Không giống như những khu vực cũ đang ngày một vắng vẻ, ở đây mọi người vẫn nhộn nhịp chưa từng giảm bớt, khung cảnh náo nhiệt của tuổi thơ vẫn còn.
Lâm Vãn nhớ cách Viện nghiên cứu không xa có một quán ăn hải sản nổi tiếng. Cô kêu Chu Diễn Xuyên tìm một chỗ đỗ xe gần đây, quen đường thuộc nẻo mà dẫn anh đi.
Hai bên đường đều có những mái hiên kiểu Nam Dương, mái hiên được kéo ra bằng với vỉa hè dùng che nắng che mưa (Nam Dương: tên gọi vùng đất Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, Quảng Đông vào cuối đời Thanh ở Trung Quốc). Lâm Vãn sợ nắng nên dẫn Chu Diễn Xuyên luồn lách đi trên vỉa hè dưới các mái hiên. Có đôi khi gặp học sinh tiểu học mới tan trường, cô phải xích lại gần anh nhường đường cho bọn trẻ ríu rít nối đuôi nhau đi ngang qua.
“Í, bây giờ vẫn còn loại nước ngọt này nè.” Một lần né người đi đường, Lâm Vãn thấy ký ức tuổi thơ trong một tiệm bán đồ bên đường, lập tức mua hai chai, chia cho Chu Diễn Xuyên một chai. Cái chai thủy tinh cổ điển được đóng gói nhãn hiệu hai màu đỏ trắng, Chu Diễn Xuyên cầm trên tay một lúc lâu, cuối cùng cũng đào được trong trí ức một chút ấn tượng về nó. Hình như là lúc anh còn nhỏ, lần đầu tiên tới Nam Giang chơi, anh họ đã mua cho anh một chai giải khát.
Lâm Vãn tưởng anh còn bị ám ảnh ly trà lạnh lúc trước, thò đầu qua nhìn nói nghiêm túc: “Vị đào mật đó, không đắng đâu. Tụi tôi khi còn nhỏ hè thích uống cái này lắm.”
“Từ nhỏ cô đã ở Nam Giang?”Chu Diễn Xuyên không có thói quen vừa đi vừa ăn uống, anh cầm chai trong tay tiếp tục đi, “Thật ra cô không giống người gốc Nam Giang.”
Da dẻ cô trắng trẻo mịn màng, dáng gầy, so với các cô gái khác thì cô cao hơn, chóp mũi nhỏ hơi cong, môi đầy đặn nhưng không dày, ngoại trừ đôi mắt to tròn, hốc mắt sâu, rất dễ khiến người khác lầm tưởng cô không phải người ở đây.
“Mẹ tôi là người gốc phía bắc.” Lâm Vãn trả lời theo bản năng.
Chu Diễn Xuyên: “Phía bắc là ở đâu?”
Cô cũng không giống những cô gái miền bắc, đường nét gương mặt cô thanh tú, duyên dáng.
“Thượng Hải.” Lâm Vãn hắng giọng, giả giọng nói bằng tiếng Thượng Hải mềm mại, “Cha mạ ơi, bây chừ anh thậy tôi giống không?” (kiểu âm giọng địa phương, mình chuyển sang giọng Huế cho dễ hình dung)
“…”
Chu Diễn Xuyên tin cô thực sự lớn lên ở đây, ngoại trừ mấy tỉnh ở phía Nam Trung Quốc, những khu vực khác trong mắt họ đều được xem là phía Bắc.
Từ Viện nghiên cứu đi tới quán hải sản chỉ tầm 10 phút. Ánh mắt Lâm Vãn đảo quanh mấy cửa tiệm trên đường, thấy cái gì là lạ hay hay đều chỉ anh xem, sau vài lần Chu Diễn Xuyên đã nghi ngờ tự hỏi có phải mắt cô có radar không, liếc qua một cái là phát hiện những góc nhỏ mà người ta không chú ý tới ngay.
Nhưng kiểu đi dạo này không làm người ta thấy phiền. Ngược lại chỉ một đoạn phố bình thường mà ngay hôm sau có thể quên, lại chậm rãi rơi xuống đất, bám rễ vào trong ký ức. Giống như thật lâu về sau nhớ lại, cũng có thể nhớ rõ âm thanh, mùi vị của nó.
Đi rồi dừng, dừng rồi lại đi, cuối cùng hai người đã đến được quán ăn vào ngay giờ cao điểm chiều.
Xem như may mắn, trong tiệm còn đúng cái bàn cuối cùng. Nhân viên phục vụ hỏi họ uống trà gì, rồi kêu họ ra ngoài chọn hải sản.
“Cô đi đi.” Chu Diễn Xuyên theo thói quen người Nam Giang, lấy nước ấm tráng chén đũa, “Muốn ăn gì thì tự mình chọn.”
“Phung phí vậy à? Coi chừng tôi ăn tới mức anh phá sản đó.” Lâm Vãn cười khanh khách, bỏ lại câu “đe dọa” rồi đi theo người nhân viên phục vụ chọn hải sản.
Sau tháng 5, tất cả vùng biển bước vào giai đoạn cấm đánh bắt. Quán ăn bán các loại hải sản nuôi hoặc được nhập khẩu, tuy Lâm Vãn nói ăn cho Chu Diễn Xuyên phá sản nhưng khi tới trước các bể nước, cô tránh chọn những loại nhập khẩu đắt tiền, chỉ chọn vài loại thông dụng.Nhà bếp chế biến cần thêm một lúc.
Lâm Vãn quay lại chỗ ngồi, uống hơn nửa ly trà mới nói chuyện chính: “Sao anh lại có hợp tác với Tằng Giai Văn?”
Chu Diễn Xuyên nhìn cô: “Quỹ muốn sử dụng máy bay không người lái tuần tra khu bảo hộ tự nhiên, hoàn thiện số liệu trên internet, ông Tằng tìm tôi, hy vọng Tinh Sang có thể cung cấp máy bay không người lái và duy trì kỹ thuật.”
Đây là một phương thức hợp tác tương đối mới mẻ, độc đáo. Trước đây khi kiểm tra đo lường tình huống khu bảo hộ thì hoặc sử dụng con người, hoặc dựa vào thiết bị giám sát hồng ngoại. Sử dụng người thì vừa tốn thời gian vừa có thể có nguy hiểm, còn sử dụng thiết bị giám sát thì lại bị ảnh hưởng nhiều yếu tố khác nhau dẫn tới trục trặc, sai lệch.
Lâm Vãn lộ vẻ tò mò: “Bây giờ đã tiến hành đến giai đoạn nào rồi?”
“Vừa bắt đầu bàn bạc,” Chu Diễn Xuyên để tay bên bàn, “Đến khi cô nhận công việc mới, không chừng sẽ tiếp nhận công việc này.”
Sau khi quyết định từ chức, Lâm Vãn đã báo qua điện thoại với Tằng Giai Văn. Bên tổ chức Quỹ yêu cầu rất rõ ràng, hy vọng trong tương lai cô không chỉ phổ biến kiến thức khoa học về chim, ngụ ý đó là cơ hội và thách thức, nếu làm không tốt, cô có thể dẹp đường hồi phủ, về nhà nằm chơi xơi nước. Lâm Vãn rời khỏi Viện nghiên cứu thì đã không muốn tiếp tục cuộc sống ổn định đơn điệu như xưa. Cô chắp tay vào nhau, làm động tác xin xỏ: “Nếu vậy thì anh giúp tôi nhiều hơn nhé.”
Chu Diễn Xuyên cười, cảm thấy hiếm khi thấy được vẻ ngoan ngoãn này của cô.
Nhưng Lâm Vãn vẫn tò mò việc Tổ chức Quỹ tìm Tinh Sang hợp tác. Tuy cô biết thực lực của Tinh Sang mạnh nhưng mà so với khả năng thì Quỹ vẫn mạnh hơn gấp nhiều lần. Nếu theo lý thì hợp tác thường sẽ tìm những đơn vị mạnh, có tiếng tăm, không phải nên tìm Đức Sâm là công ty nổi tiếng hơn sao?
Đối diện với thắc mắc của cô, Chu Diễn Xuyên trả lời: “Có một người chú biết tôi từ nhỏ, ông ấy là bạn của Tằng Giai Văn.”
Lâm Vãn giật giật khóe môi, cô có thể được Tằng Giai Văn tán thưởng hoàn toàn là may mắn.
Tằng Giai Văn là cựu học sinh nổi tiếng của trường trung học số 1. Hôm tọa đàm có liên quan đến ngành nghề của ông, lãnh đạo trường mới mời ông tới tham dự. Hơn nữa nếu ngày đó Hà Vũ Đồng không giở trò khiến cô phải mở weibo ra ứng phó, trời xui đất khiến Tằng Giai Văn chú ý tới nickname trên mạng của cô, hai chuyện kết hợp mới có kết quả như bây giờ.
Nếu không thì chỉ với thân phận chuyên gia của Tằng Giai Văn, Lâm Vãn còn phải cố gắng rất nhiều năm mới có cơ may lọt vào mắt lão đại như ông.
Tằng Giai Văn không chỉ là chuyên gia sinh thái về chim mà còn là người “giàu từ trong trứng”, phú N đại. Khi còn trẻ học hành không lo chuyện tài chính, lớn hơn thì chuẩn bị cho việc thành lập Quỹ hội, hết sức thuận lợi mà thu hút được rất nhiều tài nguyên.
Nghĩ tới đây, Lâm Vãn phát hiện cô vẫn đánh giá thấp xuất thân của Chu Diễn Xuyên. Chỉ dựa người bên cạnh anh mà có thể tiếp xúc trực tiếp với nhân vật lớn như Tằng Giai Văn. Suy nghĩ kỹ càng, Lâm Vãn nhìn Chu Diễn Xuyên có vẻ phức tạp: “Hình như anh vẫn luôn thay đổi nhận định của tôi về anh thì phải?”
Chu Diễn Xuyên bưng tách trà, nhướng mày hỏi: “Sao? Bây giờ thì cô cho là tôi là dạng người như thế nào?”
Lâm Vãn nhìn anh đầy ẩn ý: “Một người gây dựng sự nghiệp thất bại thì phải trở về làm thiếu gia thừa kế gia sản.”
“…”
Quán ăn này kinh doanh rất tốt, tiếng nói cười râm ran xung quanh hai người. Nhân viên phục vụ bưng những món ăn đã được chế biến len lỏi qua những khe hở giữa các bàn, mùi thơm để lại dọc đường đi làm những thực khách đang chờ món ăn chảy nước miếng.
Chu Diễn Xuyên trong bầu không khí vui vẻ như thế lại im lặng, trầm ngâm một lúc lâu. Anh nghiêng mặt đị, ánh mắt ảm đạm không biết đang rơi vào đâu.
Trong một thoáng, Lâm Vãn nghĩ là thứ anh muốn thấy không phải là cảnh tượng trong quán hải sản này. Nhưng cô lại không thể hiểu, câu nói đùa bình thường kia lại khiến anh nghĩ tới điều gì.
Mãi tới khi nhân viên mang đồ ăn lên bàn, Chu Diễn Xuyên mới thu hồi tầm mắt, đặt tay lên lưng ghế, hơi ngả người ra sau. Vẻ thiếu gia tự phụ lại trở về.
“Vậy à?” Anh cong cong môi, cười trêu cô, “Vậy có phải cô nên ân cần thể hiện không, nói không chừng trong tương lai tôi có thể vung tiền như rác đưa cô tận mây xanh.”
Lâm Vãn cầm cái càng cua, cắn “rắc” một cái mới hung dữ ngẩng lên: “Lại bắt đầu phải không? Không chừng tôi tiễn anh lên trời ngay bây giờ đó.”
Chu Diễn Xuyên cười không nói, thu tay lại, lấy đũa gắp cá.
“Hơn nữa tôi cần gì lo lắng lấy lòng anh.” Lâm Vãn nói năng hùng hồn, lý lẽ đầy mình, “Tôi cũng đâu có tệ, tuy không phải giàu nứt đố đổ vách gì nhưng cũng được coi là không lo cơm áo gạo tiền, có tin là một ngày nào đó tôi về nhà nằm nhà lĩnh tiền lãi xài thôi cũng đủ sống hạnh phúc vui vẻ tới già không.”
Chu Diễn Xuyên gật đầu: “Tin”
Anh có thể nhìn ra, Lâm Vãn không hề cường điệu lời của mình. Cô tuy không phải là người chọn thứ đắt tiền cho ăn mặc nhưng nhìn xe cô lái có thể thấy nó không hề ít tiền.Rõ hơn là loại khí chất tự tin, trong sáng trên người cô, không phải là thứ mà một gia đình khó khăn có thể tạo thành.
Nói chuyện này, Lâm Vãn lại nhớ lại chuyện lúc tan tầm. Thật ra cô không phải là người cứng rắn, nếu Hà Vũ Đồng không năm lần bảy lượt khiêu khích gây chuyện khiến cô khó chịu, đối mặt với tình trạng giảm biên chế liên quan đến kế sinh nhai, nếu ôn tồn thương lượng với cô, có thể cô sẽ chủ động từ chức. Dù sao trước đó cô cũng đã có ý định rời khỏi Viện nghiên cứu, có thể giúp người thì sao lại không làm. Đương nhiên hiện giờ cô chắc chắn không quan tâm chuyện sống chết của Hà Vũ Đồng.
“Nói mới nhớ, tôi đã nói qua với anh vụ đồng nghiệp mới ở Viện rất phiền đó” Cô đặt mai cua ngay ngắn vào dĩa, “Hôm nay lúc tan tầm tôi nghe cô ấy nói chuyện điện thoại, xem ra là không giữ được vị trí công việc.”
Chu Diễn Xuyên dừng tay, nghe cô nói tiếp: “Tôi không ngờ chủ nhiệm Ngụy lại có năng lực vậy, đem chuyện chọc thẳng tới cậu cô ta.”
Chu Diễn Xuyên: “Nếu tôi đoán không nhầm thì là do Tằng Giai Văn nói gì đó với lãnh đạo các cô đấy.”
Anh kể lại câu chuyện hôm bữa tiệc lần trước, cả việc Tằng Giai Văn nhìn ra Lâm Vãn đã ứng phó tình huống thế nào cũng kể luôn ra.
Lâm Vãn nghe xong sững sờ một lúc lâu. Đầu tiên cảm thán lão đại không hổ danh lão đại, liếc mắt qua là nhận ngay ra chân tướng sự việc. Lại kinh ngạc vì Tằng Giai Văn lại có lòng nhúng tay vào can thiệp những rắc rối nhỏ này. Cô không mù quáng cho là Tằng Giai Văn thay cô trút giận. Đối với Tằng Giai Văn mà nói, cô chẳng qua chỉ là một lớp người đi sau có thể làm công, không giỏi giang đến mức khiến ông phải quan tâm hơn những việc bên ngoài công việc. Nghĩ tới nghĩ lui, cái này hoàn toàn là ông bán cho Chu Diễn Xuyên một ân tình.
Sau khi suy nghĩ rõ, Lâm Vãn cảm thấy bữa cơm này không thể để Chu Diễn Xuyên mời. Cô lấy cớ đi toilet, ra quầy tính tiền.Khi quay về, mắt cô sáng lên, mặt hiện lên vẻ chờ xem kịch hay.
Lâm Vãn biết Chu Diễn Xuyên đẹp trai, nhưng không ngờ cô mới rời đi có mấy phút mà đã có người nhân cơ hội trám chỗ. Một cô gái xinh xắn đứng trước bàn, đang cầm điện thoại xin wechat của anh. Cô gái nhìn là thấy thuộc tuýp quen tay hay việc, thoải mái nói ý định của mình: “Tôi nghe anh với cô gái kia nói chuyện, chắc cô ấy không phải là bạn gái anh. Vậy anh có thể cân nhắc tôi nha, trước tiên làm bạn, chúng ta từ từ phát triển xem sao.”
Lâm Vãn khen thầm, đúng là nhìn ra trông rộng, dũng cảm nữa. Biết Chu Diễn Xuyên là người lạnh lùng, vẻ “người sống chớ gần” mà còn có thể cười tự nhiên đi tới trước mặt anh bày tỏ, hoàn toàn không sợ bị anh từ chối.
Cô gái này là người làm được chuyện lớn.
Nhưng mà nghĩ lại, năm ngoái ở Ngọc Đường Xuân, lúc nhìn thấy Chu Diễn Xuyên, cô cũng có ý định tương tự. Nghĩ vậy, Lâm Vãn dứt khoát không vội vàng về chỗ, khoanh tay đứng gần đó xem Chu Diễn Xuyên sẽ xử lý thế nào. Dù sao cô cũng không phải bạn gái Chu Diễn Xuyên, cần gì lúc mấu chốt vậy nhảy vô cho thêm phần náo nhiệt. Lỡ quấy rầy người ta phát huy thì sao.
Ai ngờ Chu Diễn Xuyên nhướng mi, lướt qua bả vai cô gái, liếc mắt nhìn Lâm Vãn như cười như không.
Anh buông đũa, giơ tay chỉ Lâm Vãn, nói với cô gái kia: “Cô hỏi xem cô ấy có đồng ý không.”
“…”Anh có bị gì không? Liên quan cái quỷ gì tới tôi chứ!
Lâm Vãn gào thét trong lòng.
Cô gái kia quay đầu, nhận ra Lâm Vãn là người ngồi cùng Chu Diễn Xuyên, vẻ mặt có vài phần hoài nghi. Lâm Vãn cắn răng đi tới, tức giận nói: “Muốn add thì cứ adđ đi, tự nhiên lấy tôi là cớ là ý gì chứ, tôi thấy cô ấy cực xinh, có add cũng đâu có thiệt.”
Cô gái cầm di động giọng thành thật: “Cô cũng rất đẹp, thật đó.”
“Cảm ơn.” Lâm Vãn cười, “Hay là cô add wechat của tôi đi, tôi có thể gửi của anh ấy cho cô, cô còn có thể có luôn hai người bạn, có lời nha.”
Chu Diễn Xuyên nhíu mày, đây là logic kỳ lạ gì vậy.
Không ngờ cô gái kia cũng không phải người thường, thế mà lại đồng ý. Hai người lần đầu gặp mặt mà vui vẻ thoải mái kết bạn với nhau.
“Tôi không quấy rầy hai người nữa.” Cô gái cảm thấy hài lòng vẫy tay tạm biệt.
Lâm Vãn ngồi xuống, chống cằm nghiêng đầu: “Suy xét sao rồi, muốn thêm wechat thì cứ nói với tôi nha.”
Chu Diễn Xuyên không hiểu nổi hành động này. Trong lòng anh hơi khó chịu nhưng lại không nói được cụ thể là khó chịu vì cái gì.
Thấy anh có vẻ lạnh nhạt, đầu Lâm Vãn “ong” lên một tiếng. Cô ngồi thẳng dậy, nói nhỉ: “Không phải chứ, anh thật sự muốn add?”
Cô cho là Chu Diễn Xuyên kéo cô xuống nước là vì anh không muốn trực tiếp từ chối làm tổn thương tự trọng cô gái kia. Cô còn cái khó ló cái khôn mà nghĩ biện pháp để cho người ta bậc thang mà xuống, để tình hình không ngượng ngùng
.“Nếu muốn add,” Lâm Vãn mở di động lên đưa tới trước mặt anh, “Đây, số điện thoại nè, bây giờ add làm bạn tốt vẫn kịp.”
Chu Diễn Xuyên thật sự cúi xuống, thong thả nhìn.
Lâm Vãn mím môi, nghĩ thầm, xem lâu dữ vậy? Không lẽ bị ảnh đại diện của người ta thu hút rồi?
Yên lặng một lát, Chu Diễn Xuyên nói chậm rãi: “Cô gái tóc ngắn ở cửa hàng hải sản tháng 5’, cô thêm bạn tốt còn ghi chú tư liệu à?”
“Đúng vậy.”Lâm Vãn không phủ nhận. Vì công việc nên cô thường xuyên add wechat một số người lạ, có khi một thời gian lâu cũng không biết họ tên người ta là gì. Sau này cô chỉ đơn giản là ghi lại thời gian địa điểm giới tính của người ta thành ghi nhớ, tới lúc thành người quen rồi thì đổi lại thành tên chính thức. Cách này rất tốt, từ khi nghĩ ra thì sử dụng luôn tới giờ.
“Nhìn không ra nhỉ.”Chu Diễn Xuyên hơi nghiêng người về trước, cong môi, giọng có vài phần trêu chọc, “Hóa ra cô Lâm là Hải vương*.”
Lâm Vãn: “…”
Xin hỏi chọc tức chết tôi đối với anh có gì tốt hả?
Ghi chú của Mỏng: Hải vương: Kiểu như là người ta bắt cá hai tay, bắt cá bằng lưới các thứ, đằng này Chu Diễn Xuyên trêu Lâm Vãn là Vua biển là có nhiêu cá cô gom hết ấy. Vì nó còn liên quan tới một biệt danh khác nữa nên mình giữ nguyên chữ Hải vương nhé. Ban đầu đã để là Vua thả thính, Vua biển… rồi mà thấy nó lại không liên kết với cái biệt danh sau này nên phải giữ lại.