khoảng trống kia càng lúc càng lớn vậy, không biết có một ngày chính mình lại sa vào trong như thế.
A Lương nhìn thấy bi thương chảy ra từ trong ánh mắt của cô, ôm lấy cô một chút, trong con ngươi đen thui không hề có hình bóng của mình, một mảnh đen kịt. Nghĩ muốn vươn tay phất nhẹ qua phiến bi thương kia, tay lại như đình chỉ, không động đậy được, chỉ đành phải nhìn cô dần thu hồi lại nét bi thương kia.
“Nhan tỉ tỉ.” A Lương tựa sát đầu vào trước ngực cô, đưa tay ra đặt ở trên ngực cô, ngẩng đầu nhìn cô nhàn nhạt nói: “Nơi này đau hay không đau?”
Kinh ngạc nhìn đứa trẻ ở trong lòng, vì sao nàng có thể hiểu được mình, trong khi cô lại vĩnh viễn cũng không hiểu?
Đau hay không đau?
Cũng chưa từng có người hỏi ta đau hay không đau.
Ta đau sao? Ta không biết, chỉ là cảm thấy được mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của Hoa Khuynh, trái tim lại rơi xuống một chút, âm hưởng rơi trên mặt đất thanh thúy lúc nào cũng nghe thấy được.
Kéo A Lương từ trong lồng ngực ra, nhìn vào ánh mắt của nàng, ta muốn nói cho nàng biết: “A Lương, Nhan tỉ tỉ không đau.”
Phải, ta không đau, hết thảy đau đớn ta một mình ôm lấy, đem nàng bảo hộ thật chặt chặt chẽ chẽ thực sự chính là nguyện vọng của ta. Đau hay không đau cũng không quan trọng, tất cả tội nghiệt đều để cho một mình ta gánh vác là tốt rồi, nàng chỉ cần sống thật hạnh phúc, như vậy ta sẽ không đau đớn nữa.
“Nhan tỉ tỉ, vì sao ngươi lúc nào cũng không để cho người khác biết đau đớn của ngươi?” Nhìn A Lương từ trong lòng mình nhảy dựng lên như cuồng loạn mà hét lớn, có chút mịt mờ.
“A Lương, không cần như vậy, Nhan tỉ tỉ sao lại đau.”
A Lương lùi về phía sau một bước, hai mắt mở thật to nhìn cô, không rõ vì sao cô lúc nào cũng đem đau đớn ẩn giấu thật sâu trong lòng, mặc cho nó rữa nát. Trên mặt lộ ra tiếu dung nhàn nhạt kia, thật sự là rất châm biếm, vì sao thống khổ như vậy lại vẫn đạm nhiên mà cười?
“Đau đớn thì cứ nói ra, vì sao phải giấu ở trong lòng không nói cho A Lương, A Lương không đáng tin tưởng sao?”
Trong đầu rất hỗn loạn, đau đớn, nói ra?
Nói ra cho ai nghe?
“A Lương, đau đớn đúng là có thể nói ra, nhưng mà đau đớn này nói ra thì có thể không còn là đau đớn nữa sao?” Ngẩng đầu nhìn thân mình nho nhỏ của A Lương kia rồi nói như vậy.
Không phải ta không muốn nói, chỉ là sau khi nói rồi sẽ có thể giảm bớt nỗi thống khổ này sao? Chỉ muốn đem nó chôn thật sâu trong chỗ sâu nhất của trái tim, để nó từ từ rữa nát, cho đến khi chính mình cũng không còn nhớ rõ nữa mới thật tốt.
Đúng vậy, nói ra cũng không phải có thể giảm bớt đau khổ, A Lương dường như đã hiểu được lí do vì sao nét cười của cô luôn luôn không thể thấu đến tận đáy mắt. Muốn ôm lấy người trước mặt, cho cô một chút ấm áp, tuy là không thể giảm bớt sự đau đớn chôn giấu ở trong đáy lòng kia, dù sao cũng có một chút hơi ấm đi.
Nhào tới, ôm chặt lấy eo của cô, thắt lưng mảnh khảnh giống như chỉ cần khẽ bẻ là liền gãy đứt.
Nhìn thấy A Lương đột nhiên ôm chầm lấy mình, không biết chuyện gì xảy ra, trên cơ thể nho nhỏ của A Lương thẩm thấu ra ôn độ sưởi ấm thân thể lạnh như băng của mình. Dường như ở trong đáy lòng có cái gì đó đang từ từ tan ra, thân thể mềm mại tản ra hương thơm nhàn nhạt, tựa như Hoa Khuynh, cho dù trong lòng biết rõ nàng tịnh không phải là Hoa Khuynh, nhưng lại khao khát người đang ôm lấy này, người mà mình đang ôm là Hoa Khuynh.
Hồi lâu sau truyền đến thanh âm xen lẫn tiếng khóc thút thít: “Nhan tỉ tỉ, lúc nãy thực xin lỗi.”
Nâng đầu nàng dậy, lướt nhẹ qua giọt nước mắt còn đọng ở trên mặt nàng, “Không cần áy náy, Nhan tỉ tỉ không tức giận, chỉ là những lời này về sau không cần nói lại nữa, được chứ?”
“Ừ…” A Lương cúi thấp đầu, lệ thủy trong mắt rơi xuống tích lạc ở trên chiếc cổ trắng ngần của nàng, lưu lại một dấu vết uốn lượn.
Trên cổ lành lạnh, là nước mắt của A Lương, tâm tư giống như lại nhớ tới ngày trước, thời gian còn cùng Hoa Khuynh ở một chỗ.
“Vãn Ca, Vãn Ca.” Xa xa nghe thấy được tiếng khóc la của Hoa Khuynh, vừa đứng lên liền có thân thể ấm áp của một người đâm sầm vào lòng mình, cổ tay nho nhỏ gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng mình, chỉ biết khóc thật lớn.
“Hoa Khuynh, làm sao vậy?” Nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, thân mình nho nhỏ thực sự không có trọng lượng, quay lại ngồi lên giường, để đầu nàng dựa ở trước ngực, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, trên lông mi thật dài vẫn còn treo một tầng lệ châu tinh tế, đôi môi đỏ mọng hướng về phía cô kể ra sự tình mình gặp phải, nói ra ủy khuất của nàng. Mình thì vỗ vỗ lưng nàng để cho nàng thuận thuận khí.
“Vãn Ca, bọn họ không cho ta và ngươi cùng nhau chơi đùa.”
Tay theo sống lưng của nàng trượt xuống, nâng lên khuôn mặt lưu đầy lệ của nàng: “Vậy, Hoa Khuynh thì sao? Hoa Khuynh có nguyện ý cùng ta chơi không?”
Trên khuôn mặt nho nhỏ của Hoa Khuynh phiếm một tầng hồng vựng, sau đó nàng lại ôm chặt lấy ta, giọng nói non nớt hứa hẹn với ta: “Vãn Ca, vô luận bọn họ nói ngươi thế nào, ta vẫn sẽ cùng ngươi chơi đùa, suốt đời có được không?” Nước mắt lạnh buốt chảy xuống cổ, thẳng đến trái tim.
Suốt đời?
Hoa Khuynh, câu suốt đời này của ngươi, lại khiến cho ta thực sự muốn cùng ngươi một đời, nhưng mà cả đời này lại không phải cùng ngươi chơi đùa, mà là ta cùng ngươi chơi trò chơi mà ngươi muốn.
“Nhan tỉ tỉ, đang suy nghĩ gì vậy?” Tiếng nói của A Lương vang lên, đem mạch suy nghĩ về Hoa Khuynh kia xua đi mất, thu lại ánh mắt nhìn xuống A Lương, đôi mắt mới vừa rồi đã khóc đến hồng hồng, trên mặt còn có ngấn tích của lệ thủy.
Nâng tay lên, nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa nhẹ hai mắt sưng hồng kia, hoàn hảo, còn có người vì ta mà khóc, “Không có gì, chỉ là nhớ lại chuyện cũ.”
Tay của A Lương lạnh ngắt, xuyên qua xiêm y mỏng manh cũng có thể cảm nhận được, không hề giống với cơ thể ấm áp kia. Kéo cổ tay nàng ra khỏi eo mình, để vào trong lòng bàn tay của mình, như vậy sẽ ấm hơn nhiều.
“Nhan tỉ tỉ, không cần như vậy.” Trên khuôn mặt đã khóc của A Lương lại càng thêm một tầng hồng vựng.
“Như vậy sẽ ấm lên một chút.” Nhàn nhạt cười nhìn về phía nàng, trên khuôn mặt thanh tú của A Lương lại càng hiện lên nét đỏ ửng, gương mặt đẹp đẽ căn bản là không giống với khuôn mặt của cung nữ bình thường.
Buông tay nàng xuống, hai tay mình phủ lên khuôn mặt tinh xảo kia, nước da trơn mịn như tơ, giống như tơ lụa thượng hạng.
“Đi rửa mặt đi, đều biến thành tiểu hoa miêu rồi.” (tiểu hoa miêu = mèo nhỏ)
“Ừ.” Thân thể ấm áp vừa rời khỏi chỉ trong nháy mắt liền tựa như rơi vào trong băng hàn, trong lòng trống trơn. Vươn tay ra nghĩ muốn ôm lấy bóng dáng quét qua vừa tiêu thất trong nháy mắt kia, ta biết đó là huyễn ảnh do mình tự tưởng tượng ra, bóng dáng thuộc về Hoa Khuynh.
Kéo chăn đắp tới ngực, không thì nơi ấy lúc nào cũng trống trải như vậy.
Nhưng mà nơi trái tim bất luận che phủ chăn như thế nào thì thủy chung vẫn không thể lấn át được từng trận gió kia khuynh tập mà đến, thổi trúng khiến khắp người đều nổi lên một trận run rẩy. Đem mặt vùi vào trong chăn, mở to mắt nhìn không thấy bất luận thứ gì, bóng tối trước mắt khiến cho bản thân trấn tĩnh xuống.
Trước mắt hiện lên đích thực là khuôn mặt quyết tuyệt kia của Hoa Khuynh, mạnh mẽ vùng dậy, trước mặt vẫn là một mảnh ánh nến, không có Hoa Khuynh.
Ha ha… Chỉ cần vừa tiến vào trong bóng tối thì liền nhìn thấy khuôn mặt của Hoa Khuynh, lại đều là thần tình khiến mình sợ hãi, cái loại vẻ mặt quyết tuyệt này thực sự làm tổn thương đến ta.
Thực sự hi vọng có thể chạm tới và nhìn thấy được khuôn mặt đã từng tươi cười hồn nhiên kia, thanh âm non nớt gọi “Vãn Ca”, bước chân nho nhỏ của Hoa Khuynh chỉ biết bám đuổi theo ta.
Hoa Khuynh.
Nhớ.
Thực sự rất nhớ.
Nhớ vị ngọt nhàn nhạt trong đôi môi của ngươi,
Nhớ cảm giác thân thể mềm mại của ngươi ở trong lồng ngực.