Bàn giao xong toàn bộ, Giản Dung liền dẫn Ôn Uyển về nhà, Ôn Uyển kéo tay Giản Dung, mấy ngày nay, Giản Dung không tiếp tục đối chọi như thường ngày, cô biết tính tình Giản Dung, những điều này đã thay đổi, mặt trời mọc, mặt trời lặn, chính là vợ chồng bình thản.
Hôm nay là ngày chủ nhật, tới phiên Giản Dung nghỉ ngơi, cũng là ngày nghỉ của các chiến sỹ, Ôn Uyển có vẻ rất hưng phấn, từ khi đến doanh trại đây là ngày nghỉ đầu tiên, quan trọng hơn là, Dương gọi điện thoại, nói sáng hôm nay sẽ tới doanh trại.
Ôn Uyển lục lọi quần áo trong ngăn tủ, không cần đi làm có nghĩa là có thể mặc quần áo xinh đẹp rồi, có thể không vui vẻ sao?
Trên miệng Giản Dung ngậm dưa chuột, cứ ngậm như vậy mà không cắn, tựa vào trên khung cửa, nhìn Ôn Uyển: "Em nói xem, không phải chỉ là người nhà tới thăm, em vẫn còn muốn ăn diện một chút, giống như đi coi mắt vậy, không thích hợp lắm?"
Cô gái này rất dễ trêu chọc, mặc quân trang nhìn rất đẹp, rất tươi sáng, lại ngay ngắn chỉnh tề, cũng không có bộ quần áo nào đẹp mắt bằng quân trang.
Ôn Uyển quay đầu, nhìn Giản Dung một cái, lấy chiếc váy trong ngăn kéo ra, không quá vui mừng: "Cô gái kia không xinh đẹp hả? Hơn nữa, anh Dương nhìn em trở nên quê mùa như thế, nhất định sẽ trở thành chuyện cười."
Cô không muốn để cho anh Dương thấy mình quá không tốt, lúc này mà nói, người trong nhà cũng đã biết, còn tưởng Giản Dung đối xử không tốt với cô, quá khó khăn để có thể sống chung một chỗ với Giản Dung, nếu ba mẹ cho rằng Giản Dung đối xử không tốt với cô, chắc chắn sẽ nổi giận.
"Em rất quan tâm đ ến cái nhìn của anh ta đối với em sao?" Giản Dung nhìn Ôn Uyển, bỗng nhiên có một cảm giác không đúng, sao anh lại không quan tâm đ ến việc có cảm thấy cô xinh đẹp hay không chứ? Anh cảm thấy Ôn Uyển mặc quân trang rất đẹp.
Ôn Uyển đẩy Giản Dung một cái, thúc giục: "Bởi vì vốn anh không biết thưởng thức, đi ra ngoài! Em muốn thay quần áo." Ở trong mắt Giản Dung, cô mặc xinh đẹp hơn, hay quê mùa, đều giống nhau, không khác gì cả.
Giản Dung xoay người ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại, anh không biết thưởng thức sao? Thẩm mỹ đàn ông quân đội là độc đáo nhất, rất có tính khoa học, không giống như mấy người trẻ tuổi phong lưu bên ngoài, cảm thấy những đại minh tinh đó rất đẹp, tẩy trang thành cái dạng gì, tẩy trang thử xem?
Thả vào trong một đám người, liền tìm không ra, kia là ai? Giống người qua đường vậy!
Ngồi trên ghế sa lon, Giản Dung tiếp tục cắn dưa chuột, dưa chuột hôm nay sao không hợp khẩu vị? Nhà ăn mua ở đâu? Một chút cũng không dễ ăn, không được, ngày mai nhất định anh phải đưa ra ý kiến...
Ôn Uyển thay quần áo, trang điểm trang nhã, mặc một bộ váy công chúa màu xanh trắng nhạt, thanh nhã không nói nên lời, vốn là da thịt trắng nõn cao gầy, từ bên ngoài đi ra, trong nháy mắt có cảm giác lòa mắt.
Giản Dung ngậm dưa chuột, giương mắt nhìn sang, lập tức không dời mắt được, Ôn Uyển nhìn dáng vẻ đó của Giản Dung, cúi đầu nhìn lại mình, kinh ngạc: "Sao vậy? Bộ đồ này không thích hợp sao?"
Cô vẫn thích màu xanh dương, từ ít đến nhiều, quần áo nhất định phải dính dáng tới màu xanh dương, coi như không liên quan, trang sức đi kèm cũng phải dính dáng tới màu xanh dương, cô nhớ khi còn bé, lúc mặc váy lam, Giản Dung cười nói một câu, tiểu công chúa, mặc màu xanh dương rất đẹp.
Một câu nói vô tâm lại khiến cho Ôn Uyển nhớ suốt nhiều năm, cũng hình thành một thói quen như vậy, chưa bao giờ sửa đổi.
"Rất đẹp mắt!" Giản Dung nhìn Ôn Uyển, vô cùng miễn cưỡng nói ra lời nói thật, trong chốc lát, đột nhiên cất cao giọng: "Chỉ có điều, ở trong doanh trại ăn mặc như vậy, không được tốt lắm? Em xem cái váy này, ở phía trên đầu gối, đây là váy sao?"
Giản Dung càng nói càng hăng hái, đứng dậy đi tới trước mặt Ôn Uyển, nhìn cánh tay Ôn Uyển, khoa chân múa tay một chút: "Không cảm thấy cái váy này rất kỳ quái sao?"
Vẻ mặt Ôn Uyển mê man nhìn Giản Dung, nhìn lại bản thân, cái váy này bán được mới thật kỳ quái, liền nghe thấy giọng nói không thể tin nổi của Giản Dung: "Nó không có tay áo sao? Nó lại có thể không có tay áo, bây giờ mấy người làm ra quần áo đều là kẻ bịp bợm, tiết kiệm vải vóc như vậy!"
Quá kỳ quái, ngắn nữa, người ta gọi nó là váy ngắn, nhưng nó lại không có tay áo, cứ thế này đi ra ngoài, gây nhiều chú ý đó?
Vẻ mặt thất bại của Ôn Uyển nhìn Giản Dung, đè ép buồn bực trong đáy lòng, người đàn ông tham gia quân ngũ này ngu chưa? Thẩm mỹ gì chứ? Liếc Giản Dung một cái, Ôn Uyển không vui mừng lắm: "Em đi đây, không nói nhảm với anh, đã nói anh không biết thưởng thứ mà lại?"
Nói xong, Ôn Uyển cầm đồ đi ra cửa, ra cổng doanh trại đón Dương, đoán chừng Dương cũng sắp đến rồi.
Giản Dung vừa thấy Ôn Uyển rời đi, ném dưa chuột trong tay, lập tức đứng dậy đi theo, thuận tay đóng cửa lại, Ôn Uyển liếc Giản Dung, không vui nói: "Hôm nay anh rất rảnh rỗi hả?"
Cô cũng không nghĩ để cho Giản Dung đi theo, Dương làm ăn buôn bán, quá thông minh, đầu mối bên trong đều có thể nhìn ra.
"Ừhm, hôm nay là chủ nhật, không có việc gì, cho dù chúng ta là người sắt, vậy cũng phải nghỉ ngơi một chút, đúng không?" Giản Dung thuận miệng đáp.
Đi ở bên cạnh Ôn Uyển, nếu có ánh mắt đám lính nhìn qua, liền bị Giản Dung mặt đen trợn trừng mắt nhìn trở về, vẻ mặt hậm hực hờn dỗi mà rời đi.
Nói xem phó đoàn Giản quá quan tâm đ ến vợ mình rồi, đi đây đi đó đều đi theo, quá để ý rồi.
Ôn Uyển bỗng nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn Giản Dung, rất nghiêm túc mở miệng: "Anh đi làm việc đi, tự em đi đón anh Dương là được." Cô có kiêu ngạo của cô, cô có thể ở trước mặt Giản Dung vẫn không sao cả, nhưng mà cô không muốn người khác thấy.
"Không được, đây là người từ thủ đô tới, anh không đi làm chủ nhà, là người tham gia quân ngũ, có vẻ rất không lễ phép, sẽ khiến cho người ta giễu cợt." Gương mặt Giản Dung nghiêm chỉnh, đưa tay kéo Ôn Uyển, đi ra cổng chính.
Ôn Uyển mặc cho Giản Dung lôi kéo, không nói gì thêm, anh nói cô không hiểu tâm tư của anh, nhưng Giản Dung vĩnh viễn không hiểu tâm tư của cô, yêu một người, khó như vậy sao?
Lúc hai người ra tới cổng, nhân viên bảo vệ đứng gác cổng làm một quân lễ cao giọng hô: "Xin chào phó đoàn Giản! Xin chào chị dâu!"
Giản Dung gật gật đầu, kéo Ôn Uyển ra khỏi cổng doanh trại, cách không bao xa, chỉ thấy một chiếc xe danh tiếng màu trắng vững vàng đậu ở đó, một người đàn ông mặc quần áo thoải mái, mang theo kính mát lớn, đừng trước chiếc xe danh tiếng, cực kỳ gây chú ý chính là như vậy.
Dương có tiếng là công tử phong lưu, không phải anh có tiền là có thể tùy tiện chơi gái, bộ dạng Dương đẹp mắt, có khí chất quý tộc, người phụ nữ đi theo Dương đều yêu người đàn ông này.
Nhưng vậy mà, sẽ không có một ai có thể ở bên cạnh Dương quá lâu, chứ đừng nói chi là tiến vào trong lòng.
Ôn Uyển vừa thấy Dương, vui mừng không thôi, buông tay Giản Dung ra, chạy nhanh qua, chỉ nghe thấy tiếng hô kinh hoàng của Dương: "Chạy cái gì? Đi giày cao gót!"
Nói xong mấy bước đi tới, Ôn Uyển giữ chặt Dương, kéo cánh tay Dương, cười rạng rỡ.
"Anh Dương, em rất nhớ anh!" Ôn Uyển nũng nịu mở miệng nói với Dương, nhìn thấy Dương có cảm giác như nhìn thấy anh họ, rất thân thiết.
Dương thuận tay gỡ mắt kính xuống, đưa tay gõ nhẹ lên trán Ôn Uyển, gương mặt ghét bỏ: "Lớn như vậy rồi? Còn giống như con nít vậy!"
Danh Sách Chương: