Lịch sử quãng đường phát triển của Đức Sâm có không ít chuyện đen tối, nếu đào sâu hơn thì không chỉ cổ phiếu bị giảm giá mà hình ảnh công ty trong những năm qua cũng bị soi. Hai bên nhanh chóng thương lượng các điều khoản, số tiền bồi thường không công khai ra bên ngoài.
Vụ lùm xùm lúc trước sóng gió bao nhiêu thì nay kết thúc lặng lẽ bấy nhiêu.
Bên ngoài có nhiều ý kiến khác nhau về chuyện này nhưng ngay sau đó một số người tinh ý phát hiện ra tên Chu Diễn Xuyên được thêm vào trong phần giới thiệu của thuật toán điều khiển máy bay không người lái trên trang web chính thức của Đức Sâm.
Lúc này, kết quả lại trở nên thú vị. Có người cười nói Đức Sâm đã quậy lên một trận rồi cho Tinh Sang được quảng cáo miễn phí.
Lâm Vãn rất hài lòng với ý kiến được quảng cáo miễn phí. Cô không rộng lượng tới mức tách Đức Sâm với Diệp Kính An thành hai, vì vậy cô rất khoái chí khi thấy Đức Sâm xì hơi xẹp lép.
Chu Diễn Xuyên quyên góp một phần tiền đền bù cho khu vực bị động đất Lâm Tân, phần còn lại anh giao cho cố vấn tài chính xử lý. Anh dự định đợi thời điểm thích hợp trong tương lai sử dụng nó như một phần trong Quỹ bảo vệ môi trường.
Sau khi giải quyết xong những chuyện này, anh xin nghỉ phép năm, chuẩn bị toàn tâm toàn ý chăm sóc Lâm Vãn.
Lâm Vãn lại chuyển tới Vân Phong phủ, lòng cô tràn đầy cảm xúc. Khi ngang qua biệt thự của Thư Phỉ, cô thấy Tống Viện đang cắt hoa trong vườn, cô mở cửa xe nói: “Khi nào chuẩn bị xong tôi sẽ dọn đồ đi. Tôi vẫn trả tiền thuê nhà nhưng thời gian này cậu tìm người thuê mới đi nha.”
Tống Viện nói nhỏ: “Mấy chuyện này cậu đừng quan tâm, giữ gìn sức khỏe, chúng tôi đều rất nhớ cậu.”
Lâm Vãn đóng cửa xe lại, thấy mình được mọi người quan tâm chăm sóc nên lòng ngọt lịm. Điều làm cô thấy ngọt ngào nhất dĩ nhiên là từ hôm nay cô sẽ chính thức tới ở chung với Chu Diễn Xuyên.
Đến gara, Chu Diễn Xuyên mở cửa ghế phụ lái, cẩn thận dìu cô ra ngoài.
Gần đây Lâm Vãn phục hồi rất tốt, mặc dù không thể cởi đồ bảo hộ ra ngay nhưng bước đi chầm chậm cũng không có vấn đề gì. Dù vậy cô vẫn cười tươi rói bước xuống xe, tựa vào vai bạn trai.
Lần này cô không mang nhiều hành lý, một ít quần áo để thay, những vật dụng hàng ngày. Chu Diễn Xuyên không nhờ dì dọn dẹp mà một tay kéo vali, dìu cô lên lầu vào phòng ngủ chính.
“Em ngồi đây, anh thu dọn đồ đạc trước.” Anh đỡ Lâm Vãn ngồi lên ghế có tựa lưng, vừa có thể nhìn thấy phòng để quần áo.
Lâm Vãn ngồi xuống nhìn anh xắn tay áo lấy từng bộ quần áo của cô ra.
Phòng để quần áo trước giờ toàn là quần áo của Chu Diễn Xuyên, màu sắc chủ yếu là màu nhạt, nghiêm túc, bây giờ lại có thêm những màu sắc tươi sáng khác.
Một lúc sau, Lâm Vãn đột nhiên hỏi: “Em ở chung phòng với anh hả?”
Chu Diễn Xuyên đang loay hoay với cái váy, phần cổ và dây vai của chiếc cái được thiết kế đan xen nhau, anh cầm xoay tới xoay lui cũng không biết đâu là cổ, nghe cô hỏi thì đáp: “Ừ, anh đã nhờ người đổi nệm cứng rồi.”
Bệnh nhân gãy xương thắt lưng cần ngủ trên nệm cứng để giúp phục hồi sức khỏe trong thời gian dưỡng bệnh. Anh có thể nghĩ tới việc đó, cho thấy đã rất tỉ mỉ có tâm rồi, ai ngờ Lâm Vãn lại nghiêng đầu nhìn anh đầy ẩn ý: “Cục cưng, anh nham hiểm thật đó.”
Chu Diễn Xuyên quay lại: “Sao anh lại nham hiểm?”
Lâm Vãn: “Cùng giường cùng chiếu, nếu như buổi tối không kiềm chế được thì sao? Bây giờ em không thể làm gì với anh được, vậy không phải là ức hiếp anh hay sao?”
“…”
Chu Diễn Xuyên không thèm bận tâm với cái váy rối rắm đó nữa, anh để chiếc váy lên móc áo treo vào tủ, sau đó bước ra khỏi phòng để quần áo, đứng trước mặt cô, nhìn xuống.
Mái tóc cắt ngắn của Lâm Vãn đã dài hơn một chút, gần bằng tai cô, bóng cây bên ngoài cửa sổ rung rinh, ánh nắng chiếu qua các kẽ lá chiếu vào mái tóc đen nhánh của cô phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt óng ánh, làm cô càng trở nên xinh đẹp động lòng người.
Cô ngồi, Chu Diễn Xuyên đứng.
Tầm mắt cô bị lấp đầy bởi vòng eo thon gầy của anh.
Lâm Vãn ngẩng đầu lên: “Anh, anh làm gì vậy”
Chu Diễn Xuyên cười khẽ, kéo áo sơ mi ra trước mặt cô, sau đó từ từ vén vạt áo lên để lộ phần da bụng mịn màng. Hình thể của anh được giữ rất tốt, có thể nhìn thấy các đường cơ bụng rõ ràng mà không cần phải cúi xuống.
Trong ánh sáng ban ngày, mọi thứ đều sáng rỡ.
Lâm Vãn không chịu nổi sự dụ dỗ trắng trợn của anh, cô không hề có tiền đồ gì, lập tức đưa tay ra chạm vào.
Chu Diễn Xuyên bắt lấy cổ tay cô: “Không có gì, chỉ cho em xem thôi.”
Nói xong, anh buông tay cô ra, để mặc cô nhìn áo anh tuột xuống, chắn ngang cảnh xuân đẹp đẽ khiến cô đỏ mặt kia.
“Đó mới là ức hiếp em, biết chưa?” Anh véo nhẹ lên đôi má mịn màng của cô, rồi quay lại phòng cất đồ tiếp tục thu dọn.
Lâm Vãn còn lại một mình, ngồi trong phòng ngủ giận dỗi, cảm thấy mình sắp tức tới mức ói ra cả lít máu.
Cô lấy điện thoại, mở mục ghi chú, bắt đầu hung hăng ghi sổ nợ.
[Ngày 20 tháng 10, thời tiết đẹp, Chu Diễn Xuyên chỉ cho nhìn không cho sờ, tức chết mình rồi!]
Đêm đó, Lâm Vãn vẫn ngủ trên giường Chu Diễn Xuyên.
Sau khi tắt đèn, phòng ngủ tối hẳn. Chỉ có bảng điều khiển ổ cắm ở trên tường lờ mờ phát ra ánh sáng huỳnh quang mờ nhạt.
Lâm Vãn đã nằm trên giường suốt ba tháng qua, rất khó đi vào giấc ngủ. Cô mở mắt trong bóng tối, đợi tới khi ánh mắt quen dần, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh trong bóng tối.
Chu Diễn Xuyên cũng không ngủ, anh để ý tầm mắt cô, thấp giọng hỏi: “Em có muốn bật đèn không?”
“Không.” Lâm Vãn nhích người sang bên anh một chút, da hai người chạm vào nhau, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh mang tới sự an tâm, “Anh ở bên cạnh em nên bây giờ em an toàn đúng không?”
Chu Diễn Xuyên “Ừm” một tiếng, đỡ vai cô để cô dựa vào tay mình, nhỏ giọng dỗ dành: “Trong đời ai cũng sẽ gặp chuyện không may, nhưng chỉ cần ánh sáng trong lòng không tắt, mọi việc sẽ qua đi.”
Lâm Vãn không thể nhìn rõ mặt anh, nhưng tim cô rung lên.
Cô nhớ lại những gì cô đã viết trong di thư cho Chu Diễn Xuyên, cô không khỏi cảm thấy đau lòng không hiểu nổi khi anh nhắc tới nó trong đêm khuya tĩnh lặng.
Lúc này, cô vô cùng biết ơn trước sự phù hộ của số phận. Nó không bắt cô để lại Chu Diễn Xuyên một mình, canh giữ ngọn đèn trong lòng một mình, một lần nữa chờ đợi một người sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Ai cũng sẽ gặp phải một đêm giông bão, nhưng có thể vượt qua vực sâu tăm tối không trăng sao để vươn tới tương lai mùa xuân tươi sáng là may mắn lớn trong đời.
Từ đêm đó, Lâm Vãn không bao giờ gặp ác mộng nữa.
Cô bước khỏi đám mây mù của trận động đất.
Mấy ngày sau, Chu Diễn Xuyên đi cùng cô đến bệnh viện để theo dõi.
Bác sĩ là một phụ nữ ngoài năm mươi, sau khi xem kỹ phim, bà cười hiền hậu nói: “Cháu hồi phục rất tốt, có thể cởi đồ bảo hộ ra rồi. Chúc mừng cháu.”
Lâm Vãn thở dài một hơi: “Cháu có thể trở lại cuộc sống bình thường sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Đi làm, đi mua sắm, hẹn hò, bất cứ điều gì mà cháu muốn, chỉ cần chú ý hai điểm, không được lao động tay chân nặng nhọc hoặc vận động mạnh trong vòng một năm.”
Lâm Vãn chớp chớp mắt, hơi khó nói: “Vận động mạnh là bao gồm những gì ạ?”
Vị bác sĩ đã là chủ nhiệm khoa chấn thương chỉnh hình đương nhiên là kiến thức sâu rộng, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô thì đoán được cô muốn hỏi thực sự điều gì. Bác sĩ cười: “Có thể cùng giường, nhưng cần điều độ.”
Lâm Vãn nhận được lời dặn của bác sĩ, đột nhiên cảm thấy sổ nợ nhỏ của cô cuối cùng cũng được thanh toán.
Nhưng ngay sau đó cô lại thấy bối rối.
Cái gọi là điều độ… bao nhiêu thì gọi là điều độ vừa phải?
Chu Diễn Xuyên là người rất tự giác, anh kiềm chế tốt hơn trong chuyện chăn gối.
Khi nằm chung giường, chắc chắn sẽ có khi lau súng cướp cò, mặc dù trong mắt đầy vẻ khát khao nhưng anh sẽ lựa chọn vào nhà vệ sinh để tự giải quyết một mình.
Đôi khi ngược lại là cô nghe tiếng tiếng chảy róc rách bên trong nhà tắm, tiếng hít thở kiềm nén của anh thì lại cảm thấy lòng ngứa ngáy không chịu nổi.
Tái khám xong còn sớm, hai người ăn cơm bên ngoài xem như chúc mừng. sau khi ăn xong, Lâm Vãn còn muốn tiếp tục cảm nhận sức sống mới sau khi được tái sinh, làm nũng một hồi thì Chu Diễn Xuyên đồng ý đưa cô đi xem phim.
Khi mua vé, anh ngập ngừng: “Nếu em thấy khó chịu thì nhớ phải nói nhé.”
Lâm Vãn biết anh lo lắng, gật đầu cười nói không sao.
Xem phim hơn hai tiếng đồng hồ thắt lưng vẫn không có cảm giác khó chịu.
Chu Diễn Xuyên nhẹ nhõm, chở cô về lại Vân Phong phủ.
Trên đường đi, Lâm Vãn hết sức phấn chấn. Lúc mới cởi đồ bảo hộ, cô không quen lắm nhưng vài giờ sau, cảm giác thoải mái tự do quanh eo khiến cô thực sự cảm thấy một cuộc sống bình thường đáng giá biết bao.
Chu Diễn Xuyên liếc cô một cái: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau kỳ nghỉ phép anh sẽ không dám quay lại làm việc nữa.”
“Sao vậy?”
“Anh sợ em sướng quá đi chơi lung tung, ra ngoài diễu võ giương oai lúc anh đi vắng.”
Lâm Vãn dựa lưng vào ghế bật cười, khi xe vào gara dừng lại, cô mới chậm rãi quay người, ghé sát đôi môi đỏ mọng vào tai anh, thì thầm: “Làm gì có chuyện đó. Cục cưng à, em chỉ diễu võ giương oai trên giường thôi.”
Không khí bị cô đốt nóng lên ngay tức khắc. Xung quanh như có những tia lửa bắn tung tóe, làm bừng sáng lên dục vọng bản năng trong mắt cả hai.
Cái gì kiềm nén càng lâu thì khi bùng nổ càng dữ dội.
Lúc này, ngay cả việc đi lên lầu cũng trở nên xa xỉ mất thời gian.
Hai người hôn nhau trong phòng khách, tấm thảm dày dưới chân nuốt mất tiếng bước chân hai người, nhưng không thể che giấu được hơi thở dồn dập gấp gáp, tiếng môi răng hòa nhau.
Hôm nay Lâm Vãn mặc một bộ váy liền thân, Chu Diễn Xuyên xoa cơ thể nóng bỏng mềm mại của cô, ngón tay anh đốt lửa trên người cô.
Tình yêu, niềm vui sướng, sự trân trọng. Tất cả cảm xúc khác nhau của Lâm Vãn lẫn lộn, cần tìm một lối thoát ra lấp đầy khoảng trống dài.
Lâm Vãn dụi mặt vào cổ anh, hơi thở phập phồng ngọt ngào: “Em có một vết sẹo dài ở thắt lưng, có phải xấu lắm không?”
“Em nói xem.” Chu Diễn Xuyên xuyên qua khe hở khóa kéo, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo khiến tim anh thắt lại, “Hỏi vầy là cố tình làm anh đau lòng.”
Vết thương đã khép miệng truyền tới cảm giác run rẩy.
Lâm Vãn khịt mũi, đột nhiên xoay eo không để anh chạm vào cô, mắt cô long lanh ánh nước nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo, “Được rồi, em rộng lượng hơn anh nhiều. Không chỉ em cho anh nhìn mà còn cho anh sờ nữa nè.”
Chu Diễn Xuyên cau mày, tựa như không hiểu ý cô.
Lâm Vãn thở chậm lại, cố ý giả giọng nghiêm nghị: “Bác sĩ nói em là số lượng vừa phải, điều độ. Em suy nghĩ rồi, tốt hơn là bây giờ nên dừng lại.”
Chu Diễn Xuyên dừng lại, yên lặng nhìn cô mấy giây.
Vẻ gian xảo lém lỉnh trong mắt cô làm sao qua được mắt anh.
Đó chỉ là cách trả thù nho nhỏ của cô. Trả thù anh vì đã “ăn hiếp” cô trong phòng ngủ hôm đó.
“Được, vậy thì dừng lại.”
Lâm Vãn sửng sốt, vừa định nói: “Anh không cần ngoan ngoãn như vậy”, thì đã cảm thấy cổ tay trì nặng xuống.
“Giúp anh một tay.”
***
Tác giả có lời muốn nói.
Lâm Vãn: … có tác dụng!