• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 23: Nhà cô ở đâu
Chương 23: Nhà cô ở đâu
Hoàng Bách không biết Phương Minh Trung muốn làm gì nhưng nhìn nét mặt căng thẳng của Phương Minh Trung thì anh ta vẫn ra khỏi phòng ăn. Sau khi quay lại anh ta đủng đỉnh nói với Phương Minh Trung.
" Phòng Víp số 5 trên lầu 3."
Hoàng Bách uống một ngụm rượu rồi nói tiếp:
" Cô ấy đến cùng 2 người đàn ông"
" Hình như đến bàn việc làm ăn, Phòng đó gọi đồ ăn cho 6 người"
Phương Minh Trung nghe được vậy trong lòng mới thả lỏng hơn một chút, xem ra Kiều An nói đang có việc là thật.
Ăn xong, Phương Minh Trung để Hoàng Bách đi trước còn mình ở lại đợi Kiều An.
21 giờ, một dáng người đàn ông cao lớn, gương mặt tuấn tú, sống lưng thẳng tắp, mang trên mình bộ tây trang chỉnh chu đứng lướt điện thoại trước cửa nhà hàng thu hút vô số ánh nhìn, những cô gái trẻ đi qua không kìm được mà đánh mắt về phía anh bàn tán. Nếu người đàn ông ấy không toả ra một mùi khí lạnh lùng khiến người đến gần phải run sợ thì có lẽ bọn họ đã chen nhau chạy đến bên anh cũng nên.

Chương 23: Nhà cô ở đâu
Người đàn ông liên tục nhìn vào đồng hồ đeo tay, vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo hiện lên vẻ lo lắng. Trong đầu anh thoáng hiện lên hình ảnh những năm trước. Mỗi lần anh có công việc về trễ chưa từng nói cho Kiều An một tiếng, có phải khi đó cô cũng lo lắng trong cô đơn như anh bây giờ. Đáy mắt Phương Minh Trung chứa đầy ảm đạm.
22 giờ, vẫn chưa thấy bóng dáng Kiều An đâu, Phương Minh Trung rút điện thoại ấn gọi một dãy số. Đáp lại anh chỉ là những tiếng chuông dài. Tâm trạng vô cùng bực dọc, nếu không nghĩ vì công việc của Kiều An chắc anh đã lên túm cổ cô lôi về từ lâu rồi.
22h30, Phương Minh Trung thật sự mất kiên nhẫn, đôi chân dài vội vã tiến về phía cửa nhà hàng, cánh cửa vừa mở ra đã đập ngay vào mắt anh hình ảnh một cô gái liêu xiêu, đi không vững được một người đàn ông đỡ trong lòng.
Bước chân Phương Minh Trung có chút khựng lại, sắc mặt xám xịt, mắt cũng hiện rõ từng tia máu đỏ nhưng rất nhanh sau đó anh đi với tốc độ bay lao vào đẩy người đàn ông kia ra đỡ lấy cô gái.
Cao Anh bất ngờ bị đẩy một lực mạnh lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước. Khi lấy lại thăng bằng anh mới nhìn rõ người vừa đẩy mình. Cao Anh cất giọng chất vấn.
" Phương Minh Trung, cậu muốn làm gì?"

Chương 23: Nhà cô ở đâu
" Tôi muốn làm gì sao? phải là tôi hỏi anh muốn làm gì mới đúng chứ."
Đáp lại sự giận dữ của Phương Minh Trung, Cao Anh lại tỏ ra bình thản nói.
" Tôi đưa nhân viên của mình về, có gì không ổn sao?"
" Tốt nhất là đừng để tôi biết anh đang giở trò gì."
Nói rồi Phương Minh Trung xoay người nhanh chóng đưa Kiều An đi.
Cao Anh nhìn hai người rời đi chỉ đành lắc đầu ngán ngẩm, hôm nay anh có ý tốt đưa Kiều An đi theo cho cô học hỏi thêm. Không ngờ lại khiến Kiều An say bí tỉ thế này.
Cao Anh vốn định đưa Kiều An qua chỗ Thanh Tâm nghỉ tạm đêm nay thì lại bị Phương Minh Trung chặn đường.
Anh vẫn nhớ vẻ mặt đầy mệt mỏi của Kiều An khi đến phỏng vấn, không phải bọn họ đã li hôn rồi sao, chứng kiến chuyện vừa rồi thật khiến Cao Anh có chút bất ngờ.
Vừa lên xe Kiều An đã nằm bẹp dí trên ghế, đến hô hấp của cô cũng nhẹ như không.

Chương 23: Nhà cô ở đâu
Phương Minh Trung lái xe đi một đoạn chợt nhớ không biết đường về nhà cô đi thế nào. Anh vừa lái xe vừa vỗ vỗ lên mặt Kiều An.
" Nhà cô ở đâu?"
Kiều An: " anh nói cái gì?"
" Tôi hỏi nhà cô ở đâu?"
Kiều An: " Anh không biết thì sao tôi biết được."
Phương Minh Trung chửi thầm: Đúng là con ma men".
Phương Minh Trung dừng xe lại, vỗ mạnh vào vai Kiều An hi vọng cô tỉnh hơn một chút.
" Trần Kiều An, nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về."
Kiều An: " Nhà tôi hả?"
" Phải, nhà cô đấy, không lẽ tôi tự hỏi nhà tôi."
Kiều An: " Nhà tôi ở trên cung trăng, anh lái tên lửa đưa tôi về hả"
Nói xong cô không quên nở một nụ cười mãn nguyện rồi nhắm tịt mắt vào ngủ tiếp.

Chương 23: Nhà cô ở đâu
Nói xong cô không quên nở một nụ cười mãn nguyện rồi nhắm tịt mắt vào ngủ tiếp.
Phương Minh Trung: "...."
Phương Minh Trung nhíu nhíu hai hàng lông mày thầm trách bản thân đang yên đang lành đi cắm mảnh sành vào mông để giờ không biết làm sao với cô cho vừa. Đúng là người phụ nữ đáng chết mà.
Cả cái thành phố rộng lớn phồn hoa thế này lại không biết phải đi đâu.
Anh muốn đưa cô về nhà mình nhưng anh thấy không ổn cho lắm. Có nghĩ cả nghìn lần vẫn thấy là không ổn.
Dẫu sao đó cũng là nơi bọn họ từng sống chung. Với tính khí của Kiều An bây giờ, anh chắc chắn khi cô tỉnh dậy ở đó sẽ muốn giết chết anh mà anh thì lại chưa muốn chết.
Lượn dạo cả vòng thành phố đắn đo mãi, cuối cùng Phương Minh Trung quyết định đưa Kiều An trở về căn biệt thự vùng ngoại ô. Ngày mai là cuối tuần cô không phải đi làm, có ở đấy cũng không lo đường xa. Hơn nữa nhìn bộ dạng cô thế này đưa cô về đấy có ông bà ở cùng anh cũng sẽ yên tâm hơn là ném cô vào khách sạn.

Chương 24: Nghiệp quật cậu rồi
Chương 24: Nghiệp quật cậu rồi
Về tới biệt thự, Phương Minh Trung thấy đã khuya nên không dám làm kinh động tới mọi người đành lấy chìa khoá riêng tự mở cổng vào.
Kiều An đang ngủ ngon lành chợt cảm nhận được lực kéo mình đi, cô uể oải chớp chớp lại dụi dụi hai mắt, theo bản năng vùng vẫy tay chân chống cự lại. Giằng co mãi, Phương Minh Trung sợ Kiều An làm ồn sẽ đánh thức ông bà dậy đành ôm cô lên bế thẳng vào nhà.
Bị tỉnh giấc, Kiều An bắt đầu cảm nhận được sự khó chịu, đầu đau như búa bổ, dạ dày cô dâng lên, hạ xuống cuồn cuộn như từng đợt sóng ngoài khơi, cổ họng thì nóng rát như đang có người châm lửa. Cô mơ mơ màng màng nhận thấy gương mặt phía trên có chút quen thuộc.
Kiều An cố nén những cơn sóng cuộn trong dạ dày. Hơi men xộc lên một mùi cay nồng khiến cô không thể nhịn được đành trả lại hết thức ăn lên người Phương Minh Trung.
" Trần Kiều Annnnnn..."
Tiếng hét lớn của Phương Minh Trung đã đánh thức ông bà cụ và dì Hà.
Mùi rượu lẫn lộn mùi thức ăn cho Phương Minh Trung một cảm giác ghê sợ, vừa lúc anh muốn buông tay ném Kiều An xuống đất thì bắt gặp ánh mắt ba người đang trừng trừng nhìn về phía mình.

Chương 24: Nghiệp quật cậu rồi
Nhìn thái độ của ba người lớn, Phương Minh Trung gượng gạo, ấp úng giải thích.
" không...không phải con làm cô ta..."
Hình như chẳng có ai thèm quan tâm anh muốn nói gì, ai cũng nhìn người được Phương Minh Trung ôm trong lòng.
Dì Hà vội chạy lại muốn đỡ Kiều An thì bị ông cụ ngăn lại.
" Để kệ chúng nó tự lo."
Tiếng bà cụ nói thêm.
" Dọn dẹp sạch sẽ, chăm sóc tốt cho con bé. Ngày mai nói chuyện tiếp".
Phương Minh Trung há miệng kinh ngạc. Vừa đỡ Kiều An vừa hỏi lại.
" Con chăm sóc cô ta sao?"
" Đêm hôm thế này, không phải con thì là mấy cái thân già này hay sao?

Chương 24: Nghiệp quật cậu rồi
Giọng ông cụ đầy nghiêm nghị, nói xong liền bỏ về phòng.
Thật ra bọn họ cũng không rõ sự tình ra sao nhưng là lần đầu tiên thấy Kiều An trong bộ dạng này mà lại về chung với thằng cháu bất trị của mình. Thôi thì đành kệ lũ trẻ, cũng coi như trừng phạt Phương Minh Trung, cũng coi như cho Phương Minh Trung một cơ hội đi.
Kiều An sau khi ói ra có phần dễ chịu hơn, lúc này chân tay co bắt đầu hoạt động hết công suất để mặc Phương Minh Trung chật vật ra sức lôi cô lên lầu.
Mở cửa, Phương Minh Trung ấn Kiều An ngồi vào một chiếc ghế. Anh mở tủ ném cho Kiều An một bộ đồ:
" Cô tự thay đồ rồi đi ngủ. Tôi sang phòng bên."
Phương Minh Trung về phòng việc đầu tiên chính là thật nhanh lột chiếc áo vest đắt đỏ ném vào thùng rác. Thứ Kiều An vừa nhả ra áo thật sự khiến anh kinh tởm.
" Xem như hôm nay tôi gặp xui."
Phương Minh Trung hậm hụi một câu rồi lao vào nhà tắm. Dòng nước ấm làm anh dễ chịu hơn rất nhiều. Hôm nay đúng là một ngày mệt nhọc. Cả ngày anh làm việc tận lực, buổi tối lại được Lâm Chính thăm nom muốn ra ngoài xả stress một chút lại ôm ngay một cục nợ về. Tưởng thế nào, lại còn là một cục nợ phải đi tranh giành với người khác.

Chương 24: Nghiệp quật cậu rồi
Phương Minh Trung hậm hụi một câu rồi lao vào nhà tắm. Dòng nước ấm làm anh dễ chịu hơn rất nhiều. Hôm nay đúng là một ngày mệt nhọc. Cả ngày anh làm việc tận lực, buổi tối lại được Lâm Chính thăm nom muốn ra ngoài xả stress một chút lại ôm ngay một cục nợ về. Tưởng thế nào, lại còn là một cục nợ phải đi tranh giành với người khác.
Phương Minh Trung nhếch môi cười mỉa mai chính bản thân mình. Không biết bản thân đang làm cái quái quỷ gì. Rõ ràng đó chính là người phụ nữ nhạt nhẽo, vô vị mà bản thân mình vô cùng chán ghét giờ đây lại không tự chủ được mà bám lấy cô ta.
Phương Minh Trung ngâm mình trong bồn nước ấm, miên man với dòng suy nghĩ nan giải bỗng tiếng chuông điện thoại làm anh giật mình.
Giờ này vẫn còn có người gọi điện sao.
" Tên Hoàng Bách chết tiệt"
Phương Minh Trung chửi thề một câu rồi bắt máy.
" Cậu không ngủ sao?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng Hoàng Bách đầy phấn khích.
" Hôm nay cậu có bị xua đuổi nữa không?"
Anh ta vẫn nhớ câu chuyện gặp Kiều An trước cửa nhà hàng mấy tháng trước, hôm đó anh ta đã được cười một trận hả hê tưởng như bể cả bụng. Hôm nay thật muốn ở lại xem trò hay nhưng lại bị Phương Minh Trung đuổi về. Nghe nhân viên nhà hàng nói Phương Minh Trung đã ở lại rất lâu nên anh ta không chịu được tò mò mà ấn nút gọi.

Chương 24: Nghiệp quật cậu rồi
Phương Minh Trung thong dong mặc quần áo lên rồi lại đầy sát khí kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối không xót một chi tiết nhỏ."
Hoàng Bách nghe xong thì vang lên những tiếng cười còn rộn hơn cả pháo.
" Nghiệp quật cậu rồi".
Phương Minh Trung: "Nghiệp cái con khỉ. Chẳng qua là tôi...."
Chưa nói hết lời Phương Minh Trung đã nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên từ phòng bên cạnh.
" Đây mới là nghiệp quật này. cúp máy đây"
Nói với Hoàng Bách một câu rồi anh tắt máy, chạy vội sang phòng bên cạnh.
Ngôi nhà này có cách âm rất tốt nhưng vì sợ Kiều An say say tỉnh tỉnh ở một mình xảy ra chuyện gì nên anh đã cố tình không chốt cửa để phòng bất chắc. Ai biết một cô gái nhỏ bé đến đi còn không vững như bây giờ lại có thanh âm tốt đến vậy. Nếu không ngăn cô lại để ông bà tỉnh giấc lần nữa thì ngày mai anh sẽ chết chắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK