Dù là kẻ đần thì nghe đến đó cũng hiểu rõ chuyện này quan trọng như thế nào, có nghĩa là việc này rất kỳ quái, mà người chết cũng kỳ quái.
“Nhưng các người đã kết luận là chết do tai nạn xe cộ, ngoài ý muốn mà”, Trần Quang Huy nói.
Cao Ninh lắc đầu nói: “Chuyện trong cục thì tôi không rõ cho lắm, có lẽ chỉ có người chịu trách nhiệm tra án và lãnh đạo ký tên cuối cùng mới biết ngọn ngành sự việc. Nói trắng ra, nếu có ai đó gây ra vụ tai nạn này, thì trên đường núi cao như vậy, xe liên tục lăn xuống, người đã chết, mà lăn kiểu đó, dù có chứng cứ thì e rằng cũng khó mà đưa ra kết luận gì được”.
Trần Quang Huy gật đầu, rơi vào trầm tư.
“Anh, nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, không phải là em gái tôi được anh họ sắp xếp đến cục tài chính sao? Hôm nay người của cục tài chính gọi đến nói con bé làm tài liệu giả trong quá trình thực tập. Thật ra chỉ là kiếm cớ để đuổi nó mà thôi. Lục Hàm Yên đã gọi điện qua đó, coi như tạm thời được giữ lại, haiz, hết cách rồi, người đi trà nguội, huống chi người cũng đã chết rồi, còn ai sợ anh ta trở về nữa cơ chứ…”, Trần Quang Huy bất đắc dĩ nói.
“Ồ, chị dâu ra tay à, cũng tốt, tôi còn định đến cục tài chính ra mặt giúp em gái anh đấy, tôi có cổ phần ở đây, có thời gian anh cứ tới thư giãn nhé, thoải mái!”, Cao Ninh nói.
Trần Quang Huy không có thời gian ngâm mình trong bồn tắm để nói chuyện phiếm với Cao Ninh, chuyện hậu sự của Diệp Ngọc Sơn vẫn đang chờ xử lý. Thời điểm này, anh cảm thấy mình nên đến hỗ trợ gia đình của Tổ Văn Quân.
Cho nên, dù trước mắt cái chết của Diệp Ngọc Sơn có như thế nào đi nữa thì việc hậu sự vẫn cần được xử lý.
Khi Trần Quang Huy đến nhà Tổ Văn Quân, bố mẹ cô ta đã có mặt ở đó.
Anh không đi vào mà nán lại hành lang nói với cô ta mấy câu.
“Cậu chắc chứ?”
Tổ Văn Quân nghe được tin tức mà Trần Quang Huy thăm dò được từ chỗ Cao Ninh thì kinh ngạc hỏi.
“Xác định, tôi và cậu ta vừa tách ra thì lập tức đến đây, chị dâu, chị nghĩ chuyện của anh họ có liên quan đến việc anh ấy bị tố cáo không? Có chuyện gì đó của anh ấy mà chị không biết hay không?”, Trần Quang Huy hỏi.
Tổ Văn Quân lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết nên nói như thế nào.
“Chị dâu, đã đến nước này rồi, trước tiên lo xử lý hậu sự cho anh họ đi đã, tôi có thể giúp được gì không?”, Trần Quang Huy hỏi.
Trần Quang Huy có được ngày hôm nay đều là nhờ ngày đó Diệp Ngọc Sơn đã tìm cho anh công việc ở ngục giam, vẫn là có biên chế đấy. Tuy nhiên sau đó vì phải trả món nợ ân tình này mà Trần Quang Huy chấp nhận đứng ra chắn cái “lỗ thủng” Lục Hàm Yên, giờ thì Diệp Ngọc Sơn đã chết, nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã sớm cân nhắc đường lui, nhưng Trần Quang Huy không có, anh vẫn luôn giúp đỡ Tổ Văn Quân lo liệu việc hậu sự của anh họ mình.
Hôm nay, người của Ban Thanh Tra Kỷ Luật Thành phố cũng đã đến, còn tìm Tổ Văn Quân nói chuyện. Nhưng Tổ Văn Quân thật sự không phải một phụ nữ bình thường, chẳng những cô ta mắng cho đám người kia máu chó phun đầy đầu, mà còn đuổi bọn họ ra ngoài, hơn nữa còn nói rõ với họ, nếu có chứng cớ thì đến xét nhà, không có thì cút đi. Việc này khiến nhân viên của Ban Thanh Tra Kỷ Luật vô cùng tức giận, việc này khá là ầm ĩ trong khu cư xá, hơn nữa nhà người ta đang lúc có tang chế, nên ai cũng tỏ vẻ tức giận với đám người của Ban Thanh Tra Kỷ Luật.
Ba ngày sau, Diệp Ngọc Sơn đã được hỏa táng, nhập thổ vi an.
Ngẫm lại tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian qua, Trần Quang Huy cảm thấy cứ như một giấc mộng. Một người còn đang khỏe mạnh đấy, vậy mà chớp mắt đã hóa thành tro tàn rồi.
Con gái và vợ trước của Diệp Ngọc Sơn hiện đang ở Mỹ, mấy năm nay cũng không có liên lạc. Sau khi liên hệ được, bọn họ nói sẽ không về nước, cho nên Trần Quang Huy và Tổ Văn Quân cùng kiểm tra tro cốt, không biết vì sao có một vài mẫu xương đốt chưa đến, Tổ Văn Quân không hề do dự, trực tiếp dùng sức bẻ những mẫu xương cốt kia vụn ra, rồi đặt vào hủ cốt, khiến Trần Quang Huy đứng nhìn mà run sợ.
Đứng trước mộ, sau khi thân thích đã lục tục rời khỏi, Tổ Văn Quân nhìn Trần Quang Huy vẫn luôn chăm chú nhìn mình từ nãy giờ, hỏi: “Sau này cậu có ý định gì? Thật sự muốn tiếp tục với ả kỹ nữ kia à?”
Trần Quang Huy nghĩ thầm, tôi muốn kiếm tiền trước rồi tính sau. Ở bên cạnh Lục Hàm Yên à? Nghĩ gì thế, tôi cũng đâu phải bị ghiền đội nón xanh, mà cũng không hứng thú làm ba của con người ta.
“Còn chưa nghĩ ra à…”
“Đêm nay không có việc gì chứ, tôi có một cuộc hẹn, cậu đi cùng tôi, tôi dẫn cậu đi gặp một người”, Tổ Văn Quân thản nhiên nói.
Bất kể Tổ Văn Quân muốn dẫn anh đi gặp ai thì lúc này, nếu anh nói không đi, hoặc nhất quyết rời đi thì đều không ổn lắm.
Căn cứ nguyên tắc làm việc phải làm đến cùng, cũng là vì nể tình người chồng vừa mất của cô ta, cho nên Trần Quang Huy cảm thấy mình nên đi một chuyến thì tốt hơn.
Nhưng Trần Quang Huy không ngờ Tổ Văn Quân lại đưa anh đến nhà Bí thư Đảng Ủy.
Vợ của Bí thư Đảng Ủy là bạn thân của Tổ Văn Quân, cô ta đã từng dùng kỹ thuật cầm dao của mình để kéo người phụ nữ lắm bệnh này từ Quỷ Môn Quan trở về tận hai lần. Ở một mức độ nào đó, có thể nói Tổ Văn Quân là ân nhân cứu mạng của vợ Bí thư Đảng Ủy.
Ngoại trừ mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, hai người họ còn thường xuyên gặp nhau.
Muốn bắt đầu một mối quan hệ không hề dễ, muốn giữ gìn nó lâu bền lại càng khó hơn, thế nhưng, vừa khéo Tổ Văn Quân lại là người giỏi trong việc giữ gìn một mối quan hệ.
“Đợi lát nữa vào đó, bất kể tôi có nói cái gì thì cậu cũng giữ im lặng, hiểu không?”, khi đi đến cách cửa một đoạn, Tổ Văn Quân lên tiếng căn dặn Trần Quang Huy.
“Chị dâu, chị cứ yên tâm, tôi nghe theo chị”, Trần Quang Huy nói.
Đây vốn chỉ là một câu trả lời hờ hững, rất bình thường, nào ngờ khi Tổ Văn Quân nghe xong thì lại nhìn thẳng vào mắt Trần Quang Huy, ung dung nói: “Chậc, lần đầu khi tôi dẫn anh cậu đến đây, anh ấy cũng nói những lời này”.
Một câu này khiến Trần Quang Huy sởn hết cả gai ốc.