Chiều quay lại công ty, trước tiên cô gửi email cho Thư Phỉ tự đề cử mình, sau đó lấy hộp bánh dimsum trong tủ ra, đi tới chỗ Trịnh Tiểu Linh, cố ý nói cho mọi người xung quanh có thể nghe: “Trưa tôi quên đưa lại cho cậu hộp này.”
Trịnh Tiểu Linh cũng khách sáo đáp lại: “Không sao, cậu cứ giữ đó đi.”
“Giữ làm gì, cậu làm hư hộp bánh của tôi, mua lại hộp khác đền rồi thì dĩ nhiên hộp cũ phải trả lại cậu chứ.”
Lâm Vãn liếc nhìn người đồng nghiệp khi nãy bàn luận, quay đầu cười nói với Trịnh Tiểu Linh: “Món này nghe nói ngon lắm, cậu ăn thử xem.”
Trịnh Tiểu Linh thực sự tò mò không biết ngon tới mức nào mà phải xếp hàng mới mua được vậy. Cô mở ra ăn thử, khen ngon rồi lấy một cái cho Lâm Vãn, sau đó chuyền cho người khác.
Tới lượt Từ Khang, sắc mặt anh ta hơi xanh: “Không cần, cảm ơn.”
“Không ăn thật à? Vậy tôi cho người khác đó.”
Trịnh Tiểu Linh không biết chuyện trưa nay, cô trêu anh ta: “Ôi, sao anh lại nhìn tôi chăm chăm vậy làm gì? Thèm hả, thèm thì cứ nói tôi đưa cho một cái mà.”
Từ Khang nhìn món ăn tinh xảo để trong hộp giấy trên bàn, rất lâu không đưa tay ra. Theo bản năng, anh ta cảm thấy Lâm Vãn nghe được câu chuyện trưa nay.
Nhưng nghe được thì sao?
Từ Khang thu ánh nhìn lại, nhìn vào màn hình vừa gõ phím vừa nghĩ, mình không có gì phải chột dạ.
Lâm Vãn lơ đễnh ăn hết cái bánh, ngồi lại bàn làm việc, lấy khăn ướt lau tay, trước khi ném khăn đi thì email của Thư Phỉ đã tới.
Cô thầm kinh ngạc, nhìn tốc độ trả lời mail này thì đại ma vương thật sự đang nằm viện nghỉ ngơi sao? Không biết cậu nhóc đẹp trai kia có ở bên giường bệnh lo lắng mà bất lực nhìn cô ấy không.
Nội dung email ngắn gọn, súc tích, đồng ý cho phép Lâm Vãn hoàn toàn chịu trách nhiệm về công việc của buổi họp báo, đồng thời cũng đồng ý cô nên điều động nhân viên của Chim hót khe, nhưng cô cũng sẽ phải chịu trách nhiệm nếu có sai sót.
Lâm Vãn không vội đi tìm Từ Khang mà trước tiên lấy cuốn sổ tay khoa học phổ thông sáng nay chưa làm xong ra hoàn tất.
Vừa vẽ vừa nghĩ xem cần điều động ai.
Bốn giờ chiều, Lâm Vãn vẽ xong, sắp xếp lại cảm xúc, bước tới bàn Từ Khang: “Anh đến phòng họp được không? Tôi có việc muốn bàn với anh.”
Ngay khi cô vừa cất tiếng, mấy ánh mắt đầy thắc mắc ném sang. Từ Khang ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm vài giây, sau đó lẳng lặng đứng dậy bước vào phòng họp với cô.
Lâm Vãn đóng cửa kính, biết Từ Khang có thái độ đối địch với mình nên cũng không lãng phí thời gian để tạo tình cảm gì, nói thẳng: “Chúng ta và Tinh Sang sẽ tổ chức họp báo vào cuối tháng. Tôi hy vọng anh có thể tham gia.”
Từ Khang sửng sốt, hỏi: “Đây là ý giám đốc?”
“Phải, cô ấy đã chấp nhận đề nghị của tôi.”
“Tôi là người phối hợp với Tinh Sang trong suốt giai đoạn sau này, bây giờ cô lại là người chủ trì họp báo có phù hợp không?”
“Bản thân buổi họp báo cũng là một buổi tuyên truyền, tuyên truyền vốn là việc của tôi.”
Lâm Vãn nghe được ẩn ý của anh, nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Việc này tôi hay anh phụ trách đều được, nếu anh có ý kiến thì cứ đưa ra, ai có phương án tốt hơn thì sử dụng.”
Từ Khang cười mỉa mai: “Quyền quyết định trong tay cô, tốt hay không là do cô. Hay Tinh Sang cũng có một nửa tiếng nói? Ai không biết giám đốc Chu là bạn trai cô, cô làm gì thì anh ta cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến nào.”
Lâm Vãn chân thành: “Anh ấy phụ trách nghiên cứu và phát triển kỹ thuật, đâu có quản lý việc họp báo này. Tôi e là anh ấy không biết chúng ta làm gì cho tới khi tới họp báo.”
Cho dù họp báo quá tệ thì anh ấy cũng không la tôi. Câu nói này dễ bị đánh lắm nên Lâm Vãn giữ trong lòng.
Từ Khang cười cười không nói, không nói là tham gia, cũng không nói là không tham gia.
Thư Phỉ đánh giá anh ta rất đúng, Từ Khang quá trung hòa, đôi khi trong công việc sẽ dông dài, cũng giống như lúc này anh ta không muốn nghe lệnh Lâm Vãn nhưng cũng không đập bàn trước mặt cô. Dù sao thì Thư Phỉ đã đồng ý, nếu anh chống đối quá nhiều thì có thể làm Thư Phỉ bất mãn.
Lâm Vãn dựa lưng vào ghế, khi hai nguời đối diện nhau, cô không còn chút do dự, suy nghĩ trong đầu mạch lạc hơn: “Hiện giờ tôi đang có một bản phác thảo danh sách và thời gian, thảo luận thống nhất với anh trước.”
Nói rồi cô đẩy ghế ra đứng dậy, viết tên một số người lên tấm bảng trắng trong phòng họp, sau đó viết ra một số gạch đầu dòng các việc phải hoàn thành hàng tuần. Cô dùng bút gõ nhẹ lên bảng, quay đầu lại hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Cuối cùng Từ Khang mất bình tĩnh, giọng tăng cao hơn một chút: “Lâm Vãn, đừng quên hiện giờ chúng ta ngang hàng nhau, cô không có quyền chỉ đạo tôi làm việc cho cô.”
“Không có ai đang chỉ đạo anh.”
Lâm Vãn đóng nắp bút, để nó lên bàn họp bằng hai tay. “Từ Khang, tôi không thích quanh co lòng vòng. Anh cũng có thể thẳng thắn nói ra. Dự án Chim hót khe luôn do một người chịu trách nhiệm chính, những người khác phối hợp thực hiện. Buổi họp báo cũng không ngoại lê. Thay vì khó chịu chống đối, anh nên mạnh dạn nêu ra vấn đề để mọi người thấy rằng anh giỏi hơn tôi.”
Khi cô nói những lời này, đôi mắt cô sáng ngời, khóe miệng nở nụ cười điềm tĩnh. Dường như nhìn thấu những tâm tư riêng trong lòng Từ Khang, có vẻ như cô không ngại nói thẳng mọi việc với anh.
Từ Khang im lặng một lúc, lâu sau mới lên tiếng: “Trước khi lập ngân sách, đầu tiên cô phải thảo luận với Tinh Sang, xem nên sử dụng máy bay không người lái để tạo ra chiến thuật marketing phù hợp.”
“Được.” Lâm Vãn đánh dấu một mục mới trên bảng, “Vậy nhờ anh gọi mọi người vào họp.”
Từ Khang không biết nói gì nữa, anh nghi là Lâm Vãn cố tình kéo anh vào hợp tác. Cô có vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu nhưng mà thân thiết lâu ngày mới biết cô không phải là quả hồng mềm. Hiện giờ cô hành động thẳng thắn, quang minh lỗi lạc, nếu sau này gặp trở ngại vì anh thì có thể người khác cho là anh cố tình làm chậm tiến độ công việc vì lợi ích bản thân.
Một cuộc họp báo không cần thiết phải huy động tất cả nhân viên của Chim hót khe.
Bao gồm cả Lâm Vãn và Từ Khang, phòng họp chứa tất cả 8 người.
Lâm Vãn có ý tưởng rất rõ ràng, cô giải thích từng người nên làm gì, hoàn thành công việc vào lúc nào, cô giải thích từng hạng mục, sắp xếp mọi người rõ ràng. Đó là kiểu quyết đoán mạnh mẽ của Thư Phỉ nhưng cô luôn mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng nên không làm người khác thấy áp lực như khi gặp Thư Phỉ.
Dần dần, mọi người bắt đầu thoải mái nói. Từ việc khung cảnh họp báo như thế nào tới những việc linh tinh khác, càng lúc càng hăng.
Lâm Vãn đành cắt ngang: “Hôm nay đến đây trước đã, tôi ghi nhận tất cả ý kiến của mọi người, tôi sẽ thảo luận với Từ Khang thêm.”
Nói rồi quay qua mỉm cười nhìn Từ Khang: “Được không ạ?”
Từ Khang nghiến răng: “Được.”
Trước khi tan tầm, Lâm Vãn hỏi Từ Khang một tài liệu tóm tắt liên quan tới Tinh Sang, cô định tranh thủ đọc nội dung qua vào tối nay, chính thức chuẩn bị cho ngày mai.
Từ Khang mặt lạnh lùng đưa cô, tới giờ tan tầm thì tắt máy bực bội bỏ đi.
“Anh này hôm nay sao vậy, không ăn trưa với tụi mình, khi về cũng không đi cùng nữa.”
Trịnh Tiểu Linh không phát hiện gió đã thổi lên, cô vẫn ngây ngô, “Không phải anh ấy có bạn gái đó chứ?!”
Tống Viện thì đẩy ghế xoay trượt tới gần, hỏi nhỏ: “Vãn Vãn, Từ Khang có sao không?”
“Không sao,” Lâm Vãn cười nói, “Tối nay tôi đi gặp bạn trai, cô với Tiểu Linh tự ăn tối nhé.”
Tống Viện gật đầu đầy ghen tị: “Có bạn trai sướng quá. Chúc các cậu hẹn hò vui vẻ.”
Lâm Vãn nháy mắt với cô, nhét laptop vào túi xách, đùa với Trịnh Tiểu Linh mấy câu rồi xách túi đi xuống lầu.
Hoàng hôn dần buông xuống phủ lên đám đông vội vã, những gương mặt vương nét mệt mỏi bước ra từ các tòa nhà văn phòng. Lâm Vãn đi nhanh ngược dòng với đám đông đang đổ xô tới ga tàu điện ngầm, sau khi băng qua ba ngã tư, cô tới tầng dưới khoa học kỹ thuật Tinh Sang.
Một tay cô cầm túi đựng laptop, tay kia lấy điện thoại ra khỏi ví, gọi cho anh: “Em ở tầng dưới của Tinh Sang, anh có rảnh để xuống bây giờ không?”
Ăn cơm trưa xong, cô bàn với Chu Diễn Xuyên. Chiều nay phải hỏi tư liệu trong tay Từ Khang, sau đó đem cho Chu Diễn Xuyên xem qua. Tối nay Chu Diễn Xuyên phải tăng ca ở công ty, chỉ có rảnh thời gian ăn cơm chiều. Anh nói vài câu với người bên kia, sau đó đáp lại cô: “Để anh cho trợ lý xuống đón em rồi dẫn lên phòng làm việc của anh.”
Lâm Vãn ngẩn người trong làn gió nóng buổi chiều, chợt cảm thấy như mình bước vào đại bản doanh của Tinh Sang.
Trợ lý Hứa nhanh chóng xuất hiện dưới tầng 1 của Tinh Sang.
Lần trước anh ta đợi Lâm Vãn và Chu Diễn Xuyên ở đại học Nam Giang rất lâu. Lúc về vì tâm tình tốt nên Chu Diễn Xuyên tăng lương cho anh, sau khi ngẫm nghĩ, anh cho là Lâm Vãn có vai trò rất lớn trong đó.
Vì vậy bây giờ gặp lại Lâm Vãn, thái độ của anh tốt như Lâm Vãn là người trả lương cho anh. Trợ lý Hứa cười rạng rỡ lộ đủ 8 cái răng, “Cô Lâm, đi với tôi nhé.”
Sau đó anh đưa tay định xách giúp túi laptop.
Lâm Vãn không hợp với kiểu phục vụ chu đáo này cho lắm, dù sao thì túi máy tính cũng không nặng. Cô cười: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.” Trợ lý Hứa nghiêm túc, “Sau này có việc gì có thể liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào.”
Lâm Vãn nghĩ cô không cần, thà là anh cứ chia sẻ việc việc nhiều hơn cho Chu Diễn Xuyên để bạn trai cô khỏi suốt ngày tăng ca làm thêm là đủ rồi.
Khi thang máy lên tới tầng cao nhất, trợ lý Hứa lịch sự chặn cửa: “Mời cô.”
Lâm Vãn cảm ơn, bước ra ngoài rồi bất giác nhìn quanh. Mặc dù cô đã đến Tinh Sang vài lần nhưng chưa bao giờ lên đến tầng này, văn phòng của Chu Diễn Xuyên.
Mấy quyển tiểu thuyết hay viết mấy anh tổng tài bá đạo với thư ký xinh đẹp gì gì đó, mặc dù cô không nghi ngờ Chu Diễn Xuyên sẽ có bất kỳ chuyện khả nghi gì nhưng cô vẫn luôn tò mò anh thường làm việc với những ai.
Kết quả càng đi vào trong Lâm Vãn càng thất vọng.
Không phải cô tới chùa toàn sư không đó chứ? Sao mà tầng này bóng một cô gái cũng không có!
Trợ lý Hứa giới thiệu mấy phòng ban khác nhau của “ngôi chùa” này cho cô, rồi đưa cô tới một phòng: “Văn phòng của giám đốc Chu ở đây.”
Lâm Vãn lấy lại túi laptop, quay người nhìn cánh cửa sơn bóng loáng, khóe mắt quét qua nút nhỏ màu đen bên cửa. Cô thử bấm lên đó thì nghe giọng nam từ thiết bị gắn đây đó truyền ra: “Mời vào.”
Có tiếng bíp nhỏ, cánh cửa tự động mở ra trước mắt cô.
Điều đập vào mắt cô đầu tiên là giá trưng bày cao đến trần. Khỏi phải nói, toàn bộ là những máy bay không người lái được Tinh Sang chế tạo trong mấy năm.
Lâm Vãn vòng qua giá trưng bày, nhìn thấy người đàn ông đang gõ phím.
Chu Diễn Xuyên nhướng mày cười: “Em đến rồi à?”
“Anh đang làm gì vậy?” Lâm Vãn không biết mình có nên xem hay không, cô dừng lại ở bàn làm việc. “Em tưởng anh tìm nhà hàng nào đó đọc tài liệu giùm em.”
Chu Diễn Xuyên nói: “Hệ thống điều khiển máy bay dành riêng cho Chim hót khe cần điều chỉnh một vài điểm, anh đang có ý tưởng nên viết nó ra.”
Anh nhìn Lâm Vãn, “Em đứng xa vậy làm gì, lại đây.”
“Em tới đó được không?” Lâm Vãn vô thức hỏi, “Không nhìn thấy bí mật kinh doanh của anh đó chứ?”
Chu Diễn Xuyên ngạc nhiên, mắt hơi ánh lên vẻ khó hiểu. Anh thong thả mở khuy măng sét, sau đó mới đưa tầm mắt lên gương mặt nghiêm túc của cô, nói nhẹ nhàng: “Không sao, em cứ xem đi.”
“Được ạ?”
“Dù sao thì em đọc cũng không hiểu.”
“…”
Tác giả có lời muốn nói.
Lâm Vãn: Bây giờ em cho anh nhìn chân mà đoán tên chim!