Sáng hôm sau, một đêm dài đằng đẵng đã qua. Cô lờ mờ mở mắt tỉnh giấc sau cơn say, cảm giác ấm áp khi cơ thể đang tựa vào một nơi mềm mại, hơi thở đều đặn bên tai.
Đầu cô đau nhức, có chút choáng vì hôm qua đã uống quá say. Túc Kỳ ngước mặt, nhìn thấy anh đang ngồi trên sàn, tựa lưng vào ghế, trong khi cô lại dựa vào người anh thân mật như vậy.
Cô thẹn đỏ mặt, vội ngồi thẳng dậy, đảo mắt nhìn quanh thì nhận ra đây không phải phòng của mình. Cô nhìn lại trang phục trên cơ thể, vẫn còn nguyên vẹn.
Sự xấu hổ hiện rõ trên từng nét mặt, cô kéo nhẹ chiếc chăn, vừa định ngồi dậy tẩu thoát thì Lục Tần cũng tỉnh giấc.
Anh đưa tay dụi dụi mắt, một tay vòng ra sau đấm đấm vào lưng vì ngồi tựa vào thành ghế cả đêm khiến lưng anh mỏi đến ê ẩm.
Cảm giác ngượng ngùng lẫn lo sợ bủa vây lấy cô, anh từ tốn đưa ánh mắt nhìn người con gái bên cạnh.
Túc Kỳ chẳng thể nhớ chuyện đã xảy ra đêm qua, cô lo lắng giữa cả hai không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vào tình cảnh đập vào mắt khi vừa tỉnh giấc thì xem ra cô vẫn an toàn.
- Tổng giám đốc...tôi...sao tôi lại ở đây?
Cô không nhớ được rốt cuộc vì sao cô lại xuất hiện ở phòng anh. Bây giờ phản ứng sỗ sàng ầm ĩ thì người mất mặt là cô thôi, cũng may chút lý trí còn sót lại đã giúp cô giữ được sự bình tĩnh để đối mặt với anh.
Lục Tần bình thản đứng dậy:
- Tự cô chui vào phòng tôi, bây giờ còn hỏi tôi sao?
Cô vội đứng dậy, ngạc nhiên trước điều mình vừa nghe thấy:
- Gì chứ? Tôi tự chui vào phòng tổng giám đốc?
Anh lạnh lùng bước về phía phòng tắm:
- Chẳng lẽ tôi bế cô vào? Mau về phòng chuẩn bị đi, lát nữa còn phải đi khảo sát.
Túc Kỳ nghe vậy thì xấu hổ đến mức chẳng biết chỗ trốn. Cô lật đật trở về phòng, lần này xấu hổ chết đi được. Rõ ràng cô đã bám dính lấy anh, sáng ra còn thấy bản thân ngã vào lòng anh nhiệt tình đến vậy. Thật không ngờ khi say cô có thể hành động bạo dạng đến mức này.
Bước vào phòng tắm, cô liên tục táp nước lên mặt, đưa tay vỗ vỗ hai má để bản thân tỉnh táo lại. Cố quên chuyện mình tự mò vào phòng anh, dù cô không thể nhớ ra chi tiết quá trình, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để cô thấy xấu hổ mà chẳng dám nhìn mặt anh.
--------------------------------
Trở về thành phố An Thập, suốt những ngày cùng anh tham gia chuyến khảo sát ở Lạt Ninh sau sự cố cô uống say, Túc Kỳ luôn cảm thấy ngượng ngùng khó tả mỗi khi đối diện với anh. Nghĩ đến chuyện khi say lại vô cớ mò vào phòng anh rồi bám dính lấy anh khi ngủ như vậy khiến cô chỉ muốn tự tát vào mặt mình vì quá xấu hổ.
Tan làm, Túc Kỳ ghé vào một shop thời trang lớn, cô muốn thêm vài bộ váy công sở, sẵn tiện giải khuây đầu óc.
Shop quần áo A&K rất rộng lớn và có cả trang phục cho khách hàng nam lẫn nữ, được trưng bày ở các dãy riêng biệt.
Cô lựa vài chiếc váy nhã nhặn, kiểu dáng đơn giản để phù hợp với tính chất công việc.
Đi ngang qua dãy trang phục nam, cô nhìn thấy mẫu cavat mới rất lạ mắt và tinh tế nên không nhịn được sự hứng thú mà muốn cầm lên xem thử.
Bàn tay mảnh khảnh vừa chạm vào chiếc cavat thì một bàn tay khác cũng lập tức chụp lấy tay cô.
Túc Kỳ giật mình vội rút tay lại, xem ra chỉ là vô tình, người kia liền nhìn cô cất lời:
- Xin lỗi, tôi không cố ý.
Chợt vẻ mặt của người đàn ông kia lộ ra sự vui mừng hớn hở.
- Là cô sao?
Túc Kỳ có chút ngờ ngợ nhưng vẫn chẳng thể nhớ ra người đàn ông này. Nhìn cô ngơ ngơ chẳng có dấu hiệu nhận ra anh ta, người đàn ông vội nói:
- Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở siêu thị. Sữa hạnh nhân...cô nhớ chứ?
Lúc này Túc Kỳ mới nhận ra, quả thật cô chẳng nhớ rõ mặt người đàn ông mình đã gặp ở siêu thị hôm đó, căn bản cô không bận tâm đến người chỉ gặp thoáng qua nên khó lòng nhớ được diện mạo của họ.
- À, thì ra là anh.
Người đàn ông mỉm cười vui vẻ, xem ra chuyện gặp lại Túc Kỳ là một điều rất may mắn đối với anh ấy.
- Không ngờ lại có thể gặp cô ở đây. Trùng hợp thật.
Chợt nhớ lại ban nãy Túc Kỳ đang muốn chạm vào chiếc cavat nam, ánh mắt anh ấy có chút buồn bã như thể đang lo lắng vụt mất tia hy vọng.
Anh ấy đưa tay cầm chiếc cavat khi nãy lên:
- Lúc nãy cô muốn xem chiếc cavat này đúng không? Cô mua cho người yêu sao?
Túc Kỳ nghe vậy vội đáp:
- Không phải, tôi chỉ thấy đẹp nên muốn xem thôi.
Trông cô xinh đẹp thế này, đàn ông nhìn vào đa số đều nghĩ cô đã có người yêu cũng là lẽ thường tình.
Tuy Túc Kỳ không thẳng thừng nói ra chuyện cô đã có người yêu hay chưa, nhưng qua cách cô nói, người đàn ông kia vẫn cảm thấy bản thân còn tia hy vọng.
- Tình cờ gặp cô thêm lần nữa, cho hỏi tên cô là gì?
Cô nhỏ nhẹ đáp:
- Tôi tên Ngọc Túc Kỳ.
Người đàn ông nở nụ cười cởi mở:
- Còn tôi là Triệu Dĩ Khiêm. Rất vui khi được biết cô.
Chương 17: Chỉ nhấp môi thôi
Căn bản Túc Kỳ không giỏi làm quen hay trò chuyện thân mật với người lạ chỉ vừa quen biết. Cô nói đôi câu với Dĩ Khiêm rồi tiếp tục lựa trang phục. Sau khi thanh toán xong, Túc Kỳ nhanh chóng rời đi.
Dĩ Khiêm từ tốn bước đến quầy thanh toán, nhân viên thu ngân hìn thấy liền cúi đầu:
- Chào Triệu tổng.
Triệu Dĩ Khiêm chính là CEO của công ty thời trang Triệu Đông, công ty thành lập ra thương hiệu thời trang A&K.
Hôm nay, Dĩ Khiêm đến chuỗi shop thời trang A&K để xem xét hoạt động kinh doanh, không ngờ lại có thể gặp được Túc Kỳ.
- Cho tôi xin số điện thoại của nữ khách hàng khi nãy.
Vừa rồi khi Túc Kỳ thanh toán, nhân viên đã bảo cô đọc số điện thoại để lưu lại tích điểm nhằm tặng phần quà cho các khách hàng thân thiết.
Dĩ Khiêm đứng cách cô không xa, biết được nên đã lấy số điện thoại của cô từ phía nhân viên thu ngân.
Anh ấy định xin trực tiếp số điện thoại từ cô, nhưng trông Túc Kỳ có vẻ lạnh lùng và thờ ơ với anh ấy nên Dĩ Khiêm cũng không tránh khỏi e ngại.
- Dạ đây là số điện thoại của cô gái lúc nãy thưa Triệu tổng.
Dĩ Khiêm nhận lấy mảnh giấy ghi số điện thoại của Túc Kỳ rồi mỉm cười. Anh ấy vui vẻ rời khỏi shop thời trang.
--------------------------------------
Bữa tiệc kỷ niệm mười năm thành lập của tập đoàn Rowan nói chung và công ty cơ khí Gwen nói riêng được tổ chức rất lớn.
Nhà hàng Mars được lựa chọn để diễn ra buổi lễ kỷ niệm ý nghĩa lần này. Cả tập đoàn Rowan đã bao cả nhà hàng trọn một ngày để tiếp đãi toàn thể các đối tác quan trọng hợp tác với tập đoàn gồm đa ngành kinh doanh.
Không gian tại nhà hàng Mars sang trọng, được trang hoàng lộng lẫy như cung điện uy nga, vừa nhìn vào liền nhận ra nơi đây dành cho các bậc khách thượng lưu, quý tộc.
Hàng trăm vị khách tham dự bữa tiệc buffet hoành tráng với vô số món ăn đắt đỏ.
Cô khoác trên mình chiếc đầm xòe xanh ngọc, trông vừa thanh thuần lại có nét quyến rũ sắc sảo. Làn da trắng nổi bật, mái tóc đen xoăn dài buông xõa, từng đường nét trên gương mặt cô đều thanh tú, tinh tế trong mỗi góc nhìn.
Bao ánh mắt của cánh mày râu lẫn các quý cô, quý bà khác đều đã bị nhan sắc lung linh ngời sáng của Túc Kỳ thu hút.
Chu Yến Thư cũng nào chịu kém cạnh, cô ta mặc một chiếc đầm body ôm sát màu đỏ, trông rất khoa trương. Dáng đi lả lướt, vì muốn tạo nét sâu sắc nên nhìn vào có chút đong đưa xiêu vẹo.
Tuy sắc vóc cũng sắc sảo mặn mà, nhưng phô diễn quá mức lại thành ra lố lăng.
Cô ta làm mọi thứ chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của một người, mỹ nam Nhan Lục Tần, người trúc mã từ nhỏ chỉ xem Chu Yến Thư như cô em gái không hơn không kém.
Túc Kỳ nhìn thấy sự ỏng ẹo của cô ta mà còn phải nổi cả da gà, sâu trong tâm trí cô còn thấy ngại dùm cho người phụ nữ đanh đá kia vài phần.
Túc Kỳ đi bên cạnh anh, trao đổi cùng các đối tác và cụng ly với họ vài ngụm rượu.
Lục Tần thấy cô cầm ly rượu trên tay thì trong lòng không khỏi hoang mang. Anh nhớ đến lần cô say bí tỉ ở Lạt Ninh mà còn ám ảnh.
Anh hơi cúi người, kề sát tai cô khẽ nói nhỏ, người ngoài nhìn vào lại thấy Nhan chủ tịch và cô trợ lý xinh đẹp thân thiết làm sao.
- Cô uống ít thôi, đây là rượu đấy.
Túc Kỳ vừa nghe qua đã thẹn ửng hồng hai má, cô thừa biết anh đang muốn nhắc khéo chuyện cô say lần trước. Uống bia cô đã say đến mức chẳng biết trời trăng mây đất là gì, lần này uống rượu cần hết sức cẩn trọng.
Cô ngước nhìn anh:
- Tổng giám đốc cứ yên tâm, tôi chỉ nhấp môi thôi.
Cử chỉ trông có vẻ gần gũi giữa anh và cô đã đập vào mắt Chu Yến Thư. Cô ta chưa từng thấy anh thân thiết với cô gái nào như đối với Túc Kỳ. Kể cả cô ta đã biết anh từ nhỏ, nhưng tính cách lạnh lùng như băng của Lục Tần khiến cô ta và anh luôn có khoảng cách, dù anh ăn nói với Yến Thư khá nhẹ nhàng và luôn nhường nhịn vì phận làm anh, nhưng cô ta chưa bao giờ có thể đến gần Lục Tần một cách khắng khít và thân thiết cả.
Ánh mắt Yến Thư sáng lên, ẩn chứa tia gian xảo khó lường. Như đã được chuẩn bị sẵn từ trước, cô ta bước đến vị trí người phục vụ đang bưng một khay rượu, Yến Thư chọn lấy một ly, quay đi để làm một hành động mờ ám nào đó với ly rượu rồi đi đến chỗ những người phục vụ đang bưng khay rượu để phục vụ thực khách.
Yến Thư đặt ly rượu vào khay đang được cầm trên tay của người nhân viên. Ánh mắt láo liên, cô ta chỉ tay về phía Lục Tần rồi căn dặn người nhân viên:
- Lát nữa khi tôi vừa đến đứng cạnh người đàn ông mặt vest đen kia thì cô bước đến đưa khay rượu về phía tôi, được chứ?
Dù chẳng rõ mục đích của cô ta là gì nhưng phận là phục vụ, khách yêu cầu thế nào thì nghe theo thế ấy, chỉ cần không quá đáng là được.
- Dạ được thưa quý khách.
Dáng vẻ ưỡn ẹo bước đến gần Lục Tần, lúc này Túc Kỳ đang trò chuyện với vài đồng nghiệp nên không đứng cạnh anh.
Yến Thư đến gần anh, đứng ngay sát bên cạnh Lục Tần mà bắt chuyện. Yến Thư thừa biết giữa cô ta và anh nếu không nói về chuyện công việc thì anh sẽ chẳng hề hứng thú để trò chuyện với cô ta. Thậm chí Lục Tần sẽ làm lơ cuộc trò chuyện để kết thúc.
Nói vài điều về công việc, về những dự án sắp tới của Gwen, nữ phục vụ theo lời Yến Thư bước đến gần cô ta.
Người đàn bà mưu mô này lập tức đưa tay cầm lấy hai ly rượu trên khay. Cẩn trọng đưa ly rượu bên phía tay trái sang cho anh.
- Nhan tổng, em mời anh một ly, chúc mừng mười năm Rowan thành lập và đạt được nhiều thành tựu.
Lục Tần đưa tay nhận lấy ly rượu từ cô ta, cụng ly nhẹ nhàng. Anh đưa ly rượu vang đỏ lên môi, nhìn thấy anh đã uống thứ chất lỏng kia, từng ngụm, từng ngụm khiến lòng cô ta tràn ngập sự thỏa mãn, đắc ý.
Chương 18: Ly rượu gọi mời
Uống cạn ly thì anh cũng rời khỏi vị trí bên cạnh cô ta. Yến Thư bất ngờ nhìn anh vẫn còn tỉnh táo, bình thản mà chẳng có chút dấu hiệu khác lạ.
Anh đang đảo mắt tìm kiếm trợ lý Ngọc xinh đẹp của mình.
Trùng hợp thay, trong buổi tiệc hôm nay Triệu Dĩ Khiêm cũng có mặt, anh ấy cũng là đối tác của một công ty thời trang thuộc tập đoàn Rowan.
Buổi tiệc rất đông người tham dự, ai nấy đều là những nhân vật làm ăn lớn, có tầm ảnh hưởng trong xã hội, do vậy nên khá lâu từ sau khi buổi tiệc bắt đầu Dĩ Khiêm mới nhìn thấy Túc Kỳ.
Nhưng khi anh ấy vừa định bước về phía cô thì Túc Kỳ đã vội vã rời khỏi khu vực bữa tiệc đang diễn ra.
Trông sắc mặt của cô rất lạ, có nét hoang mang và khó chịu lẫn sự hấp tấp.
Cô đi ra phía hàng lang sau khu vực tổ chức tiệc, cơ thể đột ngột xảy ra hiện tượng rất lạ, nóng ran đến mức chỉ muốn cởi bỏ những mảnh vải che chắn thân thể. Cảm giác lạ lẫm khó chịu mà chưa từng xảy ra trước đây với cô.
Túc Kỳ cố gượng bước, nhưng chân cô càng lúc càng chẳng đi nổi nữa, không phải vì kiệt sức, nhưng lại có cảm giác không lê nổi bước đi.
Cô đưa tay nắm chặt phần áo trước ngực, chợt cảm thấy như ai đó đang nắm lấy cánh tay cô kéo cô lại:
- Trợ lý Ngọc.
Túc Kỳ quay người lại, cô đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng cạnh. Ban nãy Lục Tần nhìn thấy có rời đi, biểu hiện của cô rất lạ nên anh vội theo sau.
Anh chưa kịp hiểu vấn đề cô đang gặp phải thì Túc Kỳ đã lao đến ôm chằm lấy anh, Lục Tần cau mày đẩy cô ra:
- Cô đang làm trò gì vậy?
Cô đưa mắt ngây dại nhìn anh, bây giờ chính cô còn chẳng rõ bản thân mình muốn gì, cảm giác lâng lâng rạo rực bức bối chỉ muốn được giải tỏa.
Cô chợt cưỡng hôn anh, nụ hôn đầu là do chính cô chủ động trao cho một người đàn ông, người đó lại còn là tổng giám đốc của cô - Nhan Lục Tần.
Lục Tần không thể ngờ có ngày anh lại bị phụ nữ cưỡng hôn như thế này, hơn nữa cô còn là trợ lý của anh. Anh quay mặt sang hướng khác, dứt môi khỏi nụ hôn bất ngờ. Đưa tay lau nhẹ môi, anh nhìn cô hằn giọng:
- Ngọc Túc Kỳ, cô điên rồi à?
Cô đưa mắt khẩn khoản nhìn anh, bây giờ tâm trí cô trống rỗng, chẳng biết việc mình đang làm là sai hay đúng. Sự thoi thúc, bứt rứt về thể xác khiến cô chẳng còn đủ tỉnh táo nữa.
Cơ thể cô như mềm nhũng, Túc Kỳ buông thả cơ người mà ngồi bệt xuống sàn.
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Tần đã nhận ra điều bất thường. Cô đưa tay bấu lấy da thịt mình, tự cắn lấy môi đến bật cả máu.
Lục Tần nắm lấy tay cô vòng qua cổ anh, bế cô trên tay, lời nói nhỏ nhẹ:
- Tôi đưa cô về.
Anh đang rất hoang mang, chỉ lờ mờ đoán ra được lý do nhưng lại chẳng rõ chính xác chuyện gì đã xảy ra với cô. Nhưng vẻ mặt Lục Tần rất điềm tĩnh, giải quyết sự việc đầy quyết đoán và từ tốn.
Cô ôm chặt lấy cổ anh, đến khi ra đến gara, Lục Tần đặt cô ngồi vào hàng ghế phía sau.
Hôm nay Lục Tần tự lái xe đến buổi tiệc, nên đích thân anh sẽ đưa cô về. Anh ngồi vào ghế lái, nhìn cô qua chiếc kính phía trên:
- Nhà cô ở đâu?
Trước câu hỏi của anh, Túc Kỳ vẫn im lặng, sắc mặt của cô chẳng hề ổn, cô cắn chặt ngón tay của bản thân, không thốt ra bất kỳ lời nào, cơ thể càng lúc càng khó chịu cực độ.
Đến một đoạn đường vắng, Lục Tần dừng xe, anh bước ra ngoài, mở cửa xe phía sau, ngồi cạnh cô để xem tình trạng của Túc Kỳ.
Cô dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, vội ôm lấy anh, Lục Tần nắm lấy hai vai cô, đẩy nhẹ Túc Kỳ ra.
Ánh mắt cô tha thiết nhìn anh, lời nói thủ thỉ nhưng có chút gấp gáp:
- Xin anh hãy giúp tôi.
Lời gọi mời từ cô khiến anh có chút bàng hoàng lẫn bối rối. Gương mặt xinh đẹp kề cận ngay trước mắt, lời lẽ lẫn biểu hiện của cô cứ như đang dẫn dụ anh thế này.
Anh nuốt nước bọt, ông trời đang thách thức sự kiềm chế của anh sao?
Cô nắm lấy tay anh, hành động mà trước đây cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chủ động làm với bất kỳ người đàn ông nào.
Lục Tần nhìn thẳng vào mắt cô, anh chạm tay vào gò má trắng mịn, không nhịn được mà điên cuồng ngấu nghiến đôi môi căng mọng. Son môi nhòe đi, Túc Kỳ nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Anh nút lấy hai cánh môi cô như đang tận hưởng viên kẹo ngọt ngào. Nụ hôn di chuyển xuống cổ, ngậm nhắm làn da mơn mở xuân thì, cô hơi rùng mình vì sợ tiếp xúc thân mật.
Anh vòng một tay ôm lấy eo cô, bàn tay hư hỏng nhẹ buông vai áo của người đẹp.
Đôi môi mơn trớn xương quai xanh quyến rũ, bàn tay xoa nắn đôi gò bồng đảo. Dù chỉ cảm nhận qua lớp áo bên ngoài cũng đủ để nhận thấy sự căng tràn đầy đặn của nơi nhấp nhô đến bứt thở.
Chương 19: Trên xe ôtô (H+)
Phần áo trước bị kéo xuống, chiếc bra mỏng manh lộ ra, Lục Tần không thể chờ đợi thêm được nữa, anh cởi bỏ vật cản, tận mắt ngắm nhìn hai ngọn núi đầy đặn đang phô bày ra trước mắt.
Nhìn thấy nơi gợi cảm đập vào tầm mắt, sự kiềm chế lúc này của anh chỉ là con số không. Anh kéo cô ngồi lên đùi mình, đối mặt với anh, Lục Tần tựa lưng vào ghế, bàn tay liên tục trêu đùa hai nụ hoa. Luân phiên mút lấy chúng để thỏa cơn thèm khát.
Cô đặt tay lên vai anh, cảm giác tiếp xúc xác thịt khiến cơ thể cô nhạy cảm gấp bội phần, môi nhỏ bất giác thốt ra những âm thanh gọi mời:
- Ưm...ưm...
Nhưng cơ thể bứt rứt cùng cực vẫn chưa đủ thỏa mãn với sự dạo đầu mơn trớn nhẹ nhàng thế này.
Anh buông tha hai nụ hoa hồng nhỏ bé, tiếp tục tận hưởng dư vị ngọt ngào trên đôi môi xinh đẹp.
Vật to lớn bên dưới từ lúc nào đã vươn mình đứng thẳng, hừng hực tinh thần chiến đấu. Anh kéo khóa quần, chiến mã lập tức ló dạng.
Bàn tay nam tính chạm vào nơi tư mật ẩm ướt, cơn dục vọng xâm chiếm lý trí, chỉ muốn được nhanh chóng thỏa mãn.
Bên dưới chiếc đầm xòe trang nhã, mảnh vải mong manh che chắn hang nhỏ bị vén sang một bên. Đoàn tàu theo lối dẫn dần đi vào sâu bên trong.
Hang nhỏ chật chội bóp chặt lấy vật vừa hiên ngang xâm nhập. Dung dịch ướt át xúc tiến đưa đoàn tàu trượt vào ra thêm dễ dàng.
Cơn đau buốt như xé toạt bên dưới, cả cơ thể cô run lên, dọc sống lưng truyền đến cảm giác tê buốt điên người.
Túc Kỳ đau đớn liền kêu lên, cô ôm chặt lấy cổ anh. Lục Tần kéo nhẹ phần váy xòe đang che phủ nơi hòa nhập thể xác. Nhìn thấy chất lỏng màu đỏ vương vấn bên ngoài liền nhận ra mình vừa lấy đi mất sự trong trắng của cô.
Bên dưới bắt đầu chuyển động, di chuyển vào ra, anh mút lấy bầu ngực căng tròn, khe ngực quyến rũ đến khó cưỡng.
Tư thế ngồi có chút khó khăn, anh bế cô đặt nằm xuống ghế. Nhẹ nhàng tách đôi chân thon dài để lộ ra miệng hang bé nhỏ.
Chiến mã không chần chừ liền tiến sâu vào bên trong, lần này mạnh mẽ, cuồng nhiệt hơn cả vừa rồi, chạm đến nơi tận cùng sâu thẳm.
Cô liên tục thốt ra những thanh âm kích tình:
- Ư...ưm...
Bầu ngực trắng mịn bị anh liên tục nhào nặn đến ửng đỏ. Theo từng cú nhấp mà bóp chặt lấy hai ngọn đồi mềm mại.
Cô nắm chặt tay anh, đầu óc trống rỗng, chỉ biết thể xác dù đau đớn nhưng lại rất sung sướng.
Đôi môi nghịch ngợm đánh dấu đỏ chi chít trên cơ thể cô, hằn lên làn da trắng nõn những vết đỏ của sự ái ân cuồng nhiệt.
Vận động vào ra liên tục, bên dưới phối hợp nhịp nhàng. Một lúc sau, xúc cảm lên đến đỉnh điểm, nòng súng tung sức bật rót tinh hoa vào trong cơ cơ thể cô, chất lỏng tràn ra bên ngoài, dầy nhụa cả ghế xe.
Không khí trong xe càng nóng dần lên, mùi hương thân xác hòa nhập lan tỏa đến gợi tình.
--‐-----------------------------------
Xe ôtô lăn bánh thẳng tắp vào sân nhà. Lục Tần mở cửa sau xe, bế cô vào bên trong. Trang phục trên người cô đã được anh chỉnh trang ngăn ngắn để không phô bày những nơi cần che chắn sau cuộc hoan ái.
Những người làm lần đầu thấy anh đưa một cô gái về nhà thì không khỏi bất ngờ. Nhưng với tính cách lạnh lùng, ít nói và sự nguy hiểm toát ra từ anh nên chẳng ai dám thắc mắc gì cả. Họ chỉ nhìn rồi im lặng, xem như chưa thấy gì.
Anh đưa cô lên phòng của mình, vừa đặt cô xuống giường để lập tức ghì chặt hai tay cô xuống nệm. Có lẽ sự hòa quyện xác thịt khi nãy đã khiến anh chìm đắm trong cơn say ái ân mà chưa muốn cuộc vui kết thúc, trận chiến trên xe ôtô phải được tiếp diễn trên giường, thậm chí cuồng nhiệt hơn gấp nhiều lần.
Rõ ràng là cô tự dâng hiến, muốn anh chiếm lấy cơ thể mình, nhưng bây giờ người chủ động ham muốn hòa nhập lại là anh.
Anh đan môi tách hai cánh môi mềm, đưa lưỡi luồn lách vào khoang miệng đối phương để khám phá.
Trong lúc môi kề môi, bàn tay anh vẫn không ngơi nghỉ, vòng xuống phía lưng cô cởi bỏ khóa kéo của chiếc đầm.
Vật che thân tuột khỏi cơ thể, nằm vương vải trên sàn, cả bra lẫn mảnh vải bảo vệ vùng đất cấm cũng rơi khỏi người cô.
Anh cởi bỏ trang phục, mọi thứ ngổn ngang trên sàn, nhưng bây gườ chẳng phải lúc bận tâm đến điều đó.
Đèn cầy lướt nhẹ bên ngoài búp hoa, lên xuống càng làm tăng sự ham muốn đến cùng cực.
Chỉ tiếp xúc bên ngoài không thể khiến bản thân cô cảm thấy đủ khi cơ thể mỗi lúc càng lấn át lý trí, cô hoàn toàn không thể điều khiển được bản thân, chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra với cơ thể của chính mình.
Chiến mã đứng thẳng, cứng cáp đầy mạnh mẽ, thúc mạnh vào hang sâu. Âm thanh da thịt va chạm vang lên khắp căn phòng.
Cô liên tục thốt ra những thanh âm khích thích. Hai ngọn đồi liên tục nhúng nhẩy theo từng chuyển động của cơ thể. Bàn tay to lớn nắn bóp bầu ngực, trêu đùa hai hòn đá nhỏ, cuộc hoan lạc triền miên đến tận sáng.
Chương 20: Là do cô cầu xin tôi
Thân thể đau nhức mệt nhừ, mắt nặng trĩu chẳng muốn hé mi. Động đậy xoay trở cơ thể, chợt cô phát hiện dường như mình đang nằm trong vòng tay của ai đó.
Cố gượng hé mi mắt, lồng ngực rắn chắc, cơ bụng hằn rõ từng thớ cơ quyến rũ ngây người. Đảo nhẹ mắt nhìn quanh, căn phòng lạ lẫm, chắc chắn không phải phòng của cô.
Cảm giác bất an bủa vây, sự trống trải trên da thịt, cô vội nhìn lại, hé nhẹ tấm chăn, hốt hoảng khi thấy bản thân không có lấy mảnh vải che thân. Tồi tệ hơn khi đập vào mắt cô là chi chít vết đỏ trên làn da trắng muốt. Một minh chứng cho việc thân thể cô đã bị ai đó cưỡng đoạt cuồng nhiệt.
Sự hoang mang tột độ, cô hốt hoảng ngồi dậy, sững sờ trước thực tại đang xảy ra. Thân dưới đau nhức khủng khiếp, đầu óc đã dần ngộ ra thứ quý giá nhất đời mình đã bị hủy mất.
Lục Tần đang nằm cạnh, sự động đậy đã đánh thức anh, anh mở mắt, nhìn thấy Túc Kỳ đang nhìn anh với đôi mắt thản thốt và ẩn chứa sự trách móc, phẫn nộ.
- Tổng...giám đốc...anh...anh đã làm gì tôi vậy chứ?
Lục Tần bình thản ngồi dậy, anh kề sát gương mặt mỹ nam đến gần cô, nhìn những vết tích hằn đỏ trên da thịt người con gái trước mắt, anh lại thấy như một chiến tích của đêm hôm qua, tuy không thể nói là tự hào nhưng cảm giác kỳ thực rất thỏa mãn.
- Là đêm qua cô cầu xin tôi.
Túc Kỳ không kịp suy nghĩ bao quát sự việc, sự kích động đã khiến tâm trí cô hỗn loạn, vô cùng phẫn nộ bởi thái độ và lời lẽ bình thản trước hành động anh đã làm với cô.
Một bạt tay "chát" vào bên má anh, mặt Lục Tần nghiêng sang một bên. Khóe mắt cô động lệ, bàn tay vừa tát thẳng mặt tổng giám đốc buông thỏng xuống, có chút run run.
- Anh là đồ khốn.
Những điều trước đây chưa từng có người phụ nữ nào dám làm với anh, Ngọc Túc Kỳ đều phá lệ. Điển hình là cái tát vừa rồi, lần đầu tiên anh bị phụ nữ đánh vào mặt như vậy.
Lục Tần cảm thấy cô vừa ban phát cho mình một sự xúc phạm. Bàn tay chằng chịt dây điện bóp lấy cổ cô, ghì chặt Túc Kỳ nằm xuống giường.
Ánh mắt anh đỏ lên, hai đầu chân mày thâu gần sát vào nhau.
- Là cô cầu xin tôi giúp cô, thỏa mãn cô, bây giờ lại tỏ vẻ thanh cao. Nực cười.
Cô rơi nước mắt, đưa tay nắm lấy cánh tay anh. Chợt nhớ lại chuyện xảy ra ở bữa tiệc ngày hôm qua. Cô chẳng rõ vì sao cơ thể mình lại đột ngột xảy ra bất thường.
Diễn cảnh ái ân ngày hôm qua ùa về trong đầu, dòng lệ càng tuôn, cô không biết tại sao lại dẫn đến cớ sợ này. Rõ ràng cô cũng chỉ là một nạn nhân. Mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ, bây giờ nhớ lại cảnh tượng ấy cô không khỏi bàng hoàng, sốc nặng.
- Tôi không biết...thật sự không biết tại sao...
Anh nhìn gương mặt sợ hãi lẫn bối rối đau thương trong mắt cô, cả tình trạng của cô ngày hôm qua, thật chẳng giống người chủ động để quyến rũ anh.
Lục Tần nới lỏng tay:
- Cô khóc cũng chẳng ít gì.
Anh đứng dậy bước vào phòng tắm. Cô nằm trên giường, co mình cố nén nước mắt. Anh vệ sinh cá nhân, thay trang phục rồi bước ra ngoài phòng, ném xuống giường một sấp tiền, lạnh lùng thấu tim gan:
- Xem như đây là khoảng đền bù.
Túc Kỳ gượng ngồi dậy, cảm thấy sự trong trắng cô gìn giữ thật rẻ mạc trong tay của Nhan Lục Tần. Cô cầm tiền ném mạnh về phía anh:
- Tôi không cần tiền của anh.
Anh nở nụ cười nhếch mép, khụy một chân trên giường, đưa tay vòng phía sau gáy cô, kéo cô kề sát mặt đối diện với anh:
- Vậy chỉ cần thỏa mãn thôi sao?
Cô đưa tay đẩy mạnh anh ra:
- Đồ khốn!
Anh thích thú nhìn cô, lời lẽ từ tốn, thanh âm không giận dữ nhưng lại rất nghiêm nghị:
- Cô có thể ở lại đây, đến khi cảm thấy tốt hơn thì cứ rời đi.
Anh đang ám chỉ việc cô bị đau đến không đi nổi do trận chiến không súng đạn kịch liệt tối qua giữa cả hai.
- Hôm nay tôi cho phép cô nghỉ làm .
Anh dằn lại một câu rồi quay lưng rời đi. Ăn sạch con người ta, quăng lại một sấp tiền, thái độ cục súc như thể rõ ràng là cô tự nguyện dâng hiến, mèo nào lại chê mỡ. Cô đau lòng, khóc lóc cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh. Lục Tần chỉ biết rằng, đêm qua anh thật sự rất hài lòng.
Chỉ còn lại mình cô trong căn phòng rộng lớn. Không thể nằm dùi mình vào chăn mãi, chuyện dù gì cũng đã xảy ra, cô ủ rủ gục ngã cũng chẳng ai thương xót.
Túc Kỳ lê thân đau nhức bước xuống giường, vừa đặt chân trên sàn liền bị ngã, thân dưới truyền đến cảm giác đau đớn âm ỉ. Gắn gượng vào phòng tắm, nhìn vào gương để thấy rõ thân thể sau cuộc hoan lạc đêm qua, dấu tích khắp người, cô bấu tay vào bồn rửa mặt, trong lòng không khỏi ấm ức, bực dọc khi chẳng thể rõ lý do vì sao hôm qua cô lại trở nên khao khát dục vọng đến vậy.
Chợt Túc Kỳ nghĩ đến điều gì đó, cô bối rối, tâm trạng phức tạp.
- Chẳng lẽ...là do ly rượu đó?
Cô tự nói với chính mình, tuy nhiên không thể tìm ra cách để xác thực nghi ngờ của bản thân. Bế tắc đến cùng cực thâu tóm lấy tâm trí cô, ngột ngạt đến khó thở.