Mảnh đất hoang kia ở tít tận rìa thôn và rộng lớn hơn cậu nghĩ, nó không hoàn toàn là đất hoang vì có rất nhiều cây cối mọc cao.
Ở đây chỉ có một ma ma già trông coi khu vườn, thấy Lục Hàm Chi, bà lão bèn quỳ xuống trước mặt cậu: “Xin khấu đầu với thiếu gia nhà chính!”
Lục Hàm Chi lập tức bảo Loan Phượng đỡ bà lão dậy, nói: “Bà đừng khách sáo, ta chỉ đến nhìn chút thôi.”
Bà lão khom người đứng sang một bên, có một chậu gỗ để dưới đất, trong chậu là quần áo đang giặt. Bên cạnh là nửa giỏ bồ kết, thời xưa không có bột giặt hay nước giặt, có bồ kết để dùng là tốt lắm rồi, còn bình thường đều dùng nước tro thảo mộc.
Lục Hàm Chỉ hỏi: “Bà ơi, bồ kết này bà hái ở đâu?”
Bà cụ nghe vậy bèn quỳ cái “bịch” xuống đất, run rẩy nói: “Thưa thiếu gia, ta không hái trộm bồ kết, chúng rơi trên đất, ta chỉ nhặt thôi.”
Lục Hàm Chi: “…”
Người thời xưa có tật xấu hở tí là quỳ, thật sự khiến cậu khó mà quen được.
Lục Hàm Chi né ra: “Bà đứng lên trước đã, ta không có ý trách tội, chỉ là mấy quả bồ kết thôi có phải chuyện gì ghê gớm đâu.”
Bà cụ nghe thế mới từ từ đứng lên, đáp lời: “Vâng, thưa thiếu gia. Bồ kết này là của cây bồ kết trong vườn, phần lớn bồ kết trong thôn trang đều lấy ở đây.”
Lục Hàm Chi lắng nghe bà cụ giãi bày xong thì nhìn ra vườn.
Quả nhiên trong vườn có trồng mấy chục cây bồ kết. Đương lúc bồ kết ra quả, dòm từ xa đã thấy cành cây trĩu nặng những quả bồ kết xanh xanh.
Lục Hàm Chi nhíu mày: “Nhiều vậy, chắc dùng không hết đâu nhỉ?”
Bà lão muốn nói lại thôi. Hai ngày nay, chuyện Lục Hàm Chi trừng trị Lục Toàn đã truyền khắp thôn trang. Mọi người bàn tán sôi nổi, ai cũng nói vị thiếu gia tới từ nhà chính rất lợi hại, hai ba chiêu đã hạ gục được tên ngang ngược kia.
Bà lão bèn mạnh dạn đáp: “Sao mà dùng hết được? Một, hai phần mười còn dùng mãi không hết! Phần còn lại đều bị Lục Toàn bán hết.”
Còn tiền bán chảy vào túi ai thì khỏi đoán cũng biết.
Bà lão nói thêm: “Vốn ban đầu vườn này có trồng ít hoa quả rau dưa, hơn hai mươi mấy người làm nhưng sau đó đều bị Lục Toàn đuổi hết. Tiền công được nhà chính phát theo lệ vẫn cầm đủ, một vào một ra(*), kiếm được không ít tiền.”
(*)Ý nói là vừa nhận tiền của nhà chính gửi đến lại vừa đuổi bớt người làm đi để giảm chi phí, ăn chặn được tiền cả 2 đầu
Lục Hàm Chi coi như mở rộng tầm mắt, đột nhiên cậu thấy mình đuổi Lục Toàn đi như vậy thật quá hời cho gã!
Đáng lẽ phải tống gã vào tù.
Nhưng nhà họ Lục lắm tiền nhiều của, đừng nói mấy chục lượng bạc, dù hơn ngàn lượng cũng chẳng để vào mắt. Nếu vì chút tiền ấy mà tống gã vào tù, ngược lại sẽ khiến mọi người nghĩ nhà họ Lục nhỏ mọn.
Lục Hàm Chi nói: “Bà ơi, bồ kết tồn kho từ mấy năm trước còn không ạ?”
Bà cụ đáp: “Còn, còn, phần của năm ngoái vẫn để trong kho, chưa chuyển ra ngoài.”
Bà cụ nói xong thì dẫn đường, đưa Lục Hàm Chi đến nhà kho nhỏ chứa bồ kết.
Chỉ thấy trong căn nhà gỗ cũ nát chất đầy bồ kết.
Bà cụ bảo: “Không những thế, mảnh đất này của chúng ta có phong thủy tốt nên cây bồ kết rất say quả. Đằng kia, còn cả bên kia, ba phòng chứa củi đều là bồ kết.”
Lục Hàm Chi khẽ gật đầu, khó trách hệ thống nói trong này tự có Càn Khôn(*), xem ra Càn Khôn này là cây bồ kết.
(*)Càn Khôn vốn là 2 quẻ chỉ trời và đất trong Bát quái, ở đây ý nói có ẩn chứa điều kỳ diệu
Dù chỉ là bán bồ kết thì vẫn có thể bán được không ít tiền. GDP trung bình 10 ngày 3 lượng, cũng dễ hoàn thành.
Xem ra nhiệm vụ thứ nhất mà hệ thống giao, đúng là đề tặng điểm. Nhưng cậu không muốn chơi theo lối mòn cấp thấp như vậy.
Cậu suy nghĩ một lát thì đã có tính toán riêng.
Lục Hàm Chi dặn dò Cầm Sắt: “Ngươi gọi người đến mang ít bồ kết về thôn trang, ta cần dùng.”
Cầm Sắt không hỏi nhiều, đáp “vâng” rồi xoay người đi làm.
Đại nha đầu này được việc thật, Lục phu nhân rất biết cách dùng người.
Lục Hàm Chi gọi Loan Phượng về, nhưng Loan Phượng lại cau mày nhìn về nơi cách đó không xa.
Lục Hàm Chi cũng ngó theo, hỏi: “Sao vậy?”
Loan Phượng nghi ngờ: “Hình như… ta thấy biểu tiểu thư?”
Lục Hàm Chi hỏi: “Biểu tiểu thư? Tô Uyển Ngưng?”
Loan Phượng nói: “Vâng, ngoại trừ nàng ấy chúng ta đâu còn biểu tiểu thư nào khác?”
Lục Hàm Chi hỏi: “Một thiên kim tiểu thư tới vùng hoang vu này làm gì? Hay ngươi nhìn lầm rồi?”
Loan Phượng lắc đầu, đáp: “Không thể nào, biểu tiểu thư thích mặc áo vàng, hơn nữa ta thấy trâm cài hình cành hoa bạch ngọc lan của nàng ấy nên sẽ không nhầm. Biểu tiểu thư đối xử rất tử tế với người hầu, tính cách hiền lành nên mấy tiểu nha hoàn như bọn nô tỳ đều quý mến.”
Trong nguyên tác, quả thật Tô Uyển Ngưng là một thiếu nữ có nhân duyên vô cùng tốt. Người lớn trong nhà thích nàng ta, người cùng thế hệ ngưỡng mộ nàng ta, ngay cả đám nha hoàn tôi tớ cũng thấy nàng ta tốt.
Hình tượng vạn người mê của Tô Uyển Ngưng xuyên suốt cả cuốn truyện, ngay cả một tiểu nha hoàn không liên quan gì với nàng ta như Loan Phượng cũng hết lời khen ngợi, có thể tưởng tượng ra nàng ta ghê gớm cỡ nào.
Lục Hàm Chi nhìn thoáng bên kia, nói: “Hay chúng ta cùng qua đó xem thử? Nơi này hoang vu, cô nương như muội ấy tới một mình không an toàn.”
Loan Phượng khẽ gật đầu, đi theo Lục Hàm Chi.
Quả nhiên ở phía xa, có một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo vàng nhạt đang đứng bên bờ sông. Hình như nàng ta đang cầm cái bình hồ lô màu đen, đổ thứ gì đó xuống nước.
Lục Hàm Chi nhíu mày, Tô Uyển Ngưng đổ cái gì xuống sông vậy?
Trong lúc cậu ngẩn người, Tô Uyển Ngưng đã rời đi. Lục Hàm Chi nhất thời tò mò bèn tiến lên xem xét.
Nhưng vào lúc này, một tiếng thông báo truyền ra từ thức hải: “Cảnh báo! Trong sông có một loại virus dễ lây lan, xin đừng tới gần!”
Lục Hàm Chi:??? Vãi???
Lục Hàm Chi túm lấy Loan Phượng, không để cho nàng ngây ngô đi về phía trước, cau mày nói: “Đừng qua đó, tình hình không ổn.”
Loan Phượng lộ vẻ khó hiểu, hỏi: “Không ổn chỗ nào vậy thiếu gia? Biểu tiểu thư đổ thứ gì đó xuống sông, ta muốn xem thử. Thiếu gia, ta cứ cảm thấy biểu tiểu thư đang lén lút làm sao ấy?” Tuy Loan Phượng không hiểu, nhưng nàng cảm thấy biểu tiểu thư rất khác với dáng vẻ ngày thường.
Lục Hàm Chi lắc đầu: “Đừng đến đó, ngươi về thôn trang trước, ta đi xem chuyện gì xảy ra.”
Loan Phượng hơi lo lắng: “Hay thiếu gia về với ta đi! Bảo hai tên sai vặt đi cùng với thiếu gia, trời sắp tối mà người đi thế này Loan Phượng không yên tâm.” Tam thiếu gia nhà nàng là một tiểu lang quân, ở nông thôn có mấy ai từng gặp tiểu lang quân chứ?
Loại “thuốc tiên” quý giá kia nào phải thứ dân thường có thể mua được, gia đình nuôi được tiểu lang quân không giàu thì sang. Lỡ có tên dân thường thô lỗ nào đó không biết điều thì không phải chuyện đùa đâu.
Lục Hàm Chi bèn nói: “Không sao đâu, ta sẽ bảo một tên sai vặt đi chung rồi về ngay.”
Loan Phượng thấy Lục Hàm Chi cứ khăng khăng nên đành về thôn trang trước.
Mà Lục Hàm Chi không gọi thêm gã sai vặt nào, cậu âm thầm đi một mình về phía hạ nguồn sông.
Lục Hàm Chi không đi thì thôi, vừa đi đã sợ lú cả người.
Hệ thống đã báo cho cậu biết có một loại virus rất dễ lây lan trong sông, mà có ít nhất hơn chục thôn làng ở khu vực hạ nguồn. Con sông này chảy qua hơn chục cái thôn, người trong thôn lấy nước từ con sông này để giặt giũ, tưới tiêu, chăn nuôi gia súc. Nếu trong sông có virus truyền nhiễm, khỏi nghĩ cũng biết người của mười mấy cái thôn này sẽ bị nhiễm bệnh hết.
Trong lòng Lục Hàm Chi khiếp sợ, vẻ mặt đã bắt đầu hoảng hốt vì cậu nhớ tới một tình tiết trong sách.
Nữ chính vạn người mê này trừ may mắn và được các sếp sòng cưng chiều thì còn có một tag hình tượng là “thiện lương”.
Thiện lương đến mức nào? Vì nhà họ Tô toàn làm thầy thuốc, đương nhiên Tô Uyển Ngưng sẽ có y thuật tốt. Nàng ta thường xuyên chữa bệnh cứu người, bất kể dịch bệnh xảy ra ở đâu, Tô Uyển Ngưng sẽ xuất hiện ở đó.
Thế nên vị Hoàng Hậu tương lai này được dân chúng vô cùng kính yêu, còn được mệnh danh là “Thánh mẫu nương nương”.
Khi đó, trên đường Thái Tử hộ tống nàng ta đến kinh thành thì gặp phải một vụ đại dịch. Sự thánh mẫu của Tô Uyển Ngưng bộc phát, nàng ta ở lại vùng dịch hơn nửa tháng, đến khi hoàn toàn kiểm soát được dịch bệnh thì mới rời đi. Kết quả dịch bệnh đã được khống chế thì nàng ta lại ngã bệnh, khiến Thái Tử phải đích thân chăm sóc ba ngày.
Ba ngày này cũng là chất xúc tác tình cảm giữa Tô Uyển Ngưng và Thái Tử, làm cho Thái Tử Vũ Văn Quân bước đầu nảy sinh tình cảm với nàng ta. Nhưng từ hành động đổ thứ gì xuống sông vừa rồi của Tô Uyển Ngưng, cậu lại sinh nghi với tình tiết trong nguyên tác.
Tại sao nơi nào có dịch bệnh thì Tô Uyển Ngưng sẽ xuất hiện ở nơi đó?
Chứ không phải là Tô Uyển Ngưng xuất hiện ở nơi nào, nơi đó sẽ có dịch bệnh?
Lục Hàm Chi sợ hãi suy nghĩ cẩn thận, trong lòng liên tục phủ nhận.
Không thể có người ác độc như vậy, chỉ vì hình tượng “thánh nữ nương nương” mà không màng đến tính mạng của dân chúng?
Lục Hàm Chi ra sức lắc đầu, nếu dịch bệnh không xảy ra, cậu sẽ bác bỏ suy đoán của mình. Nhưng nếu xảy ra thật, Lục Hàm Chi đúng là sự không còn gì để nói.
Chẳng trách đời trước nguyên chủ Lục Hàm Chi bị nữ chính chơi chết, loại đàn bà này, người bình thường nào đối phó cho nổi.
Chợt bên tai truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống: “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, hy vọng ký chủ có thể gắng sức khống chế dịch bệnh trước khi lây lan ra. Nhiệm vụ này là nhiệm vụ phụ, hoàn thành xong có thể nhận được 10 điểm giao dịch.”
Lục Hàm Chi:???
Đúng, cậu cũng rất muốn cứu những người này, hơn nữa còn muốn kiếm được mười điểm giao dịch.
Tuy cậu chẳng phải thánh phụ(*), đó giờ ít lo chuyện bao đồng nhưng nếu phải trơ mắt nhìn người dân của mười mấy thôn chết chỉ vì hình tượng thánh nữ của Tô Uyển Ngưng, quả thật cậu không đành lòng.
(*)Thánh phụ: thánh mẫu nhưng là phiên bản nam, chỉ người thánh thiện, ra sức giúp đỡ người khác trong mọi hoàn cảnh, đôi khi quá lố
Nhưng!
Nhưng mà!
Khóe miệng Lục Hàm Chi co quắp: “Mày nghĩ tao là thần tiên à? Hay mày nghĩ ai cũng là Tô Uyển Ngưng? Mày nhìn bàn tay vàng của người ta đi! Muốn gieo dịch bệnh thì gieo, muốn mở hậu cung toàn các sếp sòng thì mở. Mày nhìn lại mình xem! Sao cùng làm hệ thống mà chênh lệch lớn vậy!”
Hệ thống: …
Nếu hệ thống có gương mặt thì giờ phút này, nó đã suy sụp thành quả mướp đắng.
Đang thực tập mà gặp phải ký chủ như vậy, tim tôi đau quá man.
Hệ thống nghiến răng nhắc nhở: “Ký chủ có thể tự kiểm tra khu đổi thuốc men.”
Lúc này Lục Hàm Chi mới sực nhớ, cậu đang sở hữu một khu mua sắm có thể đổi thuốc men.
Danh Sách Chương: