Đoàn trưởng Triệu quay đầu, giương mắt nhìn Giản Dung, đột nhiên quát lên: "Thằng nhóc chết tiệt, cậu tệ nhỉ? Dám vu oan thủ trưởng hả?"
Hừ, anh nói thằng nhóc chết tiệt này, sao lại có ý tốt mang đồ tới hộ anh? Hóa ra là đánh chủ ý này?
Không đợi đoàn trưởng Triệu kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Hàn Hề nói kiểu không thể tin với đoàn trưởng Triệu: "Triệu Hưng, ông dám tệ như vậy hả? Dám lui tới với người phụ nữ khác sau lưng tôi!"
Hàn Hề rất nóng nảy, cô và Triệu Hưng đến doanh trại sống, toàn tâm toàn ý với anh ấy và con, không ngờ người đàn ông này lại còn có người phụ nữ khác.
"Không có, chuyện không phải như em nghĩ, em đừng nghe thằng nhóc chết toi Giản Dung này nói hươu nói vượn." Lúc này đoàn trưởng Triệu mới kịp phản ứng, tự mình mang một lọ dấm chua cho vợ, chuyện như vậy hoàn toàn là hiểu lầm.
Hàn Hề tức giận dậm chân: "Giải thích cái gì? Ông nói đi, nó có phải là tiểu yêu tinh không? Cô ta còn chưa hết hy vọng đúng không?"
Đoàn trưởng Triệu vừa nghe, vội vàng nói: "Nào có tiểu yêu tinh chứ? Đừng nói mò, đi về nhà, anh giải thích cho em!"
Không nói hai lời, đoàn trưởng Triệu khiêng vợ mình rời đi, từ xa còn truyền đến âm thanh giãy giụa của chị dâu.
Nhìn đoàn trưởng cùng chị dâu rời đi, Ôn Uyển giật mình nhìn Giản Dung, hồi lâu mới lấy lại tinh thần: "Giản Dung, có phải xảy ra chuyện lớn rồi không?"
Đoàn trưởng cũng thật là, biết tính chị dâu như vậy, anh còn dám dính vào cô gái nhỏ nào đó, lại còn viết thư? Chắc chị dâu với đoàn trưởng Triệu không quậy lật trời lên chứ?
"Không có chuyện gì, nhiều nhất là anh ấy chỉ quỳ trên bàn giặt, vấn đề là thời gian ngắn hay dài."
Giản Dung có vẻ bình tĩnh, ngược lại trở lại bên bàn tiện tay rót chén nước, trước kia, nếu nửa đêm đoàn trưởng đến văn phòng thì đã nói lên chị dâu đã giải quyết vào buổi tối.
Nếu sáng ngày hôm sau đoàn trưởng chạy đi tập thể dục đã nói lên chị dâu giải quyết vào sáng sớm, chỉ có điều lần này, dường như anh suy nghĩ vô căn cứ.
Ôn Uyển cũng đóng cửa, vội vàng đi theo ngồi bên cạnh Giản Dung, nghiêng đầu, Ôn Uyển làm như không biết Giản Dung, cứ lẳng lẳng đánh giá Giản Dung, người đàn ông này còn biết tố cáo, không được.
"Nhìn cái gì vậy?" Giản Dung tiện thể ôm Ôn Uyển sát vào trong ngực, cưng chiều nhìn Ôn Uyển.
Ôn Uyển mấp máy môi: "Anh tố cáo như vậy có sao không? Ảnh hưởng lớn đến tình cảm vợ chồng?" Cũng không phải người khác, vui đùa thì thôi, nhưng chuyện này, chị dâu muốn cãi vã với đoàn trưởng, đã quá rồi.
Giản Dung nén cười nhìn Ôn Uyển, rốt cuộc không nhịn được mà phá lên cười ha ha, cười đến mức Ôn Uyển tê dại một hồi, nhíu mày, cứ lẳng lặng nhìn Giản Dung như vậy: "Cười cái gì? Sao anh còn không biết xấu hổ mà cười như thế?"
Làm chuyện xấu, còn cười vui vẻ như vậy, một chút tự trách cũng không có? Rất đáng giận rồi.
"Em biết cô gái ấy là ai không? Biết không?" Giản Dung đưa tay nắm mặt Ôn Uyển, cười cười: "Đó là một nữ sinh nghèo khó của đoàn trưởng trước đồng ý giúp đỡ!"
Là con gái của lão đoàn trưởng trước, không có tiền đi học, đoàn trưởng vẫn gửi học phí cho cô bé, sau này khi cô bé trưởng thành, đang học đại học, thỉnh thoảng sẽ gửi thư về đơn vị, chuyện như vậy là đoàn trưởng gạt chị dâu.
Cái miệng kia của chị dâu, chuyện không có thích nói có, hơn nữa, không thích đoàn trưởng cứ giúp đỡ nọ kia, mà thật ra, người thân thích không có chuyện gì cũng sẽ đến cầu xin đoàn trưởng giúp đỡ, nhưng dù sao đoàn trưởng cũng chỉ là người tham gia quân ngũ, đâu có nhiều quyền lợi như vậy?
Làm tốt, người ta cảm thấy mình hẳn là có tiền đồ rồi, chính là người của vùng quê đó nuôi dưỡng nên, mình phải báo đáp lại bà con, làm không xong, nói mình không có bản lĩnh, nói mình vong ân phụ nghĩa, mất gốc!
Tóm lại, gì cũng nói được, chị dâu nghe thấy làm giúp còn bị nói, thật sự không thoải mái, nên không cho đoàn trưởng đi để ý những chuyện này, một khi đoàn trưởng quan tâm, chính là sẽ cãi vã một trận.
Cho nên đoàn trưởng sợ chị dâu nói gì đó với cô bé, không tốt cho cô nhóc, nên vẫn giấu, lần này, cô bé tốt nghiệp, gửi hình chụp tốt nghiệp tới, nếu thực sự là cô gái không thể cho ai biết, đoàn trưởng sẽ không để cho anh nhìn.
Ôn Uyển sáng tỏ gật gật đầu, chuyện nhà như vậy cô còn chưa tiếp xúc nhiều, nhưng một nhà còn thuyết tam đạo tứ *, huống chi là cả một thôn xóm?
(*) thuyết tam đạo tứ: nói chuyện linh tinh, góp ý bậy bạ, ý chỉ trích nói này nói nọ.
"Vậy đoàn trưởng nhiều oan uổng lắm? Giản Dung, anh nhanh đi giải thích một chút!" Ôn Uyển vội vàng nói với Giản Dung, đoàn trưởng này làm việc tốt, ngược lại rơi vào tình cảnh không tốt, không thể nào nói nổi?
Giản Dung thuận tay ôm Ôn Uyển vào trong lòng, nói rất giống con nít: "Không đi, dù sao sáng mai cũng muốn phạt anh mang vật nặng chạy bốn mươi lăm km, quỳ bàn giặt là xứng đáng!"
Lại còn nói anh là cái gì, một đoàn trưởng như vậy, chơi xấu lính của mình như thế, quá bực bội.
Ôn Uyển nhìn dáng vẻ trẻ con của Giản Dung, không khỏi bật cười, vẫn cho rằng người đàn ông cứng nhắc như vậy, vĩnh viễn sẽ không có vẻ mặt ngây thơ, không ngờ anh lại có thể đáng yêu như thế.
"Còn đau không?" Giản Dung hơi đau lòng nhìn Ôn Uyển, tối hôm qua mình quá xúc động rồi, trong lòng vẫn hơi tự trách.
Ôn Uyển cắn môi, mở to mắt, gật gật đầu, trên mặt không khỏi đỏ hồng lên, ôm cổ Giản Dung, bên tai truyền tới âm thanh êm ái của Giản Dung: "Vợ, về sau anh sẽ cẩn thận."
Anh không phải cọc gỗ, cũng biết đau lòng cho người khác.
Khóe miệng Ôn Uyển không che giấu được nụ cười, ôm Giản Dung thật chặt, bên này thật ngọt ngào, ngược lại bên đoàn trưởng thật sự bi thảm, dĩ nhiên, đây là sau khi nghe nhân viên cảnh vệ của đoàn trưởng tán gẫu vớ vẩn với mấy người khác.
Đoàn trưởng khiêng vợ về nhà, giải thích với Hàn Hề về chuyện giúp đỡ cho đứa nhỏ, nào ngờ, Hàn Hề vừa nghe lại càng tức giận hơn.
Có ba lý do, một là đoàn trưởng không tin tưởng cô, hai là cất giữ tiền riêng, ba là chuyện đã bại lộ còn liều chết không nhận, thái độ thật xấu xa.
Hàn Hề náo loạn một hồi, buổi tối đoàn trưởng không được ăn cơm, cùng Hàn Hề ngồi xem TV, Hàn Hề liếc mắt nhìn đoàn trưởng: "Biết sai chưa?"
"Biết sai rồi, về sau có chuyện gì, sẽ báo cáo vợ trước tiên!" Đoàn trưởng Triệu vỗ ngực, thề cam đoan son sắt, sáng mai sẽ để cho Giản Dung ôm vật nặng chạy bốn mươi lăm km, một ngày không được ăn cơm! Làm hại ông đây cả đêm không có cơm ăn.
Lúc này Hàn Hề mới buông lời: "Đứng đó đi!"
Đoàn trưởng vừa nghe, nhất thời tính khí nóng nảy bốc lên, kêu với vợ: "Không có việc gì, anh quỳ một lát!" Anh biết tính tình Hàn Hề, đứng đó chính là số mệnh buổi tối ngủ trên ghế sa lon, nhưng nếu thuận theo cô vợ nhỏ, buổi tối có thể ngủ trên giường.
"Coi như anh thức thời, về sau không được nữa, em cũng sẽ sửa đổi tính tình của mình, em biết trước đây em không tốt, nhưng cho em thời gian, em sẽ sửa." Hàn Hề tiến lên kéo đoàn trưởng Triệu đứng dậy, khéo léo nói một tiếng.
Đoàn trưởng Triệu cười hì hì, tỏ vẻ không sao cả: "Chỉ cần em không nói chuyện thị phi của người khác, đối với anh như thế nào, anh cũng chiều theo ý em." Nuông chiều đã nhiều năm như vậy, anh cũng không ngại nuông chiều cả đời, chỉ cần không đắc tội với người khác là được.
Hàn Hề tiến lên ôm lấy đoàn trưởng Triệu, níu lấy áo lão Triệu: "Triệu Hưng, may mắn nhất đời em chính là gả cho anh."
Danh Sách Chương: