"Tốt nhất đừng để cho người thân đến thăm anh, đến lúc đó, xem em oán trách anh như thế nào!"
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, hít sâu một hơi, chẳng thèm để ý tới Giản Dung nữa, xoay người nằm xuống, nhắm mắt bắt đầu ngủ, cô vốn nói không lại Giản Dung, những lời này nói ra cũng toi công.
Có thể do mệt mỏi, không bao lâu đã truyền tới tiếng hít thở đều đều của Ôn Uyển, Giản Dung lẳng lặng nhìn trần nhà, anh chưa bao giờ tĩnh lặng suy nghĩ qua, ngày cuối cùng đó nên như thế nào?
Nói thật ra Giản Dung không muốn suy nghĩ thêm nữa, anh sợ một khi đắm chìm vào, về sau anh sẽ không buông ra được nữa, Ôn Uyển là một cô gái tốt, từ nhỏ đến lớn vẫn là cô gái lương thiện hiểu chuyện.
Nhắm mắt lại, Giản Dung cũng ngủ thiếp đi, ngày hôm sau đi huấn luyện, Ôn Uyển xong việc cũng đi đến sân huấn luyện, chờ Giản Dung huấn luyện xong, có bài học kinh nghiệm lần trước, cô sẽ chờ ở nơi xa một chút.
Sau đó đi theo Giản Dung cùng về nhà, ngày cứ lặng lẽ tuột qua kẽ tay trôi đi như vậy, từ sau lần trước, bản thân Giản Dung thay đổi rất nhiều, so với trước kia thích nói đùa hơn, trái lại điểm này khiến cho Ôn Uyển rất bất ngờ.
Ban ngày mưa một trận xua tan bớt không khí khô nóng đi, rất nhẹ nhàng khoan khoái, sau khi mưa tạnh, lại huấn luyện như mọi ngày, từ đội y tế đi ra, Ôn Uyển tới sân huấn luyện, nhìn thấy Giản Dung cùng với một nhóm chiến sỹ đang luyện tập tán đả.
Không nhịn được lòng hiếu kỳ đi tới, chỉ thấy Giản Dung đang thể hiện rõ bản lĩnh thật sự, chính là cứu cô lần đó, Ôn Uyển đi tới trước mặt, tất cả chiến sỹ làm như không thấy cô, tiếp tục chương trình huấn luyện của bản thân.
Tán đả một chọi một, Giản Dung đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, thấy Ôn Uyển tới đây, tiến lên nhìn Ôn Uyển cười nói: "Có hứng thú không, tập luyện cùng chiến sỹ chúng ta?"
Ôn Uyển vừa nghe lắc đầu liên tục: "Không có hứng thú!" Khi bọn họ ở đại học quân y, huấn luyện viên cũng đã dạy tán đả, nhưng đối với nhóm cô gái khoa chân múa tay thì hoàn toàn thất vọng, cũng không làm khó quá.
Dù sao mấy cô gái này cũng sẽ đi bệnh viện quân y làm bác sỹ, không phải làm người gác cổng, không cần bản lĩnh đánh nhau kịch liệt quá mức.
"Nhìn nhóm chiến sỹ này luyện tập đến nhiệt huyết sôi trào, lại nói không có hứng thú, tức là bọn họ đánh nhau không đủ sôi động." Giản Dung nhìn Ôn Uyển, sau đó thu lại nụ cười, nhìn nhóm chiến sỹ hô: "Lấy ra bản lĩnh thực sự của mình để cho chị dâu các cậu nhìn đi, nhìn không có hứng thú tức là các cậu tập luyện chưa đủ tốt!"
Cô nhóc này nghĩ gì thế, trước kia tới doanh trại hỏi thăm chính là vội vàng muốn học, bây giờ anh định dạy, cô ngược lại không có hứng thú.
Một đám lính vừa nghe, lập tức bày ra tư thế đánh nhau kịch liệt, hai đội ngũ, hô lớn một hồi, ném qua vai, vòng đi vòng lại, các động tác đánh võ, khoan hãy nói, đàn ông chỉ thích luyện mấy thứ này, cũng không chịu thua, cùng lúc đánh ra, chính là một trận đặc sắc.
Ôn Uyển nhìn, cả người choáng váng, đây chính là luyện tập thực sự, không trách được đều nói nhìn anh lính luyện tán đả chính là một k1ch thích, ngay cả cô cũng không nhịn được muốn ầm ĩ, thay bọn họ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Giản Dung nhìn dáng vẻ Ôn Uyển, đi tới trước mặt Ôn Uyển cười nói: "Có muốn học không? Anh dạy cho em!"
Anh cảm thấy là con gái nên học chút võ thuật phòng thân, giống như năm Ôn Uyển học lớp mười hai đó, nếu không phải gặp anh và Đường Dật, còn không biết xảy ra chuyện gì?
Chuyện này anh vẫn nhớ kỹ, không tồi như cô nhóc phổi bò này, không lưu lại ám ảnh gì.
Ôn Uyển quay đầu, nhìn Giản Dung đang bừng bừng khí thế nhìn mình, hơn nữa bên bầu không khí như vậy, khó tránh khỏi cũng động lòng, gật gật đầu với Giản Dung: "Em học!" Có lẽ Giản Dung sẽ mang hết bản lĩnh ra dạy cho cô đấy.
"Được!" Giản Dung nén lại kích động bắt đầu dạy Ôn Uyển, tìm một chiến sỹ tới làm mẫu động tác cho Ôn Uyển, mỗi một động tác đều giảng giải hết sức tận tâm, những người khác tiếp tục luyện tán đả.
Doanh trưởng doanh hai Vương Cường thỉnh thoảng liếc nhìn qua, mặc dù rất muốn bát quái, nhưng tưởng tượng bản thân mình phá hư hơn chục cái bàn chải đánh răng, trái tim nhỏ thấp thỏm không yên, lập tức kiên định.
Lau cả nửa đêm, còn là lúc đội trưởng đội trinh sát đi tuần tra, nhìn không nổi nữa mới để cho cậu chạy trở về đi ngủ, thật sự là một phen nước mắt chua xót.
Ôn Uyển rất nghiêm túc nhìn, trước kia lúc huấn luyện viên dạy đều là từng tiếng hầm hừ, gào lên làm mẫu, các cô gái đầu óc choáng váng, nào còn có ý định học, Giản Dung dạy rất tỉ mỉ, Ôn Uyển cũng nhìn ra bí quyết trong đó.
Dạy một lát, Giản Dung bắt đầu để cho Ôn Uyển bày ra tư thế đánh nhau kịch liệt, Ôn Uyển chuẩn bị xong, Giản Dung nhìn Ôn Uyển, đi tới bên cạnh Ôn Uyển giúp cô sửa lại động tác, kéo cánh tay Ôn Uyển từ phía sau.
Một hô hấp ôn hòa xẹt qua gáy, Ôn Uyển không nhịn được hơi ửng đỏ mặt, nếu không phải bây giờ là buổi tối, khẳng định cô hoàn toàn không còn mặt mũi, trên người Giản Dung có hương vị đặc biệt, mùi thuốc lá nhàn nhạt, Giản Dung hút thuốc, chỉ có điều ít hút trước mặt Ôn Uyển mà thôi.
"Rất tốt, cứ như vậy!" Giản Dung thỏa mãn gật gật đầu, vẫy vẫy tay với đám lính phía bên kia, đám lính chạy chậm tới, Giản Dung mở miệng phân phó: "Khoa chân múa tay với chị dâu các cậu, đừng dùng quá sức, phải chú ý hướng dẫn cho cô ấy nhiều hơn."
"Rõ!" Đám lính làm một quân lễ theo tiêu chuẩn, đi tới đối diện với Ôn Uyển, nón lính hơi hạ xuống, tràn đầy nụ cười thật thà phúc hậu: "Chị dâu, chúng ta bắt đầu nha?" Ngay sau đó bày ra tư thế đánh nhau kịch liệt.
"Vậy tôi đây không khách khí!" Ôn Uyển nhìn cậu lính này, cười cười, đột nhiên nhấc chân, đạp một cái, chiến sỹ nhỏ đưa tay ra đỡ, cánh tay vừa nhận lấy cước này, Ôn Uyển thiếu chút nữa thì té ra ngoài, chỉ thấy cậu chiến sỹ đưa tay ra kéo.
Ngay sau đó xoay một vòng, đè Ôn Uyển dưới đất, cả người bị chế ngự.
Giản Dung khoát khoát tay, cậu chiến sỹ lập tức buông lỏng tay, cũng thuận tay kéo Ôn Uyển dậy, Ôn Uyển quay đầu hơi ngượng ngùng nhìn Giản Dung cười hì hì: "Không phải em mới học sao?"
Quá mất mặt, nếu sớm biết đã không học, có phải không?
Giản Dung nhìn Ôn Uyển, đưa tay vuốt vuốt tóc Ôn Uyển: "Hành động quá phô trương, diễn kịch quá lỗi thời, ánh mắt vẫn chưa thích hợp." Giống như đạo diễn chỉ điểm vậy, khiến nhóm chiến sỹ ở một bên cười ầm lên.
Ôn Uyển le lưỡi, chỉ thấy Giản Dung bày ra tư thế đối diện với một chiến sỹ, bắt đầu đối luyện, cũng là động tác vừa rồi, lúc chiến sỹ nhào tới, Giản Dung thuận tay kéo, ném một phát qua vai, đối phương ngã ầm ầm trên mặt đất.
"Thật là lợi hại, quá soái rồi!" Ôn Uyển không nhịn được vỗ tay, không phải cô không luyện qua, mà chính là luyện không được, nhưng cũng hiểu được, một chiêu kia của Giản Dung chính là trong nguy hiểm tìm được thắng lợi, từ trong chỗ chết tìm đường sống.
Chiến sỹ nhỏ bật tung người từ trên mặt đất đứng dậy, Giản Dung nhìn đám lính đang luyện tập này, trầm giọng hô: "Luyện tập thêm nửa giờ, tập hợp giải tán!" Lúc mọi người biểu hiện không tệ, có đôi lúc Giản Dung sẽ kết thúc huấn luyện sớm!
Danh Sách Chương: