Tác giả: Phượng Triệt
Edit: Nguyệt Cầm
Lẳng lặng đứng ở trong gian phòng nho nhỏ này, đóng chặt cửa sổ khiến cho người ta cảm giác được áp lực, trong phòng âm u, chỉ có ánh nến yếu ớt ở trên bàn kia khiêu động, run rẩy tựa như ngay lập tức muốn rớt xuống.
“Nhan tỉ tỉ.” A Lương nhẹ nhàng mở cửa tiến vào, trong tay bưng một chén thuốc, thật cẩn thận đi tới.
Lại nhìn thấy loại nước thuốc đen xì này, thuốc đã uống mấy ngày rồi, hiện tại chỉ cần nhìn thấy thuốc này cũng đã có chút buồn nôn, nhớ lại người trước kia cũng chưa từng uống thuốc hiện tại lại phải uống thuốc hàng ngày.
Ngẩng đầu nhìn về phía A Lương cười cười lấy lòng, thật hi vọng không cần phải uống nữa: “A Lương, có thể không uống nữa không a, Nhan tỉ tỉ đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Không được, đại phu đã nói, thân thể Nhan tỉ tỉ phải hảo hảo tĩnh dưỡng, không thể không uống.” Nhìn thần tình nghiêm túc trên mặt A Lương kia, liền biết A Lương sẽ không thỏa hiệp.
Tiếp nhận chén thuốc, nhắm mắt lại uống xuống một hơi, trong miệng đắng ngắt, nhíu mày nhìn A Lương, “A Lương, rất đắng.”
Nói xong, A Lương liền giống như ảo thuật từ phía sau lấy ra một khay bánh hoa quế, “Nhan tỉ tỉ, đây… Ăn chút đi, như vậy sẽ không đắng nữa.”
Ta vội vàng cầm lấy một viên bỏ vào trong miệng, mềm mềm xốp xốp, vừa ăn vừa hỏi A Lương: “Bánh hoa quế này là ở đâu ra?”
“Ma ma của trù phòng* cho.” A Lương nhìn cô ăn cũng tràn ra tiếu dung rất rạng rỡ, vừa định nói nữa, trong miệng liền bị nhét một viên bánh hoa quế, hương vị ngòn ngọt.
(trù phòng: nhà bếp)
Nhìn trong miệng A Lương bị nhét miếng bánh hoa quế không thể nói chuyện, biểu tình rất khả ái: “A Lương như vậy rất đáng yêu nha.” Sau khi nói xong câu đó, khuôn mặt của A Lương lại càng thêm đỏ, ngay cả cái tai nho nhỏ cũng đỏ lên, màu phấn hồng nhàn nhạt, bộ dáng rất ngượng ngùng.
“Nhan tỉ tỉ ngươi sao có thể như vậy.” Mặt A Lương đều đã hồng xuống đến tận cổ, cúi đầu không nhìn cô.
“Ha ha… A Lương thẹn thùng rồi sao?” Nhìn thấy A Lương như vậy càng muốn đùa nàng thêm.
Muốn vươn tay giúp nàng vén đám tóc khuynh lạc ở trên vai kia, tay vừa giơ đến giữa không trung liền đình chỉ.
Một thân ảnh đứng trước cửa, thân tử tiêm trường bao trong hoa phục hồng sắc, mái tóc nhu mị không hề buộc lên, tùy ý mà rơi lạc ở sau lưng, trên mặt cũng không trang điểm, cho dù là như vậy cũng vẫn mỹ lệ mị hoặc nhân tâm, giữa màn tuyết trắng phi vũ đầy trời ở sau người lại càng hiển lộ vẻ yêu mị.
Vội vàng thu tay về, vùng dậy bước xuống giường, kéo A Lương còn đang hoảng hốt cùng quỳ xuống: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.”
Không biết là thế nào, Hoa Khuynh lại tới đây đúng lúc nhìn thấy nô tỳ kia ngượng ngùng cúi đầu, mà cô lại vươn tay ra nghĩ muốn đem tóc nàng vén gọn. Trong lòng một trận không thoải mái, nghĩ muốn đem cô mang đi, cô là thuộc về mình, ý niệm trong đầu kia không chú ý rơi vào trong lòng. Hoa Khuynh chậm rãi đi vào bên trong.
“Đứng lên đi.”
Đứng dậy nhìn thấy nàng trong nháy mắt vẫn là có nỗi đau đớn không thể xem nhẹ, “Hoàng thượng là có chuyện gì mà phải đích thân tới đây?”
Hoa Khuynh chăm chú nhìn người trước mặt, cao hơn nàng một cái đầu, thân ảnh thon dài che đi ánh sáng ngoài cửa sổ, khiến cho bên trong một mảnh hôn ám, không nhìn rõ lắm thần tình trên mặt nàng.
Nhưng vẫn là thanh âm chậm rãi bình tĩnh nói: “Nhìn xem ngươi đã tốt hơn chưa, tốt rồi là có thể hầu hạ người của ta rồi.”
Nguyên lai là như vậy, vốn tưởng rằng nàng sẽ có một tia quan tâm đến mình, thì ra chỉ là muốn đem một chút tôn nghiêm cuối cùng của mình cũng muốn giẫm nát dưới chân mới cam lòng. Hoa Khuynh, như vậy có phải ngươi sẽ vui vẻ một chút không?
Nhìn thẳng người trước mặt, thân hình nhỏ bé yếu ớt vẫn là khiến ta một trận đau lòng, vì cái gì không yêu quý chính mình như vậy, “Hoàng thượng, đã mau khỏe rồi.”
“Ngươi đi ra ngoài trước.” Hoa Khuynh quay về phía A Lương đang đứng bên cạnh nói.
A Lương vội vàng xoay người đi ra ngoài, khi ra tới cửa vẫn không yên lòng mà quay đầu lại nhìn cô.
Đợi đến khi cánh cửa “Chi nha” một tiếng đóng lại, Hoa Khuynh mới chậm rãi mở miệng: “Xem ra ngươi ở trong này cũng không tệ lắm.”
Không biết nàng đây là ý tứ gì, chỉ là nhìn cô chằm chằm.
“Trả lời ta.” Thanh âm lãnh liệt vang lên.
Hoa Khuynh quơ quơ trước mắt, thân hình mình đứng thẳng hồi đáp: “Ừ, khá tốt.”
Sao có thể tốt được, Hoa Khuynh, ta sao lại có thể tốt.
“Rất tốt thật sao?” Trong ngữ khí nhàn nhạt chảy ra một tia cười lạnh.
“Hoa Khuynh, ta tốt hay không tốt, ngươi lại có quan tâm sao?” Tiến lên một bước, người ngày nhớ đem mong ở ngay trước mắt lại không thể ôm lấy nàng, không thể nói với nàng rất nhớ nàng, trái tim chầm chậm khiêu đập, đau đớn nhè nhẹ tràn đầy toàn bộ trái tim.
Hoa Khuynh lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn ánh mắt đối diện với ánh mắt của nàng, vì sao trong mắt của cô lại chứa đầy bi thương? Ha ha… vừa mới rồi không phải còn cười rất vui vẻ sao?
“Ngươi tốt hay không tốt cùng ta có quan hệ gì đâu?”
Dáng cười dật ra khóe miệng từ từ mở rộng thêm, cho đến khi tiếng cười truyền khắp toàn bộ gian phòng, cười đến chính mình cũng không thể khống chế được mà ngồi thụp xuống, trong cổ họng một trận mùi vị huyết tinh.
“Ngươi cười cái gì?” Hoa Khuynh tức giận nhìn người ngồi trên mặt đất đang cười to.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn trong mắt hỏa hồng kia chứa đầy nộ khí, “Hoa Khuynh, ta đang cười chính ta, rõ ràng biết không có khả năng ngươi quan tâm đến ta, lại vẫn muốn hỏi ra miệng. Ta đang nghĩ, ta có phải là trời sinh đã hèn mọn như thế, mỗi lần đều muốn cầu xin sự quan tâm của ngươi, cho dù chỉ là một chút lời nói quan tâm cũng có thể khiến mình vui vẻ mà đắc ý, ngươi nói xem ta có phải trời sinh đã là như vậy hay không?”
Trong ánh mắt kia chứa đầy bi thương, từng chút từng chút đem chính mình chìm ngập. Hoa Khuynh thản nhiên chăm chú nhìn một thoáng: “Vãn Ca, hà tất phải như thế? Từ rất lâu trước kia ngươi đã biết ta không hề yêu ngươi không phải sao? Vì cái gì lúc nào cũng lừa gạt chính mình?”
Không yêu mình, đúng a, từ rất lâu trước kia đã biết rồi.
“Vậy ngươi vì cái gì vẫn luôn đối với ta ôn nhu như vậy? Ngươi biết ta sẽ hiểu lầm.” Thản nhiên mà hỏi lại.
“Ha ha… Vãn Ca, ngươi thế nào ở trước mặt ta lại luôn luôn ấu trĩ như vậy? Rõ ràng là tướng quân rung trời chuyển đất kia, vì sao lúc nào cũng ở trước mặt ta lộ ra cái loại thần tình này? Ngươi đang cầu xin sao? Cầu xin phần tình yêu không hòa tan thế gian này sao?”
Tình yêu của ta phải là không hòa tan thế gian sao? Rất lâu trước kia ngươi tại sao không nói cho ta biết? Hoa Khuynh.
“Hoa Khuynh, tình yêu của ta không đáng giá như thế sao? Không thể tiếp nhận như vậy sao?” Ta muốn hồi đáp của ngươi, tình yêu của ta đều dâng hiến cho ngươi, từ rất lâu trước kia khi ngươi vẫn còn ở trong lòng ta, ngươi không nói như vậy. Ngươi đã nói chỉ cần yêu nhau là tốt rồi, cho dù là ngươi cho ta một lời nói dối ngọt ngào cũng tốt.
Trong thanh âm lạnh lùng không có một tia do dự: “Đúng, Vãn Ca, tình yêu của ngươi không đáng giá, tình yêu như vậy thử hỏi thế gian người con gái nào có phúc mà tiếp nhận?”
Ngươi là vô phúc tiếp nhận sao? Hoa Khuynh?
Ha ha ha ha…..
Thực sự là rất buồn cười đi?
Đứng dậy, cố nén dịch thể phun trào ra nơi cổ họng: “Hoa Khuynh, ngươi thực sự rất tàn nhẫn. Sau khi đem ta từng mảnh từng mảnh xé nát còn không quên vẩy lên một bồn nước muối.”
Hoa Khuynh nhìn người trước mặt, vốn là khuôn mặt tái nhợt lúc này lại vì phẫn nộ mà sinh ra một trận hồng vựng, thân mình giống như không thể khống chế mà run rẩy, mái tóc mặc sắc phi tán ở trước ngực. Chính mình từng nói trong con ngươi đẹp như trân châu đen kia chứa đầy đảo ảnh của mình. Chính mình đã như ảnh tử nho nhỏ kia bị cô toàn bộ cất vào trong lòng của cô.
Nhìn cô một cái, Hoa Khuynh không mở miệng nói nữa, lại vòng qua người cô đi ra cửa, trong nháy mắt sau ánh sáng lại là bóng tối.
Thật sự quyết tuyệt như vậy?
Máu tươi trong cổ họng phun trào ra, màu sắc đỏ thắm ở trước mắt đan vào thành một bức họa quyển mỹ lệ. Một màn kí ức ở sâu bên trong kia lại bị dẫn ra, những hình ảnh ấm áp ấy, hình ảnh hoa đào phi vũ, muốn dựa vào gốc đào ngẩng mặt nhìn hình ảnh ánh dương quang, còn có hình ảnh ôm lấy ngươi, từ từ biến thành từng mảnh nhỏ, rơi xuống trước mắt, muốn nhặt lên, lại thủy chung không bắt được những hình ảnh vụn vặt ấy. Trơ mắt nhìn khoảng thời gian chúng ta ở chung đang từ khe hở chảy xuống, rơi xuống mặt đất liền tiêu thất không nhìn thấy nữa.
Hoa Khuynh,
Tình yêu của ta rốt cuộc bị ngươi mài mòn đến nỗi tiêu thất không nhìn thấy nữa.
Nhưng mà ở sâu trong kí ức vẫn còn lưu lại khí tức của ngươi.
Vĩnh viễn, không thể trốn thoát.