Hôm nay là ngày nghỉ, cô cùng mẹ và những người làm nấu vài món, cũng may hai người giúp việc cũ vẫn đồng ý quay lại làm sau thời gian mẹ cô đi Hàn trở về.
Không hẹn lại đến, tiếng chuông vang lên, người làm ra mở cổng, một lúc sau, Kiến Văn từ bên ngoài bước vào, trên tay còn cầm theo một bó hoa hồng đỏ rực.
Cô bước ra phòng khách, mẹ cô cũng nhanh chóng đi ra, bà ấy mỉm cười:
- Kiến Văn, con đến sao không báo trước với dì để dì chuẩn bị những món con thích.
Anh ấy mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Con muốn ghé thăm dì và Túc Kỳ, con không báo trước vì muốn...muốn cho Túc Kỳ bất ngờ.
Kiến Văn đưa bó hoa hồng được gói tinh tế ra trước mắt cô:
- Tặng em.
Cô bối rối nhìn anh ấy rồi đưa mắt nhìn mẹ, Liên phu nhân gật nhẹ đầu ra hiệu cô cứ nhận lấy bó hoa.
Túc Kỳ khó xử, dù sao anh ấy cũng mang bó hoa đến tận nhà tặng cô, nếu cô không nhận thì xem ra không được.
Cô đưa tay ôm lấy bó hoa hồng lớn rồi khẽ nở nụ cười:
- Cám ơn anh.
Mẹ cô liền cất lời để xóa tan bầu không khí khó xử và ngượng ngùng:
- Hôm nay nhà dì làm món thịt nướng, chúng ta vào trong chuẩn bị nhập tiệc đi.
Cô đi vào bếp với mẹ, trong lúc Kiến Văn đang vô tư ướp thịt, Túc Kỳ nói nhỏ với Liên phu nhân:
- Mẹ à, con cứ thấy không ổn, lát nữa Lục Tần sẽ đến đây...!
Mẹ cô cũng không tránh khỏi bối rối, nhưng chuyện này trước sau cũng phải đối mặt.
- Thì cứ để hai đứa chạm mặt nhau, sẵn tiện nói rõ với Kiến Văn về chuyện của con và Lục Tần.
Ý của mẹ cũng chính là điều cô đã nghĩ đến khi thấy Kiến Văn đột ngột đến đây, lại còn mang theo cả hoa hồng đỏ tặng cô, chẳng lẽ anh ấy muốn tỏ tình sao?
Lục Tần vẫn chưa biết chuyện Kiến Văn thích cô, tính cách của anh một khi đã ghen thì rất gay gắt, lỡ như anh nghĩ cô muốn giấu giếm anh mà không kể anh biết, thật rõ khổ.
Ngọc Kiến Văn là con trai riêng của Ngọc lão gia.
Người được ông ấy chia bảy mươi phần trăm trên tổng số tài sản ông ấy để lại.
Kiến Văn thích cô từ nhỏ, khi cô được vợ chồng Liên phu nhân nhận nuôi.
Dù sống với mẹ nhưng tình cảm ba con giữa Kiến Văn và Ngọc lão gia vẫn rất tốt đẹp dù ba mẹ anh ấy ly hôn.
Ngọc lão gia vẫn yêu thương và lo lắng cho Kiến Văn, ba mẹ không bên nhau nữa nhưng với anh ấy họ mãi mãi là gia đình.
Vì thương con trai nên di chúc của Ngọc lão gia đã để lại phần lớn số tài sản cho anh ấy.
Kiến Văn cũng rất quý Liên phu nhân bởi sự hiền hậu của bà ấy, từ khi Ngọc lão gia mất, Kiến Văn vẫn thường liên lạc hỏi han Liên phu nhân, thậm chí còn gửi tiền cho bà ấy sinh hoạt cuộc sống.
Từ nhỏ Kiến Văn đã rất thích Túc Kỳ, nhưng vẫn chưa một lần tỏ tình vì sợ mất đi tình cảm anh em và cũng vì anh ấy rất ngại.
Cô đang dọn bát đũa, Kiến Văn liền đến phụ cô, anh ấy vừa nhiệt tình giúp cô vừa mở lời:
- Cuối tuần sau em có rảnh không? Anh muốn cùng em đi xem phim.
Cô thoáng bối rối, nhưng chuyện cần dứt khoát thì không nên dây dưa:
- Xin lỗi anh, em không thể đi xem phim với anh được, bởi vì...!
Cô chưa kịp nói hết câu thì Kiến Văn đã không chịu được sự hụt hẫng khi cô vội vàng từ chối mà cất lời:
- Sao em lại không thể đi xem phim với anh được? Em bận gì sao?
Cô biết nói thẳng ra sẽ khiến Kiến Văn buồn lòng, nhưng tình cảm cần rõ ràng để tránh làm tổn thương anh ấy về sau.
- Không phải em bận, mà vì...em đã có chồng rồi.
Câu nói của cô khiến Kiến Văn vừa sốc vừa chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Em có chồng rồi, em nói vậy là sao? Anh không hiểu.
Vừa lúc chồng của cô đã, cô nhanh chóng ra cổng đón anh trong sự ngơ ngác của Kiến Văn.
Lục Tần cũng không biết sự có mặt của Kiến Văn hôm nay.
Túc Kỳ cẩn trọng đưa mắt nhìn hai người họ rồi cất lời giới thiệu:
- Lục Tần à, đây là anh Kiến Văn, anh trai của em.
Rồi cô nói nhỏ đủ để hai người nghe:
- Anh ấy là con riêng của ba.
Túc Kỳ cũng lập tức giới thiệu với Kiến Văn:
- Đây là Lục Tần, chồng của em.
Trên thương trường, Lục Tần và Kiến Văn có biết nhau, tuy nhiên chưa từng có dịp hợp tác.
Kiến Văn đã rất bất ngờ khi cô đột ngột bảo cô đã có chồng, anh ấy càng kinh ngạc hơn khi chồng của cô chính là Nhan Lục Tần.
- Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Túc Kỳ nói rõ với Kiến Văn về chuyện cô và Lục Tần đã đăng ký kết hôn.
Anh ấy sốc đến mức ngây người.
Lục Tần trông thấy thái độ của Kiến Văn dành cô liền nhận ra anh ấy không chỉ đơn thuần xem cô như em gái.
Nhưng sự khẳng định mối quan hệ của cô về chuyện hai người đã kết hôn khiến Lục Tần rất an tâm, phải nói là anh chẳng có cơ hội để ghen.
Vì quá sốc và hụt hẫng khi vào thời khắc Kiến Văn quyết định mạnh dạn tấn công và lên kế hoạch sắp xếp để tỏ tình thì cô đã có chồng rồi.
Ôm nỗi thất vọng lẫn đau lòng, Kiến Văn không ở lại dùng bữa mà xin phép ra về trước.
Cô xem Kiến Văn như anh trai, thật lòng không muốn thấy anh ấy vì cô mà buồn lòng, nhưng xem ra cũng đành hết cách..