Dương "Ừ" một tiếng, quay đầu nhìn Ôn Uyển kinh ngạc: "Sao vậy?"
Ôn Uyển mỉm cười, nhìn viên đá trong tay Dương: "Chú Trì, cô Trì mong anh kết hôn lâu rồi, đừng giày vò người khác nữa, lúc này ai cũng có gia đình, anh ấy, cũng nên có người quản lý rồi."
Trước kia anh Dương thích cô, không phải cô không biết, anh Dương cũng đã nói, mọi người trong đại viện cũng nói như vậy, nhưng đối với cô mà nói thì anh Dương chỉ là anh trai mà thôi.
Dương đưa tay vỗ nhẹ Ôn Uyển, gương mặt ghét bỏ: "Chuyện người đàn ông của em còn không giải quyết được, còn để ý chuyện của anh sao?" Nói thật, nghe được lời Ôn Uyển nói là đau lòng, lời này ai cũng có thể nói, chỉ riêng Ôn Uyển nói ra khiến cho anh không hề thoải mái.
Tất cả mọi người đều nói anh phong lưu, quả thật, từ sau khi Ôn Uyển kết hôn, phụ nữ bên cạnh anh liền thay đổi, mỗi người cũng chỉ trích anh phong lưu, nhưng anh chỉ tìm một cảm giác khiến cho tim anh đập nhanh.
Dương vừa nói ra, trong nháy mắt Ôn Uyển liền hiểu Dương chỉ điều gì, giọng nói cũng nhẹ đi nhiều: "Là Từ Dao nói cho các anh biết sao?"
Chuyện đó thật sự cảm thấy không thoải mái trong lòng, cũng đã nói Từ Dao rồi, không ngờ Từ Dao lại nói cho anh biết, nếu không Dương sẽ không biết.
"Cô ấy không nói, em vẫn định gạt anh? Người kia không tốt, việc gì phải giày xéo chính mình như vậy?" Lúc này Dương rất tức giận, anh không hiểu, là công chúa được ba ngàn sủng ái, sao lại cần người đàn ông kia chứ?
Ôn Uyển ngẩng đầu lên, nhìn Dương, khẽ mỉm cười: "Em biết các anh uất ức thay cho em, bất bình thay cho em, nhưng các anh không biết, Giản Dung đối với em rất tốt, thật sự rất tốt."
Không chỉ cứu cô, quãng thời gian sống chung này, trừ việc Giản Dung né tránh tình cảm ra, gần như là cưng chiều mình, không để cho cô có chút ủy khuất nào.
Dương vừa định nói gì, Giản Dung đã chạy đều tới, thấy Ôn Uyển ngồi ghế sau, khóe miệng không khỏi nhếch lên, mở cửa xe ngồi xuống, nhìn Dương: "Được rồi, chúng ta đi thôi, đi thị trấn trên đi, nếu đi thành phố, sợ buổi tối không kịp!"
Nơi này cách thành phố ít nhất là mấy giờ, buổi tối còn phải tập hợp, anh phải có mặt.
Thu hồi cảm xúc, Dương quay đầu cho xe chạy, lái xe rời đi, Ôn Uyển nhìn Giản Dung, lập tức đưa tay lục túi Giản Dung: "Mang nhiều tiền không? Có đủ ăn không đó?"
Tuy nói khách sạn ở thị trấn trên không lớn, nhưng cũng khá tốt, phải tốn không ít tiền, Giản Dung có chút tiền lương như vậy có đủ hay không đây?
Giản Dung đưa tay kéo Ôn Uyển, siết chặt trong lòng, hơi híp mắt: "Đừng sờ loạn, hơn nữa, anh mang theo card, ít nhiều chỉ cần cà thẻ!" Bình thường cũng không có nhiều tiền mặt như vậy, cô nhóc này, tiền bạc nhiều ít không phải đều do cô quản lý, tiền này là tiền của hai người.
Ý nghĩ này khiến cho Giản Dung phải giật mình, hai người? Anh không biết từ lúc nào đã thành quen với tồn tại của Ôn Uyển, tay ôm Ôn Uyển không khỏi thêm chặt.
Ngược lại Ôn Uyển không chú ý, đưa tay lắc lắc trước mặt Giản Dung, cười nói: "Hì, nói anh không nỡ đi, lại vẫn để ý mang theo card, thật đau lòng."
Lời này rốt cuộc là lời nói đùa, mẹ Giản Dung là cán bộ quân đội dân sự, nhưng ba Giản Dung là người làm ăn, buôn bán đồ ngọc, tuy không lớn so với đám nhà thái tử này, nhưng cũng sẽ không mất thân phận.
"Không đau lòng, lát nữa muốn ăn gì, anh sẽ mua cho em." Giản Dung không cười, giọng nói quả thật rất nghiêm túc, trong lòng cũng rối rắm không dứt, lúc này Ôn Uyển đối với anh mà nói, vừa muốn để cho cô hạnh phúc, mà lại không nỡ buông tay, trái tim khó có thể chọn lựa.
Ôn Uyển vừa nghe, lập tức nở nụ cười y hệt như đứa bé, bắt đầu bài đếm ngón tay: "Anh nói đó nha, em muốn ăn tôm hùm lớn, em còn muốn ăn nấm tùng nhung xào hải sâm, còn muốn ăn..."
Lời còn chưa nói xong, đã bị Giản Dung bóp mặt, vẻ mặt không thể tin: "Ôi, cô gái này, nằm mơ hả? Anh chịu mua cho em, nhưng thị trấn trong núi này không có."
Khách sạn mấy sao ở thành phố cũng không biết có hay không? Ở đây như vậy, không thể so với Bắc Kinh *, cái gì cũng có!
(*) Nguyên gốc 四九城 nghĩa là Tứ Cửu thành. Chỉ bốn cửa hoàng thành, chín cửa nội thành ở Bắc Kinh. Bốn cửa hoàng thành gồm có Thiên An Môn, Địa An Môn, Đông An Môn, Tây An Môn. Còn chín cửa nội thành gồm có Chính Dương (Tiền môn), Sùng Văn, Tuyên Vũ, Triêu Dương, Phụ Thành, Đông Trực, Tây Trực, An Định, Đức Thắng.
Ngày nay Tứ Cửu thành không chỉ đơn thuần chỉ về các cổng thành trên mà mang theo nghĩa rộng chỉ Bắc Kinh, bao hàm văn hóa Bắc Kinh, tình cảm cùng bầu không khí hoài niệm an tĩnh hài hòa.
"Được rồi!" Ôn Uyển cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn, trong nháy mắt hiểu được ý Giản Dung rồi, quả thật là như vậy, muốn ăn cũng không có.
Giản Dung nhìn Ôn Uyển như vậy, giọng nói mềm mại hơn chút: "Tuần sau đi, anh xin nghỉ dẫn em lên thành phố ăn, được không?" Anh chưa từng nghĩ xem Ôn Uyển muốn cái gì, chỉ một mặt mâu thuẫn, hy vọng cô rời mình đi, được tốt hơn.
"Một lời đã định, nếu anh gạt người ta, em sẽ nói cho chính ủy, để anh mang vật nặng chạy bốn mươi lăm km!" Ôn Uyển nhìn Giản Dung cười vui vẻ, bộ đội thật tốt, có khó khăn tìm chính ủy, chính ủy cho mình chỗ dựa!
Câu này vừa nói ra, Giản Dung nắm lấy mặt Ôn Uyển: "Xem như em lợi hại!"
Cô nhóc chết tiệt này, có thể nắm lấy gót chân Asin của anh, quả thật, đồng chí chính ủy đoàn tụi anh bình thường rất quan tâm, thiết tha thăm hỏi, làm công tác tư tưởng hòa bình, nhưng nếu như vợ chồng mâu thuẫn, chính ủy sẽ thiên vị chị dâu, hướng về chị dâu, khuyên bảo thiện ý, mắng bọn họ không phải này nọ.
Ngược lại khi đến bọn họ thì vừa đánh vừa mắng, còn nói bọn họ rằng ngay cả vợ cũng mang không được, còn làm lính gì? Chính ủy chính là một nhân vật hai mang điển hình theo tiêu chuẩn, quá uất ức, phải không?
Dương vẫn lẳng lặng lái xe, truyền đến từ sau lưng âm thanh nói chuyện trên trời dưới đất của Giản Dung và Ôn Uyển, cảm thấy Taylor hát bài hát đó quá đúng, tôi nên ở gầm xe, không nên ở trong xe, xem các người có bao nhiêu ngọt ngào.
Từng đợt từng đợt đâm vào trái tim anh, trước kia cho rằng đã phai nhạt, nhưng đột nhiên đến đây, lại phát hiện cảm thụ chân thật như vậy, dù một khắc anh cũng chưa từng quên, những cô gái kia dù ít dù nhiều cũng có vài phần tương tự Ôn Uyển, nhưng chỉ thua Ôn Uyển thiện lương cùng hồn nhiên.
Những người phụ nữ đó không phải vì danh lợi thì chính là vì chức vụ cùng tiền bạc, lợi dụng lẫn nhau, thiếu gia phong lưu, nếu như người mình yêu yêu mình, ai còn cần đi phong lưu, Dương dở khóc dở cười, nếu không phải được mắt kính che đi, sợ rằng anh đã mất khống chế.
Lúc Dương sắp mất hồn Giản Dung nói với Dương: "Hôm nay, cám ơn cậu." Cố ý đến thăm Ôn Uyển, lại còn mang những đồ ăn kia đến cho Ôn Uyển, quả thật nên cảm ơn cậu Dương.
Dương ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu: "Không cần, tôi đau lòng thay cho em gái mình, Thành bận rộn, không có thời gian đến đây, tôi tới thăm một chút là việc phải làm." Dương thông minh, trong nháy mắt có thể bình ổn tâm sự, nếu không những năm này, cũng không giấu diếm được ai.
Giản Dung gật gật đầu, chỉ nghe thấy Dương tiếp tục mở miệng hỏi: "Anh ở trường học thợ săn như thế nào? Mặt sao bị thương, lúc ấy sao không chữa trị một chút?" Đừng nói, mấy năm như vậy, có thể thi đậu vào trường học thợ săn cũng không nhiều lắm, trong đại viện cũng chỉ có Đường Dật cùng Giản Dung.
Người đàn ông không khỏi hứng thú với mấy thứ này, anh biết khổ cực chân chính, so với biểu diễn trên ti vi, kém xa một trời một vực.
Ôn Uyển cũng nắm tay Giản Dung, nhìn Giản Dung, rất tò mò, lâu như vậy, Giản Dung vẫn ngậm miệng không đề cập tới chuyện ở trường học thợ săn? Phá tướng, cuối cùng chỉ còn chút bóng mờ.
Ngoài miệng Giản Dung không nói, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, Ôn Uyển rất muốn hiểu rõ, rốt cuộc Giản Dung đã trải qua những gì ở nơi đó.
Danh Sách Chương: