• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bánh Bao Ú + Trầm Mặc

Beta: tử Liên Hoa 1612

Internet, là một thứ gì đó rất thần kỳ, từ khi nó xuất hiện đến nay, hình ảnh, văn bản, âm nhạc có thể lan rộng nhanh chóng.

“Đây là cái gì?” Mặc Dận kéo Mặc Giác đang ngủ, ném điện thoại di động vào mặt cậu.

“Anh, anh làm sao vậy?”

Mặc Giác vuốt cái trán đang đau, oán thầm, chắc chắn sưng rồi!

“Mặc Giác.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, có chứa sự tức giận khó mà xem nhẹ.

“Anh, anh, em lập tức xem!” Mặc Giác cuống quít cầm lấy điện thoại, mở màn hình, đập vào mắt chính là ‘Tư cách’ Mặc Khuynh Thành tự đàn tự hát ngày hôm qua.

“Đây là ai làm! Sao lão tử không nghĩ tới là đăng nó lên mạng nhỉ?” Mặc Giác nhìn lượng view đang điên cuồng dâng lên, ảo não.

“Xem ra là em làm.”

“Anh, đừng giận em, ngày hôm qua trở về, cục cưng đang khảy đàn, em thật tuyệt, hơn nữa em ấy còn khóc, anh nói xem tác phẩm tốt như vậy, em có thể không khoe với đám anh em kia sao.” Mặc Giác vội vàng giải thích, sợ giây tiếp theo bị Mặc Dận ném ra.

“Cục cưng khóc?” Mặc Dận nhíu mày, oán bản thân vậy mà không có ở bên cạnh cô.

“Anh, cục cưng khóc thật, lúc ấy em còn cho rằng cục cưng muốn rời bỏ chúng ta.” Dừng lại, “Anh, anh nói xem, có phải cục cưng còn nhớ thương Tô Thụy không?”

“Không có khả năng!” Mặc Dận vô thức tăng âm lượng.

“Anh, em cảm thấy rất có khả năng, từ nhỏ cục cưng đã được nuông chiều, cũng chỉ có chuyện của Tô Thụy mới như giẫm phải phân, ai, con bé nói với chúng ta, không thích người nọ, nhưng có câu, không chiếm được thì luôn ngứa ngáy, em cảm thấy hiện tại cục cưng chính là như vậy!” Mặc Giác ngại chuyện này không đủ lớn, càng nói càng hăng say.

“Mặc Giác, em thật rảnh, có thể đi quân đội chơi một thời gian.”

“Đừng, anh! Em không nói, em câm miệng!”

Mặc Giác làm động tác ngậm miệng, đáng tiếc không có đạt được một điểm đồng tình.

“Cứ quyết định như vậy, xử lý sạch sẽ chuyện này trước, sau đó thu thập đồ rồi cút đi.”

Mặc Giác khóc không ra nước mắt, sao cậu xui xẻo như vậy?

Phòng Mặc Giác không xa phòng của Mặc Khuynh Thành, Mặc Dận mở cửa phòng, thấy Mặc Khuynh Thành ra khỏi cửa, rối rắm không thôi, thật lâu không có đẩy cửa vào.

Có muốn hỏi cục cưng có bỏ được cặn bã không? Không được, nếu nhắc tới, cô lại đau lòng thì làm sao bây giờ? Hoặc là, cô ấy sẽ nói với anh rằng không bỏ xuống được, muốn làm lành?

Không được! Tuyệt đối không được!

Ngay cả khi mặt trời mọc ở hướng đông cũng hoàn toàn không!

“Két.”

“Anh cả, anh sao lại ở đây?” Mặc Khuynh Thành không nghĩ tới có người đứng ở cửa, rõ ràng hoảng sợ.

“Anh, anh vừa mới chuẩn bị tìm em, em liền mở cửa, đúng rồi, em muốn đi đâu?”

Mặc Khuynh Thành nghe Mặc Dận nhắc đến việc này, liền nổi giận: “Còn có thể đi đâu, tìm Mặc Giác! Anh ấy có phải anh em không, không rên một tiếng đã dám đăng lên mạng rồi! Nếu không phải An An vừa mới gọi điện thoại cho em, em còn bị lừa chẳng biết gì đâu!”

“Để anh xử lí nó.” Mặc Dận nói đến đây, theo bản năng nhìn cô một cái: “Cục cưng, ngày hôm qua em... khóc?”

“Ừm, ngày hôm qua quá tập trung tinh thần, không kìm lòng nổi nên khóc.” Nói đến đây, Mặc Khuynh Thành ngượng ngùng thè lưỡi.

Mặc Dận nhìn cái lưỡi hồng hồng kia, không tự chủ được nuốt nước miếng xuống, ánh mắt mơ hồ bất định: “Cái kia, nguyên nhân là bởi vì Tô Thụy phải không?”

Mặc Khuynh Thành trầm mặc.

Mặc Dận cũng tim lặng, nhịp đập trái tim tăng tốc theo thời gian, hô hấp khó khăn.

“Có một phần nguyên nhân là vậy.” Mặc Khuynh Thành chỉ cười khổ, nói.

“Cách cách!”

Tan nát cõi lòng.

“Ai nha, đời là vậy, nhân sinh ai mà chẳng gặp phải mấy tên tra nam!”

Sao Mặc Dận không nhìn ra cô cố tỏ vẻ thoải mái, đưa tay ôm cô vào ngực: “Cục cưng, em chính là bảo bối của Mặc gia.” Cũng là bảo bối trong lòng anh, duy nhất.

“Đương nhiên! Em dây trời sinh lệ chất, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, anh tuấn tiêu sái... Chính là một tài tử phong lưu, người gặp người yêu!” Mặc Khuynh Thành nói một chuỗi dài ca ngợi bản thân, cuối cùng còn coi điện thoại di động như cây quạt, phe phẩy trước mặt.

Mặc Dận buồn cười nhìn cô, cũng không tìm lỗi trong lời nói của cô, cô tùy ý tự đùa tự vui.

Lúc này, Mặc Giác với vẻ mặt không tót lắm đi ra khỏi phòng: “Anh, chuyện không tốt lắm.”

Cậu không nghĩ tới chuyện này liên lụy đến không ít người, nếu muốn xóa sạch toàn bộ, khả năng gần như là không.

“Sao lại thế này?”

“Em không nghĩ đám Tường Tử lại đăng lên.” Lúc này Mặc Giác cũng có chút phiền chán, chỉ là một bài hát thôi, làm sao có thể truyền nhanh như vậy.

“Quên đi.” Mặc Khuynh Thành mở miệng nói.

“Anh hai cũng nói, chỉ là một bài hát, cũng không có gì đáng ngại, nếu truyền trong phạm vi, cứ kệ nó đi.”

“Còn nữa, thu âm kia không dùng tên thật mà là dùng tên Tứ Niên, cho nên trừ bỏ người trong cuộc, những người khác cũng không biết, truyền thông muốn tra, cũng tra không nổi. Nhưng mà, em gái, em không tính làm ca sĩ sao, em thật sự rất tuyệt!” Mặc Giác thấy cô rất có thiên phú, mà bản thân cũng có công ty trong giới giải trí, không cần lo lắng đụng tới quy tắc ngầm gì.

“Mặc Giác.” Mặc Dận nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Anh, đột nhiên em cảm thấy buồn ngủ quá, em phải đi ngủ nữa, không có việc gì thì đừng làm phiền em!” Mặc Giác cười ha hả muốn qua một kiếp nạn.

“Ngày mai tới trường học xin nghỉ phép, đi quân đội ở lại nửa tháng.” Mặc Dận lại bổ sung thêm: “Mang theo đám Tường Tử đi cùng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK