Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương16: Độc Tinh Hạt Tử

Sau khi Hàn Sâm kết thúc giao dịch Tô Tiểu Kiều, hắn dạo một vòng rồi thu áo giáp lại, ôm tiền trở về Cương Giáp Tí Hộ Sở, nhưng lúc vừa mới tới cửa thành lại đụng phải người quen.

- Sâm ca?Hàn Hạo đang chuẩn bị ra khỏi thành thì kinh ngạc phát hiện Hàn Sâm đang đi tới.

- Sao thế? Hàn Hạo, cậu biết tên cuồng mông này?Mấy người trẻ tuổi bên cạnh Hàn Hạo đều nhận ra Hàn Sâm, bọn họ liền dùng ánh mắt khác thường nhìn Hàn Hạo.

- Không phải, nhận lầm người, chúng ta đi thôi.

Hàn Hạo lập tức ngây ra một lúc, khuôn mặt lộ ra vẻ xấu hổ, cũng không chào hỏi Hàn Sâm nữa, trực tiếp vượt qua người Hàn Sâm, giống như muốn tránh thật nhanh đi.

Trong lòng Hàn Hạo thầm kêu xui xẻo, y không ngờ Hàn Sâm vậy mà cũng ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, hơn nữa còn là tên cuồng mông đại danh đỉnh đỉnh, nếu như để người ta biết y là em họ của tên cuồng mông, Hàn Hạo thật sự không dám tưởng tượng Thần Thiên Tử và Tần Huyên sẽ đối phó với y như thế nào.

Hàn Sâm tự giễu cười cười, cũng không vạch trần Hàn Hạo, nếu Hàn Hạo đã không muốn nhận hắn, hắn cần gì phải đi "hại" người ta đây.

Mang theo hai trăm vạn trở lại gian phòng của mình, Hàn Sâm liền rời khỏi thế giới Tí Hộ Sở, sau khi về đến nhà, Hàn Sâm liên lạc với luật sư Trương, nhờ ông ta hỗ trợ giải quyết chuyện khu nhà cũ, dựa theo pháp luật quy định mà làm, miễn cho về sau lại bị bọn bác gái dây dưa không rõ.

Làm xong tất cả chuyện này, thể xác và tinh thần của Hàn Sâm dễ chịu hơn không ít, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn, chờ hắn kiếm thêm chút tiền nữa trở về, hắn sẽ cho Hàn Nghiên học ở trường tư, thứ học được ở đó tốt hơn chương trình giáo dục phổ thông bắt buộc rất nhiều, đặc biệt là một vài học viện quý tộc, từ nhỏ đã có cơ hội được học tập Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật, khởi điểm cao hơn chương trình giáo dục bắt buộc vô số lần.

Nhưng mà nghĩ tới trường học quý tộc, ngoại trừ tiền, học sinh còn phải có thân phận quý tộc mới được, Hàn Sâm phải tự mình hoàn thành lần tiến hóa đầu tiên, lấy được phong hào quý tộc, lúc đó Hàn Nghiên mới có tư cách học ở học viện quý tộc.

- Phong hào quý tộc có gì khó, cho dù là phong hào thần huyết quý tộc cũng không phải là chuyện không thể.

Trong lòng Hàn Sâm hăng hái.

- Ca ca, ca ca đang ở đâu thế?Cửa phòng của Hàn Sâm bị đẩy ra một cái khe hở, Hàn Nghiên thò đầu nhỏ vào, mặc quần áo ngủ in hình bông hoa nhỏ trên người, trong ngực đang ôm một con búp bê vải, đôi mắt to đang tìm kiếm thân ảnh của Hàn Sâm.

Thấy Hàn Sâm ngồi ở trên giường, cô bé liền ôm búp bê vải chạy đến trước mặt Hàn Sâm, chui vào trong lồng ngực của hắn.

- Con bé nghịch ngợm này, sao trễ thế rồi mà vẫn chưa ngủ?Hàn Sâm nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Hàn Nghiên.

- Nghiên Nghiên muốn nghe ca ca kể chuyện xưa, đã lâu rồi ca ca không hề kể chuyện cho Nghiên Nghiên nghe, mỗi ngày Nghiên Nghiên đều tìm ca ca, nhưng ca ca lại không có ở nhà, Nghiên Nghiên rất nhớ ca ca.

Hàn Nghiên mở mắt to nhìn Hàn Sâm nói.

Hàn Sâm âm thầm cười khổ, từ khi tốt nghiệp tiến vào thế giới Tí Hộ Sở, hắn cơ hồ không có thời gian chơi đùa với Hàn Nghiên nữa, trong lòng vô cùng áy náy.

- Nghiên Nghiên ngoan, bây giờ ca ca sẽ kể chuyện cho em nghe.

Hàn Sâm ôm lấy Hàn Nghiên, mở cuốn truyện ra nhẹ nhàng đọc:- Rất lâu trước kia! Hàn Sâm trở lại thế giới Tí Hộ Sở một lần nữa, chuẩn bị đi bắt một con sinh vật cấp nguyên thủy trở về nuôi, nửa tháng là có thể tạo thành sinh vật cấp biến dị, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà Hàn Sâm càng muốn biết, phải nuôi bao lâu mới có thể tạo ra một con sinh vật cấp thần huyết, thứ hắn cần nhất vẫn là sinh vật thần huyết.

Sinh vật cấp biến dị ngoài hoang dã tương đối dễ săn giết, nhưng muốn săn giết sinh vật cấp thần huyết ngoài hoang dã, thật sự là quá khó, ví dụ như Huyết Tinh Đồ Lục Giả, nếu như không phải bị nhiều người ở Cương Giáp Tí Hộ Sở vây công lâu như vậy, lại bị một mũi tên thần huyết thú hồn của Thần Thiên Tử làm cho trọng thương, chỉ bằng vào một mình hắn, sợ là không chỉ không giết chết Huyết Tinh Đồ Lục Giả được, ngược lại bị nó chém chết rồi.

Hàn Sâm mới vừa đi ra khỏi cửa, vẫn chưa đi đến đầu ngõ, lại đột nhiên bị một bàn tay giữ chặt.

Hàn Sâm quay đầu nhìn lại, người lôi hắn lại là Hàn Hạo, Hàn Hạo không nói gì kéo hắn đến chỗ hẻo lánh không người, sau khi liên tục xác nhận xung quanh không có ai mới mở miệng nói với Hàn Sâm:- Tôi không hiểu sao anh lại có thể gây chuyện như vậy? Anh mới tiến vào thế giới Tí Hộ Sở được bao lâu, thế mà đã đắc tội với cả Tần Huyên và Thần Thiên Tử rồi.

- Cũng không phải là tối muốn đắc tội với bọn họ.

Hàn Sâm lạnh nhạt nói.

- Tôi không quan tâm, chuyện ngu xuẩn tự anh làm ra thì tự anh chịu, chớ liên lụy tới tôi, về sau ở trước mặt người ngoài đừng nói tôi là em họ của anh, cũng đừng nói anh biết tôi, tôi mới đến, tiền đồ sáng lạng, không muốn bị hủy giống như anh vậy.

Hàn Hạo trừng mắt nhìn Hàn Sâm nói.

- Được, tôi không nói.

Hàn Sâm cũng biết sau khi nhà mình sa sút, phải theo học chương trình giáo dục phổ thông bắt buộc, Hàn Hạo vốn không vừa mắt mình, đương nhiên cũng không thể nào chung hoạn nạn với hắn, với lại y cũng không có nghĩa vụ kia.

- Chúng ta đã thỏa thuận rồi, về sau anh tuyệt đối không được nói với người ngoài là anh biết tôi đâu đấy.

Hàn Hạo sau khi liên tục dặn dò Hàn Sâm, mới thận trọng rời đi, sợ có người thấy y ở cùng với Hàn Sâm.

Hàn Sâm rời khỏi Cương Giáp Tí Hộ Sở, một đường đi thẳng vào sơn mạch, hắn không định tiếp tục săn Đồng Nha Thú nữa, thịt Đồng Nha Thú hắn đã ăn không ít, ăn nữa cũng sẽ không thể gia tăng gen nguyên thủy được, hiện tại chuẩn bị đi săn giết sinh vật nguyên thủy khác để ăn, sau đó lưu một con còn sống về phòng nuôi.

Mục tiêu mà Hàn Sâm chọn lần này "Hang Không Đáy", đó là một cái hang động lớn nằm sâu trong sơn mạch, bên trong có một loại sinh vật cấp nguyên thủy tên là Độc Tinh Hạt Tử (Dịch: Độc Tinh Bọ Cạp).

Bởi vì trong động không đáy đưa tay không thấy năm ngón, lại có rất nhiều đường hầm tương đối hẹp, cho dù mang theo thiết bị chiếu sáng, có đôi khi cũng rất khó nhìn thấy Độc Tinh Hạt Tử ẩn núp trong khe đá.

Vạn nhất bị đốt trúng, cho dù có max gen nguyên thủy, nhưng trong vòng ba đến năm phút đồng hồ cũng sẽ độc phát thân vong.

Cho nên có rất ít người nhắm vào Độc Tinh Hạt Tử, nhưng mà Hàn Sâm có áo giáp Hắc Giáp Trùng bảo vệ toàn thân, Độc Tinh Hạt Tử không thể đốt hắn dễ như vậy được, vì thế mức độ nguy hiểm cơ hồ bằng không.

Sở dĩ lựa chọn Độc Tinh Hạt Tử, thứ nhất là sẽ không bị ai phát hiện ra hành tung của hắn, thứ hai là Độc Tinh Hạt Tử cũng chỉ to bằng nắm đấm, giết khoảng trăm con mang về sẽ rất dễ dàng, không giống những sinh vật khổng lồ kia, giết một con thôi còn rất khó vận chuyển.

Thứ nữa là vạn nhất lấy được thú hồn của Độc Tinh Hạt Tử, đó cũng là đồ vật có giá trị lớn, gai độc bò cạp giống như thú hồn binh khí dạng dao găm của quân đội, không chỉ có khả năng đâm xuyên rất mạnh, mà đáng sợ hơn là còn mang theo nọc độc, mặc dù chỉ là thú hồn cấp nguyên thủy, nhưng giá trị của nó đã gần bằng thú hồn biến dị rồi.

Hàn Sâm một đường đi tới bên ngoài động không đáy, sau khi xác nhận bốn phía không có ai liền gọi ra áo giáp Hắc Giáp Trùng, sau đó chui vào bên trong động không đáy.

Các loại công cụ chiếu sáng khoa học kỹ thuật đều vô dụng ở thế giới Tí Hộ Sở, Hàn Sâm mang theo một bó đuốc tự chế, sau khi đốt chỉ có thể chiếu sáng khoảng cách không đến ba mét xung quanh, vả lại hết sức mờ nhạt, trên mặt đá bốn phía có các loại chất phản xạ ánh sáng cho nên hạn chế tầm nhìn rất nhiều, rất khó thấy được Độc Tinh Hạt Tử ẩn nấp ở trong khe nham thạch.

"Đ-A-N-G! G!"Hàn Sâm mới đi có mấy bước, vậy mà cảm giác trên chân bị thứ gì đó va vào, cuối đầu nhìn xuống liền thấy một con bò cạp toàn thân có màu u lam giống như ngọc thạch, to bằng nắm đấm, đang dùng đuôi hung hăng đâm vào chân của hắn.

.
Chương17: Tình Cờ Gặp Nhau

Đáng tiếc là chân của Hàn Sâm cũng được áo giáp bao phủ, đuôi bò cạp căn bản không đâm vào được, lúc va chạm chỉ phát ra tiếng long coong.

Hàn Sâm dùng chân giẫm mạnh, lập tức giẫm bẹp thân thể con Độc Tinh Hạt Tử kia.

- Săn giết sinh vật cấp nguyên thủy Độc Tinh Hạt Tử, không đạt được thú hồn, ăn thịt có thể ngẫu nhiên đạt được từ 0 đến 10 điểm gen nguyên thủy.

Hàn Sâm nhặt thi thể Độc Tinh Hạt Tử lên, bỏ vào trong bao vải đã chuẩn bị sẵn, vác lên lưng rồi tiếp tục đi sâu vào trong động không đáy.

Có áo giáp Hắc Giáp Trùng bảo vệ thân thể, trên đường đi Hàn Sâm thần cản sát thần phật cản phật, cơ hồ giết sạch Độc Tinh Hạt Tử ở trên đường, mới đi hơn một giờ mà đã săn giết được gần trăm con Độc Tinh Hạt Tử, nhét tới mức túi phình cả lên.

- Cô gái trẻ hái cây nấm, cõng một cái giỏ trúc lớn, bàn chân trần nhỏ sáng sớm, đi khắp núi rừng, cô hái nhiều cây nấm nhỏ, nhiều hơn những vì sao kia! Hàn Sâm vừa khẽ hát vừa giết chết Độc Tinh Hạt Tử rồi nhặt lên ném vào trong bao vải.

Trước kia mẹ cần làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, đều là hắn ở nhà chăm sóc Hàn Nghiên, cho nên có thói quen đọc truyện cổ tích hát nhạc thiếu nhi cho Hàn Nghiên nghe, lúc đắc ý sẽ không kiềm chế được hát vài bài hát thiếu nhi.

- Kim Tệ?Hàn Sâm đang cao hứng lại đột nhiên nghe thấy có người hô ngoại hiệu của hắn, hắn lập tức cả kinh, cảnh giác nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy ở trong nham động hơi lớn, một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, trên người mặc giáp da màu đỏ đang ngồi ở bên cạnh một cây thạch nhũ, cô lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn.

- Tần Huyên!Hàn Sâm nghẹn ngào kêu lên, không ngờ đến chỗ này rồi mà vẫn có thể gặp phải cô nàng, hắn quay người chuẩn bị chạy trốn.

Từ sau khi đâm vào mông Tần Huyên, trong lòng hắn ít nhiều cũng lưu lại bóng ma.

- Đừng đi, ân oán giữa anh và Thần Thiên Tử không có liên quan gì đến tôi, hơn nữa hiện tại cho dù tôi muốn tìm anh gây sự, cũng không có năng lực đó.

Tần Huyên vội vàng nói.

Lúc này Hàn Sâm mới kịp phản ứng lại, bây giờ hắn là Kim Tệ chứ không phải tên cuồng mông, hơn nữa Tần Huyên chỉ có một mình, hắn có gì phải sợ?Hàn Sâm dừng bước lại, quay đầu nhìn Tần Huyên, thấy cô cởi một chiếc giày ra, vị trí mắt cá chân trắng như tuyết có một vùng đen nhánh, sưng húp, vừa nhìn liền biết là bị Độc Tinh Hạt Tử đốt rồi.

Trong lòng Hàn Sâm lập tức hơi động, Tần Huyên vì muốn dùng thần gen để tiến hóa cho nên ở Cương Giáp Tí Hộ Sở rất nhiều năm, luôn độc chiếm vị trí người đứng đầu ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, thứ tốt ở trên người nhiều vô số kể.

Nếu như nói nàng không có thần huyết thú hồn, đánh chết Hàn Sâm cũng không tin, thú hồn biến dị chắc chắn cũng có không ít.

Hiện tại cô ta bị thương, thoạt nhìn còn rất nghiêm trọng, theo độ hoàn thành gen của Tần Huyên, độc của Độc Tinh Hạt Tử chưa hẳn có thể lập tức lấy mạng cô ta, nhưng nhất định sẽ khiến cho sức chiến đấu của cô ta giảm mạnh, ít nhất hành động của cái chân kia sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn.

Lại nói, hình như cô ta còn là một nửa cừu nhân của mình, tuy nói ban đầu mình không cẩn thận đâm vào cái mông của cô ta, nhưng lúc ấy cô ta đã đánh mình một chưởng, thương thế của mình cũng không nhẹ, cô ta cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy chứ.

Phải nhân cơ hội này thu chút chỗ tốt, coi như đền bù tổn thất mấy tháng nay mình đã chịu khổ.

Hàn Sâm nghĩ thế, ánh mắt không khỏi nhìn tới chỗ Tần Huyên.

Giống như là nhìn thấu tâm tư Hàn Sâm, Tần Huyên vẫy tay, một cái thú hồn con bướm màu tím bay ra, biến thành một thanh dao ngắn màu tím trên tay của cô ta.

- Anh biết con dao găm này tên là gì chứ?Tần Huyên cười tủm tỉm nhìn Hàn Sâm nói.

- Không biết.

Trong lòng Hàn Sâm run lên, nhìn con bướm màu tím chói lọi không giống như thứ bình thường, ít nhất cũng là thú hồn biến dị, thậm chí có thể là thần huyết thú hồn, lúc này Tần Huyên gọi nó ra, đương nhiên không phải để cho Hàn Sâm nhìn chơi.

- Con dao găm này là do thú hồn cấp thần huyết Độc Tâm Hồ Điệp biến thành, ở phía trên dao găm có cực độc, anh có thể thử một chút, áo giáp màu vàng óng đó của anh có thể ngăn cản được con dao găm Độc Tâm Hồ Điệp này hay không.

Tần Huyên vẫn cười khanh khách nói.

Mặt Hàn Sâm đỏ lên, cũng may là có áo giáp che giấu, Tần Huyên cũng không nhìn thấy được:- Cô quá lo xa rồi, tôi và cô bèo nước gặp nhau, ngày xưa không oán hôm nay không thù, tôi sao có thể động thủ với cô chứ?Áo giáp thần huyết chưa chắc ngăn được dao găm thần huyết, Hàn Sâm không muốn đánh liều vào canh bạc này, hơn nữa giữa hắn và Tần Huyên xác thực không có có thâm cừu đại hận gì, lúc ấy Tần Huyên đánh cho hắn một chưởng, sau đó ngoại trừ thả ra hai câu dọa dẫm, trên thực tế cũng không làm gì hắn nữa.

Trái lại đám người bọn Thần Thiên Tử bắt nạt hắn rất thảm, cơ hồ khiến cho hắn không có cơ hội trở mình.

Tần Huyên cười cười, thu dao găm Độc Tâm Hồ Điệp vào, lạnh nhạt nói:- Lúc này tôi hành động bất tiện, nếu như anh có thể đưa tôi an toàn ra khỏi động không đáy, tôi sẽ trả anh một số tiền lớn để tạ ơn.

- Sao cô lại đến nơi này một mình thế?Hàn Sâm không trực tiếp đồng ý mà hỏi ngược lại.

Hàn Sâm rất ngạc nhiên, trên đường đi không có dấu vết Độc Tinh Hạt Tử bị săn giết, Tần Huyên rốt cục đi tới như thế nào.

- Vốn là muốn săn giết Độc Tinh Hạt Tử biến dị, không nghĩ tới Độc Tinh Hạt Tử biến dị xảo quyệt hơn tôi nghĩ rất nhiều, thừa dịp Long Tiên Hương của tôi sắp hết, mới để cho đàn Độc Tinh Hạt Tử đến đánh lén tôi, khiến cho tôi không thể xông ra khỏi hang động được.

Sau khi Long Tiên Hương hết, Độc Tinh Hạt Tử bình thường không còn sợ tôi nữa, tôi vất vả lắm mới lao khỏi vòng vây, tuy nhiên cũng lại bị con Độc Tinh Hạt Tử biến dị kia đốt một cái, hành động bất tiện, không thể tiếp tục xông ra được nữa.

Nói xong, Tần Huyên lại nhìn Hàn Sâm nói:- Anh giao dịch với Tô Tiểu Kiều chẳng phải là vì tiền hay sao? Đưa tôi ra ngoài, tôi sẽ cho anh một khoản tiền.

- Vết thương của cô là do Độc Tinh Hạt Tử biến dị đốt à?Hàn Sâm kinh hãi nhìn Tần Huyên.

- Nếu như chỉ bị Độc Tinh Hạt Tử cấp nguyên thủy đốt, tôi cũng không cần nhờ anh.

Tần Huyên lạnh nhạt nói.

Trong lòng Hàn Sâm âm thầm suy nghĩ, bây giờ hắn đã hiểu là do Tần Huyên dùng một cây Long Tiên Hương khiến cho Độc Tinh Hạt Tử không dám tới gần, chắc cô ta cũng nghĩ Hàn Sâm cũng dùng biện pháp tương tự, không biết là Độc Tinh Hạt Tử bên ngoài đều bị Hàn Sâm giết sạch rồi, nếu như biết, chỉ sợ cô ta đã tự mình đi ra ngoài, không cần ở chỗ này nhờ Hàn Sâm giúp.

- Cô đã giết con Độc Tinh Hạt Tử biến dị kia chưa?Hàn Sâm lại hỏi.

- Giết rồi, nhưng đáng tiếc không có thú hồn, thi thể cũng rơi vào trong đống bò cạp kia, không có Long Tiên Hương, không ai có thể tiến vào trong lấy được.

Tần Huyên nói.

Hàn Sâm chớp mắt:- Tôi có thể đưa cô ra ngoài an toàn, tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn một cái thú hồn biến dị làm thù lao.

- Anh cũng quá tham lam rồi đi.

Tần Huyên lườm Hàn Sâm một cái.

- Đối với Tần đại tiểu thư cô mà nói, một cái thú hồn biến dị tính là thứ gì? Chẳng lẽ mạng của Tần đại tiểu thư còn không đáng giá bằng một cái thú hồn biến dị hay sao?Hàn Sâm không hề nhượng bộ chút nào nói.

- Anh quả nhiên giống như lời nói của Tô Tiểu Kiều, là một tên chỉ nhận tiền không nhận người.

Tần Huyên nhìn Hàn Sâm thật sâu:- Được, tôi đồng ý với anh, chỉ cần anh dẫn tôi ra ngoài an toàn, tôi sẽ đưa cho anh một cái thú hồn biến dị.

- Tần đại tiểu thư quả nhiên là người thẳng thắn, chúng ta một lời đã định.

Hàn Sâm nói xong, liền bước thẳng đến chỗ sâu trong động không đáy.

.
Chương18: Sinh Vật Biến Dị

- Anh đi đâu đấy?Tần Huyên nhíu mày hỏi.

- Đợi tôi nhặt thi thể con Độc Tinh Hạt Tử biến dị kia về rồi sẽ dẫn cô rời khỏi nơi đây.

Hàn Sâm nói xong liền tiếp tục đi vào bên trong.

- Ở bên trong có rất nhiều Độc Tinh Hạt Tử, anh không cần các loại đồ vật như Long Tiên Hương sao?Tần Huyên nghi ngờ nhìn Hàn Sâm.

- Nam tử hán đại trượng phu không cần dâng hương.

Hàn Sâm nói xong đã đi tới chỗ sâu bên trong sơn động, không bao lâu liền mang theo một con Độc Tinh Hạt Tử khổng lồ dài đến một thước, toàn thân giống như lam tinh ra.

Vẻ mặt của Tần Huyên kỳ quái nhìn Hàn Sâm hồi lâu, sau đó thở dài nói:- Tôi mắc bẫy anh rồi, Độc Tinh Hạt Tử bên ngoài đã bị anh giết sạch rồi phải không?- Tần đại tiểu thư đúng là Tần đại tiểu thư, rất thông minh.

Hàn Sâm dốc ngược miệng túi trên lưng ra, thi thể Độc Tinh Hạt Tử ở bên trong lập tức rơi xuống như mưa, rất nhanh đã chất thành đống.

Mặc dù Tần Huyên đã sớm đoán được, nhưng lúc chứng kiến Hàn Sâm thật sự giết được nhiều Độc Tinh Hạt Tử như vậy, trong lòng vẫn vô cùng kinh ngạc.

Hàn Sâm bỏ thi thể con Độc Tinh Hạt Tử biến dị kia vào túi, sau đó mới nhồi nhé thi thể Độc Tinh Hạt Tử cấp nguyên thủy vào bên trong, mãi đến lúc không còn nhét được hắn mới dừng tay.

Thế nhưng còn rất nhiều thi thể Độc Tinh Hạt Tử ở bên ngoài, trong lòng Hàn Sâm thật sự không nỡ, hắn cắn răng, trực tiếp nắm một con Độc Tinh Hạt Tử lên, dùng dao găm cắt lớp xác ngoài, lấy thịt giống như rau câu đông lạnh ở bên trong ra, trực tiếp nhét vào trong miệng.

- Ăn thịt Độc Tinh Hạt Tử cấp nguyên thủy, đạt được 4 điểm gen nguyên thủy.

Hàn Sâm ăn một con tiếp một con, căn bản không ngừng, một hơi ăn sạch sẽ những con Độc Tinh Hạt Tử còn thừa ở trên mặt đất, chỗ áo giáp bọc vùng bụng tròn lên thấy rõ.

Mấy con ban đầu còn thêm được chút ít gen nguyên thủy, sau đó phải ăn vài con mới thêm được một chút, mãi đến lúc không thể tăng thêm gen mới thôi.

- Anh đúng là hết thuốc chữa, thứ buồn nôn như vậy cũng ăn được, quả thật không chịu được một chút thiệt thòi nào mà.

Tần Huyên cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy ai giống như Hàn Sâm, đã có được nhiều thứ tốt như vậy, nhưng vẫn keo kiệt tới mức này.

- Đến đây đi.

Hàn Sâm đi đến bên cạnh Tần Huyên ngồi xổm xuống, ý là muốn cõng Tần Huyên ra ngoài.

- Nếu như Độc Tinh Hạt Tử bên ngoài đã bị anh giết sạch rồi, tự tôi cũng có thể đi ra, không cần anh cõng.

Tần Huyên nói.

- Dù sao cô đã đồng ý cho tôi thú hồn biến dị rồi, Tần đại tiểu thư sẽ không nuốt lời đấy chứ? Đã đưa ra thù lao rồi, sao không hưởng thụ một chút, huống hồ chân cô vẫn bị nọc độc tác động, không nên tự mình đi lại.

Hàn Sâm lạnh nhạt nói.

- Cũng đúng.

Tần Huyên cắn môi một cái, đứng dậy cẩn thận bám lên trên lưng Hàn Sâm.

Ngoài thân Hàn Sâm có áo giáp, cũng không cảm giác được mềm mại là gì, chỉ là cõng Tần Huyên lên, một tay ôm lấy mông Tần Huyên, một tay cầm túi đi ra ngoài.

Thể trọng khoảng năm mươi kg của Tần Huyên đối với Hàn Sâm đã đạt được không ít gen mà nói, không đáng kể một chút nào, không bao lâu đã cõng Tần Huyên từ trong động không đáy ra ngoài.

- Cô muốn đi đâu?Hàn Sâm hỏi.

- Về Tí Hộ Sở.

Tần Huyên nói.

Hàn Sâm không nói thêm gì nữa, lưng cõng Tần Huyên thằng đến chỗ Cương Giáp Tí Hộ Sở, sau khi đi được hơn một giờ, Hàn Sâm đột nhiên để Tần Huyên xuống.

- Chỗ này cách Cương Giáp Tí Hộ Sở không xa lắm, hơn nữa thường xuyên có người đi ngang qua, cô chờ một lát, có người đi ngang qua lại nhờ bọn họ đưa cô trở về.

Hàn Sâm đưa bàn tay đến trước mặt Tần Huyên:- Thú hồn biến dị của tôi.

- Tôi đã nhờ Tô Tiểu Kiều hỏi qua anh rồi, cái thần huyết thú hồn và bảo cụ thần huyết kia anh có bán hay không?Lúc này Tần Huyên rất trực tiếp gọi ra một cái thú hồn biến dị bộ dáng Hắc Miêu, giao cho Hàn Sâm, sau đó lại hỏi.

- Thanh cự phủ hai lưỡi màu vàng kia cô ra giá bao nhiêu?Hàn Sâm trầm ngâm nói.

- Hai trăm vạn.

Tần Huyên nói thẳng.

- Đây chính là bảo cụ thần huyết, cái giá này của cô ngay cả thú hồn biến dị cũng không mua được đâu.

Hàn Sâm cau mày nói.

- Bảo cụ thần huyết tuy tốt, tuy nhiên lại không thể mang ra khỏi thế giới Tí Hộ Sở được.

Thú hồn lại có thể sử dụng ở bên ngoài, thứ nào quý giá hơn còn phải nói nữa sao? Giá trị của bảo cụ thần huyết đương nhiên là thấp hơn thần huyết thú hồn nhiều, nếu anh chịu bán thú hồn thần huyết kia, tôi ra giá 2000 vạn đều được.

Tần Huyên nói.

- Một cái thú hồn biến dị thêm hai trăm vạn nữa.

Hàn Sâm nói ra.

- Thú hồn biến dị thì không có khả năng, tôi cho anh năm trăm vạn.

Tần Huyên nói như đinh chém sắt.

- Thịt của hai sinh vật biến dị thêm hai trăm vạn.

Hàn Sâm vẫn nói thêm.

- Yêu cầu của anh quá cao, giá cuối cùng, sáu trăm vạn, đây là giá cao nhất của tôi, dù sao bảo cụ thần huyết cũng không thể mang ra khỏi thế giới Tí Hộ Sở được.

Tần Huyên nói.

- Được, cô chuẩn bị sẵn tiền đi, sau này tôi sẽ nói thời gian và địa điểm giao dịch cho Tô Tiểu Kiều.

Hàn Sâm nói xong cũng khoát tay áo, vác túi rời đi.

- Thú hồn thần huyết thật sự không cân nhắc bán sao? 2000 vạn chỉ là giá tham khảo, còn có thể bàn lại.

Tần Huyên nhìn bóng lưng Hàn Sâm hô.

- Không bán.

Hàn Sâm cũng không quay đầu lại, trực tiếp rời đi.

Vẻ mặt của Tần Huyên có chút phức tạp nhìn Hàn Sâm:- Áo giáp kia của hắn ngay cả Độc Tinh Hạt Tử đều không xuyên qua nổi, chẳng lẽ cũng do thần huyết thú hồn biến thành?Tần Huyên càng nghĩ càng có khả năng, cho dù áo giáp do thú hồn biến dị biến thành, đối mặt với đuôi của Độc Tinh Hạt Tử cũng không thể nào không kiêng kỵ như vậy.

- Người này đến cùng là ai? Thoạt nhìn không giống như người trong quân đội.

Tần Huyên suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra đầu mối gì.

Hàn Sâm lượn một vòng, khôi phục thành hình dạng của mình, lúc này mới vác túi trở lại Cương Giáp Tí Hộ Sở.

Cửa ra vào của Tí Hộ Sở đã không còn người của Thần Thiên Tử nữa, bọn họ tìm lâu như vậy đều không tìm được, hiển nhiên đã bỏ loại phương pháp đần độn này đi.

Hàn Sâm vừa đi đến cửa thành, đúng lúc lại đụng phải đám người trẻ tuổi bọn Hàn Hạo.

- Đúng là trùng hợp đấy tên cuồng mông, chúng ta lại gặp mặt, thoạt nhìn mày thu hoạch cũng không tồi nhỉ, đầy cả một túi, bên trong có mấy con sinh vật biến dị thế?Một người trẻ tuổi cười hì hì nói.

- Một.

Hàn Sâm lạnh nhạt đáp.

- Ha ha, mày còn biết nói đùa nữa à, còn sinh vật biến dị, mày có thể săn được sinh vật nguyên thủy sao? Chỉ sợ trong bao vải kia đều là Hắc Giáp Trùng đi.

Một người trẻ tuổi cười nhạo nói, dẫn tới những người khác đều cười vang, đương nhiên không ai tin tưởng Hàn Sâm có thể săn được sinh vật biến dị.

- Hàn Hạo, về sau đừng nhận lầm người nữa, có quan hệ với loại người này sẽ xui tới tám đời đấy.

Một người trẻ tuổi vỗ lên bả vai Hàn Hạo nói.

- Trước kia chỉ là nhận lầm người mà thôi, sao tôi lại có quan hệ với tên tên cuồng mông này chứ.

Hàn Hạo lộ ra vẻ mặt lúng túng nói.

Hàn Sâm cũng không thèm để ý đến bọn họ, vác túi tiến vào Cương Giáp Tí Hộ Sở, rất nhanh đã trở lại gian phòng của mình.

Hàn Sâm lưu thi thể Độc Tinh Hạt Tử biến dị lại, những thi thể bò cạp nguyên thủy khác đều chuẩn bị bán cho Tô Tiểu Kiều.

Mặc dù tinh thể màu đen trong nửa tháng có thể tiến hóa ra một con sinh vật biến dị, nhưng mà Hàn Sâm căn bản không có thời gian, hắn còn phải dùng tinh thể màu đen tạo ra sinh vật thần huyết nữa.

.
Chương19: Chuyên Khu Quý Tộc

Đêm hôm khuya khoắt, Hàn Sâm đem một bao thi thể Độc Tinh Hạt Tử cùng một tờ giấy đặt ở trước cửa phòng Tô Tiểu Kiều, sau khi gõ cửa vài cái liền chạy vào trong hẻm nhỏ gần đó, lúc thấy Tô Tiểu Kiều đi ra mang túi và tờ giấy vào, lúc này hắn mới an tâm rời đi.

Giao dịch với Tần Huyên rất thành công, Hàn Sâm thuận lợi lấy được sáu trăm vạn và hơn tám vạn tiền thi thể Độc Tinh Hạt Tử, trở lại gian phòng của mình, nhìn hòm tiền đầy ắp, Hàn Sâm hưng phấn tới mức muốn nhảy cẩng lên.

Mặc dù lúc cha hắn còn sống, hắn cũng chưa một lần nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

Hàn Sâm mang theo tiền rời khỏi Tí Hộ Sở, bây giờ hắn hắn chỉ muốn chia sẽ niềm vui này với mẹ và Nghiêm Nghiêm, bọn họ rốt cuộc không cần phải chịu cảnh khốn cùng nữa rồi, cuộc sống khổ cực đã trôi qua.

Lúc trước tuy bán được hai trăm vạn, nhưng đều dùng để giải quyết vấn đề khu nhà cũ, không dư lại một cắc nào, thế nhưng sáu trăm vạn này lại hoàn toàn thuộc về hắn, hai loại cảm giác khác nhau rất lớn.

Mặc dù số tiền này còn chưa không bằng một chiếc may bay tư nhân hào hoa, thế nhưng đối với Hàn Sâm, đây đã là số tiền lớn nhất từ trước tới giờ hắn thấy được.

- Mẹ, Nghiên Nghiên, mọi người mau đến đây, con cho hai người xem một thứ.

Hàn Sâm gọi mẹ và Nghiên Nghiên đến phòng mình, thoáng cái mở chiếc rương tràn đầy tiền ra, toàn bộ tiền bên trong đổ rầm rầm xuống giường.

- Con kiếm ở đâu ra nhiều tiền như vậy?La Tố Lan mở to hai mắt nhìn, phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng, mà là sợ hãi, sợ con trai mình đã làm ra chuyện gì nguy hiểm.

- Mẹ, con ở trong thế giới Tí Hộ Sở may mắn săn giết được một con sinh vật biến dị, còn lấy được thú hồn, số tiền này là sau khi bán đi mà có.

Hàn Sâm không dám nói sự thật, sợ La Tố Lan sẽ không chịu nổi.

Chuyện về tinh thể màu đen, đánh chết Hàn Sâm cũng không dám nói ra, đây chính là thứ có thể rước lấy họa diệt môn, hắn tình nguyện cả đời đều giữ ở trong lòng, cho dù nằm mơ cũng sẽ không lộ ra nửa chữ, nếu không chỉ cần hơi truyền ra, chết cả nhà đã là kết cục hạnh phúc nhất rồi.

La Tố Lan nghe xong lập tức dậm chân nói:- Tiểu Sâm, con thật là ngốc, con nên giữ lại thú hồn biến dị kia, về sau con mới có thể phát triển tốt hơn, chúng ta sống khổ một chút cũng không sao, sau này vẫn có thể vượt qua được! - Mẹ yên tâm đi, sau này còn có cơ hội nữa mà, con đã ăn hết thịt của sinh vật biến dị, đã lấy được gen biến dị, về sau con săn giết dị sinh vật sẽ dễ hơn rất nhiều, từ từ sẽ khá hơn, sẽ có cơ hội săn được sinh vật biến dị nữa.

Hàn Sâm nói.

- Thế nhưng mà! La Tố Lan vẫn cảm thấy vô cùng đáng tiếc, sinh vật biến dị sao có thể săn được dễ dàng như vậy.

Đối với người bình thường mà nói, có thể săn được một con sinh vật biến dị đã là chuyện vô cùng may mắn, không kém việc trúng xổ số bao nhiêu, sao có thể dễ dàng trúng thêm lần nữa.

- Hơn nữa Nghiên Nghiên cũng sắp đi học rồi, con không hy vọng con bé sẽ phải học chương trình giáo dục bắc buộc giống như con, hoàn toàn không có chút tiền đồ nào.

Hàn Sâm còn nói thêm.

La Tố Lan nhìn Hàn Sâm, lại nhìn Hàn Nghiên một lúc, trong mắt chảy ra nước mắt:- Đều là mẹ không chăm sóc tốt các con, chuyện này vốn phải để mẹ! - Mẹ có thể nuôi lớn chúng con, trong mắt của con đã rất vĩ đại rồi, dù sao mẹ cũng nên lưu lại một chút cơ hội cho con trai mẹ biểu hiện chứ.

Hàn Sâm cười ôm lấy Hàn Nghiên:- Nghiên Nghiên, em muốn ăn cái gì, hôm nay chúng ta đi ăn tiệc, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.

Hàn Nghiên lập tức mừng húm:- Em muốn ăn kem ngọc bích.

- Được, chúng ta sẽ đi ăn kem ngọc bích, hôm nay phải cho con mèo nhỏ ham ăn này ăn no.

Hàn Sâm nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Hàn Nghiên.

- Kem ngọc bích đắt quá, có tiền cũng phải tiêu thông minh một chút, về sau con còn có thể mua một ít thịt! - Mẹ, chỉ lần này thôi mà.

Hàn Sâm lôi kéo La Tố Lan đi ra ngoài.

- Chuyện con săn được sinh vật biến dị và bán thú hồn biến dị đi, không được nói ra ngoài, cũng không cần khoe khoang, mẹ không muốn con giống như cha con! La Tố Lan dặn dò Hàn Sâm.

Từ sau khi cha của Hàn Sâm gặp chuyện không may, cả cuộc đời của La Tố Lan đã xoay chuyển 180 độ, bà không hy vọng Hàn Sâm giống như cha nó, quan tâm nhiều chuyện bao đồng như vậy, chỉ mong hắn an ổn làm chính mình, sống cuộc sống của mình.

- Mẹ yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không nói ra đâu, tiền đều để ở chỗ mẹ, tất cả đều do mẹ sử dụng.

Hàn Sâm một tay ôm Hàn Nghiên, một tay lôi kéo La Tố Lan rời khỏi nhà.

Bên trong toàn bộ liên minh, kem ngọc bích là món ăn ngon vô cùng nổi tiếng, đương nhiên giá cả cũng vô cùng đắt đỏ, một phần rẻ nhất đã có giá hơn vạn đồng.

Các bạn nhỏ nhà hàng xóm thường xuyên ăn, Hàn Nghiên sinh không gặp thời, chưa hết tuổi thèm ăn kem thì trong nhà đã suy tàn, sao có thể mua kem đắt như vậy cho con bé ăn.

Trước kia La Tố Lan đã dẫn Hàn Sâm nếm qua mấy lần, trong trí nhớ của Hàn Sâm xác thực là ngon vô cùng, nhưng đó cũng là chuyện của mấy năm về trước, hắn đã không còn nhớ mùi vị của nó như thế nào nữa rồi.

Ba người đi vào cửa hàng bán kem ngọc bích, sau khi vào cửa, lại phát hiện không còn chỗ nữa, thậm chí có mấy người phải xếp hàng mua kem.

- Chúng ta lên trên lầu ngồi đi.

Hàn Sâm vừa mới tiến vào, nhìn qua cửa sổ lầu hai, thấy trên lầu hai hình như không có ai cả, hắn muốn dẫn La Tố Lan và Hàn Nghiên đi lên lầu hai ngồi trước, một mình hắn đi xếp hàng là được rồi.

Ai ngờ mới vừa đi tới đầu bậc thang đã bị một nam nhân viên trong tiệm ngăn lại.

- Thật xin lỗi, mọi người không thể đi lên.

Nam nhân viên tạp vụ nói.

- Sao thế? Trên lầu không phải còn phòng trống sao?Hàn Sâm nhíu mày hỏi.

Khuôn mặt của nam nhân viên tạp vụ lộ ra vẻ xem thường và khó chịu, chỉ chỉ một tấm bảng nhỏ treo trên vách tường bên cạnh cầu thang:- Quý khác vui lòng xem bản nội quy.

Hàn Sâm nhìn về phía cái bảng hiệu nhỏ kia, chỉ thấy trên đó viết "Chuyên khu quý tộc".

Hàn Sâm lập tức hiểu ra, lầu hai là khu vực dành cho những người có đặc quyền, dân chúng bình thường không danh không phận không thể ngồi ở trên đó.

Khó trách thiết bị lắp đặt trên lầu hai tốt hơn lầu một rất nhiều, khó trách lầu một đều ngồi đầy người, còn có người đang xếp hàng, thế nhưng lần hai lại còn nhiều chỗ trống như vậy, hiện tại Hàn Sâm đã hiểu ra.

- Chúng tôi cũng không phiền, ở bên cạnh chờ một chút vậy, Tiểu Sâm mau đi mua kem cho Nghiên Nghiên đi.

La Tố Lan lôi kéo Hàn Sâm lại, muốn giải vây cho Hàn Sâm.

- Con đi đây.

Hàn Sâm cười cười, chạy đến đằng sau đám người xếp hàng, thoạt nhìn giống như là chẳng hề để ý, nhưng trong lòng lại sinh ra khát vọng không nói thành lời.

- Quý tộc! quý tộc! những thứ đó đáng là gì, rất nhanh mình sẽ có được tất cả, thậm chí có càng nhiều hơn, mình sẽ không để tấm bảng nội quy chết tiệt kia cản đường mình nữaMua kem xong, vẫn không có ghế trống, bọn Hàn Sâm chỉ có thể đóng gói mang đi, trước khi đi, Hàn Sâm lại liếc mắt nhìn chằm chằm vào cái bảng nội quy ở trên cầu thang kia.

- Chuyên khu quý tộc!.
Chương20: Là Cô

Sáng sớm hôm sau, Hàn Sâm ngồi trên đoàn tàu đi tới trạm chuyên chở, trên xe có không ít nam nữa đều tiến về trạm chuyên chở giống như hắn.

Người bình thường không mua nổi trang bị truyền tống gia dụng, chỉ có thể thông qua trạm chuyên chở tiến vào không gian Thần Chi Tí Hộ Sở.

Hôm nay lái xe điều khiển đoàn tàu dường như rất gấp gáp, Hàn Sâm đang suy nghĩ sau khi tiến vào không gian Tí Hộ Sở nên làm những gì, đoàn tàu từ trường lại rung lên dữ dội một hồi, khiến cho đám người ngồi trên tàu ngã nhào xuống đất.

Bởi vì Hàn Sâm đang suy nghĩ, dưới tình huống không chú ý không tự chủ được lảo đảo nhào về phía trước vài bước, thoáng cái đâm vào thứ gì đó mềm mại.

Hai tay Hàn Sâm theo bản năng muốn chụp lấy cái gì đó để đứng vững, nhưng mà vừa chụp hắn liền cảm thấy không đúng, chỗ mình chụp được hình như hơi mềm rồi.

Lúc này Hàn Sâm mới phát hiện ra mình vừa nhào vào lưng một cô gái mặc quân trang, thân thể hoàn toàn dán ở trên lưng cô gái kia, hai tay vừa vặn chộp lấy hai ngọn núi cao vút của cô.

- Tên khốn!Cô gái mặc quân trang kia tức giận quát lạnh một tiếng, trở tay thục một chỏ, vừa nhanh vừa độc đánh tới mặt Hàn Sâm, đòn trỏ này thế lớn lực mạnh, nếu như bị đánh trúng, cả khuôn mặt Hàn Sâm đều sẽ bị hủy.

Hàn Sâm theo bản năng giơ cánh tay lên đỡ, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh đụng lên trên cánh tay mình, khiến toàn bộ thân thể không chịu được phải lui về sau mấy bước.

Cô gái mặc quân trang kia đã thuận thế xoay người lại, hung ác trừng mắt nhìn Hàn Sâm, nhưng mà mới nhìn thoáng qua, cô liền kêu lên sợ hãi:- Là cậu, tên cuồng! - Tần Huyên!Cô gái mặc quân trang kia chưa kịp nói hết đã nhanh chóng nuốt những lời phía sau xuống, nhưng Hàn Sâm lại kinh hãi thốt lên, cô gái mặc quân trang này chính là người hại hắn trở thành "tên cuồng mông", Tần Huyên.

Hàn Sâm không ngờ Tần Huyên cũng ở Lạc Gia tinh, hơn nữa thoạt nhìn cô ấy cũng đã nhập ngũ tòng quân, thân phận hiện tại là một quân nhân.

Thân phận quân nhân ở trong liên minh cũng không hề kỳ lạ quý hiếm, lúc cư dân hợp pháp ở trong liên minh đến hai mươi tuổi, đều cần phục vụ ít nhất năm năm nghĩa vụ quân sự, đến lúc Hàn Sâm hai mươi tuổi, nếu như không có nguyên nhân đặc biệt nào khác, hắn cũng sẽ trở thành một quân nhân.

Tần Huyên nhận ra Hàn Sâm, nhưng mà cũng không hề động thủ, chỉ là trực tiếp dùng ánh mắt lạnh băng chán ghét nhìn chằm chằm hắn.

Trong lòng Hàn Sâm âm thầm cười khổ:- Sợ rằng cô ấy đã nghĩ mình cố ý rồi, chuyện này cũng khó trách, mình vốn không cẩn thận đâm vào mông của cô ấy, bây giờ lại.

.

.

nếu như mình là Tần Huyên, mình cũng sẽ không tin bản thân mình trong sạch đây.

- Liên minh lớn như vậy, có nhiều tinh cầu như thế, làm sao Tần Huyên lại chạy đến Lạc Gia tinh này? Hơn nữa còn trùng hợp xảy ra chuyện thế này nữa?Trong lòng Hàn Sâm oán thán, nhưng mà chuyện như thế hắn cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Ở trong liên minh đương nhiên không thể tùy tiện động thủ đả thương người, Tần Huyên cũng không muốn gây ra bạo động, cho nên chỉ hung hăng lườm Hàn Sâm, cũng không có thêm động tác gì.

Hàn Sâm bị nhìn tới mức cảm thấy có chút sợ hãi, sau khi đến trạm chuyên chở liền bước nhanh xuống, ai ngờ Tần Huyên lại cùng đi theo.

- Đúng là gian sơn dễ đổi bản tính khó dời, vốn chỉ tưởng rằng cậu ngu ngốc, không ngờ cậu quả thật là người buồn nôn như thế.

Đôi mắt đẹp của Tần Huyên hung tợn nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm nói.

- Vừa rồi cô cũng nhìn thấy rồi đấy, là đoàn tàu đột nhiên chấn động, rất nhiều người đứng không vững bị té ngã giống như tôi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.

Hàn Sâm cười khổ giải thích.

- Nếu cậu là tôi, cậu có tin được không?Tần Huyên lạnh như băng nói.

- Vậy cô muốn thế nào?Hàn Sâm nhìn Tần Huyên hỏi, dù sao Tần Huyên cũng đã xem hắn như một tên lưu manh, hắn giải thích thế nào đi nữa cũng vô dụng, ai bảo chuyện lại trùng hợp như vậy chứ.

- Cậu đúng là rất vô sỉ đấy, làm ra chuyện hạ lưu như vậy cũng không có chút hối hận nào, vừa nhìn liền biết nhất định sẽ tái phạm.

Tần Huyên thấy Hàn Sâm không có chút ý tứ nhận sai nào liền lập tức tức giận:- Cậu cho rằng nều tôi dẫn cậu tới chỗ cảnh sát, cảnh sát giáo dục cậu một phen là xong thôi sao? Không đơn giản như vậy đâu, ở chỗ này tôi không thể tự tay cho cậu một bài học, nhưng ở thế giới Tí Hộ Sở thì khác.

Không phải cậu muốn đến thế giới Tí Hộ Sở sao? Tôi chờ cậu.

Nói xong, Tần Huyên liền trực tiếp quay người rời đi, thẳng hướng trạm chuyên chở.

Hàn Sâm âm thầm cười khổ, chuyện đến nước này hắn giải thích cũng vô dụng, thế nhưng cũng không thể không đến thế giới Tí Hộ Sở nữa, cuối cùng hắn đành phải kiên trì tiến vào trong trạm chuyên chở.

- Chào Tần trạm trưởng.

Tần Huyên mới vừa đi tới phía trước trạm chuyên chở, quân nhân hai bên trạm chuyên chở liền đồng loạt cúi chào Tần Huyên.

Hàn Sâm lập tức lảo đảo một cái, mở to hai mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần Huyên, có loại xúc động muốn khóc ròng ròng.

Trạm chuyên chở là do quân đội trực tiếp quản lý, từng trạm chuyên chở đều có một nhánh quân đội quản lý, trạm trưởng chính là trưởng quan của nhánh quân này.

Hàn Sâm cũng nghe nói trạm trưởng nhiệm kỳ trước đã thuyên chuyển đi nơi khác, trạm trưởng mới đã đến, thế nhưng cho dù hắn nghĩ nát óc cũng không ngờ được trạm trưởng mới đến này lại là Tần Huyên.

Hàn Sâm có một loại dự cảm xấu, ngày tháng an nhàn của mình đã chấm dứt rồi, thân là trạm trưởng trạm chuyên chở, Tần Huyên hoàn toàn có thể biết khi nào hắn ra vào trạm chuyên chở, nắm rõ hành tung của hắn trong lòng bàn tay.

Cho dù Hàn Sâm muốn đổi một trạm chuyên chở khác cũng không được, Lạc Gia tinh tổng cộng chỉ có ba trạm chuyên chở công cộng, hai nơi khác đều cách chỗ này rất xa, Hàn Sâm cũng không thể lãng phí hai ngày để chạy tới hai trạm chuyên chở khác được.

Hàn Sâm chỉ có thể thừa dịp Tần Huyên tới văn phòng của trạm chuyên chở, đi vào thế giới Tí Hộ Sở trước một bước, hạ quyết tâm lần này nhất định phải đợi Tần Huyên rời khỏi Cương Giáp Tí Hộ Sở trước rồi mình mới ra.

Hàn Sâm cũng không cho Tần Huyên cơ hội ngăn cản mình, mang theo thịt bò cạp biến dị khô đã chế biến sẵn, hắn lập tức đi thẳng tới Cương Giáp Tí Hộ Sở.

- Gần đây vận khí thật sự quá kém, có phải tất cả may mắn của mình đều dồn hết vào viên tinh thể màu đen kia rồi không?Hàn Sâm vừa đi vừa buồn bực suy nghĩ.

Vừa mới đi được vài bước, hắn liền thấy đám người Thần Thiên Tử đứng ở bên ngoài Cương Giáp Tí Hộ Sở, dường như đang bàn luận chuyện gì đó.

Hàn Sâm lười nghe bọn họ nói chuyện gì, hắn nhanh chóng đi về một hướng khác, ai ngờ đột nhiên nghe thấy La Thiên Dương ở bên kia gọi hắn:- Tên cuồng mông, mày tới đây.

Mặc dù trong lòng Hàn Sâm không muốn, nhưng cũng không thể không quay người trở lại, mặt lộ vẻ nghi ngờ nhìn về phía La Thiên Dương.

- Gọi mày đấy? Đứng ở đó làm gì? Anh có chuyện tốt cho mày làm đây.

La Thiên Dương ngoắc tay với Hàn Sâm nói, khóe miệng lại lộ ra nụ cười bất hảo.

- Tôi không đi đâu, thực lực của tôi kém cỏi, chỉ có thể săn giết sinh vật bình thường, ngay cả sinh vật nguyên thủy cũng không đánh lại, sợ rằng không thể giúp được chuyện gì.

Hàn Sâm dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đám La Thiên Dương gọi hắn tới, tuyệt đối không có chuyện tốt gì.

- Đừng có nói nhảm nữa, ngứa da rồi đúng không? Gọi mày đến thì đến đi, có chỗ tốt cho mày.

La Thiên Dương trầm mặt xuống, hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Sâm.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK