Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Có phải con tôi đâu

Trần Quang Huy nhún vai, nghĩ thầm, tốt hay không thì có liên quan gì đến tôi? Nhưng rồi lòng lại chùng xuống, kết quả kiểm tra hôm qua vô cùng tốt, vậy nếu anh đầu độc thì sao, đến lúc đó làm sao có thể tự nhiên thai chết lưu được?

Nghĩ tới những điều này, Trần Quang Huy thấy hơi bực bội.

Trong lễ cưới, Cao Ninh đứng bên cạnh Trần Quang Huy, anh cầm bó hoa trong tay lắng nghe MC nói dông dài.

Dưới sân khấu đang có vô số con mắt dõi theo, Trần Quang Huy chỉ mong rằng những người này không nhận ra mình.

“Tôi đã nói rồi mà, cô ta nổi tiếng lắm đấy, anh nhìn những vị khách đến dự kia kìa, hai giới chính trị lẫn kinh doanh đều có đủ, nể mặt cũng đỉnh thật, người chị dâu này của tôi cũng không đơn giản đâu. Anh Huy, giờ tôi bắt đầu lo lắng anh có thể quản được cô ta hay không rồi đây này?”, Cao Ninh đứng bên cạnh anh nói nhỏ.

Trần Quang Huy nghĩ thầm, sao anh đây có thể không biết cô ta rất khó quản chứ, vấn đề là anh đây cũng không muốn quản cô ta. Dù sao đây cũng không phải ngựa của anh, đánh vài roi cũng chẳng phải anh có quyền định đoạt, chỉ có thể cẩn thận dẫn về chuồng ngựa thôi. Còn vấn đề nó có đá hay không, khi nào sinh ngựa con, những việc đó không cần anh bận tâm, anh chỉ phụ trách đánh con ngựa con này chết là được.

Về việc quản, ai thích thì tự làm đi, ý của hai vợ chồng Diệp Ngọc Sơn rất rõ ràng, chỉ cần con ngựa con này chết, anh sẽ có thể ly hôn và lấy lại sự tự do.

Với hai vợ chồng Diệp Ngọc Sơn, đứa bé bị xử lý thì nguy cơ cũng sẽ được gỡ bỏ.

Đến phần trao nhẫn cho nhau, Lục Hàm Yên vẫn liếc mắt đưa tình nhìn Trần Quang Huy, trong lúc nhất thời anh cứ tưởng đây là sự thật.

Phải công nhận Lục Hàm Yên là một mỹ nữ, cho dù đang mang thai, cô ta vẫn vô cùng quyến rũ và có khí chất, nhưng nghĩ đến việc người phụ nữ này có quan hệ gì với anh họ mình, Trần Quang Huy lập tức mất hết hứng thú.

“Tốt nhất là anh nên biết điều một chút đi, thợ chụp ảnh đang chụp đấy, anh bày ra vẻ mặt đưa đám này cho ai xem thế hả?”, Lục Hàm Yên nắm tay Trần Quang Huy véo một phát, nhỏ giọng nhắc nhở.

Trần Quang Huy lập tức tỉnh táo lại, lúc này họ còn đang ở trên lễ đường, vì vậy anh liền nở một nụ cười công nghiệp đầy rạng rỡ.

Lúc buồn chán anh còn nhìn xuống bên dưới, vừa khéo thấy hai vợ chồng Diệp Ngọc Sơn. Khi Trần Quang Huy nhìn thấy Tổ Văn Quân, cô ta còn mỉm cười ra hiệu với anh, anh thật sự không còn lời nào để nói nữa.

Có điều biểu cảm của Diệp Ngọc Sơn thì kém xa, dù sao đáng lẽ người đứng ở đây làm chú rể phải là anh ta mới đúng, vậy mà giờ anh lại ở đây làm con rối dây này.

Sau cùng hôn lễ cũng kết thúc, nhưng đến tối gia đình của Lục Hàm Yên vẫn chưa về, hơn nữa họ còn thuê phòng ngay trong khách sạn, tối muộn rồi vẫn chưa chịu về phòng mình ngủ nghỉ.

Trần Quang Huy hầu hạ đến lúc người cuối cùng rời đi. Khi chuẩn bị rời đi thì anh bỗng nhớ ra nhiệm vụ của mình, thế là anh ngồi trên ghế sofa kéo cà vạt, cởi đôi giày da không vừa chân ra, nhìn về phía Lục Hàm Yên.

“Giờ tôi đi được chưa? Hay để ngày mai mới đi?”, Trần Quang Huy hỏi.

“Gia đình tôi còn đang ở đây, giờ anh đi xuống đó lỡ gặp mặt họ thì biết nói sao? Đợi thêm lát nữa đi, hay anh ngủ trên ghế sofa đi nhé, tôi tin anh không phải loại người không biết chừng mực kia, sẽ không làm khó dễ một người phụ nữ đang mang thai như thôi đâu?”, tuy nói như vậy, nhưng trong lời nói của Lục Hàm Yên lại tràn đầy khinh bỉ và khiêu khích.

Rõ ràng trong hôn lễ hôm nay, khi nhìn anh chàng đẹp trai này đứng đối diện đeo nhẫn lên cho mình, cô ta đã hi vọng đây là sự thật biết bao, đáng tiếc không phải.

Trần Quang Huy cầu còn không được nữa là, thế là anh không khách sáo chút nào, cũng không từ chối nữa.

Đợi khi Lục Hàm Yên rửa mặt xong đi ra, trên bàn đặt một chai rượu vang, Trần Quang Huy đang tự rót uống.

“Cô muốn uống chút không?”, Trần Quang Huy hỏi.

“Tôi đang mang thai đấy, sao có thể uống rượu được?”, Lục Hàm Yên nhíu mày.

Trần Quang Huy nói thẳng: “Có phải con tôi đâu, sinh ra một đứa ngốc thì liên quan gì tới tôi…”

Đối mặt với ly rượu Trần Quang Huy đưa qua, Lục Hàm Yên do dự một lúc.

Nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhận lấy, khi một người phụ nữ hoàn toàn không yêu người đàn ông kia, đứa con giữa họ cũng chẳng là gì cả.

Hai ly rượu cụng nhau phát ra âm thanh êm tai.

Trần Quang Huy uống một hớp, cảm thấy cũng khá ngon, bèn uống cạn một hơi.

“Đây là rượu vang, cần phải thưởng thức, anh chưa uống bao giờ à? Nếu nói anh không hiểu rượu vang, nhìn cách uống của anh thì đúng là không hiểu thật, nhưng anh lại gọi một chai đắt thế này, anh có biết chai rượu này có giá bao nhiêu không?”, Lục Hàm Yên nhấp một ngụm rồi hỏi.

Trần Quang Huy lắc đầu: “Tôi không rành cái này, chỉ cảm thấy vị khá ngon thôi”.

“Ừ thì ngon, chai rượu này có giá một trăm mười nghìn, đương nhiên phải ngon rồi”, Lục Hàm Yên không thể trách cứ đồ nhà quê như Trần Quang Huy được, dù sao đêm nay cũng là đêm tân hôn của họ, làm phát ra tiếng động quá lớn, người khác biết được sẽ mất mặt lắm.

Mặc dù Trần Quang Huy cảm thấy chai rượu này đắt thật, nhưng anh cũng chỉ ngạc nhiên trong lòng, sau đó rót cho mình thêm một ly, lần này là ly đầy, vẫn uống cạn một hơi.

Anh nhìn thoáng qua Lục Hàm Yên: “Tôi ngủ trước đây, hôm nay mệt rồi, diễn đến mức này chắc cũng tạm ổn rồi ha. Chỉ đêm nay thôi đấy, mai tôi sẽ về phòng mình ngủ, ngủ chung với cô tôi thấy không yên tâm”.

Đối mặt với lời mỉa mai của Trần Quang Huy, Lục Hàm Yên không lên tiếng, cũng không đáp lại, thậm chí không có cảm xúc gì.

Cô ta đang nhớ con gái của mình, đứa con gái bị người của Khám Chính Đức đưa đến Nhật Bản kia.

Cô ta cũng đang nghĩ tới người đàn ông đó, người đàn ông mà cô ta từng yêu hết lòng hết dạ năm năm trước, nhưng anh ta đã chết oan uổng, đến giờ chẳng còn hài cốt.

Cô ta cũng có thể đoán ra được, với thân phận kế toán đắc lực nhất của Khám Chính Đức cũng như kế toán viên cao cấp tốt nghiệp đại học Havard ở Mỹ, nắm giữ một lượng lớn bí mật của tập đoàn Quý Lộc, sao Khám Chính Đức có thể để anh ta còn sống ra nước ngoài chứ.
Chương 17: Cắn ngược

Giữa con cái và người đàn ông đẹp trai kia, Lục Hàm Yên đã chọn đứa con gái còn trong bụng mình khi ấy.

Kể từ đó, con gái đã trở thành mối uy hiếp lớn nhất của cô ta.

Lục Hàm Yên cũng trở thành món đồ chơi của Khám Chính Đức, đương nhiên cô ta còn là một con dao có thể sử dụng đến bất cứ lúc nào, và bây giờ con dao này đang chém về phía Diệp Ngọc Sơn.

Lục Hàm Yên ngửa đầu lên uống cạn rượu trong ly, mà Trần Quang Huy trên ghế sofa đã bắt đầu ngáy khò khò.

Cô ta chỉ nhìn lướt qua anh rồi đi vào phòng ngủ.

Trần Quang Huy nhìn ly rượu không trên bàn, không thể không âm thầm cầu nguyện trong lòng. Bé con à, đừng trách tôi nhé, tôi cũng không còn cách nào khác, nếu không thì tôi sẽ không bao giờ làm ra chuyện tàn nhẫn vô nhân tính này đâu.

Bé con à, có trách thì con trách bố mẹ không đáng tin cậy của mình đi nhé, cả hai người họ đều không có ai là người tốt cả.

Trần Quang Huy không dám ngủ, anh vẫn còn lắng nghe động tĩnh trong phòng ngủ, sợ Tổ Văn Quân lừa mình. Dù thế nào đây cũng là thuốc phá thai, nếu thật sự xảy ra chuyện thì sẽ một thi thể hai cái mạng, bởi vậy vẫn phải theo dõi xem có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại đến bệnh viện.

Nhưng sau một lúc lắng nghe, trong phòng ngủ không hề có động tĩnh gì, loại thuốc nước ngoài này thật sự kì diệu thế ư?

Nhưng anh vừa cảm thấy may mắn chưa được mấy phút đã nghe được tiếng động khá lớn trong phòng ngủ. Đây là phòng tổng thống, hiệu quả cách âm vô cùng tốt, vì thế âm thanh mà anh nghe được đã khá lớn.

Trước đó không phải trong phòng ngủ không có tiếng động, chẳng qua vì cơ thể của mình khó chịu một cách khó hiểu nên Lục Hàm Yên không quan tâm lắm.

Nhưng không biết do uống rượu hay do nhớ đến người đàn ông kia, hay bởi vì đây là đêm tân hôn đúng nghĩa của mình, nói chung cô ta vừa nằm lên giường chưa được bao lâu đã thấy cả người mình nóng lên. Là một người phụ nữ, sao cô ta có thể không biết cảm giác này xuất phát từ nguyên nhân gì chứ?

Vì vậy cô ta vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, đầu tiên đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, dùng khăn lạnh lau mặt với cổ của mình. Đây là phần nóng nhất và khiến cô ta cảm thấy khó chịu nhất, nhưng không hề có tác dụng gì.

Lục Hàm Yên nằm trên giường, đừng nói là dễ ngủ, ngay cả khống chế mình không nghĩ tới người đàn ông trẻ ngoài cửa phòng ngủ kia cũng đã khó khăn rồi.

Trong tiềm thức của cô ta, cứ có một giọng nói đang nói với cô ta rằng đêm nay là đêm tân hôn của cô ta, người đàn ông kia là chồng cô ta, người chồng hợp pháp, cho dù đêm này có xảy ra chuyện gì thì cũng bình thường không thể bình thường hơn được nữa.

Nhưng lại có một giọng nói khác đang khuyên cô ta, người đó chỉ là người đàn ông trên danh nghĩa của cô ta. Nếu việc này bị Khám Chính Đức biết được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, có thể cô ta sẽ không được gặp con gái mình một thời gian rất lâu, do đó không thể đi tìm người đàn ông kia làm chuyện vui sướng được.

Một giọng nói là ý chí, giọng nói còn lại là cơ thể.

Giờ phút này trong ý thức của cô ta đã không còn chỗ trống để suy nghĩ nguyên nhân của việc này, trong đầu cô ta giờ chỉ toàn đang đấu tranh với chính mình.

Có lúc cô ta nghĩ không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm cho xong, ra ngoài tìm anh có sao đâu, nhưng bên lý trí khác lại khuyên cô ta rằng tuyệt đối không thể như vậy. Nếu để Khám Chính Đức biết được, cô ta sẽ xong đời, không có cơ hội cứu vãn nữa.

Vừa rồi phát ra tiếng động cũng bởi vì cô ta mở cửa, nhưng lý trí lại kéo cô ta trở về, đóng sầm cửa lại. Vậy nên lúc này cô ta tiến không được mà lùi cũng không xong, nhưng dược hiệu có vẻ càng lúc càng mạnh, dục vọng như sương mù đầy trời, hoàn toàn không thể nhìn thấy ranh giới nằm ở đâu, cô ta cảm thấy người mình cứ như sắp bốc cháy đến nơi.

“Cô không sao chứ?”, lúc này ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa của Trần Quang Huy.

Không có giọng nói này còn đỡ, cô ta có thể cắn răng chịu đựng, nhưng giọng nói này tựa như đánh vào linh hồn của cô ta vậy.

Mẹ nó, lạ nhỉ, đây là thuốc phá thai à?

Khi nhìn thấy dáng vẻ của Lục Hàm Yên, Trần Quang Huy mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, cũng nhận ra điều khác thường trong chuyện này. Thế là anh dìu Lục Hàm Yên loạng choạng đi vào trong phòng vệ sinh, mở van nước lạnh của bồn tắm ra, khi nước lạnh lên đến một nửa bồn tắm, anh bế Lục Hàm Yên lên ném vào trong bồn tắm nước lạnh.



Vừa bị ném vào bồn nước lạnh, Lục Hàm Yên mới giật mình, tỉnh táo hơn rất nhiều. Lúc này cô ta muốn bò ra nhưng lại bị Trần Quang Huy đè đầu lại, dứt khoát nhấn xuống nước lạnh.

Với tình hình của cô ta, chỉ tắm nước lạnh thôi cũng vô dụng, phải ngâm cho từ đầu xuống chân lạnh thấu tâm can mới được.

Đúng như dự đoán, sau khi bị nhấn xuống nước mấy lần và ho khù khụ uống mấy ngụm nước, ngọn lửa trên người Lục Hàm Yên đã dần bị dập tắt. Khi còn đang ngâm trong bồn nước lạnh nhìn dáng vẻ không một mảnh vải che thân của mình, cô ta đột nhiên hét toáng lên một tiếng.

Trần Quang Huy đi ra ngoài lấy quần áo, đóng cửa phòng ngủ lại. Nơi này cách âm rất tốt, cô thích hét sao thì cứ hét đi, không có ai nghe thấy đâu.

“Tại sao anh lại ở đây?”, Lục Hàm Yên vừa tỉnh táo lại đã bắt đầu cắn ngược lại, trời còn chưa sáng mà Trần Quang Huy đã bị đuổi ra ngoài.

Vừa nghĩ tới những hành động của mình, Lục Hàm Yên xấu hổ vô cùng, cô ta không chỉ chủ động đi tìm Trần Quang Huy mà còn bị anh nhấn đầu xuống nước, chuyện quái gì thế này?

Do vậy, sau khi Lục Hàm Yên ra khỏi bồn tắm và ổn định lại cảm xúc của mình, cô ta lập tức đi ra phòng khách đuổi Trần Quang Huy ra ngoài.

Buổi tối ngủ không được ngon giấc nên đến tận chín giờ sáng, Trần Quang Huy mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

“A lô, ai đấy?”, Trần Quang Huy còn đang buồn ngủ, không hề nhìn xem người gọi đến là ai.
Chương 18: Quá rối loạn

“Giờ này mà vẫn chưa dậy, có vẻ tối qua cậu mệt mỏi lắm thì phải?”, Tổ Văn Quân lạnh nhạt hỏi qua điện thoại.

Trần Quang Huy lập tức giật mình tỉnh dậy, tối qua anh nghi ngờ loại thuốc phá thai kia nhất định có vấn đề, lại thêm vừa rồi Tổ Văn Quân nói bóng gió trong điện thoại, anh chắc chắn thứ thuốc phá thai mà Tổ Văn Quân đưa cho mình có vấn đề.

“Chị dâu, loại thuốc tối qua có vấn đề phải không?”, Trần Quang Huy hỏi.

“Phải không đấy? Có vấn đề gì, tối qua cậu tự trải nghiệm sao rồi, có phải đến giờ vẫn chưa bình thường lại không. Người bạn đó nói thuốc này có tác dụng cực lớn, đừng nói là không phòng bị chút nào, cho dù biết rõ cũng không ai có thể chịu đựng được, có vẻ tối qua cậu đã thành công rồi thì phải?”, Tổ Văn Quân nhìn ra bên ngoài cửa văn phòng, nhỏ giọng hỏi.

Trần Quang Huy không trả lời, chỉ nói: “Chị dâu, mục đích của chị là phá thai của cô ta, nhưng cái này cũng đâu có tác dụng, ra tay mà chị nói chính là đây sao?”

“Vậy cô ta có nghi ngờ cậu không?”, Tổ Văn Quân hỏi.

“Không có, tôi làm khá khéo, cô ta cũng đã nói là có thể do rượu”, Trần Quang Huy tiếp tục nói hùa theo lời Tổ Văn Quân, anh muốn biết rốt cuộc người chị dâu thông minh này của mình muốn làm gì?

Trước tối ngày hôm qua, Trần Quang Huy tin chắc rằng Tổ Văn Quân muốn phá cái thai trong bụng Lục Hàm Yên, như vậy chồng cô ta mới có thể thoát khỏi Lục Hàm Yên, không cần phải sợ hãi sự đe doạ của Lục Hàm Yên. Không có đứa con, những lời của Lục Hàm Yên chỉ là một cái rắm mà thôi.

Nhưng bây giờ anh càng lúc càng không tài nào hiểu được cô ta.

“Thế chẳng phải được rồi sao. À đúng rồi, trưa nay tôi có hẹn với người kinh doanh dụng cụ y tế đó, cậu cũng tới đi, cùng ăn bữa cơm để làm quen với nhau”, Tổ Văn Quân thản nhiên nói.

“Tôi không cần phải đi làm hả?”, Trần Quang Huy hỏi.

“Tôi sẽ nói với anh trai cậu, cậu cứ đi gặp người này trước đi, người ta đã giục tôi nhiều lần rồi, tôi cũng không thể trì hoãn mãi được, hoãn đi hoãn lại người ta sẽ đi tìm người khác mất”, Tổ Văn Quân đáp.

Trần Quang Huy không còn gặp lại Lục Hàm Yên nữa, có thể là vì chuyện tối qua, tạm thời cô ta sẽ không đến tìm anh.

Mối quan hệ giữa họ vốn chỉ diễn cho người khác xem thôi, nếu bây giờ không còn khán giả thì không cần thiết phải tiếp tục ở trên sân khấu nữa.

Buổi trưa, Trần Quang Huy đến nhà hàng mà Tổ Văn Quân đặt, chỉ có một mình cô ta đang ngồi uống trà chơi điện thoại.

“Vẫn chưa tới à?”, Trần Quang Huy ngồi xuống rồi hỏi.

“Đợi một lát nữa sẽ đến. Sao rồi, tối qua có đã không, có phải cậu chưa thấy Lục Hàm Yên biến thành dáng vẻ đó bao giờ nhỉ? Tôi đã nói rồi, cậu không cần khách sáo, chỉ cần coi cô ta như gái bán hoa mà chơi là được. Phụ nữ như cô ta chỉ có thể là hạng người này, cũng chỉ làm mấy chuyện thấp hèn như vậy thôi, cậu khách sáo làm gì”, Tổ Văn Quân vừa mở miệng đã nói ra toàn những lời độc địa.

Trần Quang Huy cũng không muốn giải thích giúp Lục Hàm Yên, có điều tối qua quả thật anh đã được chứng kiến một bộ mặt khác của cô ta.

Cũng có thể là vì hiện tại anh và Lục Hàm Yên đã chung phe, vậy nên nghe Tổ Văn Quân nói khó nghe như vậy, anh thấy hơi bất mãn.

Nhưng anh sẽ không thể hiện sự bất mãn này ra ngoài, thậm chí còn chẳng trả lời.

“Chị dâu, thứ chị đưa cho tôi không phải thuốc phá thai đúng không? Tôi thấy nó giống thuốc khác hơn…”, Trần Quang Huy không nói thẳng, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

“Đúng vậy, tôi chỉ cảm thấy cậu hi sinh vì gia đình chúng ta rất nhiều, anh cậu và tôi đều rất biết ơn cậu. Tối qua tôi cũng đã nói với anh cậu rồi đấy. Chính vì gặp được cậu, cậu là người thân của gia đình chúng tôi, nếu là người khác thì ai lại đi giúp như vậy? Bởi thế nên chuyện tối qua là tôi thưởng cho cậu, còn về đứa bé ấy hả, trước tiên tạm thời không động vào”, Tổ Văn Quân cười nói.

“Không động vào? Câu này có ý gì?”, Trần Quang Huy lập tức ngơ ngác, chẳng lẽ anh họ thuyết phục được Tổ Văn Quân rồi, dự định sinh đứa bé này ra?

Tổ Văn Quân nhấp một ngụm trà, không trả lời.

Trần Quang Huy hạ giọng hỏi: “Hai người định giữ đứa bé này à? Có phải vì đứa bé này là con trai không?”

Tổ Văn Quân sửng sốt, hỏi: “Ai nói với cậu chúng tôi định giữ đứa bé này thế, nếu tôi muốn có con thì không tự sinh được à, cần đứa con do con khốn kia sinh ra làm gì?”

Trần Quang Huy biết mình lỡ lời, bèn lập tức im mệng, nếu để lộ nội dung cuộc điện thoại giữa Diệp Ngọc Sơn và Lục Hàm Yên, chắc sẽ lại có một trận sóng gió nữa rồi đây.

“Vậy…”

Tổ Văn Quân do dự một lát rồi đáp: “Từ khi con khốn này dùng lý do mang thai uy hiếp anh cậu, tôi đã đi tìm đồng nghiệp khoa phụ sản, cho nên mỗi lần con khốn này đến khám, kết quả khám thế nào tôi đều biết hết. Gần đây cô ta có tới thử thai một lần, lại còn thêm mục xét nghiệm ADN, tôi nghĩ nếu cô ta đã thừa nhận đứa bé này là con của anh cậu, cô ta còn cần xét nghiệm AND à? Với lại bố đứa bé xét nghiệm không phải anh cậu, là người khác, cậu đoán xem là ai nào?”

Trần Quang Huy ngây ra, lắc đầu.

“Mặc dù cô ta dùng tên giả, nhưng tôi lấy video giám sát của khoa phụ sản xem, phát hiện Khám Chính Đức chính là ông chủ tập đoàn Quý Lộc. Cậu thử nghĩ xem, nếu như Lục Hàm Yên mang thai không liên quan gì đến anh ta, một sếp lớn như anh ta sẽ đi làm xét nghiệm AND với Lục Hàm Yên chắc? Vì vậy thông qua gợi ý này, tôi cũng nghĩ anh cậu nên xét nghiệm AND với đứa bé trong bụng Lục Hàm Yên. Nếu đó thật sự là con của anh cậu, tôi sẽ nghĩ cách khác, còn nếu không phải thì sao nhỉ, bởi vậy ở đây có xác suất một nửa là có một nửa là không”, Tổ Văn Quân giải thích.

Trần Quang Huy nghe vậy thì giơ cả hai tay lên ôm đầu, mẹ nó quá rối, sao anh lại cuốn vào mối quan hệ phức tạp thế này, có điều anh cũng nhìn thấy được hi vọng rồi.
Chương 19: Tiết Sam Sam

“Chị dâu, nếu không phải thì sao? Đứa bé không phải con của anh tôi, tôi có thể làm thủ tục ly hôn với cô ta liền luôn rồi đường ai nấy đi không?”, Trần Quang Huy hỏi.

“Vậy lúc đó phải xem cậu lựa chọn thế nào, nếu cậu chọn ở lại chơi cũng tuỳ cậu thôi, dù sao Lục Hàm Yên cũng giàu mà, sao cậu không nắm cắt cơ hội, có thể vớt được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Dù gì hai người cũng đã lên giường với nhau, tôi có thể cho cậu thêm ít thuốc kia, cậu chỉ cần dùng mấy lần, Lục Hàm Yên sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu thôi không phải sao?”, Tổ Văn Quân cười tủm tỉm hỏi.

Trần Quang Huy nhìn nụ cười mỉm của Tổ Văn Quân, đột nhiên thấy lạnh sống lưng. Người phụ nữ này thật mưu mô, nếu cô ta cũng tính kế anh, anh nên xử lý như thế nào?

“Thật ra nếu tôi nói kết quả tốt nhất là đứa bé đó không phải con của anh cậu, cậu sẽ có thể chơi thoải mái, quan tâm cô ta, phải nắm bắt cơ hội, ăn uống no say chơi chán rồi, như vậy mới tốt cho bản thân cậu, có đúng không?”, Tổ Văn Quân hỏi với ánh mắt sắc bén.

“Chị dâu, tôi chỉ tới giúp hai người thôi, những chuyện này để nói sau đi. Nếu đứa bé đó không phải con của anh tôi, bước kế tiếp phải làm thế nào?”, Trần Quang Huy hỏi.

“Đến lúc đó rồi tính, tôi còn chưa nghĩ ra phải làm sao đây này. Nếu con điếm này xét nghiệm ADN không phải con của anh cậu, cứ chờ xem tôi xử cô ta như thế nào đi”, Tổ Văn Quân nói rất cẩn thận.

Khi Trần Quang Huy định hỏi thêm gì đó, Tổ Văn Quân như nhìn thấy người quen, đứng dậy vẫy tay.

Trần Quang Huy quay đầu lại nhìn, một người phụ nữ đang đi về phía bên này. Trần Quang Huy không biết người này, bèn chờ Tổ Văn Quân giới thiệu.

Người phụ nữ này khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, cô ta có gương mặt đẹp tuyệt trần, da trắng như băng tuyết, mịn màng trơn bóng, dáng người cao gầy thướt tha, uyển chuyển quyến rũ.

Từ khi người phụ nữ này nhìn thấy Tổ Văn Quân, Trần Quang Huy có thể cảm nhận được cô ta đi nhanh hơn rất nhiều, từ tiếng giày cao gót giẫm lên mặt đất có thể đoán được đối phương rất coi trọng Tổ Văn Quân.

“Bác sĩ Tổ, cuối cùng chị cũng chịu gặp tôi rồi, chị mà để tôi đợi thêm nữa, mái tóc này của tôi sẽ bạc hết luôn mất”, người phụ nữ này lên tiếng, là kiểu giọng điệu đà, điều này trái ngược hoàn toàn với bộ đồ vest của cô ta, mà lời này vừa tỏ ý bất mãn với Tổ Văn Quân, vừa khiến người ta cảm thấy đáng yêu.

“Đâu phải cô không biết tính chất công việc của tôi đâu. À đúng rồi, giới thiệu cho cô một anh chàng đẹp trai này, đây là em trai tôi, Trần Quang Huy. Đây là Giám đốc Tiết, hai người làm quen với nhau đi”, Tổ Văn Quân giới thiệu Trần Quang Huy cho người phụ nữ được gọi là Giám đốc Tiết này.

Giám đốc Tiết biết rõ mục đích gặp mặt ngày hôm nay, cô ta còn chưa ngồi xuống đã lấy danh thiếp của mình ra, đưa bằng hai tay cho Trần Quang Huy.

Sau khi ba người ngồi xuống, Trần Quang Huy xem danh thiếp của đối phương, Dược phẩm Sinh học Thái Khang, giám đốc tiêu thụ Tiết Sam Sam, phía sau là một dãy số.

“Bác sĩ Tổ, dạo này phẫu thuật có bận không?”, mặc dù người ngồi đối diện là một người đàn ông có ngoại hình khá ổn, nhưng Tiết Sam Sam hiểu mục tiêu tiếp xúc chính của mình ngày hôm nay là bác sĩ Tổ này.

“Bận chứ, không có ngày nào là không phẫu thuật cả, tôi mệt đến mức cái eo này sắp rã rời luôn rồi”, nói xong, Tổ Văn Quân vịn eo tỏ vẻ mình thật sự rất mệt mỏi, chứ không phải trì hoãn không chịu gặp cô ta.

Ai ngờ Tổ Văn Quân vừa nói câu này xong, Tiết Sam Sam vỗ tay thành tiếng, vô cùng sảng khoái nói: “Bác sĩ Tổ, trùng hợp quá, dạo gần đây tôi vẫn luôn học mát xa cho mẹ tôi, để tôi mát xa cho chị nhé, chị thử tay nghề của tôi xem. Chị là bác sĩ, chắc chắn biết nhiều hơn tôi, chị hướng dẫn cho tôi với, để xem chỗ nào chưa ổn”.

Dứt lời, cô ta rất tự nhiên đặt điện thoại và túi xách sang một bên, chuẩn bị đưa tay mát xa vùng eo cho Tổ Văn Quân.

Tổ Văn Quân cũng bị sự thân thiết của Tiết Sam Sam làm giật mình, nhưng vì không từ chối được, cô ta chỉ có thể xoay người cho Tiết Sam Sam mát xa thử tượng trưng vài cái.

Nhìn hành động của hai người, Trần Quang Huy phải công nhận thời nay lãnh đạo công ty dược phẩm cũng có trình độ như thế, còn phải học được cách mát xa, xem ra cô Giám đốc Tiết này đã từng mát xa cho người khác rất nhiều lần rồi. Nghĩ tới đây, Trần Quang Huy rất muốn hỏi có phải trước đây Giám đốc Tiết từng làm nghề mát xa hay không?

“Cậu em trai này của tôi từng đi lính, cũng bị thương rất nhiều. Trần Quang Huy, tay nghề của Giám đốc Tiết được đấy, cậu có muốn thử xem sao không?”, Tổ Văn Quân thật độc ác.

Trần Quang Huy xua tay nói: “Thôi ạ, eo của tôi vẫn ổn lắm”.

Nhưng Tiết Sam Sam lại tận dụng thời cơ đứng dậy xoay người định mát xa cho Trần Quang Huy, nhưng lại bị anh khéo léo từ chối.

“Chị Quân, chị xem cậu Trần ngại rồi kìa, tôi đành phục vụ cho chị thôi”, Tiết Sam Sam ngồi xuống lại chỗ cũ.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Tiết Sam Sam mới biết Trần Quang Huy không phải đi theo ăn chùa mà là người trao đổi chủ yếu với cô ta sau này, hiểu theo cách khác sau này Trần Quang Huy sẽ là người đại diện và trung gian của Tổ Văn Quân, sau này cô ta có việc gì cứ đi tìm Trần Quang Huy.

“Có lúc tôi phẫu thuật suốt mấy tiếng đồng hồ không nghe điện thoại được, nếu cô có việc gấp gì, không tìm được tôi để xử lý thì cứ tìm cậu ấy nhé. Giờ cậu ấy đã được điều tới Cục Tài chính, công việc không bận lắm, nên sau này hai người có thể liên lạc nhiều hơn”, Tổ Văn Quân nói.

Nghe thấy lời giới thiệu của Tổ Văn Quân, Tiết Sam Sam lập tức thay đổi thái độ với Trần Quang Huy, từ tiếp xúc Tổ Văn Quân vừa rồi chuyển sang tiếp xúc Trần Quang Huy.

Nghe hai người họ trao đổi về công việc nghiệp vụ, Trần Quang Huy cũng có thể hiểu được đại khái. Bệnh viện hiện đang dùng một loại huyết thanh có giá đắt gấp ba lần Dược phẩm Thái Khang, họ có thể đưa ra một cái giá chỉ bằng hai phần ba đối phương, như vậy có thể tiết kiệm được một khoản tiền cho bệnh nhân, nhưng họ có thể cung cấp hàng với giá một phần ba cho bệnh viện.

Mặt khác, Tiết Sam Sam sẽ mở rộng đại đa số các cửa hàng thuốc xung quanh bệnh viện. Những cửa hàng này đều phải có đại diện của họ, chỉ cần cửa hàng nhận được toa thuốc từ khoa của Tổ Văn Quân, họ còn có thể giảm giá hai mươi phần trăm.
Chương 20: Theo tôi về nhà

Đương nhiên tỉ lệ phân chia giữa họ cũng rất khả quan.

Nếu không nhờ đi theo Tổ Văn Quân gặp cô Giám đốc Tiết này, có lẽ cả đời Trần Quang Huy cũng sẽ không biết bí mật trong này. Do đó, đây chính là lý do vì sao mặc dù bệnh viện mua thuốc với số lượng lớn nhưng giá thành của thuốc vẫn cao mãi không giảm.

Hơn nữa có một số loại thuốc đang dần biến mất, nhiều loại đổi tên và bao bì mới, tiếp tục tăng giá và quay trở lại cái nơi bẩn thỉu nhất là bệnh viện này.

Ba người trò chuyện rất vui vẻ, sau khi ăn xong, Tiết Sam Sam đi về trước, Tổ Văn Quân và Trần Quang Huy tiếp tục uống trà.

“Cậu thấy sao?”, Tổ Văn Quân hỏi.

“À, tôi thấy những người như chị kiếm tiền quá đơn giản, người ta nói trên có chính sách, dưới có đối sách, quả thật không đơn giản chút nào”, Trần Quang Huy cười đáp.

“Nếu cậu không theo ngành này, khi cậu biết được những việc này nhất định sẽ mắng mẹ nó, giờ cậu làm trong đó thì có phải cảm thấy mình rất may mắn không? Tôi và anh cậu đã nói rồi, sẽ không bạc đãi cậu đâu, sao, cậu đã nghĩ ra tìm ai đại diện cho công ty này chưa?”, Tổ Văn Quân hỏi.

“Bắt đầu tìm rồi, chị của một người đồng đội của tôi, hiện nay đang mở một thẩm mỹ viện, không biết công việc kinh doanh thế nào. Mấy ngày trước khi kết hôn, tôi có đề cập với người đồng đội đó, cậu ấy bảo là không thành vấn đề”, Trần Quang Huy trả lời.

“À, được đấy, ai đáng tin là được, gia đình đồng đội cậu làm gì thế?”, Tổ Văn Quân rất quan tâm đến vấn đề này, cô ta có thể đẩy Diệp Ngọc Sơn từ một trưởng phòng dự toán từng bước lên đến vị trí Cục trưởng Cục Tài chính, đây không phải một người phụ nữ bình thường, cô ta chính là Claire phiên bản đời thực.

“Đồng đội của tôi tên là Cao Ninh, bố cậu ấy tên là Cao Hưng Ngôn…”, Tiêu Quân Hạo do dự một lát rồi đáp.

Trần Quang Huy rõ ràng cảm nhận được Tổ Văn Quân run lên khi nghe thấy cái tên này, tiếp theo cô ta hỏi ngược lại một câu: “Phải là Uỷ viên Thanh tra Cao Hưng Ngôn kia không?”

“Đúng vậy, hồi đi lính, đồng đội của tôi từng bảo là nhờ bố cậu ấy giúp tôi đút lót, dùng quan hệ nhờ vả. Tôi là đội trưởng của cậu ấy, nếu đã nợ ơn thì cả đời này phải cúi thấp đầu trước cậu ấy, cho nên tôi mới tìm anh tôi, đi tới nhà tù”, Trần Quang Huy cười khẽ.

Bên ngoài nhà hàng, Tiết Sam Sam lái xe rời đi, sau khi khởi động xe, cô ta gọi vào một số điện thoại: “Giám đốc Lục, đã bàn xong rồi ạ, có điều người mà cô ta tìm làm tôi thật bất ngờ, chắc chắn cô sẽ tò mò Tổ Văn Quân sẽ cho ai trao đổi với tôi đấy…”

“Là ai?”, Lục Hàm Yên nhíu mày hỏi.

“Chồng của cô, Trần Quang Huy, tôi không nhận nhầm đâu, mặc dù trong lễ cưới tôi chỉ nhìn từ xa, chính là anh ta, người này cũng tên Trần Quang Huy”, Tiết Sam Sam báo cáo.

“Tổ Văn Quân đúng là không chừa chỗ béo bở cho người ngoài mà. Được, tôi biết rồi”.

“Giám đốc Lục, tôi nghĩ mình cần phải nhắc nhở cô một câu, Tổ Văn Quân kia không phải người tốt lành gì đâu, sao cô có thể để anh rể thân thiết với cô ta thế chứ. Mặc dù họ có quan hệ chị dâu và em trai chồng, nhưng Tổ Văn Quân có thể làm ra chuyện gì thì thật sự khó nói, tôi thấy hai người có quan hệ tốt lắm đấy, cô cẩn thận nhé”, Tiết Sam Sam cảm thấy mình lo lắng cho Lục Hàm Yên nên mới nhắc nhở như vậy.

Lục Hàm Yên không nói gì, chỉ bảo mình đang bận, sau đó cúp máy.

Rốt cuộc mối quan hệ hôn nhân giữa cô ta và Trần Quang Huy ra sao, có chưa đến năm người biết, cho nên ở trong mắt rất nhiều người khác, tuy cuộc hôn nhân này có vẻ kì lạ, nhưng bên trong là gì chỉ e không ai biết được bao nhiêu. Cho dù Tiết Sam Sam là người của Lục Hàm Yên, cô ta cũng không biết bí mật đằng sau chuyện này.

Sau khi cúp máy, Lục Hàm Yên nhớ lại chuyện tối qua, thế là gọi điện thoại cho Trần Quang Huy bảo anh cút về ngay lập tức, Trần Quang Huy nhíu mày nghe máy.

“Giục tôi về ấy mà”, Trần Quang Huy nói với Tổ Văn Quân.

Tổ Văn Quân lại tỏ vẻ như người từng trải, cứ như rất hiểu sự thúc giục của Lục Hàm Yên vậy.

“Vậy cậu về đi, phụ nữ mà, đều như vậy cả, một khi ăn được lần đầu sẽ không nỡ đi ăn cái khác đâu. Em trai à, cứ yên tâm ăn đi, vài ngày nữa sẽ biết rõ thôi, nên cậu cứ nắm bắt cơ hội mấy ngày nay, có thể chơi được bao nhiêu thì chơi. Một người phụ nữ như vậy cũng không phải dễ dàng tìm được, chỉ là đến lúc trở mặt, cậu đừng đau lòng là được”, Tổ Văn Quân vừa cười vừa nói.

Nghe cô ta nói mà Trần Quang Huy đỏ hết cả mặt, hai người lần lượt rời khỏi nhà hàng.

Khi Trần Quang Huy quay lại khách sạn, thư ký của Lục Hàm Yên còn đang đợi trong đại sảnh.

Trông thấy Trần Quang Huy, cô ta lập tức đi tới, nhỏ giọng nói: “Giám đốc Lục đang tức giận, ở trên lầu đợi anh đấy ạ, ai đi đâu vậy?”

“Ra ngoài đi ăn với bạn, có chuyện gì thế?”, Trần Quang Huy không chút hoang mang hỏi.

Từ khi biết chai thuốc kia không phải thuốc phá thai, tâm trạng anh thả lỏng hơn rất nhiều, chỉ cần không làm chết người, giờ anh cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó. Dù sao hiện tại anh cũng đã bị trói chặt trên xe hai vợ chồng Tổ Văn Quân, muốn xuống xe cũng phải tính xem liệu có bị gãy chân hay không.

Một cái là công việc của mình, một cái là công việc của em gái của mình, thế vẫn chưa là gì. Bây giờ Tổ Văn Quân lại mở thêm một công ty dược phẩm kéo anh vào, lần này hay rồi, bị hai người bọn họ trói chặt luôn.

Trần Quang Huy lên lầu rồi vào văn phòng giám đốc của Lục Hàm Yên. Nơi này hơi khác so với phòng trên lầu, chủ yếu tràn ngập không khí thương vụ hơn rất nhiều.

Khi Trần Quang Huy bước vào, có người đang báo cáo công việc với Lục Hàm Yên. Lục Hàm Yên không thèm nhìn anh ta, như thể người này không tồn tại vậy.

Trần Quang Huy nhẫn nại chờ một tiếng đồng hồ, cuối cùng công việc của cô ta cũng xử lý xong.

“Giám đốc Lục có chỉ thị gì không?”, Trần Quang Huy cười hỏi.

“Dọn đồ của anh đi, theo tôi về nhà, mẹ tôi muốn đến nhà chăm sóc cho tôi trước khi tôi sinh con”, Lục Hàm Yên nói.

Trần Quang Huy sửng sốt, hỏi: “Mẹ cô chăm sóc cho cô, như vậy rất tốt, vậy tôi đâu có việc gì. Tôi ở khách sạn ổn áp lắm, nếu cô cảm thấy tôi lãng phí phòng của khách sạn, tôi có thể chuyển sang khách sạn khác…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK