- Anh nhẹ một chút, vali đó có rất nhiều mỹ phẩm.
Cô thấy anh sốc vali hơi mạnh tay mà thấy sót, con gái cưng nhất là mớ mỹ phẩm mình yêu thích chứ còn gì nữa.
Lục Tần thật bó tay với cô, anh chưa từng nghe lời phụ nữ nào, cũng không có ai dám bảo anh phải thế này thế kia, nhưng Túc Kỳ là ngoại lệ.
Có lẽ đây là khởi đầu của kiếp "thê nô", anh nghe lời cô kéo vali nhẹ tay, vừa bước vào phòng, Túc Kỳ liền đảo mắt quan sát một vòng rồi cất lời:
- Không có bàn trang điểm.
Anh vừa kéo vali vào phòng, nghe cô nói vậy liền cất lời:
- Tôi là đàn ông, dùng bàn trang điểm làm gì?
Túc Kỳ đưa mắt long lanh nhìn anh, Lục Tần liền hiểu ý cô, xem ra phụ nữ phức tạp hơn anh nghĩ.
- Cô muốn thì cứ mua, tôi trả tiền.
Câu này là anh nói, dù sao anh cũng là người muốn cô đến ở cùng, dẫu "lương" được tăng nhưng anh có trách nhiệm phải đảm bao nhu cầu sinh hoạt cho cô, nên để anh chi tiền cũng thích hợp thôi.
Nói là làm, anh đưa cô đi lựa bàn trang điểm, còn mua thêm một số vật dụng cần thiết.
Trong cả hai cứ như cặp đôi chuẩn bị kết hôn đang sắm sửa cho tổ ấm của mình.
Cô bày tất cả mỹ phẩm lên bàn trên điểm.
Cẩn trọng sắp xếp phân chia theo nhóm đồ makeup và đồ skincare rất tỉ mỉ.
Xong xuôi cô nhìn ngắm lại thành quả, thật sự rất hài lòng với góc phòng nhỏ xinh dàng riêng cho mình.
Túc Kỳ lấy đồ đi tắm, vừa quay sang đã xém giật mình vì anh đứng ngay bên cạnh.
- Ôi mẹ ơi, anh định hù chết tôi à?
Anh hôn lên môi cô "chụt" một cái.
Lời lẽ nhẹ nhàng:
- Thay đồ đẹp đi, tôi đưa cô ra ngoài ăn tối.
Túc Kỳ nở nụ cười tươi:
- Anh nói thật sao?
Lục Tần gật đầu:
- Tôi đã gạt cô bao giờ?
Hôm nay anh tâm lý đến mức này thật khiến cô thích chết được.
Vốn dĩ lâu rồi cô không ra ngoài ăn tối nên cảm thấy rất phấn khích.
Trông cô như đứa trẻ vừa nghe tin sắp được đưa ra ngoài chơi.
Trong lúc chờ đợi Túc Kỳ tắm gội, anh bước đến chiêm ngưỡng bàn trang điểm của cô.
Lục Tần chẳng hề rành về mỹ phẩm của phụ nữ, trong mắt anh lọ nào cũng hệt nhau, chỉ khác mỗi kiểu dáng.
Táy máy tay chân, anh cầm lấy một thỏi son màu đen, trên thân khắc chữ vàng nổi trong rất sang trọng.
Anh mở nắp son ra, nào biết nâng niu đồ makeup là gì, một phát vặn mạnh thỏi son hết mức.
- Màu gì đây?
Anh bôi thử ra cổ tay, nhưng dường như lực đè xuống có hơi mạnh, đầu son chỉ vừa chạm vào cổ tay anh liền lập tức bị gãy ngang.
Phần ruột son rơi xuống sàn, Lục Tần nhìn vỏ son đang cầm trên tay đã rỗng ruột.
Vừa lúc Túc Kỳ từ phòng tắm bước ra, chứng kiến cảnh tượng cực sốc trước mặt, cô vội bước đến.
Nhìn thấy cây son trên tay anh, cô liền cầm lấy, chỉ còn lại mỗi vỏ, Túc Kỳ nhíu mày:
- Anh...anh làm gãy son của tôi rồi, lại còn là phiên bản giới hạn của Bee.
Nhan Lục Tần, bắt đền anh đó.
Anh ngạc nhiên nhìn cô, không ngờ cô hằn hộc với anh chỉ vì một cây son, Lục Tần nào biết son môi quan trọng với con gái thế nào.
Cô cúi người nhặt ruột son bị gãy, đầu son nát bét cả, ánh mắt cô hụt hẫng.
- Đáng ghét, tôi thích màu này lẫn cây son này nhất.
Anh...phá hoại.
Cô là đang mắng anh, đúng vậy, Túc Kỳ đang sắp khóc lẫn rất tức giận khi thỏi son cô yêu thích nhất bị anh phá hỏng.
- Chỉ là một thỏi son thôi mà, cô có cần khó chịu như vậy không? Tôi đền cho cô, bao nhiêu cũng được.
Túc Kỳ đặt ruột son vào vỏ trở lại, đóng nắp son đặt lên bàn trên điểm, cô đưa mắt bức xúc nhìn anh:
- Đây là phiên bản giới hạn do mẹ đã cố gắng săn để mua làm quà sinh nhật cho tôi.
Ngay cả sài tôi còn không dám mạnh tay, vậy mà anh nỡ lòng nào làm gãy nát bét như vậy.
Tôi ghét anh.
Kể ra cô nhỏ hơn anh gần mười tuổi, vậy nên anh cảm thấy tính cách của cô đôi lúc trẻ con là điều rất bình thường.
Phần vì Lục Tần chững chạc trầm tính lại lạnh lùng (ngoại trừ với cô), vậy nên bên cô anh luôn cảm thấy trong lòng vui vẻ một cách lạ thường, dù thi thoảng anh lại thấy như mình đang chăm trẻ.
Cô nằm xuống giường, kéo chăn phủ lên mình:
- Không thèm đi ăn với anh nữa.
Lục Tần cảm thấy phụ nữ thật rắc rối, chỉ là một thỏi son thôi mà, không có cái này thì mua cái khác.
Cùng lắm mua giá tương đương nhau là được rồi.
Xưa nay anh chưa từng dỗ dành ai, nhưng từ khi gặp cô thì mọi chuyện đã khác.
Anh nằm xuống cạnh cô, một tay chống xuống giường, nhẹ nhàng vòng tay ôm cô vào lòng:
- Là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.
Tôi sẽ mua thỏi son khác cho cô.
Túc Kỳ quay mặt sang hướng khác:
- Nhưng thỏi son đó là phiên bản giới hạn anh hiểu không?
Anh đặt cằm lên vai cô, hôn nhẹ lên cổ Túc Kỳ:
- Bây giờ tôi phải làm gì thì cô mới hết giận?
Cô kéo chăn phủ qua đầu:
- Anh không cần làm gì cả, tôi không hết giận đâu.
Lục Tần thật hết nói với cô gái nhỏ, anh kéo chăn ra khỏi người cô, thẳng thừng bế cô trên tay.
Túc Kỳ giật mình vội ôm lấy cổ anh:
- Anh đang làm trò gì vậy?
Anh ngồi trên giường, đặt cô ngồi lên đùi anh, đưa tay vuốt nhẹ gò má hồng hào:
- Cô muốn giận thì cũng phải đi ăn cho no để có sức giận tiếp chứ..