Phía đối diện, thiết lập cô gái yếu đuối của Tô Uyển Ngưng gần như sụp đổ, nàng ta trợn to hai mắt, tiến lên nói: “Ngươi…”
Nhưng Lục Hàm Chi cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Chậc chậc, biểu muội Uyển nhi à, mấy quy củ mà muội đã học được đều đút cho chó ăn hết rồi à? Chúng ta là con em thế gia, từ nhỏ đã được các ma ma dạy dỗ cẩn thận. Càng không được gọi Vương phi là “ngươi”, phải gọi là “Điện hạ”. Ồ… Suýt chút là ta quên mất, nhà của biểu muội mấy đời đều hành nghề y chữa bệnh, chắc là không mời ma ma đến dạy dỗ. À, biểu muội cũng đừng hiểu lầm, không phải biểu ca xem thường thầy thuốc đâu, ta thật sự rất bội phục những người hành nghề y chữa bệnh cứu người đó!” Nhưng mà với những kẻ chuyên làm việc ác hại người như vậy, trong lòng ông đây thấy khinh thường nhá.
Tô Uyển Ngưng thấy hết sức uất ức, nàng ta lại nhìn Vũ Văn Mân bằng đôi mắt to tròn ngập nước tràn đầy tình cảm: “Uyển nhi biết mình xuất thân thấp hèn, nhưng mà… đây cũng không phải là lý do để biểu ca sỉ nhục ta! Từ trước đến nay, Uyển nhi luôn kính trọng biểu ca, sao biểu ca lại thù ghét Uyển nhi đến thế?”
Lúc nói những lời này, Tô Uyển Ngưng đã mở filter “Thịnh thế mỹ nhan”.
Nhưng Vũ Văn Mân chỉ cảm thấy khó hiểu, càng không hề thấy thương hại thiếu nữ yếu đuối này.
Giờ phút này, đám người vây xung quanh họ ngày càng nhiều, cho đến khi Tô Uyển Ngưng xoay người bỏ chạy ra ngoài, Vũ Văn Mân mới hoang mang hỏi Lục Hàm Chi: “Rõ ràng là nàng ta đang tố cáo ngươi mà, sao lại nhìn ta?”
Lục Hàm Chi không hề áp lực, đáp: “Chắc là vì… Ngoại hình của ngài rất anh tuấn?” Bởi vì ngươi là một trong những mục tiêu công lược của nàng ta!
Lại nhìn bọn hạ nhân xung quanh đang xì xào bàn tán, Vũ Văn Mân hỏi: “Bọn họ sẽ đi kiện ngươi à?”
Lục Hàm Chi đáp: “Chắc là có? Nhưng mà ngài không cần phải để ý đến chuyện này, lần này ta phải bị phạt thì chuyện này mới cho qua được.”
Cậu phải khiến cho cha mẹ nhìn thấy bộ mặt thật của Tô Uyển Ngưng, vậy mới có thể đuổi nàng ta ra khỏi nhà họ Lục.
Quả nhiên, chỉ một chốc sau, đã có người đỡ cụ bà Lục run rẩy đi đến tiền viện. Cụ bà Lục cầm quải trượng đầu rồng, lão cáo mệnh này đã gần bảy mươi tuổi rồi, ngày thường hết sức hiền hòa, nhưng một khi giận lên cũng là cực kỳ uy nghiêm.
Lần này chẳng những kinh động đến Lục phu nhân, mà ngay cả Lục Tư Nguy và Lục Thần Chi cũng bị gọi tới. Nếu không phải Lục Húc Chi đã tới phủ Sở Vương, chắc chắn cũng sẽ bị gọi tới.
Cụ bà Lục giận đến tái mặt, chỉ thẳng vào đầu Lục Tư Nguy mắng to một trận: “Ngươi xem con trai ngoan của ngươi đi, được gả vào nhà quyền quý rồi, bay lên cành cao rồi là không thèm xem bà lão này ra gì cả! Từng người các ngươi, ai làm quan thì cứ làm quan, ai muốn kiếm tiền thì cứ kiếm tiền! Chỉ có bà già này, khó khăn lắm mới có một đứa cháu ngoại bằng lòng bầu bạn với ta, bây giờ đến cả người thân thiết duy nhất của ta mà các ngươi cũng muốn đuổi đi sao?”
Trong kinh thành, Lục Tư Nguy nổi danh là người con hiếu thảo, ông ta vừa nghe thấy thế, lập tức tiến lên phía trước nói: “Mẹ nói gì vậy? Uyển nhi nguyện ý bầu bạn với mẹ, vậy cứ để cho nó ở cùng với mẹ đi, ai dám nói nửa chữ “không” chứ?”
“Ai dám nói nửa chữ không à?” Cụ bà Lục dùng sức gõ quải trượng đầu rồng xuống đất, tức giận nói: “Vậy các ngươi nói cho ta biết, đây là có chuyện gì?”
Có mấy tên người làm nhanh chóng bước ra quỳ xuống, trong đó có người hầu của Lục Tư Nguy, có người hầu của Lục phu nhân, cũng có người của Chu di nương.
Các nàng thêm dầu vào lửa mà kể lại chuyện Lục Hàm Chi sỉ nhục Tô Uyển Ngưng ngoài cửa, còn nói chính mắt thấy Tô Uyển Ngưng khóc lóc chạy về phòng, lấy kéo nói muốn cắt tóc xuất gia làm ni cô, không muốn ở lại nhà họ Lục khiến người ta chướng mắt nữa.
Lục Tư Nguy nghe vậy lập tức đau đầu, tiểu súc sinh khốn nạn này chọc ai không chọc, sao cứ phải chọc vào cái vảy ngược của bà cụ làm gì chứ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, trước khi Tô Uyển Ngưng vào nhà, Hàm Chi của chúng ta cũng là cục cưng của bà cụ mà?
Lục Tư Nguy theo bản năng mà xoa xoa chuôi kiếm của mình, vẻ mặt có hơi mất kiên nhẫn, nói: “Mẹ à, Hàm nhi tùy hứng chưa hiểu chuyện, cùng lắm là hai đứa nhỏ cãi cọ ngoài miệng tí thôi, không cần phải nghiêm trọng như vậy đâu.”
Cụ bà Lục vừa nghe lại càng tức giận hơn.
Bà lão lập tức dùng quải trượng đập vào bắp chân của Lục Tư Nguy, ông ta bị đau nên kêu lên một tiếng, quỳ xuống trước mặt mẹ già.
Lục phu nhân thấy tình huống như vậy cũng quỳ xuống, cười làm lành nói: “Mẹ, mẹ xem… Hàm nhi và Uyển nhi cũng chẳng chênh tuổi nhau mấy, bọn trẻ con ồn ào xích mích chút, chúng ta… không cần thiết phải làm lớn chuyện đâu?”
Bà cụ tức giận nói: “Không cần làm lớn chuyện à? Uyển nhi đã ngất đi rồi! Thầy lang đến xem bảo là do khí huyết công tâm! Nó ở nhà họ Lục vốn có tự giác là phận ăn nhờ ở đậu, đã thua thiệt người khác một bậc! Các ngươi lại không tốt, không thương yêu che chở cho nó thì thôi, vậy mà còn để nó chịu uất ức như vậy! Đứa con gái chết trẻ đáng thương của ta! Hay là mẹ… cứ đi theo con cho xong đi!”
Cụ bà Lục vừa nói vừa ném quải trượng, định lao vào tường.
Một đám người ba chân bốn cẳng kéo bà cụ ngồi xuống ghế.
Lục Hàm Chi ở gần Lục phu nhân nhất, cậu nhỏ giọng hỏi: “Mẹ à, tính tình của bà trước giờ vẫn vậy sao? Nhìn bà… có vẻ không giống kiểu sẽ lấy cái chết để ép người khác?”
Lục phu nhân đang sốt ruột, nghe vậy cũng ý thức được, nhỏ giọng đáp: “Đúng thật là không có, trước đây bà cụ rất tinh tế, dù sao cũng là tiểu thư Hầu phủ mà! Lúc đầu gả vào nhà họ Lục xem như là gả thấp đó! Cả đời bà cụ và ông cụ đều ân ái, không có thiếp thất nào. Ngoài xuất thân cao quý của bà cụ ra thì sự đoan trang, vốn kiến thức sâu rộng, thêm sự thông minh cũng là một nguyên nhân. Loại chuyện này, mẹ có thể làm được, nhưng bà nội của con chắc chắn sẽ không làm.”
Lục Hàm Chi: “…”
Người mẹ này của cậu thật sự rất hiểu bản thân mình.
Lục phu nhân nói: “Nếu nói thế thì là từ lúc Tô Uyển Ngưng dọn đến ở, tinh thần của bà nội con ngày càng kém! Bây giờ bà lại càng hành xử kỳ cục, toàn làm theo cảm tính.”
Lục Hàm Chi thầm nghĩ: nào chỉ là cảm tính, chính xác phải là dựa theo tâm trạng của Tô Uyển Ngưng mới đúng.
Lục Tư Nguy đã trấn an được cụ bà, cũng nghiêm khắc trách cứ Lục Hàm Chi, phạt cậu đến từ đường quỳ, trước khi cụ bà hết giận thì không được ra ngoài.
Sau khi chuyện xảy ra, Lục Hàm Chi bảo Vũ Văn Mân đi trước.
Nếu như hắn ở đây, vậy “chuyện nhà” của nhà họ Lục sẽ khó diễn tiếp được.
Đây cũng xem như là khổ nhục kế của cậu, để cho mình bị phạt quỳ khiến cho một số người nhận ra sự tâm cơ của Tô Uyển Ngưng và sự bất thường của cụ bà.
Ai ngờ khi chuyện này xảy ra, mấy người làm nhân chứng cũng thấy kỳ lạ.
Thật ra thì, coi như Lục Hàm Chi có sỉ vả biểu tiểu thư đôi câu, nhưng cậu là Vương phi, cùng lắm cũng chỉ bị mắng vài câu thôi, nhưng sao cụ bà lại tức giận đến mức khăng khăng phải phạt cậu đi quỳ từ đường mới chịu?
Phải biết rằng giờ đã là cuối thu, quỳ ở từ đường suốt một đêm, chẳng phải sẽ cóng chết sao? Huống chi sức khỏe của Tam thiếu gia vốn không tốt, lại còn là tiểu lang quân nữa.
Vì vậy, người hầu của Lục phu nhân lặng lẽ đến chỗ của bà thỉnh tội, kể lại rõ đầu đuôi sự việc, bỏ hết những phần thêm mắm dặm muối, chỉ nói tình hình thực tế. Thật ra Lục phu nhân đã sớm nhận ra, bà đoán chắc là việc kia không như đám người hầu nói. Nhưng dù sao trong chốn nhà cao cửa rộng thế này, những chuyện như vậy cũng khó tránh khỏi.
Hơn nữa, nhìn biểu hiện của Hàm Chi nhà bà, hẳn là cậu đã lường trước sẽ có kết quả như vậy rồi?
Sau khi trải qua chuyện sinh con rồi bị đuổi ra khỏi nhà, dường như đứa trẻ này đã trưởng thành lên, chín chắn hơn rất nhiều. Nếu cậu đã sớm đoán được, vậy Lục phu nhân cũng chẳng nói thêm gì nữa, chỉ đi dập đầu xin lỗi cụ bà, nói nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ con trai út. Nhưng bà cũng lặng lẽ dặn dò người làm đem than lửa và đệm mềm đến cho Lục Hàm Chi, giúp cậu đỡ phải chịu khổ đêm nay.
Lúc Lục Hàm Chi bị nhốt vào từ đường đã phân tích lại một ít tình tiết của cốt truyện.
Từ khi xuyên sách tới nay, cốt truyện đã bị cậu làm rối tung hết lên. Giờ không cần biết Tô Uyển Ngưng có ngất đi thật không, nhưng cậu biết chắc chắn là nàng ta đang tức sắp chết rồi.
Lúc trước khi “Lục Hàm Chi” gả vào phủ Thái tử là ở vị trí ngang hàng với Tô Uyển Ngưng. Ở phủ Thái tử, nàng ta nhận được đãi ngộ y như Thái tử phi vậy.
Sau đó vì lập công nhiều lần, Thái tử vừa đăng cơ đã ra sức dẹp bỏ dư luận mà phong nàng ta làm Hoàng Hậu.
Nghe nói trong ngày phong Hậu, có đàn chim may mắn năm màu bay tới chúc mừng, kể từ đó, danh tiếng của Hoàng Hậu nổi khắp thiên hạ.
Lục Hàm Chi xoa cằm, bây giờ cậu trốn được phủ Thái tử, Lục Hạo Chi còn không được sủng, nếu Chiêu Vân Quận chúa được gả vào phủ Thái tử, vậy chắc hẳn sẽ phải đối đầu với Tô Uyển Ngưng. Cậu thở dài, tuy nói người không vì mình trời tru đất diệt, nhưng phải trơ mắt nhìn từng người bọn họ phải đối đầu với Tô Uyển Ngưng, rồi cuối cùng phải thảm hại mà lui binh, cậu cũng thấy không nỡ.
Lần trước cậu có ý tốt trợ giúp Lục Hạo Chi, nếu như hắn ta chịu nhận lòng tốt của mình, chưa chắc đã bị sảy thai.
Cứ nghĩ mãi, đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, cậu bỗng nghe thấy một giọng nói bên tai: “Ái phi đang nghĩ gì vậy?”
Lục Hàm Chi suýt đã nhảy dựng lên khỏi tấm bồ đoàn, cậu quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Mân, vỗ vỗ ngực nói: “…Ôi mẹ ơi, tổ tông hiển linh…”
Lại thấy Vũ Văn Mân đang lạnh mặt tiến về phía cậu, hắn còn vừa đi vừa quan sát cách bày biện trong từ đường, cuối cùng tổng kết một câu: “Tốt hơn so với thôn trang kia của ngươi một chút.”
Lục Hàm Chi ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hỏi: “Sao phu quân đã trở lại rồi?”
Xem ra là Vũ Văn Mân đã noi gương xấu của Lục Hàm Chi, hắn đáp: “Ái phi bị phạt, sao vi phu có thể đi một mình được? Dĩ nhiên phải chịu phạt cùng ái phi rồi.”
Lục Hàm Chi: …Hắn diễn ghiền luôn rồi.
Vũ Văn Mân nhìn cậu chằm chằm: “Có phải ngươi… đang nghi ngờ biểu muội của ngươi không?”
Lục Hàm Chi không nhịn được mà giơ ngón cái với Vũ Văn Mân, cậu làm nhiều việc như vậy mà không có ai phát hiện, có mỗi hắn nhận ra thôi.
Nhưng cậu không thể nói chuyện này ra được, phải nói sao đây?
Nói Tô Uyển Ngưng là nữ chính vạn người mê, có bàn tay vàng sáng chói, chuyên đến để chinh phục mấy anh???
Nhưng phải giải thích thế nào về việc tại sao cậu biết nàng ta là nữ chính vạn người mê, có bàn tay vàng, chuyên chinh phục mấy người quyền thế này???
Vì vậy, cậu đành nói: “Chỉ nghi ngờ thôi, phu quân không cần ngạc nhiên, nhưng cứ cẩn thận thì tốt hơn.”
Tất nhiên Vũ Văn Mân là một người rất cẩn thận, hắn gật đầu: “Bổn vương biết rồi.”
Lục Hàm Chi huýt sáo một cái: “Ui, không tự xưng phu quân nữa à?”
Vũ Văn Mân lười so đo với cậu bạn nhỏ này: “Đêm còn dài, ái phi cứ ngủ một lúc đi!”
Lục Hàm Chi không trêu chọc hắn nữa, đưa tay nói: “Cho ta một món đồ tùy thân của ngài đi.”
Vũ Văn Mân suy nghĩ, sau đó mò một cái khăn tay từ trong ngực.
Lục Hàm Chi nhận lấy khăn tay, thấy trên khăn thêu một bức tranh cảnh thu giống y như thật.
Vũ Văn Mân giải thích: “Tên của ta gọi tắt là A Mân, là mẫu phi của ta đặt cho, bởi vì ta được sinh ra vào cuối thu. Sau đó, lấy chữ “Ngọc” của hoàng thất lót vào, nên mới đổi thành “Mân”.”
(*)Chữ “Mân” ban đầu của anh công là “旻” nghĩa là mùa thu, thêm bộ “Ngọc” (玉) vào thì thành chữ mới là “Mân” (琝)
Khó trách, Lục Hàm Chi cất khăn tay: “E là phải phiền Vương gia một chuyện.”
Vũ Văn Mân hỏi: “Chuyện gì?”
Lục Hàm Chi đáp: “Ngày mai mang chiếc khăn này đến thăm trưởng công chúa, sau đó giả bộ làm rơi cái khăn này bên cạnh Chiêu Vân Quận chúa.”
Cho dù chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa, nhưng Vũ Văn Mân thân làm chồng cũng thấy bản thân mình quá ư là không được vợ coi trọng.
Danh Sách Chương: