• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: TranGem - di3ndan.l3quydon

Lá cây rụng đầy đất, đám cỏ cũng hơi nghiêng ngả, gió xuân nhè nhẹ thổi, không còn thấy chút dấu vết nào của cơn bão tố đêm qua, trên đất còn có vài vũng nước đọng, trong suốt và sạch sẽ.

Mặc Khuynh Thành hít sâu: “Thật trong lành!”

Đột nhiên, một chiếc áo choàng được khoác lên vai cô: “Bên ngoài lạnh, mặc nhiều một chút.”

Sau đó, Mặc Khuynh Thành lặng im nhìn Mặc Dận như thể một bà mẹ già mà không ngừng sắp xếp đồ trên xe: “Anh cả, nếu không thì chúng ta cứ ở nhà đi.”

“Hửm?”

“Dận, hay chúng ta cứ ở nhà đi.”

Mặc Dận buông thứ gì đó trên tay xuống, tiến lên nhéo mũi Mặc Khuynh Thành một cái: “Người em không khỏe, tuy rằng nên ở nhà dưỡng bệnh, nhưng khó lắm mới được hôm thời tiết tốt thế này, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát thôi rồi về ngay.”

“Nhưng…” Mặc Khuynh Thành nhìn túi đồ lỉnh kỉnh ở sau xe, anh xác định đây là ra ngoài đi dạo à?

“Chúng ta ra ngoài dã ngoại, mấy thứ này đều cần dùng.”

Dã ngoại?

Mắt Mặc Khuynh Thành sáng lên, lại hỏi: “Chỉ có hai chúng ta thôi à?”

“Em muốn gọi thêm ai nữa?”

“Em muốn gọi thêm mấy người An An cùng đi.”

“Anh biết mà, anh nói với Lê An An rồi, để cho bọn họ học xong thì qua đây, có điều chúng ta cần đến siêu thị mua ít đồ trước đã, cái này thì không cần nhiều người đi.”

Siêu thị Phúc Nhuận, cho dù không phải ngày nghỉ thì nơi này vẫn tấp nập người đi mua đồ.

Buổi sáng ở đây sẽ có một lượng lớn các bà nội trợ đến mua đồ ăn, đôi khi còn có thể là những công nhân viên thành phần tri thức đến mua chút đồ ăn nhẹ hoặc cà phê.

Ở đây cái gì cần có thì đều có, nhỏ thì có đồ dùng hàng ngày, lớn thì có hàng cao cấp nhập khẩu, chỉ có bạn không thể nghĩ ra chứ không có bạn không tìm được, quan trọng là giá cả phải chăng.

Mặc Dận phụ đẩy xe sau lưng Mặc Khuynh Thành, cô ném đồ ăn vặt vào, anh đều vụng trộm trả về chỗ cũ, cứ như vậy một người lấy, một người vứt đến không biết mệt.

“Mặc Dận, anh đủ chưa hả!” Cũng không biết có phải vì sau khi đổi cách xưng hô không mà trong lòng Mặc Khuynh Thành cũng không muốn gọi anh là anh cả nữa.

“Cục cưng, mấy thứ này đều rất độc hại.” Mặc Dận nhẫn nại giải thích.

Mặc Khuynh Thành chống nạnh, nỗ lực khiến bản thân trở nên đanh đá: “Em không quan tâm, em muốn ăn cái này, đi ra ngoài dã ngoại sao có thể thiếu mấy thứ này, nhanh đi lấy lại hết cho em!”

“Cục cưng, người em còn chưa khỏe, mấy thực phẩm ấy đều không thể ăn, anh chuẩn bị cho em rất nhiều, mấy thứ này không cần đâu.” Mặc Dận ôn tồn khuyên, nhưng cũng không có ý định nhượng bộ.

“Mặc Dận, anh cứ phải đối nghịch với em đúng không, mấy thứ này cũng không phải cho em ăn, mấy người An An bọn họ cũng muốn ăn, đặc biệt là An An.”

“Anh nhớ là Lê An An thích nhất bánh ngọt thím Trương làm.”

Mặc Khuynh Thành nghẹn lời, cô không nghĩ tới là cái này mà Mặc Dận cũng biết.

“Bánh ngọt ăn nhiều cũng sẽ ngấy, huống hồ em cũng không thích ăn bánh ngọt, anh đừng nhìn An An gầy như vậy mà hiểu lầm, cô ấy có thể ăn được hết đấy, lên lớp ngoại trừ dùng điện thoại, đọc tiểu thuyết thì chính là ăn vặt.”

Để chiến đấu vì đồ ăn vặt kia, ngay cả Lê An An cũng bị Mặc Khuynh Thành lôi ra.

“Tiểu thuyết à?” Mặc Dận lặp lại, đáy mắt đầy thâm ý làm cho người ta nhìn mà không hiểu được anh đang nghĩ gì.

“Đúng thế đúng thế, trong ngăn bàn của cô ấy toàn là tiểu thuyết.”

Mặc Dận đột nhiên nở nụ cười: “Vậy em lấy một ít đi, không được lấy nhiều đâu.”

Mặc Khuynh Thành nghe thế thì vui vẻ chạy tới giá để đồ ăn vặt, lựa chọn mấy gói thứ mình thích.

“Hắt xì.”

Lê An An đang ở trong lớp đột nhiên hắt xì, xoa xoa mũi: “Ai mắng mình thế không biết?”

Chọn xong đồ rồi Mặc Khuynh Thành phụ giúp Mặc Dận đẩy cái xe đầy ắp đồ, từ từ từ xếp hàng chờ.

“Xin chào, xin hỏi có thẻ thành viên không?”

“Có.” Mặc Khuynh Thành báo mã thẻ thành viên.

“Lấy đồ lên đi.” Mặc Khuynh Thành chỉ huy Mặc Dận.

“Mặc Dận?”

Một cô gái tóc dài mặc đồ công sở xuất hiện sau lưng Mặc Khuynh Thành.

“Quảng Y?”

“Thật trùng hợp, cậu đến mua đồ à, chị cũng vừa vặn tới đây mua cà phê, vị này chắc là em gái cậu đúng không, xin chào, chị là Quảng Y, là học tỷ của Mặc Dận.”

Mặc Khuynh Thành cúi đầu nhìn cái tay trước mặt cô, lại ngẩng đầu, cô xác định, cô gái này có địch ý với mình.

“Xin chào.”

Quảng Y thấy Mặc Khuynh Thành trực tiếp làm lơ tay mình, trong mắt hiện lên chút ghen ghét, nhưng ngay lập tức đã biến mất không thấy gì.

“Mặc Dận, em gái cậu thật xinh đẹp.”

Rõ ràng là lời nói khách khí, Mặc Dận lại gật đầu đáp: “Cục cưng đương nhiên là xinh đẹp rồi.”

Khóe miệng Quảng Y cong lên, nói: “Đúng rồi, hai người mua nhiều thứ như vậy là định ra ngoài dã ngoại à?”

“Ừm.”

Mặc Dận trả lời qua loa, động tác tay cũng nhanh hơn.

“Vậy không biết chị có vinh hạnh cùng hai người đi dã ngoại không?” Quảng Y làm như nói đùa nhưng đáy lòng lại có chút khẩn trương.

“Thật ngại quá, hôm nay ra ngoài dã ngoại đều là mấy người quen.”

Quảng Y không nghĩ tới Mặc Dận lại nói thẳng thế, phải chịu đả kích rất lớn, có điều rất nhanh đã khôi phục lại, nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen: “Thì ra là thế, vậy mọi người đi chơi vui vẻ nhé.”

“Cảm ơn.”

“Cục cưng, có thể đi rồi.” Mặc Dận thanh toán tiền, cầm lấy túi lớn túi nhỏ.

“Hai người đi nhé, tạm biệt.” Quảng Y vẫy tay, rồi lại nói với Mặc Dận: “Hẹn cậu hôm khác, liên lạc sau nhé.”

Thẳng đến tận lúc lên xe Mặc Khuynh Thành cũng không nói một lời nào, nụ cười trên mặt cũng biến mất không thấy bóng dáng, mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cục cưng, em sao vậy?” Mặc Dận phát hiện từ lúc Quảng Y xuất hiện, cô lập tức trở nên không bình thường.

“Cục cưng?” Mặc Dận gọi lại lần nữa, cô vẫn không ừ hử câu nào.

“Cục cưng, cục cưng, cục cưng,…”

Mặc Khuynh còn tưởng rằng cô không đáp thì Mặc Dận sẽ từ bỏ, kết quả hai chữ “cục cưng” không ngừng vang lên bên tai cô, có cảm giác cô đang ở cạnh một cái ao vịt.

“Ngừng lại!”

“Cục cưng, em để ý đến anh rồi à?”

Mặc Dận tuyệt đối là bị đánh tráo rồi!

Đây là suy nghĩ duy nhất của cô lúc này.

“Cục cưng, thật xin lỗi.”

Tự dưng lại xin lỗi, Mặc Khuynh Thanh liếc mắt hỏi: “Sao lại xin lỗi?”

“Em không để ý đến anh, chắc chắn vì anh không tốt, cho dù anh không biết anh làm sai cái gì, nhưng vẫn là lỗi của anh.”

“Có phải anh bị ngốc rồi không?” Có thể nói tâm tình Mặc Khuynh Thành tốt lên không ít, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

“Ở trước mặt em, anh nguyện làm một tên ngốc.”

Mặc Khuynh Thành hờn dỗi: “Muốn ngốc cũng đừng ở trước mặt em.”

“Anh cứ ngốc cho em xem.”

“Mặc Dận!”

“Cục cưng, em lại gọi sai rồi, gọi là Dận!”

“…” Mặc Khuynh Thành quyết định không để ý đến anh nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK