Cô đến nhà ông ta, ngồi đối diện với người bác ruột mà giờ đây cô chỉ thấy căm phẫn, sự kính trọng, quý mến khi xưa cô dành cho ông ta đã hoàn toàn tan biến.
Ngọc Cẩn Khôi khá ngạc nhiên khi trong mười ngày cô đã có được số tiền lớn theo yêu cầu của ông ta.
Lão biết rõ nhà cô đang khó khăn với khoảng nợ của mẹ cô từ khi ba cô mất.
Ông ta nở nụ cười gian:
- Cháu gái quả thật uy tính, mười tỷ không thiếu một đồng.
À, sao mấy hôm nay nhà cháu cứ khóa cửa suốt thế, hai mẹ con cháu không về nhà à?
Đúng như những gì cô đã nghĩ, dù nói gia hạn thời gian mười ngày nhưng ông ta vẫn cho đàn em đều đặn đến nhà cô để dọa nạt, gây sức ép tạo áp lực để mẹ con cô mau trả nợ, ông ta nghĩ mẹ con cô không có khả năng trả sẽ nảy sinh ý định giật nợ bỏ trốn đây mà.
Cũng may cô đã liệu trước trường hợp này, bảo mẹ sang Hàn ở với dì để được an toàn.
- Chuyện đó không liên quan đến bác.
Vẻ mặt ông ta chứa đầy sự giảo quyệt:
- Cháu đâu cần phải căng thẳng như vậy.
Phải rồi, sẵn đây bác nhắc cho cháu nhớ, sắp tới công ty Gwen sẽ có dự án chế tạo cơ khí mới, cháu nên biết mình cần làm gì, đừng quên nhiệm vụ.
Nghe ông ta nhắc đến chuyện nội gián, trong lòng cô lại thấy trĩu nặng.
Ngọc Cẩn Khôi thấy cô im lặng liền cất lời nói tiếp:
- Thời gian qua trở thành trợ lý thân cận bên cạnh Nhan Lục Tần, đừng nói cháu đã phải lòng hắn ta rồi, đúng chứ?
Cô giật mình bởi câu hỏi trúng tim đen của ông ta.
Túc Kỳ phải công nhận rằng, người bác thâm độc này rất tinh ý và có khả năng quan sát cao.
Khi thấy cô có đủ số tiền trả trước một nửa số nợ, ông ta đã đoán rằng số tiền này cô có được từ chỗ Nhan Lục Tần.
Bởi lẽ Túc Kỳ xinh đẹp như vậy, thật khó có người đàn ông nào còn độc thân lại ở gần cô lâu ngày mà chẳng nảy sinh tình cảm.
Trước câu hỏi đào sâu chuyện riêng tư của cô từ Ngọc Cẩn Khôi, Túc Kỳ một mực phủ nhận:
- Tôi không hiểu bác đang nói gì.
Cô vừa định đứng dậy rời đi thì ông ta liền bồi thêm một câu chí mạng:
- Cháu yêu hắn rồi sao? Nếu hắn ta cũng có tình cảm với cháu thì kế hoạch nội gián càng dễ bề thực hiện.
Túc Kỳ không muốn ngồi nghe lão cáo già này nói mấy lời đắt ý, bới móc đời tư thêm một giây phút nào nữa.
Cô đứng dậy:
- Xin lỗi bác nhưng tôi còn có việc.
Xin phép đi trước.
Bước chân cô một mạch rời khỏi phòng.
Ngọc Cẩn Khôi nở nụ cười bí hiểm, trong mắt lão ta, Túc Kỳ chỉ là một con tốt bị điều khiển để thực hiện mưu đồ xấu xa của lão.
Mấy ngày sau,...!
Sinh thần của Nhan lão gia được tổ chức ấm cúng tại nhà, hình thức chỉ như một bữa ăn nhỏ trong gia đình.
Hai anh em Lục Tần sau giờ tan làm liền dành thời gian cho ba của mình.
Nhan lão gia thổi nến bánh kem, nhận lời chút ấm áp từ hai người con trai.
Lục Tuyên không quên nói một câu tâm lý, nửa thật nửa đùa:
- Chúc ba sẽ tìm được ý trung nhân trong thời gian sắp tới.
Nhan lão gia chợt đánh nhẹ vào vai cậu con trai:
- Cái thằng này, năm nào con cũng chúc như vậy không biết chán à? Ba già rồi, giờ cầu mong sức khỏe để theo nghề và bên các con.
Yêu đương gì tầm này nữa.
Lục Tần lần này đứng về phía anh trai, vốn dĩ hai anh em muốn ba mình tìm được một người kề cận chuyện trò khi tuổi xế chiều.
Dẫu sau ly hôn cũng đã hơn mười lăm năm qua, ông ấy tần tảo một mình nuôi gà trống nuôi con, đến cả hạnh phúc của bản thân cũng chẳng màng nghĩ đến.
Thật sự rất hiếm có người đàn ông nào như thế.
Anh cất lời thật tâm:
- Trông ba còn rất phong độ.
Con và anh hai vẫn mong một ngày nào đó ba sẽ gặp được hạnh phúc đời mình.
Nhan lão gia có chút xúc động, lời nói của ấy nhẹ nhàng, tình cảm:
- Hai con chính là hạnh phúc của ba.
Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Chợt ông ấy nhớ đến điều gì đó, vội cất lời xóa tan bầu không khí đang sắp rục rịch cảm xúc:
- Mà nói đến ý trung nhân ba mới nhớ, hai đứa con đều ngoài ba mươi cả rồi.
Tính bao giờ cưới vợ đây? Hai cái thằng nhóc này.
Hai anh em nhìn nhau, ngay lập tức hiểu ý đối phương mà cùng nhau đánh trống lãnh.
Lục Tuyên cất lời:
- Bánh kem ngon thật, để con cắt giúp ba.
Lục Tần cũng lập tức hưởng ứng:
- Để con vào trong lấy rượu.
Nhan Lão gia chỉ biết lắc đầu, bó tay toàn tập với hai người con trai.
Ba cha con uống rượu cùng nhau, tình cảm cha con giữa họ vẫn luôn tốt đẹp như vậy.
Nhưng hôm nay trong tâm trí Lục Tần có một sự khác biệt trước đây, chính là anh cứ liên tục nghĩ đến cô.
Vì vừa tan làm anh đã lái xe đến thẳng Nhan gia chứ không ghé về nhà.
Hôm qua anh có bảo với cô rằng hôm nay anh sẽ ở lại nhà ba.
Nhưng bây giờ chưa gì đã nóng lòng muốn về, trong đầu anh không ngừng nghĩ "Cô đã ăn cơm chưa? Cô đang làm gì?...".