Thật ra trong cốt truyện gốc còn loạn hơn cả hiện thực, bởi vì lúc đó là ba phương cùng loạn.
Phía bắc có phiên bang gây rối, phía đông có giặc Oa xâm phạm, phía nam có Lăng An Vương tạo phản. Thật ra hai kẻ đằng trước cũng chẳng gây sợ hãi mấy, nhìn thực lực của Đại Chiêu thì hai chuyện này có thể giải quyết dễ dàng.
Vụ gây ra tổn thất thảm trọng nhất là bên thứ ba. Có Vũ Uy Đại tướng quân Nhung Địch trợ giúp, Vũ Văn Mân có thể nói là như hổ thêm cánh, hắn đã nhanh chóng đánh hạ ba tỉnh phía nam để làm căn cứ địa.
Để đối phó với đứa con trai tạo phản này, Hoàng Đế đã đích thân ngự giá xuống hạ lưu sông Trường Giang. Lúc đi còn dẫn theo cả Hoàng Hậu và Nhung quý phi. Kết cục quá thảm thiết, Vũ Văn Mân cũng hối hận không thôi. Hắn cảm thấy là do mình quá sơ suất về an toàn của mẫu phi, đáng lẽ không nên tạo phản tùy tiện như vậy.
Hiện giờ Lục Hàm Chi cảm thấy có vẻ Tam hoàng tử Vũ Văn Cảnh nghĩ xa, còn nhớ phải dẫn cả mẫu phi đi.
Một vài chi tiết trong cốt truyện gốc cứ là lạ.
Cùng một lúc nói Vũ Văn Mân làm việc chu toàn, có tài năng của vị đại tướng. Đồng thời lại nói hắn chưa nghĩ xa, đặt mẫu phi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nhưng dù thế nào thì cục diện bây giờ vẫn đang có lợi với Vũ Văn Mân. Tài nguyên của hắn không ít, sự xui xẻo như trong cốt truyện gốc cũng chưa xảy ra.
Lục Hàm Chi cảm thấy khá may mắn, người vừa đáng giận vừa đáng thương trong cốt truyện gốc không cần phải bị giày vò bởi sinh ly tử biệt nữa.
Ngồi ngẩn ra một lúc, Lục Hàm Chi lại hỏi Tại Ngự: “Chuyện của Đỗ di nương đã đến tai quý phủ chưa?”
Tại Ngự đáp: “Đã truyền về rồi ạ, phu nhân nghe xong cũng không có phản ứng gì, còn phái người đưa một ít bạc về cho nhà di nương.”
Lục Hàm Chi lại hỏi: “Cha ta phản ứng ra sao?”. Ngôn Tình Tổng Tài
Tại Ngự đáp: “Lão gia ngồi trong thư phòng cả ngày, sai người chôn quần áo và di vật ở mộ của Đỗ di nương, chỉ nói là bị bệnh cấp tính.”
Kể ra thì đây đúng là cách xử lý tốt nhất.
Dù sao một tiểu thiếp mà bị sơn tặc cướp đi làm áp trại phu nhân, chuyện này truyền ra đúng là quá khó nghe.
Trong khoảng thời gian này, Đỗ di nương vẫn bị nhốt ở trong phòng củi hậu viện, từ sau chuyện lần đó, dường như đầu óc của ả không còn bình thường nữa. Lục Hàm Chi đoán chắc là người bị công kích tinh thần nhiều sẽ có di chứng thần kinh suy nhược.
Cũng may Lục phu nhân không bị Tô Uyển Ngưng làm gì, có lẽ là do chính bản tính thiện lương của bà và sự thiên vị trong vô thức của bà với nàng ta.
Lục Hàm Chi không ngây thơ đến độ tin Tô Uyển Ngưng sẽ cứ thế thu tay về. Trong tay nàng ta còn con bài tẩy, trước khi có thể dùng đến nó thì nàng ta sẽ trăm phần trăm không dừng tay. Hơn nữa nhìn tình hình trước mắt thì hình tượng thánh mẫu của nàng ta vẫn chưa sụp đổ, còn có xu thế tăng thêm.
Lục Hàm Chi thở dài, cậu còn có thể làm gì đây? Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy.
Cậu bảo Tại Ngự: “Chuồng heo của chúng ta cần được tu sửa một chút, xây to lên gấp 10 mới được. Có hai heo mẹ sắp sinh nhỉ?”
Tại Ngự đáp: “Thiếu gia, đã sinh rồi ạ! Sinh 26 con.”
Lục Hàm Chi vui ra mặt: “Thật à? Đúng là heo mẹ anh hùng!”
Tại Ngự: “…”
So sánh gì lạ đời vậy?
Lục Hàm Chi còn nói thêm: “10 con sắp xuất chuồng kia cũng giết được rồi! Mỡ heo thì cứ dùng làm kem dưỡng da như công thức ta viết trước đó, thịt heo thì làm thành lạp xưởng, nội tạng đem kho hết, ruột thì làm dồi, cái này mà ăn cùng cải trắng thì ngon hết sảy!”
Tại Ngự nhớ kỹ từng cái, cuối cùng hỏi: “Thiếu gia… dồi thì làm như thế nào?”
Mắt thấy sắp vào thu, những đồ ăn từ thịt heo tất nhiên là không thể thiếu.
Lục Hàm Chi vung tay lên: “Hôm nay cho mọi người nghỉ ngơi, giết heo ăn thịt, nấu tiệc thịt heo!”
Tại Ngự không hiểu ý cậu lắm, nhưng chuyện được nghỉ ngơi và được ăn thịt heo thì đúng là khiến hắn phấn chấn tinh thần. Nhất thời, cả thôn trang tụ tập hơn 100 tá điền và người hầu, nam nữ già trẻ đều vây quanh chờ phần thưởng từ chủ nhân. Người nuôi heo có thể trạng to béo, nhưng giết xong 10 con heo cũng phí không ít sức.
Lục Hàm Chi dặn người chăn heo và tá điền lọc tiết heo ra một cái bồn riêng, làm sạch lòng heo.
Cái gọi là “dồi” chính là rót tiết heo vào trong lòng heo. Đương nhiên trình tự cũng không phải chỉ có đơn giản như thế, đầu tiên phải dùng hạt tiêu và hạt hồi, muối để pha tiết đã. Sau khi pha, còn phải dùng cái rá để lọc qua một lần, thêm rau thơm, để nguội rồi mới khuấy đều tiết. Sau đó mới rót tiết heo đã khuấy vào trong ruột non của heo, buộc thành từng khúc. Cuối cùng bỏ vào trong nồi đầy nước để luộc, dùng lửa nhỏ đun liu riu 15 phút, thế là món dồi sẽ hoàn thành.
Ở đông bắc, mấy món từ thịt heo như vậy chính là đồ dự trữ cho mùa thu đông.
Hôm nay Lục Hàm Chi sai người làm 3 nồi to toàn đồ ăn làm từ heo, lại cho người đi hái mười cây bắp cải trắng thôn trang trồng tới. Đầu bếp của thôn trang lập tức chuẩn bị bát, cắt dồi đã được luộc xong thành từng miếng, chất thành một bát to ụ. Vừa vặn mỡ heo, gan heo, lòng heo đều có sẵn, không có dưa chua, có thể cắt thêm ít cải củ để thay thế.
Hương vị không quá quan trọng, quan trọng là náo nhiệt.
Ba nồi đồ ăn từ heo được nấu xong, già trẻ lớn bé của thôn trang ăn rất high. Từ lúc xuyên sách tới đây, Lục Hàm Chi ăn toàn là sơn hào hải vị. Hiện giờ đột nhiên ăn mấy món bình dân thế này, ngược lại thấy ngon tới suýt nuốt cả lưỡi.
Nhóm tá điền và người hầu ăn mà phải giơ ngón tay cái khen ngon, càng thêm sùng bái thiếu gia nhà mình. Không phải nói chứ, từ lúc vị thiếu gia này tới đây, tiền lương hàng tháng của bọn họ cũng được tăng lên đáng kể. Mỗi tháng được phát gạo phát mỳ, còn phát mỡ phát thịt, hiện giờ thiếu gia còn nấu ra đồ ăn ngon. Nhóm tá điền tin phục thiếu gia từ trong ra ngoài, càng ngày càng trung thành.
Lúc Chiêu Vân Quận chúa tới nơi, vừa vặn nhìn thấy cảnh Lục Hàm Chi bưng bát cơm chén rượu cùng ăn uống hòa đồng với nhóm tá điền. Cậu vốn không muốn uống rượu, nhưng thân là một người đàn ông, nhìn thấy hiện trường náo nhiệt như vậy cũng khó lòng nhịn được. Hơn nữa bản thân cậu cũng thích uống rượu, hiện giờ biến thành tiểu lang quân, hơn nữa còn là người không biết uống rượu, quả là khó kìm lòng. Cũng may cậu sinh con xong thì đều là kỳ an toàn, có thể làm càn mà uống một chút.
Giờ A Thiền đã sắp 4 tháng, cậu phải nhanh chóng tranh thủ cuồng hoan 2 tháng.
Đợi nửa năm là tiểu lang quân sẽ khôi phục kỳ phát tình rồi. Nghĩ đến chuyện này, cậu đã cảm thấy đau đầu, không biết đến lúc đó nên xử lý ra sao.
Phải biết rằng tiểu lang quân chưa từng quan hệ thì còn có thể chịu đựng để vượt qua kỳ phát tình, nhưng nếu đã từng quan hệ, vậy thì quá giày vò. Tiểu lang quân có chồng thì chồng lo, người không có chồng thì chẳng khác nào thừa sống thiếu chết.
Cũng vì thế nên ở Đại Chiêu, một tiểu lang quân uống rượu là chuyện không ra cái thể thống gì. Không phải là không được phép uống, nhưng uống rồi sẽ mơ màng, có cảm giác không giữ lễ tiết.
Cho nên lúc Chiêu Vân Quận chúa tìm đến thôn trang ở ngoại ô phía nam theo lời chỉ dẫn của Tô Uyển Ngưng, vốn định nhìn xem vị An Vương phi mới này hơn mình thế nào, ai dè lại thấy được cảnh hoang đường như thế.
Nàng ta cau mày hỏi Tô Uyển Ngưng bên cạnh: “Đây là vị biểu ca có một không hai trên đời của muội ư?”
Tô Uyển Ngưng đáp: “Đúng là Hàm Chi biểu ca.”
Chiêu Vân Quận chúa rất chướng mắt: “Vẻ ngoài đúng là mỹ mạo khuynh thành, đáng tiếc quá càn rỡ. Khó trách lại sinh con ngay từ khi còn ở khuê phòng, đức hạnh cỡ ấy, sao có thể xứng làm thân vương phi?”
Tô Uyển Ngưng cười cười, có chút bối rối: “Không phải đâu… Mấy ngày nay biểu ca ở thôn trang buồn chán quá thôi. Có thể hòa hợp với dân thôn, có lẽ đó cũng là bản lĩnh của huynh ấy.”
Chiêu Vân hừ lạnh: “Cái này thì là kiểu bản lĩnh gì? Bản lĩnh uống rượu mua vui với cánh đàn ông à?”
Tô Uyển Ngưng không trả lời mà chỉ hỏi: “Quận chúa còn muốn qua đó không? Muội sợ đợi thêm một lát nữa, biểu ca sẽ uống say, không thể thưa chuyện với Quận chúa được.”
Chiêu Vân nhìn thoáng qua Lục Hàm Chi, nói: “Ta thật sự không muốn làm bạn với đám người này, đi thôi! Về kinh!”
Nói đoạn, nàng ta xoay người đi về phía xe ngựa cách đó không xa.
Sau khi ngồi vững trên xe ngựa, Tô Uyển Ngưng mới lo lắng nói: “Mong Quận chúa giữ kín chuyện này, nếu bị Vương gia biết, sợ là biểu ca sẽ bị quở trách. Dù sao huynh ấy là thân vương phi, dù chưa làm lễ nhưng cũng đã được nhận chỉ.”
Chiêu Vân mê mang nhìn Tô Uyển Ngưng, thật ra nàng ta chưa hề nghĩ tới chuyện phải báo cho An Vương. Nhưng nếu Uyển nhi đã nhắc tới, thế thì sao không tiện tay tát nước theo mưa chứ?
Sau khi quay về kinh, Chiêu Vân Quận chúa cũng không nóng lòng về cung, mà lại đi một chuyến tới phủ An Vương. Nàng ta ngây người thời gian khoảng một chén trà, sau đó lại ngồi xe ngựa rời đi.
Một lát sau, An Vương một mình cưỡi ngựa ra khỏi phủ, vừa lúc bị Tô Uyển Ngưng một thân áo vàng nhìn thấy.
Nàng ta cười cười, khẽ thì thào: “Xin lỗi Hàm Chi biểu ca, có một số việc, ta không thể không làm.”
Lúc này lại có một bóng dáng cao lớn đi về phía nàng ta. Đối phương mặc áo gấm màu trắng thêu chỉ vàng, đầu đội mũ sa mạ vàng, lưng đeo bội kiếm, tua kiếm màu đen xen vàng. Đúng là Mẫn thân vương Vũ Văn Minh Cực nổi tiếng phóng khoáng tao nhã người người ca ngợi. Gã là em trai nhỏ nhất của đương kim Hoàng Đế, là đứa con trai có lúc tuổi già của tiên đế.
Lúc Hoàng Đế đương kim đăng cơ, gã mới 10 tuổi, chỉ lớn hơn Hoàng trưởng tử Vũ Văn Giác có 5 tuổi.
Lúc gã được thụ phong làm thân vương, cục diện trên triều cơ bản đã ổn định, ấn tượng của Hoàng Đế về gã cũng chỉ là một đứa em trai bình thường vô hại. Ngày nào gã cũng hoặc là du sơn ngoạn thủy, hoặc là ngâm thơ đối chữ với những cư sĩ nhàn tản. Gã dễ gần với đám con cháu trong nhà, lại kính cẩn với Hoàng Đế, không có hứng thú với triều chính.
Một tiểu hoàng thúc như vậy, ai lại không thích chứ?
Ngay cả trong đám hoàng thân quốc thích cũng ít ai không vừa ý với gã, còn luôn được gã đối xử tốt. Cho nên lúc Đại hoàng tử bị mưu hại, Vũ Văn Mân chưa bao giờ nghi ngờ Vũ Văn Minh Cực. Thậm chí lúc đang lẩn trốn, người đầu tiên hắn muốn nhờ giúp đỡ chính là vị tiểu hoàng thúc này, hy vọng gã có thể giúp mình tra ra kẻ muốn hãm hại Đại ca. Nếu không phải mấy hôm sau Vũ Văn Minh Cực lộ ra bộ mặt thật, định giết hắn để trừ hậu họa, Vũ Văn Mân sẽ chẳng hay biết gì.
Đáng tiếc, dựa theo võ công của Vũ Văn Minh Cực thì sẽ không giết nổi Vũ Văn Mân. Khi Vũ Văn Mân bị thương nặng, hắn đã trốn khỏi kinh thành, đi thẳng về phía nam. Có đôi khi, một người có thể ngụy trang cả đời, tận đến lúc Hoàng Đế băng hà mới biết em trai út của mình là một kẻ mặt người dạ thú.
Nhưng lúc đi về Tô Uyển Ngưng, Vũ Văn Minh Cực lại rất dịu dàng, gã tiến lên vỗ nhẹ đầu nàng ta, bị Tô Uyển Ngưng hờn dỗi né tránh.
Gã bất đắc dĩ cười: “Nha đầu này, không ngồi yên trong phủ mà chạy loạn cái gì?”
Vũ Văn Mân cưỡi ngựa ra khỏi phủ cũng vừa lúc chạy tới thôn trang ngoài ngoại ô. Hắn xoay người xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn.
Lúc nhấc chân bước vào sân, chỉ thấy một đống chén bát lộn xộn chất chồng. Trên mặt đất nằm la liệt mấy người say mềm, bình rượu la liệt.
Hắn nhíu mày nhìn thoáng qua mấy người đàn ông say rượu, tiện tay túm một người lên hỏi: “Thiếu gia đâu?”
Người kia chỉ phòng khách, Vũ Văn Mân bèn đi về hướng đó.
Lục Hàm Chi uống say, đang được Hòa Minh dìu đi lấy nước uống. Vũ Văn Mân bất đắc dĩ rót cho cậu một chén rồi đưa qua, đối phương lại không nhận.
Vừa ngẩng đầu nhìn hắn xong, ngược lại cậu còn híp mắt, vươn tay với hắn nói: “Í? Anh là 1 à? Tui là… 0.5 nè… Anh chịt tui hay là tui chịt anh, cho một câu trả lời khẳng định coi!”
Vũ Văn Mân: “…”
—————–
Tác giả:
An Vương: “Ta là siêu cấp 1, ngươi có muốn không?”
Danh Sách Chương: