• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Lại bị đá à

Một lần nữa trở lại nhà ông bà Phương. Sau khi ăn xong Phương Minh Trung định nán lại phòng khách uống trà 1 chút rồi mới về phòng nghỉ ngơi.
Hôm nay anh sẽ đợi Kiều An đến để hỏi chuyện tên thanh niên hôm trước. Bộ dạng nói cười của 2 người đó làm anh rất chướng mắt. Mỗi khi rảnh rỗi một chút nó lại hiện lên trong đầu làm anh thật sự phiền não.
Phương Minh Trung đang thong dong uống trà chợt giọng ông cụ truyền đến:
" Hôm nay không bận đi hẹn hò sao mà ở đây uống trà."
Đương nhiên Phương Minh Trung biết ông cụ là đang nói cái gì.
3 năm nay, những tin đồn về Phương Minh Trung và Lâm Tuệ Mẫn không ít. Vị thiếu gia và tiểu thư của những công ty lớn top đầu trong thành phố đâu thể không thu hút dư luận quan tâm.
Đặc biệt Lâm Tuệ Mẫn còn là một người mẫu nổi tiếng xinh đẹp, tài năng. Cô ta chỉ thở ra một hơi ngay lập tức đám phóng viên có thể chuyển thể thành cả một văn bản dài. Mà những hơi cô ta thở ra đa phần đều úp mở quan hệ thân thiết với Phương Minh Trung.
Trong cái thành phố này, ai cũng biết cái tên " Phương Minh Trung" không phải cô gái nào cũng có thể tùy tiện ghép tên cùng thế nhưng Phương Minh Trung lại không khẳng định, cũng không phủ nhận những tin đồn kia làm cho ai ai cũng nghĩ họ là 1 đôi định sẵn.
Thấy ông cụ nói vậy, bà cụ đứng bên tiếp lời thêm " Hẹn hò làm gì, định ngày mà làm đám cưới đi."
Nghe đến đây Phương Minh Trung không nhịn được mà thốt ra một câu : "Đám cưới gì chứ ạ"
Ông Phương: " Lại bị đá à?"
Bốn chữ " lại bị đá à" như đấm thẳng vào mặt Phương Minh Trung.
Năm đó ông bà cụ đều biết Phương Minh Trung có tình cảm với Lâm Tuệ Mẫn. Khi bà cụ lâm bệnh nặng tưởng như không qua khỏi, tâm nguyện duy nhất của bà là muốn thấy Phương Minh Trung thành gia lập thất.
Anh đã ngỏ lời muốn kết hôn với Lâm Tuệ Mẫn nhưng lại bị thẳng thừng từ chối. Cô ta nói " tuổi còn trẻ chưa muốn vướng bận gia đình. Muốn bản thân tự phấn đấu xây dựng sự nghiệp nên chưa thể kết hôn."
Một lời này của cô ta đã khiến Phương Minh Trung suy sụp, khiến Kiều An rơi vào bi kịch hôn nhân và chính những lời này đã khiến bản thân cô ta vô cùng hối hận. Khi đó từ chối gả cho anh, bây giờ phấn đấu được gả cho anh mãi không thành.
Phương Minh trung mất kiên nhẫn đáp trả : " Không có"
Bà Phương: "Vậy còn không mau chóng kết hôn đi".
Phương Minh Trung tỏ ra khó hiểu. Không phải ông bà luôn không thích LâmTuệ Mẫn sao. Bà cụ đã nói Lâm Tuệ Mẫn là đứa con gái nhà giàu, ngậm thìa vàng từ nhỏ, tính tình như vậy không thể hợp làm dâu nhà họ Phương, đặc biệt từ sau khi Lâm Tuệ Mẫn thẳng thừng từ chối cuộc hôn nhân kia, ông bà cụ đã cho rằng cô ta đang coi thường nhà họ Phương nên càng không thể chấp nhận.
Vì vậy lúc này giục anh đi kết hôn với Lâm Tuệ Mẫn chính là đang châm chọc anh mà.
Bà cụ đủng đỉnh ngồi uống trà, nửa ngày sau mới nhàn nhạt nói: " Nếu cháu không muốn kết hôn vậy chúng ta sẽ gả chồng cho Kiều An trước.
Phương Minh Trung vừa nuốt một ngụm trà đến họng chợt xộc lên ho sặc sụa: "Chuyện gì vậy?"
Ông Phương không tỏ vẻ gì, bình thản đáp: " Chúng ta đã bàn bạc kỹ rồi: Chúng ta đã nuôi con bé từ nhỏ, không thể không lo lắng cho con bé. Bây giờ cũng đến lúc tìm cho con bé 1 người đàn ông tốt để dựa dẫm cả đời. Không thể để con bé ở bên ngoài sớm tối một mình như vậy được."
Phương Minh Trung: " Cô ta sớm tối một mình sao, ông bà nghĩ nhiều rồi ạ." Nghĩ đến tối hôm đó Phương Minh Trung lại có chút bực mình."
Bà Phương: " Nói vậy là con bé có người thương rồi sao, tuần sau nó đến nhất định sẽ đi xem ngày cho nó."
Nghe đến đây Phương Minh Trung cực kỳ khó chịu, sắc mặt biến đổi không ngừng.
" Ông bà vội vàng gì chứ"
Bà Phương liếc nhìn Phương Minh Trung một cái: " Con bé đã 27 tuổi rồi, có thể không vội được sao".
Phương Minh Trung: "...."
Ông Phương: " Cháu biết con bé đang quen ai à, có phải sếp của nó không? Con bé nói sếp của nó là một người trẻ tuổi, thành đạt lại còn anh tuấn nữa."
" Ông tự hỏi cô ta đi". Phương Minh Trung bực dọc bỏ về phòng.
Nằm xuống Phương Minh Trung không thể nghỉ ngơi được. Đề cập đến hôn nhân của Kiều An thực sự làm anh mất bình tĩnh. Anh không biết thứ cảm xúc quái quỷ gì trong lòng nhưng anh cảm nhận được việc muốn gả Kiều An đi là ông bà đang nghiêm túc.
Lăn qua lăn lại không thể nhắm mắt nghỉ ngơi, Phương Minh Trung đành khoác áo rời đi.
Suy nghĩ phải tìm Kiều An nói chuyện hình thành trong đầu, anh lập tức nhấn chân ga chạy một mạnh đến chung cư hôm trước.
Nhưng thật đen đủi cho thanh niên. Đến nơi thì anh lại không biết cô ở căn nào, cũng không có số điện thoại gọi cô ra. Phương Minh Trung bực mình đấm lên vô lăng một cái rồi lại nhấn chân ga hoà mình vào dòng xe tấp lập trên đường phố.
Chương 17: Tôi ghi sổ cho cô chuyện này nhé

Giờ nghỉ trưa, Kiều An cùng mấy nhân viên trong phòng thiết kế đi ăn. Họ hẹn nhau đến một nhà hàng mới nổi trên mạng.
Đúng là không uổng công đi cả một quãng đường xa, nhà hàng này thật sự rất ổn, từ không gian, trang trí hay các món ăn đều biết cách giữ chân khách hàng. Giá cả lại vô cùng hợp lý.
Ăn xong, mọi người gọi thêm chút đồ uống, giữa tiếng nhạc hoà tấu sáo trúc du dương chợt một cái tên được gieo lên đầy phấn khích. Kiều An quay lại bắt gặp ngay 1 bóng người quen thuộc vừa vào cửa, trên môi cô ta còn nở ra một nụ cười vô cùng mềm mại. Kiều An không nghĩ một người mẫu nổi tiếng như Lâm Tuệ Mẫn lại đến 1 nhà hàng bình dân thế này, lại còn đến đúng giờ ăn trưa có đông người ra vào như vậy.
Những đồng nghiệp bên Kiều An cũng bắt đầu xôn xao bàn tán, cơ bản là ai cũng ngưỡng mộ cô ta có gia thế tốt, khuôn mặt xinh, dáng người đẹp, sự nghiệp thì lên như diều gặp gió, lại còn là đối tượng kết hôn của vị tổng giám đốc trẻ tuổi, giàu có. Đúng là trên đời này có thứ gì tốt đẹp đều rơi hết lên người Lâm Tuệ Mẫn.
Thật ra bản thân Lâm Tuệ Mẫn rất ghét mấy chỗ bình dân kiểu này, cảm thấy nó không xứng với thân phận cô ta, nhưng để xây dựng hình ảnh ngôi sao thân thiện cô ta chỉ đành miễn cưỡng. Nghe người quản lí của cô ta giới thiệu nhà hàng này mới nổi được đánh giá rất cao trên mạng, nên cô ta quyết định chọn địa điểm này và chọn đến buổi trưa để được nhiều người công nhận.
Không chỉ có Kiều An ngạc nhiên mà chính Lâm Tuệ Mẫn cũng thấy bất ngờ khi thấy Kiều An ở đây. Cô ta nhớ lại chuyện 3 năm trước, hai hàm răng nghiến chặt lại.
Lâm Tuệ Mẫn nhớ đến việc chính ngày hôm nay là xây dựng hình ảnh của bản thân nên nén lại cảm xúc, hướng về 1 bàn trống người ngồi xuống.
Như nghĩ ra điều gì đó, cô ta nói nhỏ với 2 người bên cạnh mấy câu.
Khi nhóm người Kiều An ra về, đợi đúng lúc Kiều An đi qua, người quản lí của cô ta bỗng nhiên bước ra vô tình va vào Kiều An, thuận tay đẩy cô 1 lực mạnh.
Ở thế không phòng bị, Kiều An lảo đảo lùi lại sau mấy bước, may mắn cô được một đồng nghiệp đi sau đỡ lại.
Lúc này Lâm Tuệ Mẫn và người trợ lí kia bày ra vẻ mặt vô tội chạy lại rối rít xin lỗi kiều An.
Nhìn vẻ mặt đáng ghét của Lâm Tuệ Mẫn, Kiều An hiểu ngay được mình đang bị tính kế. Nhưng đây là nhà hàng giờ cao điểm, hơn nữa người ra tay lại không phải Lâm Tuệ Mẫn nếu ồn ào lúc này sợ người thiệt chi có thể là cô nên cô chỉ đành kết hợp với bọn họ diễn cho xong vở kịch này.
Khi lướt qua Lâm Tuệ Mẫn Kiều An mới nói nhỏ 1 câu: " Tôi ghi sổ cho cô chuyện này nhé."
Đợi Kiều An đi rồi, Lâm Tuệ Mẫn mới tỏ vẻ đắc ý, lấy điện thoại ra xem. Cô ta chọn một tấm ảnh bấm gửi đi.
.
.
.
20 giờ,
" Thanh Tâm"
" Phương Minh Trung, sao anh lại ở đây?" Vẻ mặt Thanh Tâm hiện rõ sự ngạc nhiên.
Phương Minh Trung: " Tôi tìm Kiều An."
Thanh Tâm: " Cô ấy không có ở đây".
Phương Minh Trung có chút thất vọng: " Cô ấy đâu"?
Thanh Tâm: " Ở đâu thì có liên quan gì đến anh?"
Những năm nay nhìn Kiều An chịu ấm ức, Thanh Tâm đã sớm không vừa mắt với Phương Minh Trung, mọi lần là do Kiều An ngăn cô đi tìm Phương Minh Trung tính sổ, hôm nay là anh ta tự tìm tới đây, cô phải thay trời hành đạo mới được.
Thanh Tâm: " Những năm làm vợ anh cô ấy chưa đủ khổ sao. Cuộc sống của cô ấy đang tốt đẹp, anh đừng nên gặp lại cô ấy."
Trước thái độ của Thanh Tâm, Phương Minh Trung không hề nổi nóng mà chỉ thờ ơ nói : " Có duyên thì phải gặp thôi."
Thanh Tâm thầm chửi cái duyên chó má gì chứ, khi người ta cam tâm tình nguyện ở bên thì 1 lòng muốn ruồng bỏ, giờ lại còn mặt dày ở đây nói đến duyên phận sao.
Phương Minh Trung lấy điện thoại giơ lên 1 tấm ảnh. " tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy"
Thanh Tâm nhìn tấm ảnh chụp Kiều An đang được 1 người đàn ông đỡ trong lòng mà phá lên cười, tiếng cười đến 8 phần là giễu cợt :
" Như vậy thì đã sao, Cô ấy cũng phải bắt đầu cuộc sống cho mình chứ. Cô ấy còn trẻ như vậy không lẽ cô ấy phải tôn thờ cuộc hôn nhân đổ nát kia cả đời à."
Nhớ lại cuộc nói chuyện lúc chiều với Kiều An, Thanh Tâm đã nghe kể về chuyện ở nhà hàng. Cô chắc chắn tấm ảnh này liên quan đến Lâm Tuệ Mẫn, Nghĩ vậy cô đọc cho Phương Minh Trung một địa chỉ. Bảo anh ta đến đấy mà tìm sự thật, đừng làm phiền Kiều An.
Cô nghĩ Lâm Tuệ Mẫn cần phải trả giá cho hành động vô sỉ này mà người ra giá tốt nhất nên là Phương Minh Trung. Chỉ có như vậy mới xả được cục tức cho Kiều An.
Trở lại nhà hàng, Phương Minh Trung đã nhờ cái danh nhà họ Phương thành công lấy được đoạn video camera ghi lại buổi trưa.
Chương 18: Vạch rõ ranh giới

Sau khi xem xong đoạn video, vẻ mặt Phương Minh Trung trở nên xám xịt, ánh mắt chứa đầy những tia lửa đỏ.
Khi nhận được tin nhắn từ số điện thoại lạ, anh còn nghĩ là Kiều An dở trò trêu ngươi mình.
Bao năm qua anh vẫn luôn mặc kệ Lâm Tuệ Mẫn úp mở những tin đồn kia nhưng mang chuyện này ra đùa rỡn với anh đúng là đã mạnh rạn quá rồi.
Khi xưa bản thân anh đúng là có chút tình cảm với Lâm Tuệ Mẫn nhưng sau khi bị từ chối bản năng kiêu ngạo của một người đàn ông đã không cho phép anh duy trì tiếp đoạn tình cảm kia.
Khi kết hôn với Kiều An vì chán ghét cô nên anh dung túng cho Lâm Tuệ Mẫn chỉ là để chọc tức Kiều An. Sau khi li hôn anh vẫn dung túng cho Lâm Tuệ Mẫn chỉ vì nghĩ Kiều An đòi li hôn chỉ là bồng bột nhất thời, anh không tin Kiều An luôn miệng nói yêu anh lại có thể thay đổi trong một nốt nhạc như vậy. Muốn dùng những tin đồn đó xem Kiều An chịu đựng được bao lâu.
Phương Minh Trung suy nghĩ một hồi thấy đã đến lúc cần vạch rõ ranh giới với Lâm Tuệ Mẫn.
.
.
.
Hôm nay Lâm Tuệ Mẫn thức dậy rất sớm, tâm trạng vô cùng hưng phấn. Cô ta trang điểm tỉ mỉ khuôn mặt, tạo kiểu tóc, chọn một chiếc váy thướt tha. Đúng là cô ta rất đẹp, nhìn cô ta lúc này giống như một nàng công chúa tràn đầy sắc xuân.
Những năm nay để được ở bên Phương Minh Trung, cô ta không ngại tạo ra bao nhiêu lí do, vẽ ra bao nhiêu viễn cảnh thế nhưng đổi lại chỉ là sự thờ ơ, không ngờ lần này Phương Minh Trung lại chủ động hẹn cô ta như vậy. Nhịp tim của cô ta có chút hơi loạn, thậm chí ngay cả khi tham dự các buổi trình diễn thời trang lớn tầm cỡ quốc tế cô ta cũng chưa từng hồi hộp thế này.
Phương Minh Trung đẩy cửa bước vào, Lâm Tuệ Mẫn nở một nụ cười rạng rỡ, lúc này nhìn cô ta muốn ngọt ngào bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.
Người đàn ông lạnh lùng ngồi xuống. Nhìn vào ánh mắt Phương Minh Trung đột nhiên nụ cười trên môi cô ta tắt ngấm. Trong lòng dâng lên một dự cảm bất an. Đã rất lâu về trước, cô ta thường thấy ánh mắt này mỗi khi nhắc đến Kiều An.
Không đợi Lâm Tuệ Mẫn kịp điều chỉnh cảm xúc, Phương Minh Trung lên tiếng trước:
" Anh đến về chuyện bức ảnh".
Nghe đến bức ảnh làm Lam Tuệ Mẫn chột dạ, cảm giác bất an trong lòng càng tăng thêm.
Cô ta rất hiểu bản tính chiếm hữu của đàn ông, cái gì là của mình thì thường mặc định nó mãi là của mình, huống hồ những năm qua cô ta nhận thấy Kiều An vẫn có một vị trí nào đó trong lòng Phương Minh Trung.
Vì vậy ngày hôm qua cô ta đã cố tình dàn dựng như một đạo diễn chuyên nghiệp, sau khi thu được chiến lợi phẩm ngay lập tức gửi đi. Có điều cô ta đã lường trước nên lấy số điện thoại rác của người quản lí gửi tin nhắn để tránh liên quan tới mình.
Lâm Tuệ Mẫn lắp bắp mở miệng: " anh...anh nói bức ảnh nào vậy?"
" Anh đã nghĩ nếu e thẳng thắn nhận sai sẽ cho em một cơ hội, nhưng nhìn thái độ này anh nghĩ em không cần cơ hội sửa sai rồi."
Lớp phấn trang điểm tỉ mỉ cũng không giúp cô ta giấu đi sắc mặt tái nhợt lúc này.
Lâm Tuệ Mẫn: " Em..."
Phương Minh Trung: " Anh đã xem video camera nhà hàng ghi lại."
Cả người Lâm Tuệ Mẫn như đông cứng lại, hai lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Phương Minh Trung tiếp tục giọng nói lạnh như băng:
" Khi em không đồng ý kết hôn là đoạn tình cảm của chúng ta đã kết thúc rồi."
" Những năm qua em đã nhìn rõ thái độ của anh như thế nào."
" Anh có thể dung túng cho em một chút nhưng không có nghĩa là em muốn làm gì cũng được."
Lâm Tuệ Mẫn: " Em ...em biết sai rồi, em..."
Giọng Lâm Tuệ Mẫn run rẩy, cô ta còn chưa nói hết câu đã bị chặn lại.
" Chính bức ảnh đã cho anh biết bản thân muốn gì.
Anh hi vọng không còn thấy chúng ta xuất hiện cùng nhau trên mặt báo hay những nơi không cần thiết."
" Còn nữa...Kiều An dù không còn là vợ anh thì bản thân cô ấy được ông bà nội nuôi lớn, cũng có thể coi cô ấy như con cháu nhà họ Phương. Ra tay với cô ấy chính là đang chống đối với nhà họ Phương."
Còn lại một mình, Lâm Tuệ Mẫn ngồi khóc như mưa, ngay cả lớp trang điểm tỉ mỉ lúc sáng cũng bỏ cô ta đi. Buổi sáng cô ta xinh đẹp bao nhiêu thì bộ dạng cô ta bây giờ lại doạ người bấy nhiều.
Ngày hôm nay, Phương Minh Trung không những vạch rõ ranh giới với cô ta mà còn công khai cảnh cáo cô ta không được động vào Kiều An. Cục tức này thật sự làm cô ta chết nghẹn.
Cô ta luôn nghĩ Phương Minh Trung sẽ đợi cô ta xây dựng sự nghiệp mấy năm, ai ngờ anh lại nhanh chóng kết hôn đến vậy. Sau khi phương Minh Trung kết hôn cô ta mới nhận ra đã yêu anh sâu đậm thế nào.
Cô ta ôm hi vọng níu kéo Phương Minh Trung thế nên luôn coi Kiều An là cái gai trong mắt.
Trước những lời nói kiên định mà lạnh lùng kia của Phương Minh Trung đã cho cô ta biết hận một người đến thấu xương là cảm giác như thế nào.
Chương 19: Ông bà nội của tôi

Xử lí xong việc của Lâm Tuệ Mẫn, Phương Minh Trung thấy tâm trạng nhẹ nhàng hơn 1 chút.
Phương Minh Trung ra tay rứt khoát với Lâm Tuệ Mẫn không hẳn vì Kiều An mà còn vì chính bản thân mình.
Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng Phương Minh Trung sống rất có nguyên tắc. Hành động của Lâm Tuệ Mẫn đã chạm đến điểm mấu chốt trong nguyên tắc của anh, cô ta làm vậy không những hại Kiều An mà còn là coi thường anh. Nếu không được xem đoạn video camera ghi lại thì anh đã thành công làm một tên ngốc chính hiệu rồi.
Phương Minh Trung vừa hài lòng ngồi xuống thì chuông điện thoại vang lên. Là Bảo Lâm gọi tới.
" Tôi đã đưa tài liệu cho chủ tịch rồi ạ."
Phương Minh Trung: " Được rồi, cậu về nghỉ trưa đi."
Buổi sáng Phương Minh Trung đi gặp Lâm Tuệ Mẫn nên đã giao cho Bảo Lâm cầm tài liệu về để ông cụ xem. Nghe báo cáo xong, Phương Minh Trung định tắt máy thì đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói ấp úng.
" Tôi..."
Phương Minh Trung nghiêm nghị nói: " có chuyện gì vậy?"
" Tôi đã gặp cô.... à không...không ...tiểu..."
Bảo Lâm đang bối rối, anh ta không biết hiện nay nên gọi với danh phận như thế nào cho hợp lí.
Chợt Phương Minh Trung có chút sốt ruột.
" Cậu đã gặp ai?"
" Gặp cô Kiều An ạ"
Bảo Lâm nghĩ mãi vẫn nên dùng tên của cô là thích hợp nhất.
" Kiều An sao? gặp cô ấy ở đâu?"
Bảo Lâm:" Lối vào biệt thự ạ. Chắc chắn không nhìn nhầm."
Đầu Phương Minh Trung chợt nảy số, anh vơ vội cái áo vest bay ngay đến biệt thự.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, Kiều An không thể tự đến, chắc chắn là ông bà đã có sắp xếp gì. Nghĩ lại chuyện ông bà đề nghị hôm trước Phương Minh Trung vội vàng tăng tốc độ.
Vừa tắt máy, Phương Minh Trung nói gì đó với người ngoài cổng rồi lao vội vào nhà, còn chẳng thèm rút chìa khoá xe.
Cửa mở ra, lại một lần nữa có ba cặp mắt ngạc nhiên nhìn về Phương Minh Trung.
" Cái thằng này, thi chạy marathon đến đây à?". Giọng ông cụ đầy châm chọc.
Phương Minh Trung: " Cháu..."
" sao cô lại ở đây?"
" Cái thằng này, không phải lần trước bà đã nói rồi sao? Đây là nhà con bé?"
Bà cụ vừa nói vừa đi lên cho Phương Minh Trung mấy gậy.
Nhìn Phương Minh Trung cong người né đòn Kiều An không nhịn được mà châm chọc:
" Có tố chất đấy. Anh có muốn tham gia vào đoàn xiếc thú không?"
" Trần Kiều Annnnnn..."
Phương Minh Trung gằn lên từng chữ. Vừa nhớ ra việc chính anh lập tức hỏi ngay.
" Cô đến có việc gì à ?"
Kiều An: " Liên quan gì đến anh?" nói rồi cô không quên vênh mặt 1 cái chọc tức Phương Minh Trung.
Phương Minh Trung: " Cô..."
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Kiều An, Phương Minh Trung càng bực dọc, bực đến mức không thốt lên lời.
Kiều An: " Ông bà nội..."
" Ông bà nội của tôi"
Kiều An còn chưa nói hết lời đã bị Phương Minh Trung cắt ngang, anh đang nghĩ lần này nhất định phải tranh quyền sở hữu với cô mới được.
Kiều An: " Đồ ấu trĩ"
Trong kí ức của Kiều An, Phương Minh Trung luôn lạnh lùng, ít nói, không nghĩ có một ngày anh ở trước mặt cô không ngần ngại cãi lộn như một đứa trẻ thế này.
Phương Minh Trung: " Ai ấu trĩ, khi tôi đến trường học cô vẫn đang quấn tã đấy."
Ba người quay ra nhìn nhau bật cười như thể không tin được người trước mặt là Phương Minh Trung.
Kiều An: " Ông bà nội, con trở về trước ạ"
Buổi sáng cô có việc ở gần đây nên tranh thủ đến thăm ông bà cụ một chút, không ngờ đến giữa tuần cũng vẫn đụng phải Phương Minh Trung. Vốn định trêu trọc anh một chút nhưng giờ thấy nên đi trước thì hợp lí hơn.
" Tôi đưa cô về."
Chưa đợi ông bà cụ trả lời, Phương Minh Trung vội vàng lên tiếng.
Kiều An: " tôi có taxi đợi ngoài cổng, anh vào không nhìn thấy à?"
Phương Minh Trung: " Có thấy, chiếc xe màu trắng."
Vẻ mặt anh không biểu cảm, đủng đỉnh nói tiếp:
" Nhưng mà tôi bảo anh ta đi rồi."
Lúc đến anh tấy có taxi đợi, nghĩ bà cụ sẽ đưa Kiều An đi xem ngày hay xem mắt tên nào đó, vì vậy đã cố ý bảo không cần xe nữa.
Giờ nghĩ lại thấy mình thông minh quá, Phương Minh Trung nở một nụ cười mãn nguyện.
Có điều anh còn chưa tận hưởng xong nụ cười mãn nguyện đã nghe một tiếng hét tên mình thật chói tai.
" Phương Minh Trunggggggggggggg....."
Lúc này ông cụ đành phải đứng lên dàn hoà cho hai đứa trẻ.
" Được rồi, đừng cãi lộn nữa, cháu trừng phạt nó làm taxi đưa cháu về nhé. Tay lái của nó cũng được lắm đấy."
Thấy vậy Phương Minh Trung lại tiếp lời:
"Tôi cho cô đi taxi free. Không phải ai cũng được cái slot này đâu nhé."
Nói rồi anh lại nở một nụ cười, mà chính bản thân anh cũng không biết nụ cười ấy chứa cả nghìn tấn vô sỉ trong mắt người khác, nhiều đến mức ông cụ cũng phải lắc đầu quay đi không thể tiếp tục nhìn.
Kiều An nhìn đồng hồ thấy không kip đợi xe đến đành hằn học theo Phương Minh trung ra về.
Chiếc xe vừa lao đi, ông bà cụ nhìn nhau như cùng thừa nhận lí do tại sao thằng cháu đến đây giờ này.
https://go.onelink.me/fYOM?pid=official-web
Chương 20: Ăn tối cùng Lâm Chính

Lên xe Phương Minh Trung mang tâm trạng của người chiến thắng, đắc trí, vui vẻ nhìn anh như một đứa trẻ vừa được cho kẹo.
Phương Minh Trung nhìn vẻ mặt hằn học của Kiều An qua gương xe đành mở miệng bắt chuyện trước.
" Cô ăn trưa chưa? "
Thấy Kiều An không thèm trả lời anh lại nói:
" Tôi đưa cô đi ăn nhé, nghe nói nhà hàng đó rất ngon"
" Tôi sắp muộn làm rồi"
Kiều An giận dữ quát to. Sau khi quát xong Kiều An mới ý thức được Phương Minh Trung vừa đề nghị đưa mình đi ăn.
Lúc trước có lần ông bà Phương muốn tạo không gian cho hai người nên đã đề nghị Phương Minh Trung đưa cô đến nhà hàng mới mở của Hoàng Bách trải nghiệm đồ ăn.
Phương Minh Trung nhanh chóng đồng ý, trên đường Kiều An có chút hạnh phúc, nghĩ anh đã mở lòng với mình hơn ai ngờ Phương Minh Trung chạy xe đến tiệm cà phê rồi ném cô ở lại đó, bản thân anh ta thì không nói một lời, đi thẳng một mạch chẳng thèm quay lại đón cô.
Nghĩ tới đây Kiều An lại có chút ảo não. Cô tựa đầu vào ghế nhắm mắt lại ngăn dòng kí ức ùa về.
Phương Minh Trung nhìn sang người bên cạnh, trong lòng có chút tiếc nuối, anh cảm nhận được trong mắt cô toàn là sự chán ghét đối với anh.
Phương Minh Trung không biết phải tiếp túc nói gì nên đành in lặng lái xe. Thấy cô nói sắp muộn làm, anh lại tăng tốc độ khiến chiếc xe như đang thi chạy với gió.
Kiều An cảm nhận được tốc độ xe thay đổi không bình thường cô vội vàng nói :
" Chú ý an toàn đi."
Phương Minh Trung: "Không phải cô nói sắp muộn làm sao?"
Kiều An: " Nhưng tôi..."
Cô muốn nói cô sợ tốc độ nhanh nhưng nghĩ sẽ làm trò cười cho Phương Minh Trung nên đành thôi.
Thấy cô ngập ngừng Phương Minh Trung giảm tốc độ lại, gặng hỏi tiếp:
" Nhưng gì, cô có chuyện gì sao?"
Kiều An ấp úng trả lời: Để ...để kịp đưa tôi đến trường, bố tôi đã đi quá tốc độ và xảy ra tai nạn giao thông, cả bố và mẹ tôi đều không qua khỏi.
Kiều An nhớ lại câu chuyện năm cô 8 tuổi. Hôm đó trời rất đẹp, để thưởng cho cô được điểm 10 mà cả bố và mẹ đã cùng đưa cô đến trường. Họ gặp sự cố xe, sau khi dừng lại sửa một lúc thì Kiều An đã kíp giờ. Bố sợ cô lo lắng nên đã tăng tốc độ lên và rồi ngày hôm đó cô đã mất cả bố và mẹ của mình. Trong ba người chỉ còn có cô tỉnh lại.
Phương Minh Trung thoáng chút xót xa, trong lòng chứa đựng sự đồng cảm. Anh chưa từng biết cô đã phải chịu nỗi đau như vậy. Cảm giác mất đi người thân anh biết nó đau đớn thế nào.
Nhìn người phụ nữ ngồi bên 2 mắt rũ xuống, vẻ mặt đã dịu lại rất nhiều so với lúc lên xe. Lúc này trông cô thật yếu đuối, mong manh khiến người ta không kìm lòng được muốn che chở.
Phương Minh Trung: " Sau đó cô sống thế nào?"
Kiều An: " Tôi ở cùng ông nội, sau khi ông nội mất tôi được ông bà anh cưu mang."
Phương Minh Trung gật gù tỏ ra đã hiểu. Anh muốn hỏi thêm gì đó chợt nghe thấy tiếng Kiều An.
" Đến công ty tôi rồi."
Phương Minh Trung nhìn theo hướng tay cô chỉ từ từ dừng xe lại. Nhìn bóng cô đi khuất anh mới chầm chậm rời đi.
.
.
.
Trên bàn làm việc, chiếc điện thoại của Phương Minh Trung đổ chuông liên tục.
Vừa nhìn cái tên trên màn hình anh đã nhăn mày tỏ vẻ phiền não.
Buổi sáng ngày hôm đó Lâm Tuệ Mẫn mang dáng vẻ một nàng công chúa tràn đầy sắc xuân ra ngoài, buổi trưa nhìn bộ dạng nửa người, nửa quỷ của cô ta trở về khiến vợ chồng Lâm Chính kinh hồn bạt vía.
Hỏi nửa ngày cô ta mới nói ra bản thân bị Phương Minh Trung từ chối. Vợ chồng Lâm Chính luôn coi đứa con gái này như viên ngọc minh châu mà nâng niu che chở, nhìn bộ dạng cô ta khóc lóc đến không ra hồn người trong lòng không khỏi xót xa vì vậy ông ta quyết định ra mặt thay con gái đòi lại công bằng.
Buổi tối ở một nhà hàng Nhật Bản cao cấp, Phương Minh Trung đang ăn tối cùng Lâm Chính.
Sau khi nhấp một ngụm rượu, Lâm Chính điềm đạm cất lời:
" Cậu thấy Tuệ Mẫn nhà chúng tôi thế nào?"
Lâm Chính không chút vòng vo mà vào thẳng vấn đề.
Phương Minh Trung đã mười mươi biết lí do cuộc hẹn này, nhưng không nghĩ Lâm Chính lại trực tiếp hỏi thẳng như vậy... có điều thẳng thắn cũng tốt.
" Thông minh, xinh đẹp."
Phương Minh Trung không nhanh không chậm đáp lời lại.
Lâm Chính vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, nhấp thêm một ngụm rượu rồi nhàn nhạt hỏi.
" Những năm này tình cảm hai đứa vẫn luôn tốt đẹp, không phải đã đến lúc nên có một đám cưới rồi sao."
Phương Minh Trung buông đũa xuống, nhìn thẳng Lâm Chính, trịnh trọng nói:
" Cháu và Tuệ Mẫn không thích hợp cho chuyện cưới xin đâu ạ."
Nghe được câu này Lâm Chính vô cùng bất mãn nhưng vẫn không tỏ thái độ gì chỉ nhàn nhạt hỏi.
" Con bé đã đợi cậu bao năm nay để đổi lại chữ không thích hợp sao?"
Phương Minh Trung vẫn giữ thái độ tôn trọng trả lời:
" Khi còn trẻ đã không suy nghĩ chu toàn, chỉ yêu là yêu".
Nói đến đây ánh mắt anh có chút buồn phiền:
" Sau này mới nhận ra, hôn nhân không phải cái đích mà tình yêu nào cũng đến được".
Đáy mắt Lâm Chính đã hiện lên đến tám phần tức giận. Ông ta nghiến răng nhả ra từng chữ:
" Ý cậu là chỉ muốn yêu đương với con bé"?
Phương Minh Trung vẫn bình tĩnh đối mặt, từ tốn nói từng lời.
"Không phải ạ. Cô ấy thích hợp với người khác hơn cháu ."
Trong câu nói này của Phương Minh Trung còn thể hiện là ngay cả viêc yêu đương anh cũng không muốn cùng Lâm Tuệ Mẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK