Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vợ của Bí thư Đảng Ủy đúng là một con ma ốm, khi nhìn thấy Tổ Văn Quân và Trần Quang Huy đi vào, vốn dĩ bà ta định đứng lên, nhưng cây gậy trong tay đang chống xuống đất lại run lên từng hồi, có thể nhìn ra được, bà ta muốn đứng nhưng không có nổi phần sức lực kia.

Có vài chuyện hệt như một cái máy đã được lập trình sẵn, hễ thấy nhà ai gặp phải chuyện như vậy, bất kể có thương xót thật hay không thì khi gặp mặt, việc đầu tiên chính là khóc, mục đích để biểu đạt sự đồng cảm của mình.

Sau đó lại khuyên nhủ vài câu, bảo người trong cuộc nghĩ thoáng một chút. Tuy nhiên, mấy thứ này dường như không có bất kỳ tác dụng giải quyết vấn đề nào cả.

Lúc này, một người đàn ông độ khoảng 50 tuổi từ trên lầu đi xuống.

Tổ Văn Quân vốn chuẩn bị nín khóc sau khi nghe vợ Bí thư Đảng Ủy khuyên bảo, nhưng vừa quay đầu thấy người đàn ông kia, cô ta lại khóc òa lên.

“Bí thư Cừu, ông phải làm chủ cho Ngọc Sơn nhà chúng tôi, anh ấy không bị tai nạn xe cộ, có người hại chết anh ấy”.

Lúc tiến hành “trao đổi tình cảm” với vợ của Bí thư Đảng Ủy, Tổ Văn Quân không hề nhắc đến chuyện tai nạn giao thông, nhưng vừa thấy Bí thư Đảng Ủy, Cừu Thừa An, cô ta lập tức nói chồng mình bị người ta hại chết.

Tính chất vấn đề lập tức thay đổi.

Không thể không nói, Tổ Văn Quân là một người phụ nữ cực kỳ thông minh. Trước khi Cừu Thừa An xuất hiện, cô ta không hề đề cập đến tai nạn của Diệp Ngọc Sơn, bởi vì cô ta hiểu rõ, nói chuyện chồng mình bị người ta hại chết với vợ của Bí thư Đảng Ủy thì cũng chẳng có tác dụng gì, bà ta chẳng thể giải quyết được gì, ngay cả việc đứng lên mà bà ta còn đứng không nổi thì sao có thể giúp cô ta giải quyết vấn đề?

Mà nói sớm, có khi Cừu Thừa An sẽ không chịu lộ mặt, bởi vì phía cảnh sát đã sớm đưa ra kết luận đó là một vụ tai nạn giao thông.

Giờ muốn phản bác kết luận của phía cảnh sát giao thông, hơn nữa còn khẳng định đây không phải tai nạn xe cộ, mà là mưu sát, việc này sẽ được đưa vào điều tra, một khi tra ra, vấn đề sẽ rất lớn.

“Bác sĩ Tổ, Ngọc Sơn gặp tai nạn qua đời, tôi cũng rất tiếc hận, vốn dĩ chuyện của cậu ta sắp được đưa ra tòa rồi, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ, đêm hôm khuya khoắt, cậu ta chạy lên núi làm gì? Cô là vợ của cậu ta, sao lại để mặc cậu ta làm vậy chứ?”, Cừu Thừa An nói gần nói xa, chung quy là oán trách Tổ Văn Quân.

Với tư cách là người ngoài cuộc, Trần Quang Huy có hơi ngơ ngác, nói thật ra thì người tiếc hận nhất đối với cái chết của Diệp Ngọc Sơn chính là anh. Khó khăn lắm anh mới ôm được cái đùi Diệp Ngọc Sơn, hơn nữa còn giải quyết chuyện tư mật thay cho lãnh đạo nữa chứ, nếu Diệp Ngọc Sơn có thể qua được ải này, với năng lực của anh, chắc chắn sẽ đứng vững gót chân. Nhưng không ngờ chỉ mới có vài ngày, ngọn núi mà anh vừa dựa vào cứ thế bị người ta hủy đi.

Ba người trước mắt giờ hệt như các vai trong hí kịch, mỗi người một vẻ, trong lúc nhất thời, khó mà phân biệt được kỹ thuật diễn xuất của ai cao hơn.

“Anh ấy là binh của ông, tôi sao có thể quản được anh ấy chứ, ngày thường khi ở nhà, mở miệng ngậm miệng đều là bí thư Cừu thế này, bí thư Cừu thế kia, tôi nào dám tranh cãi với anh ấy. Cái đêm anh ấy gặp chuyện không may, cũng là mượn danh của ông, nói ông muốn gặp anh ấy, tôi nào dám hỏi, không ngờ lần đó anh ấy ra ngoài rồi không về nữa… huhuhu…”

Tổ Văn Quân nói rất rõ ràng, đêm hôm đó, Diệp Ngọc Sơn đi ra ngoài và nói là muốn đến gặp Cừu Thừa An, cho nên ông ta đừng hòng đưa đẩy cho qua chuyện, việc này có liên quan đến ông ta, ông ta chạy không thoát. Không nói những việc khác, chỉ cần việc này làm ầm lên, một khi vụ án bị lật lại điều tra, ắt hẳn sẽ tra bắt đầu từ ông ta.

“Nói ẩu, cái cậu Diệp Ngọc Sơn này, tôi nói muốn gặp cậu ta lúc nào, đúng là nói bừa mà”, Cừu Thừa An vô cùng tức giận.

Ở thành phố Đông Cảng, mọi người đều biết Diệp Ngọc Sơn là người của Cừu Thừa An, nhưng giờ anh ta chết rồi, ông ta không thể can thiệp suy đoán của dư luận, thế nhưng ông ta tuyệt đối không cho phép Tổ Văn Quân đến nhà mình nói chuyện như vậy.

Thấy Cừu Thừa An một mực phủ nhận chuyện đêm đó đã gặp Diệp Ngọc Sơn, Tổ Văn Quân lau nước mắt và nói: “Bí thư, khoan hãy nói chuyện ông có gặp anh ấy hay không, tôi chỉ muốn hỏi, ông có thu được thư tố cáo Diệp Ngọc Sơn nhà tôi không?”

Với tư cách là người đứng ngoài quan sát, lợi ích lớn nhất mà Trần Quang Huy có được chính là hạ thấp sự chú ý của những người có mặt tại đây.

Bởi vì Trần Quang Huy là do Tổ Văn Quân dẫn đến, khi vừa vào cửa, cô ta đã bắt đầu khóc lóc, kể lể mãi cho đến khi Cừu Thừa An xuống lầu, nên tất cả lực chú ý của mọi người đều đổ dồn lên Tổ Văn Quân. Nhất là vừa thấy Cừu Thừa An lộ diện, Tổ Văn Quân liền nói Diệp Ngọc Sơn chết không phải do tai nạn xe cộ, mà là bị giết, vấn đề này thoáng cái hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hai người họ.

Kể từ đó, Trần Quang Huy có thể nhân cơ hội mà quan sát cẩn thận biểu lộ, cùng với động tác của bọn họ.

“Thư tố cáo? Thư tố cáo gì?”, Cừu Thừa An sửng sốt, kế đó, ông ta liền phủ nhận.

“Tôi nghe nói có người tố cáo Ngọc Sơn của chúng tôi, nói anh ấy tham ô, nhận hối lộ, có thể sẽ bị điều tra. Nhưng ở thời điểm mấu chốt như vậy, anh ấy lại đột ngột qua đời, chuyện này sao có thể trùng hợp thế được, rốt cuộc là ai muốn hại chết anh ấy…”, nói xong, Tổ Văn Quân lại bắt đầu khóc, hơn nữa, lúc này, cô ta càng khóc dữ hơn.

Kế đó, một cảnh tượng quái dị xuất hiện.

Dường như Cừu Thừa An không hề nhìn thấy sự tồn tại của Trần Quang Huy, ông ta liếc mắt ra hiệu cho vợ mình, sau đó đi lên lầu.

Quả nhiên, vài phút sau, lúc Trần Quang Huy cúi đầu né tránh ánh mắt của vợ Bí thư Đảng Ủy, bà ta lại bắt đầu khuyên nhủ Tổ Văn Quân hãy nghĩ thoáng một chút, hãy nhìn về tương lai,… Đây là định kết thúc mọi chuyện?

Hơn 10 phút sau, Trần Quang Huy và Tổ Văn Quân rời khỏi nhà Bí thư Đảng Ủy.

“Ông ta nói dối, chắc chắn là ông ta đã nhận được thư tố cáo, vậy mà lại nói không có”, Tổ Văn Quân thản nhiên nói.

“Đúng, tôi cũng nhìn ra, khi chị nói đến thư tố cáo, trong một khoảnh khắc, ông ta khá là bối rối, nhưng khá ngắn. Dù sao thì ông ta cũng là một lãnh đạo cấp cao, một chút bình tĩnh này vẫn phải có”, Trần Quang Huy nói.

“Cậu cũng cho là vậy à?”, Tổ Văn Quân liền hỏi, trông cô ta cứ như đã tìm được tri âm vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang