Lúc trước anh với La Đình Đình khổ tâm sắp xếp, hai người không ưa nhau, tới lúc mặc kệ họ thì họ lại thần không biết quỷ không hay mà yêu đương nhau rồi. Cái này làm anh không hề có được chút cảm giác thành tựu, giống như không cần anh giật dây thì Chu Diễn Xuyên với Lâm Vãn sớm muộn gì cũng có ngày thành đôi.
“Lúc trước cậu nói định đi tìm hai bác nói chuyện là vì cô ấy?” Một lúc lâu sau, Tào Phong hỏi.
Chu Diễn Xuyên gật đầu, lại làm Tào Phong ngạc nhiên nhướng mày. Anh tặc lưỡi, thực sự không ngờ anh bạn thân này yêu rồi thì lại thế này. Nhiều năm qua đừng nói tới bản thân Chu Diễn Xuyên mà anh cũng muốn tê liệt cảm xúc với những thứ đồ đe dọa mỗi năm, không ngờ Lâm Vãn vừa xuất hiện thì Chu Diễn Xuyên lại tình nguyện vì cô mà giải quyết cái gút chuyện năm cũ.
Có thể thấy sức mạnh tình yêu thật sự mạnh mẽ.
Tào Phong thật tình nghi ngờ một ngày nào đó nếu Lâm Vãn nói Đức Sâm thấy ghét, Chu Diễn Xuyên có thể vì cô mà mua đứt Đức Sâm. Tuy đây là nhiệm vụ có khả năng khó hoàn thành, nhưng mà ngẫm nghĩ, Tào Phong vẫn thấy sảng khoái, lúc đó nhất định anh sẽ kêu La Đình Đình mua tặng Lâm Vãn một món quà thật to.
Lâm Vãn không biết Tào Phong đã coi cô như linh vật làm phấn chấn tinh thần chiến sĩ, bên này cô còn đang nói cười ăn uống với đồng nghiệp. Vừa ăn xong thì thấy nhóm người Chu Diễn Xuyên đi xuyên qua sảnh ra cửa, cô định giơ tay vẫy anh thì thấy anh đang tập trung nói chuyện gì đó với người đàn ông thấp thấp đi bên cạnh, cô đành thay vào đó bằng cách ngắm dáng người anh.
Hôm nay Nam Giang vẫn nóng như trước, Chu Diễn Xuyên xắn tay áo sơ mi lên mấy lần, cánh tay lộ ra trắng trẻo, chắc do da anh trắng quá nên nhìn kỹ thì thấy bên tay còn một vết đỏ nhỏ, là vết khi nãy bị cô nhéo. Nhưng nếu ai không biết thì hơn 50% cho là dấu hôn tuyên bố chủ quyền của bạn gái anh.
Ai chà, hình như nhéo hơi quá tay rồi.
Lâm Vãn im lặng tự kiểm điểm, tốt xấu gì cũng là cục cưng của mình, nhéo cho mạnh rồi đau lòng cũng là mình thôi. Cô chột dạ bặm môi, quyết định tối nay hôn anh bù lại. Vừa quyết định xong thì giống như thần giao cách cảm, di động trên bàn rung lên.
Lâm Vãn nhìn thấy tên người gửi tin nhắn thì ngạc nhiên nhìn ra cửa sổ, thấy mấy người họ đang ở bên lề đường chờ xe, Chu Diễn Xuyên vẫn vẻ nhàn nhã, mặt mày thả lỏng, môi mím lại, một tay cầm di động nhưng dáng vẻ vẫn đang chuyên tâm nói chuyện công việc với người ta.
Wechat nhắn: [Hôm nay anh không tăng ca, tối anh đến đón em nhé?]
[Ý anh là muốn hẹn hò à,] Lâm Vãn cười hì hì gõ chữ, [Bạn trai định sắp xếp lịch trình thế nào đây?]
Vừa nhắn xong, cô lại quay đầu nhìn ra cửa sổ. Chu Diễn Xuyên nhìn điện thoại nhưng có vẻ như không vội trả lời cô, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi vào xe, bóng anh in lên cửa sổ xe, khoảng cách hơi xa nên không nhìn rõ mặt anh, nhưng xa xa vẫn nhìn thấy bóng dáng gọn gàng sạch sẽ của anh, anh hơi cúi đầu, đường cằm rõ ràng sắc nét.
Khi xe khởi động mới nhắn lại cô:
[Chưa từng làm nên không rành lắm, em thích thế nào thì dạy anh đi?]
Lâm Vãn ngồi trong quán ăn cười như nắng xuân, cô rất thích thái độ “thành thật” này của Chu Diễn Xuyên, biết mình không có kinh nghiệm nên an tâm thoải mái giao cho cô sắp xếp, cũng không để ý tới chuyện cô đã từng hai lần yêu, cũng không hề ngại thừa nhận trong chuyện tình yêu này anh còn cần học tập.
Trước kia Chung Giai Ninh từng quen một người bạn trai, anh ta cũng giống Chu Diễn Xuyên, đều là mối tình đầu.
Anh chàng đó không biết học ở giáo trình theo chủ nghĩa đàn ông nào mà cho là mới kết đôi với bạn gái thì không được giao quyền chủ động cho bạn gái, sẽ có vẻ anh ta không có khả năng, tự mình lên mạng học một đống thứ kỳ quái, làm đủ trò cuối cùng hai bên đều thấy ngại ngùng không được tự nhiên.
Theo như lời Chung Giai Ninh nói là “Vừa xấu hổ vừa phù phiếm, tao muốn chia tay ngay tại chỗ luôn cho xong.”
Lâm Vãn không tâm chuyện địa vị trong chuyện tình cảm nam nữ. Cô không phải là kiểu rơi vào bể tình thì mọi chuyện đều dựa vào bạn trai, mà cô thích làm theo cảm xúc, mọi việc cứ để tự nhiên là được. Dù sao thì chuyện yêu đương là chuyện của hai người, không phải diễn cho người khác xem, dĩ nhiên nên làm thế nào thoải mái thì mới là tốt nhất. Trước mắt thì thấy Chu Diễn Xuyên đồng quan điểm với cô. Trong lòng cô khích lệ Chu Diễn Xuyên, hạ quyết tâm đêm nay nhất định phải cho anh một tối tình yêu khó quên.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính.
Trưa đó Lâm Vãn bận tối tăm mặt mũi, cơ bản là không có thời gian rảnh để nhớ tới buổi hẹn hò tối thứ sáu.
Sau khi nộp báo cáo về vụ buôn lậu, Thư Phỉ kêu cô vào văn phòng, cho là phong cách làm việc của cô hiện nay vẫn còn mang theo kiểu hướng dẫn từng bước của Viện nghiên cứu.
“Viện nghiên cứu thiên về học thuật, đối tượng phổ biến khoa học tương đối cố định. Ví dụ như trước kia cô từng làm những chuyên đề triển lãm về chim ở Viện bảo tàng Nam Giang, người vào bảo tàng tham quan là chủ động nhận thêm thông tin về bảo vệ động vật, cái họ cần là thu hoạch thêm nhiều tri thức, ví dụ như “bảo vệ động vật hoang dã đúng cách như thế nào”, thông qua con đường này có thể giúp họ hiểu biết hơn về động vật hoang dã. Cô và họ trước khi tiếp xúc trực tiếp với nhau là đã có sự sàng lọc tự nhiên, chính là đã có sự nhận thức chung nhất định.”
Lâm Vãn hiểu ra: “Nhưng hiện nay thì bắt đầu từ quan điểm đối đầu nhau?”
“Đúng. Tôi đề nghị cô tìm Tống Viện phối hợp để xây dựng mô hình kỹ thuật số mô phỏng, tính toán hậu quả của lâm nghiệp, nông nghiệp địa phương gánh chịu khi mất đi 40.000 chim trong năm nay, đây là cảnh cáo chống lại việc buôn lậu động vật.”
Thư Phỉ gõ tay nhè nhẹ lên bàn, giọng rất nhanh, “Ngoài ra, chúng ta sẽ phân loại những sự cố về vệ sinh an toàn thực phẩm do các món ăn chế biến từ động vật hoang dã, nhấn mạnh tác hại do việc mua bán của cả hai bên, chỉ khi bản thân cảm giác được nguy hiểm thì mới cảnh giác.”
Lâm Vãn nhanh chóng ghi lại hai trọng tâm mà Thư Phỉ nói tới, bút vừa ngừng đã nghe cô ấy nói: “Được rồi, cô ra ngoài đi, tối nay trước 8 giờ tôi muốn xem bản thảo.”
Cô đã quen với tác phong làm việc không nói dài dòng thừa thãi của Thư Phỉ, ôm sổ về bàn làm việc, tìm Tống Viện để mô phỏng tác động xấu của hoàn cảnh môi trường tự nhiên, rồi lại liên tục lục tìm những tư liệu mấy năm gần dây, sửa chữa bài viết sáng nay của mình.
Thời gian Thư Phỉ cho gấp, Lâm Vãn vùi đầu vào số liệu, ánh sáng bên ngoài dần tắt đi cũng không chú ý. Chờ tới khi cô có được số liệu cuối cùng của Tống Viện, đưa hình ảnh số liệu vào trong bài viết thì trời đã tối đen. Chiều nay có mưa to, hàng cây bên đường mấy ngày nay bị phủ bụi được mưa xối rửa lộ ra màu xanh ngát, không khí tràn ngập mùi hương tinh khiết sau mưa, người đi trên đường bất giác chậm bước hưởng thụ không khí mát mẻ hiếm có của mùa hè Nam Giang.
Trước 8 giờ tối, Lâm Vãn hoàn tất bản thảo gửi cho Thư Phỉ, cô ôm ly café ra sân thượng, đứng nhìn đám chim khách kia ầm ĩ một lát, trong đầu chợt phát ra tiếng chuông cảnh báo.
Cô vội vàng chạy về bàn làm việc, nhìn điện thoại bị vùi dưới đống tài liệu mà lạnh lưng.
—Điện thoại hết pin tắt nguồn từ khi nào, màn hình điện thoại tối đen hiện lên vẻ mặt thảm não của cô, nó như đang chế giễu cô lần đầu tiên hẹn hò mà quẳng bạn trai ra một ngàn tám trăm dặm.
Lâm Vãn lật đật lấy dây sạc điện thoại, chờ lúc máy khởi động lên đã thấy hai giờ trước Chu Diễn Xuyên nhắn tin cho cô.
[Em tan làm chưa?]
[Anh chờ em ở quán café dưới lầu công ty.]
Sau đó thì không còn gì nữa.
Không hỏi sao cô không nhắn lại, cũng không hỏi xem cô còn ở công ty hay không.
Cô chán nản thở dài, gom đống đồ linh tinh nhét vào túi xách, gọi điện thoại cho Chu Diễn Xuyên.
Bên kia bắt máy rất nhanh: “Alo?”
“Xin lỗi cục cưng,” cô bước nhanh ra thang máy, “Em xuống lầu ngay, anh còn ở quán café không?”
…Hay là đã về nhà?
Chu Diễn Xuyên” Anh vẫn còn ở quán, em lên lầu 2 là thấy anh.”
Lâm Vãn nghe vậy thì càng áy náy. Nếu ai hẹn cô mà hai tiếng đồng hồ không có tin tức, Lâm Vãn chắc chắn bỏ về, hơn nữa còn ném người này vô sổ đen luôn, khỏi có cơ hội liên lạc nữa.
Vào tiệm café, cô đã chuẩn bị xong vẻ mặt thành khẩn xin lỗi, lên lầu hai, vừa nhìn qua là thấy dáng anh. Dáng ngồi tùy ý, hai chân dài duỗi dưới bàn, người lười biếng dựa vào sofa, trước mặt anh là laptop, ngón tay thon dài gõ gõ bàn phím.
Dù rất gấp nhưng Lâm Vãn không quên cảm thán, bạn trai mình đúng là soái quá.
Cô để túi qua một bên, vừa ngồi xuống đã xin lỗi: “Em thật sự không cố ý, chiều nay đại ma vương kêu em sửa bản thảo lại, thời gian gấp quá nên em quên mất nhìn điện thoại, không biết nó hết pin. Yên tâm, ngày mai em mua cục pin mới.”
Chu Diễn Xuyên dời mắt từ màn hình qua, thong thả xẹt qua vẻ mặt thấp thỏm của cô, cụp mắt xuống: “Không sao, dù sao anh…”
Lâm Vãn nghe anh thông cảm vậy càng ngại, ngắt lời: “Không sao, anh có thể giận.”
“…” Chu Diễn Xuyên ngước nhìn cô cười, “Anh nên tức giận à?”
Lâm Vãn gật đầu như giã tỏi, nghĩ thầm tìm đâu ra cô bạn gái biết sai thì sửa như cô chứ, bạn trai nói không tính toán còn vẫn cổ vũ người ta giận mình đi.
“Nhưng mà anh không giận được, biết em ở công ty mà không liên hệ được với em thì chắc hẳn là đang bận, nếu không tìm được thì anh vẫn chờ ở đây thôi…”
Anh xoay màn hình laptop qua cho Lâm Vãn xem, màn hình toàn những số liệu mà cô nhìn không hiểu, “Dù sao anh ngồi đây đâu có dãi nắng dầm mưa gì, lại tiện thể sửa mấy lỗi trong quy trình. Khi nào em hết bận thì liên lạc với anh, có gì quan trọng đâu?”
Lâm Vãn nghẹn lời.
Hóa ra vừa rồi anh muốn nói không phải là “dù sao anh cũng tình nguyện không oán không giận mà chờ em”, mà chính là “dù sao anh cũng có việc để làm.”
“Anh mà cứ vầy thì em sẽ quen thói leo cây.” Cô chống cằm, nói: “Hơn nữa lỡ em không có tin tức gì, điện thoại vẫn luôn không liên lạc được, anh cũng không sốt ruột sao?”
Chu Diễn Xuyên đóng laptop lại, có vẻ suy nghĩ rồi trả lời: “Anh chưa từng gặp tình huống không liên lạc được với bạn gái.” Anh dừng một lát rồi cong môi, “Bởi vì không có hàng mẫu tham khảo nên anh không biết nên làm gì.”
Trái tim nhỏ bé Lâm Vãn run lên không có lý do, cảm giác những lời này của anh quá nghiêm túc.
Chu Diễn Xuyên lười biếng nhìn cô: “Sao hả, muốn thử hay sao?”
“Anh là cục cưng của em mà, sao em bỏ anh được.” Lâm Vãn lấy lại tinh thần, cười nói, “Em hứa với anh là không có lần sau.”
Chu Diễn Xuyên nói: “Chuyện này thật sự không cần xin lỗi, chúng ta ai cũng có công việc của mình, đôi khi không thể tránh được việc bận quá thì sơ suất. Em đã nói tôn trọng công việc của anh, anh cũng phải tôn trọng em, nói thẳng ra là được, anh sẽ không giận dỗi.”
Lâm Vãn cẩn thận đánh giá vẻ mặt anh, xác định anh không nói dối thì sự thấp thỏm nãy giờ mới thật sự hạ xuống.
Rất nhiều năm sau, có không ít người hỏi Lâm Vãn: “Cô với Giám đốc Chu đều là những người thành đạt, vậy thì dùng cách gì để cân bằng được công việc và gia đình?”
Lần nào Lâm Vãn cũng nhớ lại cuộc nói chuyện ở quán café này của cô và Chu Diễn Xuyên. Cô cười dịu dàng nhìn người đàn ông mình yêu say đắm, trả lời nhẹ nhàng: “Bởi vì chúng tôi tôn trọng nhau, cho nên tất cả đối với chúng tôi đều không có vấn đề gì.”
Lúc này Lâm Vãn chưa nghĩ xa xôi như vậy, cô ngồi trong quán café, cười tủm tỉm nhìn bạn trai: “Vậy anh ăn cơm chưa?”
“Chưa, em muốn ăn gì?” Chu Diễn Xuyên nói, “Anh mời em.”
Kế hoạch hẹn hò lãng mạn tối thứ sáu coi như phá sản, Lâm Vãn cầm điện thoại xem một lát, cuối cùng chọn một nhà hàng Tây có không khí lãng mạn.
Họ may mắn khi vào tới nơi thì trong vườn có một bàn vừa xong. Mặt đất do mưa nên còn hơi ướt, đất được tắm một cơn mưa tươi mát nên những đóa hoa đêm càng bung nở mãnh liệt.
Lâm Vãn nhờ ánh nến chập chờn mà ngắm nhìn đường cong gương mặt Chu Diễn Xuyên. Phía sau anh là núi non Nam Giang, cùng với không khí ẩm ướt làm thành phố phương nam này cũng mang hơi hướm mưa bụi mông lung đất Giang Nam.
Chắc do ánh mắt cô nóng hơn cả nến nên mấy phút sau Chu Diễn Xuyên không kiềm được, ho nhẹ hỏi: “Em nhìn đủ chưa?”
“Chưa đủ.” Cô trả lời thoải mái, rồi lại cười, “Để em nhìn thêm mấy phút nữa.”
Chu Diễn Xuyên bất lực thở dài: “Trước kia em yêu cũng vậy à? Nhìn bạn trai thay cơm sao?”
Lâm Vãn lắc đầu, gắp mì cho vào miệng: “Làm gì có, họ đâu có đẹp bằng anh.”
Chu Diễn Xuyên ngưng lại, muốn bật cười. Lời này nếu bị người khác nghe được thì sẽ cảm giác cô gái này bạo dạn quá, nhưng từ miệng Lâm Vãn nói ra lại cảm thấy tin tưởng, giống như nghe được câu khen ngợi của cô là một chiến tích, một vinh hạnh đặc biệt.
Quả nhiên Lâm Vãn nhanh chóng phát huy bản chất Hải vương của mình: “Dĩ nhiên, dù sao anh cũng là ái phi mà, cũng nên có mấy thứ ưu điểm mới có thể để em toàn tâm toàn ý thích mình anh chứ.”
Khóe mắt Chu Diễn Xuyên nhìn thấy người phục vụ vừa đi ngang qua trượt chân lảo đảo, có vẻ như bị mấy lời của cô làm choáng váng. Anh hạ giọng, làm như vừa nhớ ra, nói nhỏ: “Không cần phải gấp gáp kiềm chế, hôm nay Tào Phong nói giới thiệu bạn trai cho em đó, biết đâu em còn có thể lựa chọn.”
Lâm Vãn chớp chớp mắt, ra vẻ hứng thú: “Có đẹp trai không?”
“Người đó có trong vòng bạn bè của anh, muốn xem ảnh không?”
“… cái này là anh nói đó nha.” Lâm Vãn lắc đầu, giả vờ như kiểu “thật ra em cũng không muốn coi lắm đâu”, bàn tay trắng trẻo chìa ra, “Lấy điện thoại ra em mượn xem thử.”
Chu Diễn Xuyên liếc cô: “Lấy cớ kiểm tra điện thoại à?”
“Điện thoại có bí mật gì thì nói, em có thể không xem nó, còn điện thoại của em thì bạn trai cứ xem vô tư.”
Lâm Vãn nói sợ anh không tin, lấy điện thoại trong túi xách ra, mở khóa vân tay để lên bàn cho anh xem.
Một giây, hai giây, ba giây…
Vạch pin cạn sạch, di động tự tắt nguồn.
“…”
Chu Diễn Xuyên cười khẽ, nói vẻ hiểu: “À, anh hiểu ý em.”
Lâm Vãn thật sự muốn điên, cô dở khóc dở cười lấy điện thoại cất đi: “Hihi, quên là khi nãy em sạc chưa được bao lâu. Anh chờ đó, em đi mượn cục sạc di động, hôm nay không xem được thì không thôi.”
“Em ngồi đó đi.” Chu Diễn Xuyên nhìn đôi giày cao gót của cô, tự mình đi tới phía trước mượn dây sạc về cho cô.
Lát sau lại hỏi: “Thật sự muốn xem di động anh à?”
Lâm Vãn uống ngụm nước, bỏ ly xuống gật đầu.
Cô không phải người thanh cao siêu phàm thoát tục gì, cô cũng tò mò với điện thoại bạn trai mình, ví dụ như anh quen những ai, thường nói những gì, đây chẳng qua cũng là một con đường để hiểu thêm anh. Hai người yêu nhau không phải cứ vẽ một đường biên giới rõ ràng, lịch sự ở cùng nhau là được. Họ sẽ tìm kiếm, muốn vượt qua phòng tuyến đó, thực sự tiến vào cấm địa của đối phương.
Chu Diễn Xuyên đẩy điện thoại qua: “Mật mã là sinh nhật anh.”
“Em chỉ biết năm sinh, còn ngày sinh của anh chưa biết.”
“Ngày 10 tháng 7.”
Lâm Vãn nhớ ngày này, mở màn hình: “Chòm sao Thiên Bình à, đâu thấy anh có khó khăn khi phải lựa chọn nhỉ. Em mở wechat đó, muốn cản thì cản ngay từ bây giờ đi còn kịp.”
Chu Diễn Xuyên không bận tâm, anh cười, để mặc cô muốn xem gì thì xem.
Lâm Vãn coi một hồi thì thấy không có gì vui.
Wechat của anh sạch sẽ, ghi chú đều là tên thật họ thật, nội dung chuyện đều là công việc, ngoài ra thì chỉ có bạn bè hẹn đi chơi bóng linh tinh. Nhìn tới gần cuối danh sách trò chuyện, Lâm Vãn lười xem tiếp, vừa định trả điện thoại lại thì thấy một avatar nữ, bên cạnh có dòng chữ:
[Xin lỗi giám đốc Chu, ngại quá, khi nãy nhắn nhầm.]
Lâm Vãn nheo mắt, bấm vào, lập tức phát hiện có chuyện.
Trên đó là hình một cô gái õng ẹo tự selfie, tóc ướt đẫm, răng cắn môi, cổ áo ướt kéo xuống thật thấp, có thể thấy được đường khe giữa phần đầy đặn.
“Chà, cô gái này đẹp quá ha.” Lâm Vãn lấy điện thoại đụng tay anh, “Giải thích chút đi?”
Chu Diễn Xuyên ngẩn ra, nhìn tấm hình chăm chăm vài giây, cuối cùng nhớ ra: “Quen biết trong một buổi tiệc, giám đốc kinh doanh của một đơn vị hợp tác.”
“Giám đốc kinh doanh thì phải vậy sao? Còn nữa, sao anh không xóa?”
“Lúc đó còn đang hợp tác với họ nên không tiện cho vô danh sách đen,” Chu Diễn Xuyên nói, “Em xem sau đó cũng không có liên lạc mà.”
Lâm Vãn bĩu môi: “Nói thì nói vậy, nhận được tin nhắn thế này thì anh có mừng thầm không?”
Cô ngầm ghen tuông, cũng không phải muốn truy cứu chuyện trước kia, chẳng qua thủ đoạn này chả là gì trong mắt cô nhưng lại làm cô dao động – không lẽ anh thích kiểu thế này? Nhưng Chu Diễn Xuyên hình như không có phản hồi gì với người ta, cứ để yên ở đó coi như không tồn tại.
Chu Diễn Xuyên buông dao nĩa, im lặng nhìn cô. Cô không biết có phải mình bị ảo giác không mà mặt anh có vẻ như “Em còn hỏi anh?”, kiểu đầy bất đắc dĩ.
Hai người yên lặng nhìn nhau mấy giây.
Đầu Lâm Vãn chợt lóe lên một chuyện, cô cúi đầu, nhìn lại ngày lịch sử tin nhắn…
Vừa đúng mười tháng trước.
Nếu cô nhớ không lầm thì đúng là giữa trưa ngày mà cô add wechat Chu Diễn Xuyên.
Một lát sau, Chu Diễn Xuyên giải thích: “Cùng một ngày, cùng một giờ, hai người người trước người sau gửi cho anh những tin nhắn kỳ quái, sau đó đều nói là gửi nhầm.”
“…”
“Một người là tự chụp, một người còn quá đáng hơn, còn kêu anh chụp cho cô ấy xem.”
“…”
Chu Diễn Xuyên xoa xoa chân mày, giọng buồn bực: “Ai mà dám mừng thầm chứ, anh bị nữ lưu manh hù chết thì có?”
*****
Tác giả có lời muốn nói.
Chu Diễn Xuyên: Lúc ấy tôi cực kỳ sợ hãi đó.