"Trần Quang Huy, anh nghe không hiểu lời tôi nói à?"
Trần Quang Huy đương nhiên biết cô ta muốn kéo mình về nhà, mẹ vợ trên danh nghĩa tới thăm mà con rể lại không có mặt thì thật vô lý, cũng không thể giải thích được, nghĩ tới chuyện này anh liền thấy đau đầu, chết tiệt, đây là dẫn dắt từng bước lừa anh vào hố mà.
"Giám đốc Lục, tôi nghe hiểu, chỉ là tôi cảm thấy việc này có chút mâu thuẫn với thỏa thuận trước đó của chúng ta, cô thấy có phải hay không?", Trần Quang Huy hỏi.
Lục Hàm Yên nhìn về phía cửa rồi dẫm trên đôi giày cao gót đi đến trước mặt anh, thấp giọng hỏi: "Chuyện tối qua tôi còn chưa tính sổ với anh đâu, sau khi anh đưa rượu cho tôi tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi, nói, chuyện tối qua là thế nào? Anh có bản lĩnh bỏ thuốc, sao không có bản lĩnh 'làm' tôi luôn đi, anh muốn thấy tôi xấu mặt hay là muốn làm gì? Trần Quang Huy, tôi nói cho anh biết, anh đừng giở trò khôn lỏi với tôi, chẳng ai ngu hơn ai cả, nếu anh dám gây bất lợi cho tôi tôi liền giết chết anh, anh có tin không?"
Đây là lần đầu tiên Trần Quang Huy thấy Lục Hàm Yên hung dữ như vậy, có lẽ chuyện tối qua bản thân làm quả thực có chút quá đáng, hoặc là cô ta đã thực sự nhớ ra mọi chuyện rồi, chỉ là không có chứng cứ mà thôi.
"Đó là phòng của cô, rượu cũng là rượu của cô, ngay cả nước uống cũng là từ phòng cô mà ra, bây giờ cô hoài nghi tôi? Haiz, cô có chút vô lý rồi đó…”
Trần Quang Huy chưa kịp nói xong thì Lục Hàm Yên đã vung một bạt tai tới dọa anh giật nảy, cũng may anh khá nhanh nhẹn nên vô thức phản ứng lại, túm chặt lấy cổ tay cô ta.
“Giám đốc Lục, tôi cảm thấy chúng ta nên có tinh thần hợp tác, nhà cô tôi có thể thỉnh thoảng đến điểm danh, còn về phần ngày ngày lui tới ở cùng với cô, cô vẫn nên tỉnh lược đi, con người tôi khá được hoan nghênh đó, ngộ lỡ mẹ cô nhìn trúng tôi rồi, đợi cô sinh con xong lại thúc giục cô đẻ đứa thứ hai thì phải làm thế nào, tôi và cô sinh hay không sinh đây?”, Trần Quang Huy dí dỏm nói.
“Bỏ tôi ra…”, Lục Hàm Yên không ngờ anh dám phản kháng, hơn nữa còn kìm hãm cô ta chặt chẽ, cô ta không dám cựa quậy lung tung sợ sẽ động thai mất.
“Cô đang mang thai chớ tức giận, cứ làm theo những gì đã thỏa thuận đi, đừng giữa đường gia tăng thêm điều kiện nữa”.
"Nếu tôi kiên quyết muốn thêm điều kiện, anh có yêu cầu gì cứ việc nói ra, nhưng mỗi tháng đều cần phải ở lại nhà tôi vài ngày, mẹ tôi vốn đã rất bất mãn với nhà anh rồi, nếu anh còn không tích cực hơn chút, tôi sợ bà ấy sớm muộn cũng sẽ tìm tới tận cửa nhà anh thôi”, lời này của Lục Hàm Yên dọa Trần Quang Huy nhảy dựng.
Ôi trời, nếu người mẹ vợ hời này thực sự tìm hiểu cội nguồn tới nhà mình vậy chuyện sẽ thực sự ầm ĩ rồi, vì vậy trước mắt anh thực sự phải thỏa mãn yêu cầu của Lục Hàm Yên mà ở lại nhà cô ta.
“Đừng mà, như thế này đi, chúng ta mỗi người lùi lại một bước, tôi có thể tới nhà cô ở tượng trưng vài ngày, còn cô, mau chóng đuổi khéo mẹ mình đi đi, tìm một bảo mẫu đáng tin cậy là được, đừng để bà ấy nhìn chăm chăm cô sinh đứa nhỏ, như vậy rắc rối lắm”, Trần Quang Huy nói.
Trần Quang Huy vừa dứt lời cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra, người tới cũng không gõ cửa, anh liếc mắt liền nhận ra là ai, là Khám Chính Đức, nhất thời cả ba người đều sững lại, Lục Hàm Yên thì lại càng thêm bực bội.
“Vị này là…”, Trần Quang Huy giả vờ như không nhận ra hỏi.
Khám Chính Đức không uổng là cáo già ăn cơm hai phái quan chức và giang hồ liền mỉm cười đáp: “Tôi đã hẹn với giám đốc Lục có một dự án cần bàn bạc, hai người nói xong chưa?”
Trần Quang Huy không biết giữa hai người họ rốt cuộc có mối quan hệ gì, nhưng khách sạn này sở hữu phần lớn cổ phần của tập đoàn Quý Lộc.
Anh quay đầu nói với Lục Hàm Yên: “Chuyện chuyển về nhà để sau hãy nói, tôi còn phải đến nhà giam để làm thủ tục, có lẽ phải mất mấy ngày mới trở lại”.
Trần Quang Huy nói xong cũng không đợi Lục Hàm Yên đáp lại liền xoay người rời đi, khi đi ngang qua người Khám Chính Đức cũng không thèm liếc người ta một cái.
Nghe thấy tiếng đóng cửa lách cách sau lưng, Khám Chính Đức mới tiếp tục đi về phía trước, Lục Hàm Yên thì ngồi phịch xuống ghế, không nói một lời.
“Lời anh ta vừa nói là có ý gì vậy, chuyển về nhà ở? Là tới nhà cô à?”, Khám Chính Đức tò mò hỏi.
“Mẹ tôi biết tôi có thai rồi, nhất quyết muốn tới nhà để chăm sóc, tôi và Trần Quang Huy vừa kết hôn, tôi lại mang thai, anh ta không ở nhà tôi tôi phải giải thích với mẹ thế nào?”, lý do này của Lục Hàm Yên trái lại khá hợp lý, ngay cả Khám Chính Đức cũng không thể thốt ra một từ không.
Trần Quang Huy thực sự không có nơi nào để đi ngoại trừ ở trong khách sạn, nhưng nếu Tổ Văn Quân đã giao cho anh việc thành lập công ty mới thì anh cũng không thể trì hoãn nên đã liên lạc với Cao Ninh.
Cao Ninh rất nhanh đã lái xe tới đón anh.
“Chị của cậu đang bận à?”, Trần Quang Huy hỏi.
“Chúng ta đi thẳng tới thẩm mỹ viện của chị ấy đi, xem xem chị ấy có thời gian gặp chúng ta không, vì mối quan hệ với bố tôi nên chị ấy đã lôi kéo được không ít các phu nhân lớn nhỏ trong thành phố chúng ta tới chỗ của chị ấy làm thẻ thành viên, một năm cũng kiếm được không ít, chị ấy đang trá hình lợi dụng quyền lực của bố tôi đó, bố tôi đã cảnh cáo chị ấy mấy lần rồi nhưng dạy mãi chẳng sửa, anh nói xem với địa vị hiện tại của bố tôi, chị ấy kêu người ta tới mua thẻ tiêu dùng ai không dám tới?”, Cao Ninh cảm thán.
“Ý của cậu là chị của cậu đang biến tướng thu phí bảo vệ sao?”, Trần Quang Huy hỏi.
Cao Ninh liếc anh một cái nói: “Lát nữa tuyệt đối đừng nói như vậy, kỳ thực thẩm mỹ viện của chị ấy cũng rất chính quy, hơn nữa anh mua thẻ rồi cũng có thể sử dụng, dịch vụ cũng tốt chỉ là quá đắt, nên lát nữa anh nói chuyện chú ý một chút, chị tôi ấy à, một lời không hợp liền ra tay đó”.
“Được, tôi hiểu rồi, à đúng rồi, Khám Chính Đức là người thế nào vậy?”
“Khám Chính Đức? Là nhân vật nổi danh tại thành phố chúng ta, còn có biệt danh là bộ trưởng của tổ chức ngầm, nghe nói rất có trọng lượng trong thành phố này, cũng chẳng trách, đến hiện tại tập đoàn Quý Lộc vẫn là doanh nghiệp tư nhân lớn nhất thành phố, anh thử nghĩ xem, có thể lăn lộn đến mức độ này tại thành phố Đông Cảng có thể là người tầm thường sao?”.
Chương 22: Bố dượng?
“Cho nên còn lợi hại hơn cả bố cậu à?”
Cao Ninh phì cười: “Nói thế nào nhỉ? Nắm quyền lực trong tay còn hấp dẫn hơn cả tiền bạc, nhưng luôn có lúc quyền lực sẽ tuột khỏi tay bạn, tiền cũng vậy, chỉ là tiền bền chặt hơn mà thôi, anh nói phải không?”
“Cao Ninh à, không ngờ bây giờ cậu lại hiểu triết lý như vậy đó”, Trần Quang Huy mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cao Ninh là đồng đội của anh và là trợ thủ duy nhất trước mắt mà anh có thể bám víu lấy.
Thực ra cơ hội Diệp Ngọc Sơn cho anh lần này là tốt hay xấu vẫn rất khó nói.
Trần Quang Huy chứng kiến rất nhiều tù nhân giống như xác sống suốt ngày lặp đi lặp lại những hành động cố định một cách máy móc trong tù, ngó lại bản thân mình, anh có chỗ nào khác biệt sao?
Sau sự tươi mới ban đầu, anh không còn tinh thần tiến thủ nữa, nhà tù là nơi phản ánh rõ nhất màu sắc bản chất con người, mỗi ngày anh đều có thể nhận được những báo cáo vụn vặt tố cáo bạn cùng phòng với một mục đích duy nhất, bằng mọi cách để được giảm án, sớm ngày ra tù.
Còn anh thì sao, nếu bản thân làm việc ở đó đến hết đời, cho dù tù nhân trong nhà giam thay đổi vài lượt anh cũng chưa chắc có thể ra ngoài.
Vì vậy Diệp Ngọc Sơn cho anh một cơ hội trốn thoát, chỉ có cơ hội này mới có thể khiến anh được hít thở không khí trong lành bên ngoài.
Xung đột chỉ kéo dài trong chốc lát, khi Diệp Ngọc Sơn nói sẽ điều anh tới Cục Tài chính, anh liền hạ quyết tâm nhất định phải bám chặt lấy đùi anh ta, không những không quay về mà còn phải ở lại bên ngoài chăm chỉ làm việc.
Khi một cuộc điện thoại của Diệp Ngọc Sơn xóa sạch toàn bộ mọi cố gắng trong mấy năm nay của em gái, Trần Quang Huy lần đầu tiên được trải nghiệm sức hấp dẫn của quyền lực ở cự ly gần như vậy, bởi vì chuyện này xảy ra ngay trên người anh, còn là vấn đề được giải quyết ngay trước mắt mình, mà anh vì ngồi ở vị trí đó, cấp dưới chỉ có thể chấp hành theo mệnh lệnh của người ngồi trên cao kia, bất kể đúng hay sai.
Về phần Lục Hàm Yên, chết tiệt, yêu ai, muốn có con với ai đều là việc của cô ta, chẳng liên quan gì tới ông đây.
Khi Trần Quang Huy gặp được chị gái của Cao Ninh- người phụ nữ lợi dụng các mối quan hệ của bố mình để chuộc lợi, quyền lực và tầm ảnh hưởng của quyền lực thực sự đã triệt để đạp đổ quan điểm sống của anh.
“Ôi chao, anh đẹp trai, nào nào, mời vào, Cao Ninh đã kể cho tôi nghe về cậu vô số lần rồi chỉ kém bước gặp người thật mà thôi, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt rồi”, Cao An Kỳ thấy Trần Quang Huy xong có vẻ rất phấn khích, vừa nhìn đã biết là người kinh doanh, một chút cũng không ngại ngùng, trong lời nói muốn phóng khoáng bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Chào chị An Kỳ, Cao Ninh cũng nói với tôi rất nhiều lần về chị, trong đội chúng tôi ai cũng biết cậu ấy có một người chị gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi đó ạ”, Trần Quang Huy khách sáo nói.
"Thật sao, thằng nhóc này còn biết khen tôi như vậy cơ à?”, Cao An Kỳ nói đoạn còn vươn tay tát Cao Ninh một cái, cái tát này rất mạnh, nhìn cũng biết là chị gái ruột thịt mới dám thẳng tay như vậy.
Cao An Kỳ lùi lại việc đã sắp xếp xuống dưới rồi đưa cả hai lên phòng trà trên lầu.
“Chị, em xuống dưới tìm người mát-xa đây, dạo này tăng ca nên vai gáy đau nhức không thôi, hai người nói chuyện đi nhé”, Cao Ninh bày ra vẻ mặt uể oải nói.
“Cút sang một bên đi, chị nói cho em biết, đừng đi lung tung, chỗ này của chị toàn người nghiêm túc, đừng làm ra chuyện gì lộn xộn đó”, Cao An Kỳ đương nhiên biết chút suy nghĩ khôn lanh này của em trai mình mà liên tục nhắc nhở.
Cao Ninh cũng không phải lần đầu tiên tới đây mát xa, liền quen đường quen nẻo rời đi.
Trong phòng trà lúc này chỉ còn sót lại hai người Trần Quang Huy cùng Cao An Kỳ.
Cao An Kỳ mỉm cười nói: “Tôi nghe Cao Ninh nói cậu vừa kết hôn, thật không ngờ bông hồng gai góc của thành phố Đông Cảng cuối cùng lại rơi vào tay cậu, nhưng tôi thực sự rất khâm phục cậu đó, nghe nói người nhà cậu không đồng ý à?”
Lời này của Cao An Kỳ khiến Trần Quang Huy vô cùng bực dọc, cũng muốn tìm một cơ hội sửa lại cái miệng của Cao Ninh cho tốt, miễn cho tên này nói bậy khắp nơi.
“Cũng không tệ, dù sao thì mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà”, Trần Quang Huy cười xòa.
“Cũng phải, điều kiện của Lục Hàm Yên tốt, tuy có một đứa con nhưng cũng đã là không tệ rồi, bây giờ ở quê chúng tôi, phụ nữ có hai con riêng muốn tìm bạn đời cũng không khó, càng đừng nói tới điều kiện của Lục Hàm Yên tốt như vậy, cậu là đồng đội của Cao Ninh, nó luôn miệng kêu cậu là đại ca, vì vậy cậu cũng đừng trách tôi lắm miệng, mẹ kế khó làm nhưng bố dượng lại dễ dàng hơn một chút, dù sao đàn ông cũng bớt việc phải không”, lời này của Cao An Kỳ khiến Trần Quang Huy như rơi vào sương mù.
Lúc đầu anh còn tưởng rằng cô ta chỉ là nói chuyện thẳng thắn, nhưng càng ngẫm nghĩ lại càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Vốn dĩ chuyện Lục Hàm Yên mang thai có rất ít người biết đến, mà biết được đứa nhỏ này không phải của bản thân lại càng ít hơn, sao chị ta lại biết được đây?
Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng lại nghĩ tới chuyện làm bố dượng vừa nói càng khiến Trần Quang Huy cảm thấy hai người họ có lẽ không cùng một tần số.
“Chị An Kỳ, tôi không hiểu lắm chị đang nói có ý gì, mẹ kế bố dượng gì đó,...”
“Không phải đó chứ, cậu không biết sao? Lục Hàm Yên trước đây có một bé gái rất đáng yêu, tôi còn từng gặp qua nữa, Cao Ninh trở về nói, đội trưởng cũ của nó và Lục Hàm Yên kết hôn rồi, tôi còn nói, sao lại vớ phải một người có con như Lục Hàm Yên vậy, cho nên, tôi liền…. cậu thực sự không biết à?”, thấy vẻ mặt kì quái của Trần Quang Huy, Cao An Kỳ e dè hỏi.
Trần Quang Huy quả thực không biết, bà nội của tôi ơi, anh hiện tại cũng không biết nên diễn như thế nào nữa, người phụ nữ này sao cứ thay đổi kịch bản mãi thế, chốc một vở lát một vở vậy.
Chương 23: Ai cử cậu tới đây?
Sau khi biết được Lục Hàm Yên còn có một bé gái bản thân nên vui mừng hay tức giận đây, nên nói mình đã sớm biết hay cái gì cũng không rõ, cũng không biết nhiều về Lục Hàm Yên?
Trời ạ, ông đây không diễn tiếp được kịch bản này nữa đâu, dứt khoát đổi người đi.
"Không biết, cô ấy chưa từng đề cập tới chuyện nàyvới tôi, thời gian chúng tôi quen biết nhau cũng không dài, vài tháng trước có gặp qua một lần sau đó cô ấy liền nói mình có thai rồi, đứa nhỏ là của tôi, tôi nghĩ nếu đứa nhỏ là của mình vậy cứ kết hôn thôi, không ngờ cô ấy còn có một đứa bé khác?", tuy Trần Quang Huy rất tức giận nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc lật bàn, vở kịch này vẫn phải tiếp diễn.
Nhưng nếu Cao An Kỳ đã biết rõ Lục Hàm Yên như vậy sao anh có thể không tận dụng cơ hội này để tìm hiểu thêm về cô ta, tuy bản thân không có ý định dính líu gì tới cô ta nhưng nắm bắt sơ qua cũng bớt việc mắc bẫy.
Nhìn dáng vẻ giận dữ không giống như giả vờ này của Trần Quang Huy, cộng thêm việc anh là đội trưởng cũng như anh em tốt của em trai, có cơ hội phát tài cũng không quên mình, từ tận đáy lòng Cao An Kỳ vẫn là đứng về phe anh.
Sau đó cô ta bèn thuật lại tất cả những gì mình biết về Lục Hàm Yên cho Trần Quang Huy nghe, cũng khiến anh lần đầu tiên triệt để hiểu được người phụ nữ Lục Hàm Yên này là dạng người như thế nào.
"Quang Huy à, cậu gọi tôi một tiếng chị, còn là đồng đội của Cao Ninh nên những gì tôi biết đều kể lại cho cậu hết rồi, cậu trở về cũng đừng cáu giận với cô ấy, tức giận không tốt cho đứa nhỏ đâu, đó đều là những chuyện trong quá khứ, cậu cứ coi như không biết gì đi, sau này ở bên nhau thật tốt, làm người phải nhìn về phía trước, đúng không, cứ chăm chăm ngó lại dĩ vãng thì còn ý nghĩa gì, nghe lời chị, được không?", Cao An Kỳ vừa thấy Trần Quang Huy lửa giận hừng hực thì bắt đầu bù lỗi, khuyên nhủ anh bình tĩnh lại, cân nhắc nhiều hơn về điểm tốt của đối phương.
Trần Quang Huy cười gượng giả vờ khôi phục lại tâm tình, sau đó bắt đầu nói chuyện thành lập công ty với cô ta.
"Bây giờ tôi vẫn trong thể chế nên chắc chắn không mở công ty được, nên phải cậy nhờ chị lo toan những thủ tục này rồi, bệnh viện bên kia có Tổ Văn Quân là chị dâu tôi, cũng không phải vấn đề gì lớn. Chị ấy hoạt động rất năng nổ trong bệnh viện, đến lúc đó những tiệm thuốc xung quanh đều có thể giành tới tay, anh họ tôi là Cục trưởng Cục Tài chính Diệp Ngọc Sơn, hy vọng về lâu dài có thể thâu tóm toàn bộ bệnh viện trong thành phố ".
"Mối kinh doanh này tốt đó, sinh bệnh uống thuốc tiêm một mũi gì đó đều không thể mặc cả mà phải ngoan ngoãn móc tiền ra, không có nghề nào kiếm tiền nhanh hơn cái này đâu, được, tôi đã hiểu, để tôi tìm công ty tài chính tới tư vấn một chút, ngày mai sẽ bắt đầu đăng ký", Cao An Kỳ hào sảng nói.
Khi bước ra khỏi chỗ của Cao An Kỳ thì Cao Ninh đã ngủ thiếp đi trong phòng mát-xa, Trần Quang Huy cũng không đợi anh ta mà trực tiếp ngồi taxi trở lại nhà tù làm thủ tục.
Thực ra khi đến được nhà tù sắc trời đã không còn sớm, anh không có nơi nào để đi, muốn hoàn tất thủ tục cũng phải đợi đến ngày mai tìm cấp trên mới được, vì vậy anh đã chủ động xin tăng ca, thay thế người khác để đối phương trở về sớm một ngày.
Dù sao cũng sắp phải rời khỏi đơn vị đã công tác suốt hai năm, để lại ấn tượng tốt trong lòng người khác cũng không phải một chuyện tệ, anh không hề bày ra bất kỳ nét vui vẻ nào, như thể chuyện này không liên quan gì đến mình vậy.
Bất cứ lúc nào thì khiêm tốn cũng là lẽ sống đúng đắn, ở nơi phản ánh rõ nhất phần tối trong tính cách con người này, anh cảm thấy bản thân mình như sắp ngạt thở, từng có một câu nói rằng trên thế gian còn có một nơi đen tối hơn cả nhà tù, chính là thâm cung nội viện.
Vào buổi tối Trần Quang Huy có gọi một tù nhân mà anh thường ngày vẫn tương đối quan tâm tới.
"Giám ngục Trần, đã mấy ngày không gặp rồi đó, cậu nghỉ phép à?"
Một ông lão hơi còng lưng tiến vào, ông ta đeo một cặp kính đơn giản, nhìn tinh thần có vẻ khá tốt.
Khi ông lão này bước vào Trần Quang Huy không hề tỏ vẻ hống hách mà đứng dậy, rót trà vào chén rồi đặt xuống trước mặt đối phương.
"Ừm, cảm ơn cậu, trà ngon, lâu rồi tôi chưa được ngửi mùi này", ông lão hưởng thụ hít sâu một hơi.
"Ông thử xem", Trần Quang Huy vươn tay vờ nâng, nói.
Ông lão cầm lên chén trà, tuy rằng nơi đây là chốn lao tù nhưng thói quen được hình thành suốt mấy chục năm qua chẳng thể thay đổi, nên phong cách thưởng thức trà của ông ta cũng có điểm hơn người thường.
"Ông Bạch, tôi phải đổi công việc rồi, e rằng sau này chúng ta sẽ không dễ dàng gặp nhau nữa", Trần Quang Huy đột nhiên lên tiếng.
Ông Bạch hít hà thật sâu hương trà trong miệng, cũng không đặt nặng chuyện này, qua một lúc mới hỏi: "Không làm việc ở nhà tù nữa à?"
"Ừm, móc nối quan hệ nên được điều tới Cục Tài chính thành phố, lần này tôi trở lại để làm thủ tục, ngày mai liền rời đi".
"Được đó, cậu còn trẻ, cũng đã làm ở đây lâu như vậy rồi, cả ngày ở cùng những người u ám nặng nề như chúng tôi cũng không tốt cho tình thần và phát triển", ông Bạch trái lại rất cởi mở, cười hiền nói.
Thực ra nhưng người ở đây không nghĩ thoáng cũng buộc mình phải nghĩ thoáng, thứ họ không thiếu nhất chính là thời gian nên phải nghiền ngẫm chút chuyện gì đó mới được nếu không cũng khó vượt qua cuộc sống nhàm chán này.
Cái gọi là nghĩ thoáng ấy chính là không quan tâm tới những việc nằm ngoài khả năng của bản thân, Trần Quang Huy chiếu cố ông ta rất tốt, tới nơi này mười mấy năm anh là người đối đãi với ông ta tốt nhất, bất kể là yêu cầu gì anh đều sẽ cố gắng nghĩ cách giúp ông ta hài lòng, ví dụ như khi anh nghỉ phép sẽ mang về một vài cuốn sách giúp bản thân giải khuây trong một thời gian dài.
"Ông Bạch ông cũng ở trong thể chế mấy chục năm, tốt xấu gì cũng thu gom được chút kinh nghiệm nên hãy chia sẻ với tôi đi, kẻo một hồi chúng ta lại bầu bạn với nhau", Trần Quang Huy nửa nghiêm túc nửa đùa hỏi.
Trước khi thất thế ông Bạch là thư ký số một số hai của tỉnh Đông Hải, không cẩn thận liền rơi vào trong này, có rất nhiều cách nói nhưng những cách ấy đều có thể thấy được ngoài sáng, nhưng lại có bao nhiêu mặt tối chưa biết đây?
Ông Bạch nghe vậy liền nhìn Trần Quang Huy chăm chú một lúc mới hỏi: "Nhóc con, tôi biết là cậu không vô duyên vô cớ chạy tới đây mà, nói đi, là ai kêu cậu tới, rốt cuộc muốn biết những gì từ chỗ tôi? Chuyện nên nói tôi cũng đã nói hết rồi, không nên nói thì, nếu tôi tiết lộ vậy phải…"
Nói đoạn ông ta làm ra động tác cắt cổ với Trần Quang Huy dọa anh choáng váng.
"Ông Bạch, ông có ý gì vậy? Không ai cử tôi tới cả, tôi chỉ là sắp rời đi nên muốn tới thăm ông rồi nói lời tạm biệt thôi, ông nghĩ vòng vo đi đâu vậy? Được rồi được rồi, ông trở về đi coi như tôi chưa nói gì",Trần Quang Huy có chút phiền muộn nói.
Chương 24: Chuyện cũ kể lại
Phản ứng thái quá của ông Bạch khiến Trần Quang Huy cười không ra nước mắt nên dứt khoát đuổi người về phòng giam.
"Cậu thực sự không phải do bọn họ phái tới để thăm dò tôi à?", trên đường trở về ông ta ngoái đầu lại hỏi.
"Ông nghĩ nhiều rồi đó, ông đều đã bị bắt giữ vào trong này rồi, cho dù xảy ra chuyện lớn lật trời cũng là chuyện của trước kia, việc đã qua rồi liên quan gì đến tôi, tôi thử ông có lợi ích gì? Việc của ông cũng được tính là ấn định rồi đi?", Trần Quang Huy thản nhiên đáp.
"Được rồi, trà còn chưa uống xong đâu, chúng ta trở lại đi, tôi còn chưa đã ghiền", ông Bạch dừng lại bước chân, sống chết không muốn trở lại phòng giam mà quay trở lại uống trà.
Cũng là do Trần Quang Huy dễ nói chuyện, hơn nữa ông ta cũng biết lần này anh rời đi quả thật rất khó để gặp lại, mà sợ rằng trong một khoảng thời gian dài cũng chẳng thể nếm được trà ngon này nữa.
Trần Quang Huy cũng biết ông ta bị hất cẳng khỏi vị trí thư ký bí thư tỉnh ủy hàng đầu nên cũng đặc biệt quan tâm tới, không la mắng ông ta giống như những người khác, có thể chăm sóc tới đâu thì chăm sóc, dù sao người ta cũng đã một bó tuổi.
Ông Bạch cả đời lăn lộn giới chính trị nên rất tinh thông quan sát sắc mặt hành vi của người khác, huống hồ kỹ năng lấy lòng chốn quan trường đều được ông ta áp dụng lên người Trần Quang Huy, dù sao mỗi lần gặp mặt anh đều vô cùng thích thú, bị ông ta tán dương tới tận trời.
Tuy rằng mỗi lần rời đi đều cảm thấy bản thân bị ông già này lừa gạt nhưng lần sau vẫn sẽ như cũ rơi vào cạm bẫy trong lời nói cùng bầu không khí mà ông ta vẽ ra.
Sau vài lần như vậy Trần Quang Huy liền nhận ra người này là một bậc thầy tạo bầu không khí trong môi trường xa lạ, không chỉ riêng anh mà rất nhiều người trong phòng giam cũng dành sự quan tâm đặc biệt cho ông ta, bởi dấu vết ông ta điều khiển người khác sẽ trong lúc không chú ý thể hiện ra ngoài.
“Cậu vừa nói là tới Cục Tài chính Đông Cảng?”, ông Bạch hỏi lại.
“Đúng vậy, anh họ tôi Diệp Ngọc Sơn là Cục trưởng Cục Tài chính, tôi tới đơn vị của anh ấy có lẽ sẽ thuận tiện hơn”.
Ông Bạch nghe vậy lắc đầu: “Cục Tài Chính nói ra thì rất quan trọng nhưng nếu cậu muốn leo lên trên thì đừng làm ở đó vì môi trường quá khép kín, hai cơ quan chính phủ bận rộn nhất chính là văn phòng tổng hợp trung ương và cục Tài Chính, nhưng cục Tài Chính chỉ là túi đựng tiền của các lãnh đạo chứ không phải là cỗ máy kiếm tiền, sau này cậu sẽ biết, có cơ hội thì vẫn nên tới các cơ quan khác, vào văn phòng trung ương bận rộn đó nhưng cơ hội rất nhiều, cho dù cậu bàn tính thể hiện xuất sắc cỡ nào thì các lãnh đạo lớn cũng không nhìn thấy đâu”.
Trần Quang Huy nở nụ cười khổ: “Bây giờ tôi không có lựa chọn, anh họ tôi sắp xếp như thế nào tôi chỉ có thể nghe theo anh ta”.
“Cũng đúng, khi bản thân không có quyền hành chỉ có thể đợi, đợi khi cơ hội tới hãy không ngần ngại nắm bắt và làm theo bước đi của người đứng đầu đơn vị, một nửa sự chú ý của cậu nên đặt vào công việc, nửa còn lại thậm chí là phần lớn phải tập trung vào động thái của cấp trên, nếu không cơ hội xuất hiện cậu cũng không thể nắm chắc được”, ông Bạch nói đầy thấm thía.
Nể mặt trà ngon nhưng tất nhiên cũng nhớ tới sự săn sóc của Trần Quang Huy đối với mình trong thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta kể cho người ngoài nghe về trải nghiệm của chính mình, khiến Trần Quang Huy được mở mang tầm mắt.
Ông Bạch tên là Bạch Vĩnh Niên.
Khi còn đang làm phó chủ tịch quận, một hôm nọ hay tin bố của bí thư thành ủy qua đời.
Ông ta muốn tới chia buồn, dù sao đây cũng là một cơ hội.
Nhưng khi ông ta tới hỏi chủ tịch quận thì chủ tịch quận lại nói không biết chuyện này, thật ra là không muốn dẫn ông ta theo, hơn nữa còn nói với ông ta rằng những người đến chia buồn đều là lãnh đạo cấp cao của ban ngành.
Nhưng Bạch Vĩnh Niên không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, dù sao người nhà lãnh đạo không phải ngày nào cũng mất, cho nên ông ta đã tự mình mượn xe chạy hơn trăm cây số tới đó.
Sau khi đến đó đúng như dự đoán người đến đều là lãnh đạo cấp cao của các cơ quan quận, thành phố, mà ông ta là người có chức vị thấp nhất trong đó.
Kính viếng xong những người đó đều được chỉ dẫn uống trà và nghỉ ngơi ở một sân gần đó, Bạch Vĩnh Niên cảm thấy khá xấu hổ khi ngồi cùng họ bởi vị chủ tịch quận mà ông ta trưng cầu ý kiến trước đó cũng đang có mặt.
Chia buồn xong, cùng Bí thư Thành ủy bắt tay và nói vài câu xin nén bi thương cũng không còn chuyện gì khác nữa, ông ta đứng ở cổng nhìn từng vòng hoa viếng, mà lo liệu danh mục quà tặng và câu đối phúng điếu chỉ có một ông già, mà chạy tới chạy lui giúp đỡ cho ông ấy chính là thư ký Bí thư Thành ủy.
Lúc đó Bí thư Thành ủy chỉ có chút ấn tượng với Bạch Vĩnh Niên nhưng cũng không quá sâu đậm, rốt cuộc thì một thành phố cũng có quá nhiều phó chủ tịch quận, ông ta cũng mới chỉ được đề bạt, chỉ gặp mặt bí thư thoáng qua mà thôi.
Ông ta căng da mặt đi giúp thư ký của bí thư treo câu phúng viếng lên từng vòng hoa, thư ký nói ông ta là khách không cần làm những chuyện này nhưng Bạch Vĩnh Niên lại nói, người đến không ít hẳn là bí thư mấy ngày nay cũng rất mệt, khuyên anh ta nên ở bên cạnh bí thư vẫn tốt hơn, ông ta nhất định có thể hoàn thành loại công việc dán giấy lặp đi lặp lại này.
Thư ký nghe vậy cũng thấy có lý liền giao lại công việc này cho ông ta.
Bởi vì người đến thực sự quá nhiều nên Bạch Vĩnh Niên cứ dán câu viếng như vậy cả một ngày, những quan chức bình thường đến chia buồn xong liền rời đi, chỉ còn ông ta là nán lại, ngày đầu tiên dán giấy, ngày thứ hai bận rộn những công việc khác, cho tới khi tang sự xong xuôi ông ta mới tạm biệt rời đi.
Trong ba ngày này Bạch Vĩnh Niên bận bịu với tang lễ như thế nào bí thư đều nhìn thấy trong mắt, nhưng ông ta lại chưa từng chào hỏi qua bí thư một lần.
Chương 25: Chơi đùa với cô ta
Ông ta chỉ cúi đầu làm việc của mình, trước khi rời đi bí thư còn bắt tay với ông ta nói, vất vả cho cậu rồi, ba ngày nay bận tới mức không thể thoát thân, nhưng Bạch Vĩnh Niên chỉ đáp một câu: Bí thư trong nhà có tang sự người vất vả nhất vẫn là ngài, ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé.
Nói xong liền rời đi, sau đó cũng không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, nhưng theo như những gì Bạch Vĩnh Niên nói, ông ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng kể từ sau việc hiếu của nhà bí thư, tốc độ thăng tiến của ông ta cũng tăng tốc nhanh hơn, vốn chỉ là một công chức làm việc nghiêm túc thành thực, nhưng khi cơ hội xuất hiện trước mặt lãnh đạo liền không giống nhau nữa.
Bọn họ đều vác một cái đầu trên hai vai, trong cơ chế hiện tại, ai kém hơn ai bao nhiêu, kém ở điểm nào không phải chính là cơ hội xuất hiện trước mắt các lãnh đạo sao?
Trần Quang Huy cảm thấy lời ông Bạch nói rất đúng, vì vậy ngày hôm sau cũng không rời đi ngay mà nói chuyện thêm một buổi tối với ông ta, trong khoảng thời gian này, Lục Hàm Yên có gọi điện tới nhưng đều không liên lạc được.
Cho đến khi thủ tục của anh làm xong, trên đường trở về anh nhận được điện thoại của Tổ Văn Quân.
"Chị dâu, tôi làm xong thủ tục rồi, bây giờ đang trở về", Trần Quang Huy nói.
"Chú trở lại đi, tôi hỏi qua khoa sản rồi, kết quả xét nghiệm quan hệ cha con mà còn khốn đó đưa hoàn toàn trùng khớp với mẫu vật mà cô ta cung cấp, cậu nói chuyện này có bất ngờ không?", trong giọng điệu của Tổ Văn Quân không giấu được sự hưng phấn.
“Có ý gì?”, Trần Quang Huy bối rối hỏi.
“Nói cách khác, đứa trẻ trong bụng Lục Hàm Yên không phải của anh cậu, đây là một tin tốt với cậu, đợi cậu trở lại rồi nói tiếp đi, tôi thấy lần này chúng ta không thể bỏ qua như vậy được, tốt nhất là làm chút chuyện gì đó, nếu không một cơ hội tốt sẽ bị lãng phí mất”.
Trần Quang Huy thoáng chốc như rơi vào mê man, nhưng đúng lúc này Lục Hàm Yên lại gọi điện tới.
“Chị dâu, Lục Hàm Yên cũng gọi điện tới rồi”, Trần Quang Huy vội vã nói.
“Được, cậu cứ trả lời cuộc gọi của cô ta đi, để xem cô ta nói thế nào. Trở về thì tới nhà tôi”, Tổ Văn Quân dặn dò.
Trần Quang Huy cúp máy của Tổ Văn Quân xong thì Lục Hàm Yên cũng gác máy rồi, anh liền gọi lại.
“Anh vừa gọi điện cho ai đó”, Lục Hàm Yên hỏi với giọng đầy khó chịu.
Trần Quang Huy phì cười: “Tôi nói này có phải cô nhập vai quá rồi không, với quan hệ giữa chúng ta cô quản được việc tôi gọi điện cho ai à, có chuyện gì mau nói đi”.
“Anh trở về đi, tôi tìm anh có chuyện, công việc đã giải quyết xong chưa?”, Lục Hàm Yên có vẻ quan tâm hỏi.
“Sắp xong rồi, về rồi lại nói”, Trần Quang Huy nói xong liền cúp máy.
Lục Hàm Yên tắt điện thoại, nhìn Khám Chính Đức ở đối diện, bọn họ vốn muốn hát một vở kịch hay, kết quả vừa dựng xong sân khấu liền có nguy cơ bị sụp đổ.
“Giờ phải làm thế nào? Nếu Diệp Ngọc Sơn phát hiện ra thì sao?”, Lục Hàm Yên hỏi.
“Không đến mức đó đâu, sao có thể trùng hợp như vậy, cô bên này vừa biết quả anh ta liền biết rồi? Cứ kéo dài đi, kéo được bao lâu thì kéo”, Khám Chính Đức nói.
Gã lại nói tiếp: “Không ai biết chuyện này cả, cô trước tiên ổn định Trần Quang Huy đã, chỉ cần anh ta bên kia không xảy ra ngoài ý muốn, Diệp Ngọc Sơn chính là một tên ngốc chẳng biết gì, cho dù làm giám định, phỏng chừng cũng là chuyện sau khi sinh xong”.
Khám Chính Đức vô cùng tự tin, gã ta nghĩ rằng kẻ khác đều là đứa ngốc, nhưng gã ta lại quên rằng tuy Diệp Ngọc Sơn là một người thô lỗ nhưng sau lưng lại có một người vợ rất lợi hại, nếu không sao anh ta có thể leo lên cái ghế hôm nay nhanh như vậy đây?
Đôi khi vòng ngoại giao của các phu nhân là một con đường tắt hiếm có, thứ nhất bạn phải có một người vợ giỏi giao tiếp, thứ hai cô ấy còn phải có chút năng lực, hoặc có vài phần tư sắc, hoặc là giàu có, nói chung phải có chút ‘vốn’ tự thân.
Sau khi trở lại thành phố Đông Cảng, Trần Quang Huy liền đi thẳng tới nhà Diệp Ngọc Sơn, anh cảm thấy lần mạo hiểm này của mình đáng giá, nếu đứa trẻ đã không phải là của anh họ thì cuộc hôn nhân của bản thân và Lục Hàm Yên cũng không còn lý do tồn tại nữa, phải mau chóng ly hôn thôi.
“Đến rồi đấy à, mau vào trong ngồi đi, ôi chao, đã bao nhiêu năm rồi tôi chưa bao giờ vui vẻ như hôm nay đó, Quang Huy, cậu nói xem đây không phải là ‘Non cùng nước cạn ngờ vô lối- Liễu biếc hoa hương lại một thôn’ sao?”, Tổ Văn Quân vừa mời anh vào trong vừa hào hứng nói.
Điều khiến Trần Quang Huy ngạc nhiên chính là Diệp Ngọc Sơn không có ở nhà.
“Anh tôi còn chưa về sao?”, Trần Quang Huy hỏi.
“Nói là đang họp, kêu là tối nay cùng nhau ăn cơm ở nhà, cậu ngồi một lát giờ tôi đi nấu cơm”, Tổ Văn Quân vui mừng nói.
Nhìn Tổ Văn Quân tất bật trong bếp, Trần Quang Huy dựa người vào cửa bếp hỏi: “Chị dâu, nếu đứa bé trong bụng Lục Hàm Yên đã không phải của anh họ, có phải tôi có thể sớm ly hôn với cô ta rồi không, dù sao cuộc hôn nhân này cũng không còn ý nghĩa gì, tôi cũng không muốn dính dáng gì tới cô ta nữa”.
Tổ Văn Quân nghe vậy thì mỉm cười, cầm một nắm cần tây trên tay, vừa nhặt lá vừa hỏi: “Sao thế, không muốn chơi tiếp nữa à? Đứa nhỏ không phải của anh cậu, cậu không cần phải quan tâm tới cảm xúc của cô ta nữa, nếu cậu cần thuốc lúc nào tôi cũng có thể gửi cho cậu, Quang Huy à, tuy đứa bé không phải của anh cậu nhưng cục tức này vẫn luôn đè nặng trong lòng tôi, tôi cũng chỉ là một công chức, không thể làm ra loại chuyện chanh chua chửi đổng kia, vì vậy, cậu có thể giúp chị dâu trút giận được không?”
Trần Quang Huy ngớ người, hỏi ngay: “Chị dâu, tôi không làm ra được loại chuyện đó đâu…”
“Ai kêu cậu chửi đổng đâu, tôi đang bảo là cậu hãy nhẫn nhịn thêm một thời gian, cứ thoải mái chơi đùa là được, cậu chơi đùa cô ta thêm một ngày thì cục tức trong lòng tôi cũng vơi đi một ngày, đến khi cuộc vui gần tàn, cậu liền nói với cô ta, kỳ thực mình sớm đã biết hết mọi chuyện, nhưng không bóc trần chỉ là để đùa giỡn cô ta mà thôi”, đôi mắt Tổ Văn Quân ánh lên tia nhìn sắc bén.