Ngày hai tháng năm, ở lưng chừng núi Lam Loan.
Lan Tuyết Mai đã kéo Mặc Khuynh Thành ra khỏi chăn từ rất sớm, tự mình chọn quần áo cho cô.
“Tiểu quai, bộ này thế nào, vừa đoan trang thục nữ lại hơi chút tinh nghịch, rất hợp với độ tuổi của con.” Lan Tuyết Mai cầm một chiếc váy bồng lên nói.
Mặc Khuynh Thành rùng mình một cái, nhà có nhiều người lớn như vậy, cô lại không mắc bệnh công chúa, nhìn bộ váy này thật là không thể chấp nhận được.
“Mẹ, mấy bộ váy mẹ chọn khi nãy trông cũng được.” Nên đừng có hành hạ con nữa.
Lan Tuyết Mai nhìn quần áo chất đầy trên giường, hơi lúng túng, có lẽ mình đã hơi vui mừng quá chăng? Con gái mình chỉ đi bái sư thôi, không phải xem mắt chọn chồng, nhưng....
“Nếu không thì xem thêm vài bộ nữa thôi, dù sao cũng là chuyện lớn.” Lan Tuyết Mai cố gắng giúp Mặc Khuynh Thành có một dáng vẻ hoàn hảo nhất đi gặp Cốc Khải.
“Mẹ, con chỉ đi gặp một người bình thường thôi, cần gì phải tốn công tốn sức như thế.’’
“Sao lại tốn công tốn sức, hơn nữa đó cũng không phải người bình thường, con đi gặp thầy của con đó.’’
Mặc Khuynh Thành đảo mắt, cho rằng cô không nhìn thấy đống quà đặt ngoài phòng khách sao? Cô không biết thân phận của Cốc Khải lớn như thế nào khiến cho Lan Tuyết Mai vui mừng như vậy, chưa tới bảy giờ đã kéo cô khỏi giường, phải biết ngày thường bà chỉ hận không thể để cô ngủ nhiều hơn chút nữa.
“Dù là thầy thì cũng không cần thiết, để người khác thấy còn tưởng mẹ cho con đi xem mắt.”
Mặt Lan Tuyểt Mai đỏ lên: “Mẹ phô trương như vậy à? Mẹ thấy cũng không tới mức đó mà.”
“Mẹ thân yêu của con ơi, ngài nhìn đống quà xếp chật cả phòng khách ngoài kia đi, còn nữa, nhìn giường của con này, ngài thấy chưa đủ phô trương sao?”
Mặc Khuynh Thành nắm lấy tay Lan Tuyết Mai, giọng hờn dỗi: “Mẹ, Cốc Khải là người lớn tuổi rồi, còn là bậc thầy về đàn tranh, người thanh cao như vậy nếu chúng ta tặng quá nhiều quà tặng sẽ không tốt.”
Lan Tuyết Mai thấy cô nói có lý, nhưng vẫn chưa muốn từ bỏ ý định: “Nhưng làm gì có chuyện bái sư không tặng lễ vật, lại càng không tốt.”
“Mẹ, phải là thầy tặng quà ra mắt cho trò chứ, làm gì có chuyện đưa quà cho người ta trước như mẹ, vả lại ăn mặc bình thường là được rồi.” Mặc Khuynh Thành nhìn đống quần áo trên giường, lấy đại một bộ: “Con thấy bộ này không tệ này, đơn giản phóng khoáng, cũng không quá tuỳ tiện.”
Lan Tuyết Mai nhìn bộ váy kia, màu sắc hài hoà, chẳng qua hoa văn lấp lánh cùng mấy viên trân châu hồng gắn phía trên cho thấy giá trị liên thành của nó.
“Không tệ, mắt nhìn rất tốt.”
“Mẹ xuống dưới chờ con đi, con thay xong sẽ xuống ngay.”
Lan Tuyết Mai xuống tầng dưới, không yên lặng chờ đợi: “Tiểu Trương, cậu đem những thứ này để vào trong rương kia đi, à, lựa vài hộp trà ngon cao cấp, đúng rồi thím Trương, thím chuẩn bị điểm tâm xong chưa?”
”Phu nhân, xong rồi ạ.”
“Đem hết lên xe đi.”
Lan Tuyết Mai nhìn số quà trong phòng khách ngày càng ít đi, hài lòng nhấp một ngụm trà. Dù bà thấy tiểu quai nói đúng nhưng tốt nhất vẫn nên đem nhiều một chút.
“Mẹ, con xong rồi.”
Giọng nói của Mặc Khuynh Thành cắt ngang suy nghĩ của bà, quay đầu nhìn về phía cầu thang, trong mắt hiện lên sự kinh diễm không thể che giấu.
Chỉ thấy Mặc Khuynh Thành mặc chiếc váy áo đó, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng, chân đi giày cao gót, tôn lên đôi chân thon dài của cô.
“Tiểu quai, con mặc rất đẹp, mẹ tin Cốc tiên sinh chắc chắn sẽ rất thích.” Nếu Cốc Khải hài lòng với tiểu quai, vậy có phải sau đó sẽ hài lòng với mình, sau đó nữa.... Lan Tuyết Mai càng nghĩ càng hưng phấn, chỉ mong một giây sau liền gặp được Cốc Khải.
Mặc Khuynh Thành không hiểu được tâm trạng của Lan Tuyết Mai, đi lên xe đến địa điểm đã định sẵn.
Vườn Vọng Giang, 1102
“Là ở nơi này sao?” Lan Tuyết Mai nhìn số nhà hỏi.
“Là nơi này.”
“Reng reng.”
“Học trò, ta tới đây.”
Khoé miệng Mặc Khuynh Thành giật giật, cô có thể quay đầu về nhà không? Cô không muốn bái sư nữa.
“Két.”
“Học trò à, cuối cùng thì thầy cũng đợi được con rồi!” Khuôn mặt Cốc Khải nở nụ cười, chỉ nói vậy vì ông đã phải dằn lòng hết mức rồi.
Đáng tiếc sau khi mở cửa nhìn thấy những người khác đứng cạnh Mặc Khuynh Thành liền lập tức thu lại nụ cười, giống như ông chưa từng biểu hiện gì: “Mấy người là...”
Lan Tuyết Mai không thấy Cốc Khải mất hình tượng, ngược lại còn thấy ông là người sống nội tâm, ừm, thần tượng của bà luôn là tốt nhất.
“Thầy Cốc, chào ông, tôi là mẹ của tiểu quai, ông gọi tôi là tiểu Mai được rồi.”
Tiểu Mai?
Oẹ...
Mặc Khuynh Thành không biết mẹ mình lại có dáng vẻ này từ bao giờ.
“Chào cô, tôi tên là Cốc Khải.” Cốc Khải đưa tay bắt tay của Lan Tuyết Mai.
“Tôi biết thầy Cốc chứ, từ nhỏ tôi đã rất thích ông, tiếc là gia đình tôi lại bắt tôi đi học piano.”
“Ha ha, thế ư, âm nhạc không có ranh giới, nhạc cụ nào cũng giống nhau cả, sau này có thời gian chúng ta có thể bàn luận thêm.”
”Có thể sao? Như vậy có làm phiền thầy Cốc hay không?”
“Không phiền không phiền, mẹ Mặc sinh ra một cô con gái tài giỏi như thế tôi còn chưa cảm ơn cô đâu.”
“Ông nói kìa, tiểu quai được ông coi trọng, là may mắn của con bé.”
“Đừng khách sáo.’’
“Đâu có đâu có.’’
Ơ, nói chuyện hợp nhau như vậy, giống như không liên quan gì đến cô cả, vậy cô có nên tiếp tục bái sư không?”
Lại lần nữa Mặc Khuynh Thành cảm thấy mình trở nên thừa thãi.
“Ông già, mau để khách vào nhà đã.” Chương Thu Hà đợi mãi không thấy ai vào liền đi ra cửa, nhìn ông già nhà mình nói chuyện với người ta rôm rả ngút trời, mà nhân vật chính lại cô đơn đứng một góc, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu bi thảm.
Lúc này Cốc Khải mới nhớ đến cô học trò bảo bối bị mình gạt sang một bên, vội nói: “Nhìn tôi này, mải nói chuyện với cô quá, mau vào nhà đi.”
Nhà Cốc Khải cũng không lớn, kiểu nhà có gác mái, có lẽ do ông là người chơi đàn tranh nên trong nhà không trang trí xa hoa như nhà người khác, mà có chút cổ kính, bàn trà mang phong cách cổ xưa, ở chính giữa đặt một bình hoa cúc đơn giản nhưng khéo léo.
“Trong nhà không có nhiều đồ tốt, các vị dùng tạm.” Chương Thu Hà đặt ấm trà Long Tỉnh đã ủ kĩ trước mặt mấy người Mặc Khuynh Thành, tỏ ý xin lỗi.
“Cốc phu nhân, như thế này là rất tốt rồi.” Lan Tuyết Mai kéo bà ngồi xuống.
Từ sau khi Cốc Khải ngồi xuống vẫn chưa nói thêm gì, nhấp một ngụm trà, vẻ mặt già nua không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Mặc Khuynh Thành nhìn thấy cũng không vội vàng mở miệng, nói về kiên nhẫn, cô có thừa.
Chương Thu Hà sống cùng Cốc Khải nhiều năm như thế, biết rõ ý định của ông liền ngồi nói chuyện phiếm cùng Lan Tuyết Mai và tiểu Trương, không có ý gì là muốn nói chuyện cùng Mặc Khuynh Thành.
Từng giây từng phút trôi qua, Lan Tuyết Mai dần dần không còn chăm chú nói chuyện phiếm nữa, trong lòng hơi gấp gáp, không biết đợt sóng ngầm đối đầu này sẽ kéo dài đến lúc nào.
Cốc Khải không nhịn được nữa, cầm lấy ấm trà lắc lắc, thấy hết nước liền cáu kỉnh ném lên bàn: “Không chơi không chơi nữa, không dễ chơi chút nào, hừ.”
Mặc Khuynh Thành buồn cười đặt chén trà xuống: “Thầy Cốc, kết thúc rồi ạ?”
“Đúng thế đúng thế, kết thúc rồi, thật đáng ghét mà.” Cốc Khải quay ngoắt đi, bày tỏ sự bất mãn của mình.
“Đáng ghét ư?” Mặc Khuynh Thành nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu nói: “ Nếu thầy Cốc đã ghét con thì con chỉ có thể mang theo sự nuối tiếc mà rời khỏi đây thôi, mẹ, chúng ta đi thôi.”
“Hả?” Lan Tuyết Mai mơ hồ không hiểu, không phải nói đi bái thầy sao, sao giờ lại đi rồi?
Mặc Khuynh Thành kéo bà, giọng nói đầy tiếc nuối: “Mẹ, thầy Cốc ghét con rồi, xem ra không thể làm thầy trò được, chúng ta không nên mất mặt thêm nữa, mau đi thôi.”
Lan Tuyết Mai nhìn Cốc Khải tức giận thở hồng hộc, lại thấy Mặc Khuynh thành không ngừng nháy mắt ra hiệu, chợt hiểu ra, lập tức tỏ vẻ tiếc hận nói: “Thật tiếc quá, tôi và thầy Cốc gặp nhau cảm giác như bạn bè lâu năm vậy, nhưng tiểu quai lại không thể trở thành học trò của thầy, ài, nếu đã vậy, chúng tôi cũng không ở lại nơi này khiến ông chướng mắt nữa, Cốc tiên sinh, Cốc phu nhân, chúng tôi đi trước.”
“Đứng lại!” Cốc Khải thấy học trò sắp đến tay lại để vụt mất, làm gì còn quan tâm tới thể diện nữa, nhào thẳng tới người Mặc Khuynh Thành, ôm lấy hông cô, sống chết không chịu buông.
Chương Thu Hà vỗ gáy, không dám nhìn tiếp, so sức chịu đựng với đồ đệ, thua rồi còn chơi xấu, bà nên làm gì bây giờ, ngồi đợi thôi!
Mặc Khuynh Thành không ngờ Cốc Khải sẽ làm như thế, đầu đầy hắc tuyến, có ông thầy như vậy, cô không cần!
Hình như Cốc Khải không cảm thấy mình rất mất mặt, mà có biết cũng không nghĩ nhiều như vậy, học trò sắp vuột mất rồi: “Học trò à, sao con có thể đối xử như vậy với thầy, phải kính già yêu trẻ biết không, giống như con bị gọi là khi sư diệt tổ* đó!
“Vậy sao thầy Cốc lại không yêu trẻ chứ?”
Cốc Khải ế một câu, mới chợt nhớ ra Mặc Khuynh Thành còn chưa trưởng thành, nhưng không phải trẻ con nha, trong lòng càng buồn bực, ông tìm được cô học trò kiểu gì thế này, trời sinh đã đối đầu với ông!
-----Đề nói với người lạ---- ---
Mặc Dận: Người của tôi đâu?
An Nhiên: Sụp hố.
Mặc Dận: Hôm qua tôi mới lộ ra một con người khác, cô lại muốn giấu tôi đi.
An Nhiên: Đã nói là sụp hố rồi, không phải giấu.
Mặc Dận: Cô còn để người đàn ông khác ôm cục cưng!
An Nhiên:....Một ông già thôi mà, cậu lại ăn dấm chua nữa, không sợ bị chua chết à!
Mặc Dận: Bất kể ai cũng vậy!
An Nhiên: Vậy cậu cứ ăn đi, dù sao cũng không phải tôi ăn dấm ~ haha