Vũ Văn Mân khom người đi theo Lục Hàm Chi, cố gắng không ngẩng đầu lên.
Kể cả đang cải trang, khi nhìn thấy Tô Uyển Ngưng, hắn vẫn giữ thái độ hết sức cẩn thận.
Tô Uyển Ngưng nghi ngờ nhìn Vũ Văn Mân đi qua trước mắt, mở miệng nói: “Biểu ca Hàm Chi, tiểu ca này nhìn lạ thế? Người mới trong phủ à?”
Lục Hàm Chi thuận miệng trả lời: “Người hầu ở thôn trang, chẳng lẽ không dùng được à. Còn ngẩn người cái gì? Mau tìm người đánh xe ngựa của phu nhân đến đây! Đi thông báo cho Hòa Minh, bảo hôm nay phu nhân quay về thôn trang, dặn hắn tiếp đón chu đáo cho ta.”
Chỉ với một câu, Lục Hàm Chi đã đẩy Vũ Văn Mân đi chỗ khác. Vừa tạo cơ hội cho hắn thoát thân, vừa không khiến người khác nghi ngờ.
Vũ Văn Mân gật đầu, khom người lui đi.
Hắn quay đầu liếc cái, thấy Tô Uyển Ngưng cũng đang nhìn về phía mình.
Không biết là vô ý hay cố tình, đúng lúc này Lục Hàm Chi lại bước đến chắn giữa hai người họ. Vũ Văn Mân xoay người lẫn vào bụi hoa, men theo đường nhỏ tới chùa Hàn Thọ.
Lục phu nhân thấy Lục Hàm Chi vừa đến bèn kéo cậu lại ân cần hỏi han, cau mày nói: “Sao lại gầy thế này? Cầm Sắt không chăm sóc con tử tế hay sao?”
Lục Hàm Chi tự véo thịt mềm trên bụng mình, thầm nghĩ đúng là trên đời này chẳng có người mẹ nào cảm thấy con mình béo cả.
Tới thôn trang, Lục phu nhân lấy bọc quần áo đã chuẩn bị sẵn ra, lại bắt đầu rơi nước mắt: “Tất cả là do mẹ đã không chăm sóc tốt cho con. Hôm đó không biết kẻ khốn nạn nào để con ăn súp gạo nếp, mới khiến con bị kẻ xấu làm hại cả đời! Nhất định là Đỗ di nương! Ả muốn con mình nổi trội hơn nên mới làm như vậy!”
Lục Hàm Chi lau mồ hôi trên trán: “Mẹ à! Mẹ đừng tự trách nữa. Ngược lại mẹ nhìn xem, Lục Hạo Chi vào phủ Thái Tử cũng đâu có sống tốt? Xem chừng cũng chẳng tốt lành gì.”
Lục phu nhân nói: “Khác nhau mà! Con với đứa phế vật ả sinh ra sao mà so sánh với nhau được?”
Lục Hàm Chi cầm trái cây mà Loan Phượng vừa bưng lên, nói: “Mẹ nếm thử đi, trái cây này trồng ở thôn trang, ngọt lắm.”
Có trái cây vào miệng, cuối cùng Lục phu nhân cũng không nói chuyện của cậu nữa.
Bà chuyển sang kể chuyện trong phủ cho cậu: “Bà nội con bị bệnh, mấy ngày vẫn không khỏe lên, trong cung lại xảy ra chuyện lớn. Ôi, cha con cứ cả ngày lo lắng đề phòng, mấy ngày chưa về nhà rồi.”
Lục Hàm Chi mở to mắt hỏi: “À… mẹ này, gần đây Nhị ca… thế nào rồi?” Đại hoàng tử gặp chuyện không may, nhất định hắn cũng bị ảnh hưởng.
Lục phu nhân vừa nghe đã đáp ngay: “Con nói xem! Dạo này Nhị ca của con tự nhốt mình trong phòng, vùi đầu vào học, nói là những chuyện không quan trọng thì đừng quấy rầy, phải chuyên tâm ôn thi. Không cần đoán mẹ cũng biết, nó đang lo lắng cho Sở Vương. Nhưng mà lo lắng thì có ích gì? Chuyện của hoàng gia thì không đến lượt những người như chúng ta nhúng tay.”
Lục Hàm Chi nghĩ rồi nói: “Hay là… ngày mai đưa Nhị ca đến thôn trang nghỉ ngơi giải sầu đi? Mẹ cứ nói là con nhớ huynh ấy, huynh ấy mà không đến, con sẽ chết cho xem.”
Lục phu nhân đánh Lục Hàm Chi “bốp” một cái, nói: “Thằng nhóc con này, còn ăn nói xằng bậy nữa là mẹ không tha cho con đâu.”
Lục Hàm Chi cười ngây ngô, làm nũng nói: “Được không mẹ! Mẹ bảo Nhị ca đến thăm con đi!”
Lục phu nhân biết bình thường Lục Húc Chi thương đứa em này nhất, bà bèn chọc trán cậu một cái: “Được được được! Đúng là hết cách với con.”
Rồi đi ôm đứa cháu ngoại trước đây bà chẳng muốn gặp, có điều hôm nay vừa thấy, bà lại kinh ngạc. Lúc mới sinh thì quắt queo như hột đậu đỏ, thế mà bây giờ đã lớn thành một thằng nhóc mập mạp rồi.
Nhóc con mới một hai tháng tuổi trông hết sức bụ bẫm đáng yêu, chọc cho Lục phu nhân cười không ngừng.
Máu mủ tình thâm, cháu ngoại của mình, sao bà không thương cho được? Chuyện tới nước này, bà cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể nhận đứa cháu này mà thôi.
Khoảng gần chạng vạng, Lục phu nhân mới trở về nhà.
Trước khi đi. bà còn dặn dò đủ điều, bảo Lục Hàm Chi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Không nên để lộ chuyện mình đã sinh con với người ngoài, cứ cho là cậu đã có con nhưng vẫn phải lập gia đình.
Trong mắt Lục phu nhân, tiểu lang quân không lấy chồng thì đến tuổi già sẽ không nơi nương tựa.
Lục Hàm Chi đành dỏng tai nghe chứ không thể nói “mẹ à, con không muốn lập gia đình, chỉ muốn kiếm tiền thôi!”, chứ không thì chẳng phải Lục phu nhân sẽ đánh chết cậu sao?
Mà ven bờ sông ngoại thành, Tô Uyển Ngưng nhíu mày nhìn một đám người khỏe mạnh cường tráng, mặt mũi hồng hào đang ra vào tới lui ở cửa thôn. Ngay cả trẻ con cũng hoạt bát đầy sức sống, không hề bệnh tật gì, nhìn bộ dạng này đâu giống nhiễm ôn dịch?
Thái tử Vũ Văn Quân đi cùng nàng ta khó hiểu nói: “Uyển Ngưng, không phải nàng nói ở vùng ngoại ô có dịch bệnh sao? Chẳng phải dân chúng ở đây vẫn khỏe mạnh ư?”
Trên mặt Tô Uyển Ngưng lộ ra vẻ xấu hổ xen lẫn kinh ngạc, cũng có phần tức giận, nhưng tất cả đều bị vẻ mặt bình tĩnh che giấu.
Nàng ta dịu dàng cười với Vũ Văn Quân, nói: “Không có bệnh dịch thì tốt, ta cũng chỉ đến đây vì tin đồn thôi. Có bệnh thì giúp dân chữa bệnh, không có bệnh thì phân phát trà lạnh để bồi bổ vậy.”
Vũ Văn Quân nhìn Tô Uyển Ngưng đầy vẻ khen ngợi, nói: “Nàng vẫn vậy, không bao giờ tính toán thiệt hơn cho bản thân, chỉ một lòng nghĩ cho người khác.”
Tô Uyển Ngưng ngượng ngùng cười: “Điện hạ khen sai rồi, ta làm như vậy cũng chỉ vì muốn cầu phúc cho người nhà mà thôi.” Nói đến đây, không khỏi lộ ra vẻ thương cảm.
Lại trình diễn được một màn giả vờ giả vịt hoàn hảo.
Tô Uyển Ngưng nhóm bếp nấu trà, bắt đầu phát trà lạnh và tặng thuốc.
Đáng tiếc là nửa ngày trôi qua vẫn chẳng có ai để ý đến nàng ta.
Vũ Văn Quân thấy nàng ta một mình nấu trà vất vả, bèn tiến tới chặn một ông lão lại: “Ông à, ông không đi nhận một chén trà lạnh bồi bổ sức khỏe à? Không mất tiền đâu.”
Ông già liếc nhìn cô nương kia một cái, tốt bụng cười bảo: “Không cần đâu, mấy ngày trước đã có thần y tới chỗ bọn ta rồi. Ta khuyên cô nương, đừng nấu thuốc ở đây nữa, mười mấy thôn ở đây chỉ tín nhiệm tiểu lang quân áo trắng mà thôi.”
Vũ Văn Quân nhíu mày, còn có người ngoài đến đây phát thuốc ư?
Tô Uyển Ngưng nghe ông lão nói thì cũng nhíu mày, bảo sao nàng ta chờ mãi chẳng thấy gì, hóa ra là đã có người nhanh chân đến trước? Nhưng mà là ai?
Nàng ta chỉ đành về trước với Thái Tử, thậm chí chẳng còn tâm trạng chờ Lục phu nhân nữa.
Trên đường về, tâm trạng của nàng ta bắt đầu không tốt, chẳng thèm để tâm tới cả lời an ủi của Thái Tử.
Thái tử mất mặt, bèn trở về phủ sớm.
Sau khi hồi phủ, tiểu lang quân trong nhà cẩn thận bưng trà lên, ân cần hỏi han. Hắn ta ngẫm nghĩ, hình như cưới tiểu lang quân này về xong, cả hai vẫn chưa động phòng?
Hắn ta bèn ngẩng đầu nhìn tiểu lang quân đang cúi đầu kia, nói: “Đêm nay ngươi đến thị tẩm đi.”
Lục Hạo Chi vui mừng khấu đầu với thái tử, phấn khích nói: “Dạ! Đa tạ thái tử yêu mến.”
Hành động này khiến Vũ Văn Quân nhăn mặt cau mày, cứ cảm thấy tiểu lang quân này không được vừa ý mình cho lắm. Nhưng nếu không phải là người mình yêu, làm với ai mà chẳng được.
Lúc chạng vạng, Lăng An Vương Vũ Văn Mân trở về từ chùa Hàn Thọ.
Lục Hàm Chi đang chơi với Thiền béo trong phòng, cái chân nhỏ của Thiền béo đạp vào mặt Lục Hàm Chi, cậu cũng tiện thể hôn một cái.
Hôn xong, ngẩng đầu lên đã thấy Vũ Văn Mân, cậu sợ đến nỗi suýt ngã dập mông xuống đất.
Cậu xoa xoa ngực, thầm nghĩ: Đại ca ơi, cứ phải dọa chết người ta mới được à? Nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: “Ôi, điện hạ về rồi? Vất vả rồi, mau ngồi đi ạ.”
Vũ Văn Mân thản nhiên liếc cậu một cái, tay cầm bản thảo trên bàn lên, cẩn thận nhìn kỹ rồi hỏi: “Ngươi vẽ à?”
Lục Hàm Chi đáp: “À, vâng ạ, là tác phẩm kém cỏi mà thôi.”
Vũ Văn Mân đặt tranh xuống nói: “Có một chữ viết sai rồi.”
Lục Hàm Chi:???
Không phải viết sai, mà là cậu không biết viết chữ phồn thể nên thuận tay viết chữ giản thể thay vào.
Đương nhiên cậu không thể nói vậy, nên bắt đầu ra vẻ kinh ngạc với Vũ Văn Mân, ra sức nịnh bợ: “Ôi! Vương gia thật anh minh! Liếc mắt một cái đã nhìn ra thảo dân viết sai chữ, quá đỉnh! Không hổ là Lăng An Vương tài hoa nổi tiếng khắp kinh thành!”
Vẻ mặt Lăng An Vương phức tạp, hắn nhìn cậu một cái, nửa ngày sau mới nói: “Trước đây ngươi cũng khen Thái Tử như vậy sao?”
Thái Tử? Sao tự dưng lại nhắc đến hắn ta?
À, cũng đúng, từ nhỏ Lục Hàm Chi đã rất thích Thái Tử.
Thật ra ai ở trong kinh thành cũng biết Lục Hàm Chi là mỹ nhân hàng đầu, sớm muộn gì cũng sẽ được gả vào phủ Thái Tử. Lăng An Vương thường xuyên qua lại với nhà họ Lục tất nhiên sẽ biết chuyện này.
Trước đây Lục Hàm Chi ở bên cạnh Thái Tử như thế nào thì cậu không biết, nhưng đương nhiên bản thân cậu chưa bao giờ khen như vậy!
Cậu thề thốt phủ nhận: “Sao lại thế được? Thảo dân chỉ khen mỗi Vương Gia thôi! Hơn nữa bây giờ người gả vào phủ thái tử là đệ đệ của thảo dân, vì danh dự của thảo thân, người tuyệt đối đừng nên nhắc lại chuyện cũ nha.”
“Danh dự?” Vũ Văn Mân mặc toàn đồ đen, khí lạnh trên người bắt đầu tăng lên, hắn bước tới nhìn nhóc béo trên giường, nói: “Ừ, đúng là danh dự quan trọng thật.”
Lục Hàm Chi: …
** má ông nữa, có dáng vẻ của bạo quân tương lai không hả?
Kỳ cục!
Nhưng cậu khá may mới gặp được hắn lúc chưa hắc hóa, nếu không bây giờ cậu đã đầu đít hai nơi rồi.
Dù sao thì, bạo quân giết người có cần lý do đâu.
Bỗng nhiên Lục Linh Hi đá chăn ra, để lộ họa mi nhỏ đáng yêu.
Lục Hàm Chi xấu hổ nhìn họa mi của Lục Linh Hi, thầm nghĩ: Đừng tưởng đang ở trước mặt cha ruột nên con không cần face(*)!
(*)Thể diện, liêm sỉ
Cũng may là bạo quân tương lai không mấy hứng thú với con trym béo này, nhưng hắn cứ đứng đó nhìn Lục Hàm Chi, không chịu đi mà cũng không nói gì.
Lục Hàm Chi sờ mặt mình, ngẩng đầu hỏi: “Điện hạ, ngài cứ như thế này làm thảo dân khó xử quá. Mặc dù thảo dân đã sinh con, nhưng cũng không phải là kiểu lang quân tùy tiện đâu. Nếu người thích ta, phải sai người đưa tam môi lục sính(*) tới hỏi cưới ta, chứ cứ nhìn ta chằm chằm như vậy, thật sự không ổn đâu.”
(*)Tam thư lục lễ nghĩa nôm na là 3 bức thư 6 lễ mà nhà trai làm chủ. Tam thư gồm Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Đây là 3 lá thư nhà trai đưa sang nhà gái để đưa tin, xin báo và chuẩn bị dàn xếp các nghi thức.
Lục lễ là chỉ 6 lễ gồm:
Nạp thái: Lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ
Vấn danh: Lễ hỏi tên tuổi, thân thế
Nạp cát: Lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn
Nạp chinh: Lễ nhận lễ vật
Thỉnh kỳ: Lễ định ngày cưới
Thân nghênh: Lễ rước dâu
Chắc không ngờ da mặt Lục Hàm Chi lại dày như vậy, Vũ Văn Mân thoáng chốc đã bị đùa giỡn đến đỏ mặt.
Ngẫm lại mới nhận ra, Lục Hàm Chi còn lớn hơn Vũ Văn Mân một tuổi.
Năm đó thằng nhóc này đúng là thảm, ngơ ngác đụng phải cậu, không hiểu sao lại cùng cậu đi đến bước đường hôm nay. Lại còn một phát trúng thưởng, tòi ra thằng cu con này.
Lục Hàm Chi bắt đầu áy náy, đùa giỡn với một thiếu niên choai choai đúng là bậy bạ!
Vì thế cậu hắng giọng: “Điện hạ, thảo dân chỉ đùa ngài tí thôi, ngài đừng để bụng nhé.”
Vũ Văn Mân không tiếp lời cậu, mà lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, ném tới trước mặt cậu hỏi: “Phong thư này là do ngươi viết?”
Lục Hàm Chi cúi đầu nhìn, tờ giấy này đúng là phong thư nặc danh viết cho Tứ Hoàng tử Vũ Văn Mân trước đây.
Hình như là sợ cậu chối, hắn còn lấy bản thảo trên bàn, ném luôn trước mặt cậu.
Khéo thật chứ, trên hai tờ giấy đều có một chữ “Trị” giản thể.
Danh Sách Chương: