• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Lệnh Thù không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Mời hoàng thượng tự mình đi nghỉ.”

Cố Song Huyền níu chặt tập giấy, lấy nó ra, tay kia thì vòng qua bả vai ôm lấy nàng: “Hoàng hậu cũng mệt rồi, thứ này không cần xem gấp.”

Hạ Lệnh Thù trầm tư, ngẩng đầu cười khẽ: “Đúng là không cần vội.”

Đôi mắt Cố Song Huyền híp lại thành một đường nhỏ. Xem đấy, Hoàng hậu thật thông tình đạt lý. Vuốt rồng của hắn sắp đặt xuống thân thể mảnh mai của hoàng hậu, chợt thấy đối phương nhìn đỉnh đầu hắn, nói: “Thần thiếp có thể đợi hoàng thượng đội nón xanh thật vững chắc, cao dần lên, chậm rãi điều tra, mười ngày nửa tháng tra một lần, một năm, hai năm hoặc ba năm, chờ hoàng tử sinh ra, lớn lên, lúc trưởng thành mới vạch trần chân tướng.” Nàng có vẻ nhìn xa, dường như thật sự cân nhắc xem người nào đó có thể đội nón xanh cao đến đâu.

“Ấy,” Cố Song Huyền cọ sát hai chân của mình, cười mỉa nói: “Không cần lâu như vậy, theo tài đức của hoàng hậu thì ngày mai là điều tra ra manh mối rồi, trả lại trong sạch cho trẫm.” Nói xong, nâng nàng sát vào mình, cằm đặt trên gáy nàng, cọ mấy cái: “Trẫm hoàn toàn nói thật, “sách thừa ân” cũng ghi rõ, hơn nửa năm nay trẫm không sủng hạnh phi tần trong hậu cung, cho nên…” Khụ, nếu hoàng hậu đã trở lại, có phải trước tiên nên giải quyết vấn đề “no ấm” của Chân long thiên tử không.

Có thể “cầu hoan” một cách đương nhiên như thế, hạ thấp tư thế như vậy, đúng là không thể tìm ra vị hoàng đế thứ hai.

Cứng mềm đều làm được là sở trường thành thạo nhất của Cố Song Huyền.

Hạ Lệnh Thù biết, mềm không được thì một chốc nữa hắn sẽ thật sự giở Bá vương ngạnh thượng cung. Nhưng nàng sở dĩ bị hắn uy hiếp là vì thái tử, không phải vì hoàng đế. Nàng nguyện ý vì sự an nguy của Cố Khâm Thiên mà làm khó chính mình, nhưng nàng không muốn vì Cố Song Huyền mà phải chịu ấm ức.

(Bá Vương ngạnh thượng cung: ý chỉ cưỡng bức)

Lúc này, bàn tay trắng nõn khẽ cử động, không lên tiếng, quay người thay hắn cởi áo, nới dây lưng.

Cố Song Huyền hơi ngẩng đầu lên, cảm thấy rất vừa lòng. Nàng hiểu hắn, hắn cũng hiểu nàng. Hắn nguyện ý cho nàng địa vị và quyền lợi, hoàng hậu đương nhiên cũng phải trả thù lao tương xứng.

Hạ Lệnh Thù dần dần cởi bỏ móc cài, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao không gọi người thị tẩm? Là do dáng vẻ tính tình của các phi tần không làm người hài lòng sao?”

“Không.” Hắn giơ hai tay ra, chờ hoàng hậu cởi lòng bào cho hắn.

“Vậy, lẽ nào thân thể hoàng thượng không tốt? Hay là mời thái y xem một chút.”

“Không.” Giày cũng cởi ra.

Hạ Lệnh Thù trái nghĩ phải nghĩ đều không đúng, đơn giản là đưa hắn vào ao tắm nước nóng.

Giữa tháng tám, khí hậu đã có cảm giác mát mẻ, cửa sổ mở một nửa, ánh trăng tròn cùng vòng sáng như lòng trắng trứng rơi trên mái nhà, tạo thành hình ảnh loang lổ trên mặt ao. Sau khi Cố Song Huyền được Hạ Lệnh Thù giúp cởi quần áo, một mình bước vào trong ao, giữa làn sương khói vấn vít, ánh mắt sáng ngời nhìn Hạ Lệnh Thù vẫn toàn thân nguyên vẹn.

“Hoàng hậu, sao không tắm cùng trẫm?”

Hạ Lệnh Thù chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Hoàng thượng chờ một lúc, thần thiếp đi lấy vài thứ.”

Thứ gì? Hoàng hậu quả nhiên hiểu rõ tính tình hoàng đế. Hai người họ cửu biệt thắng tân hôn, đương nhiên là cần vài thứ hỗ trợ, tăng thêm chút tình thú. Cố Song Huyền cười mờ ám: “Đi nhanh về nhanh.”

Hạ Lệnh Thù cầm quần áo của hắn, đứng ở lối vào phòng tắm, cười khẽ, hỏi: “Hoàng thượng, người nhớ chờ thần thiếp.”

“Được, được, được.” Liên tục ba cái được, mỗ rồng háo sắc chỉ thiếu nước rung đùi đắc ý, ưỡn mặt nghiêm túc lại để lộ ra tâm tình vội vàng của hắn. Đợi lúc không nhìn thấy bóng dáng Hạ Lệnh Thù, hắn liền đập mạnh vào mặt nước, quay cuồng, như giao long bơi tới đầu kia của ao, đập phải vách tường bằng đá cẩm thạch lại lạch bạch bơi về.

Bên cạnh ao có bốn vòi nước hình rồng, trong miệng khảm ngọc lưu ly lớn nhỏ, hàng ngày đều được nước cọ rửa, sóng nước có ánh sáng màu gấm, nghiêng xuống ao, giống như cầu vồng lúc sương sớm.

Cố Song Huyền ào ào chui dưới vòi nước này qua cái vòi nước khác, lại sờ trong nước, ngẫu nhiên tóm được đuôi rồng, cái vòi nước đúng là thê thảm, bị hắn móc đuôi, sờ tới vật cứng rắn gì đó. Lưng hơi lạnh hắn mới ngượng ngùng dừng tay.

Thời gian chậm rãi trôi đi, hắn chơi đùa cũng mệt mỏi, toàn thân ngâm trong nước lâu dần nhũn ra, vội chui ra khỏi ao tắm, cầm khăn tơ lau nước trên người. Đang định mặc lên áo lót rồi đi tìm Hạ Lệnh Thù, trễ thế này nàng còn chưa tới, chẳng lẽ không tìm thấy đồ? Nàng ít khi qua đêm ở điện Tốn Vĩ, không biết đồ dùng ở đây, những thứ của hắn hàng ngày cũng được cất rất cẩn thận, tất nhiên là nàng không tìm thấy.

Trong đầu cân nhắc như vậy, hắn liền vứt bỏ ý tưởng cùng tắm, dù sao hắn không chê bai gì hoàng hậu, vốn định mượn việc tắm nước nóng để tiến hành vận động vợ chồng, nhưng ở trên giường rồng lại càng tận hứng hơn, để hắn tự đi tìm nàng cũng được.

Hắn run rẩy mặc áo lót, mặc rồi cởi thật phiền toái, liền quăng luôn, lấy áo bào phủ lên người, buộc một cái lỏng lẻo, đi đến hướng cửa ra vào.

Ao tắm nước nóng cách chính điện một hành lang dài, hai bên hành lang đều là cây cổ thụ cao vút đến tận mây. Ngày mùa thu, lá cây che phủ, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng chim tước. Hắn còn chưa tới cửa ra vào đã cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới, hắt xì một cái thật to.

“Két…” một tiếng, có cái gì đó nặng nề chuyển động.

Hắn cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh. Ánh sáng trong vắt ở ao tắm, lư hương khói mỏng manh, vải gấm ẩm ướt, mặt trăng treo cao trên bầu trời, tỏa từng cột sáng trắng, mọi thứ xung quanh đều màu đen, một người cô đơn. Từng tiếng “Kẹt, kẹt” vang lên, giống như thanh kiếm sắc bén làm lỗ chân lông hắn đều dựng lên. Đang định há mồm gọi người tới, dưới chân chấn động, cửa ra vào không biết từ lúc nào lại xuất hiện một phiến đá, chắn thẳng trước mặt hắn, ngăn đường đến nội điện.

Hắn hắt xì một cái, nhìn cửa đá kia khép lại, hình dáng hoàng hậu lộ ra rất rõ trong khe hở, có kinh ngạc, có lo lắng, lại càng nhiều nhẹ nhõm.

Nàng nhẹ nhõm cái gì chứ?

Hắn muốn đi chính điện, cùng hoàng hậu làm chuyện cá nước thân mật, hắn đã đói bụng lâu rồi, tối nay chuẩn bị ăn no nê, bù lại những ngày khổ cực.

Hắn…

“A hắt xì, hắt xì, a… hắt xì! Hoàng, hoàng hậu…” Hắn kêu to, đập lên cửa đá.

Ngoài cửa, tiếng nói của Hạ Lệnh Thù truyền đến: “Hoàng thượng.”

Cố Song Huyền thuận miệng hít thở, quay đầu nhìn thành trì vững chắc, khóc không ra nước mắt: “Đây là thế nào? Lần đầu tiên trẫm biết nơi này có cơ quan ngầm, mau tìm cơ quan để trẫm ra ngoài.”

“Được.”

Cố Song Huyền kéo lại áo bào: “Chờ một chút, đừng gọi người, tự nàng làm đi. Nàng tìm xem có phải không cẩn thận đã đụng chạm vào cái gì quái dị không.”

“Được, Hoàng thượng cũng thử tìm xung quanh xem có cách nào đi ra không.”

Hắn lại bắt đầu hắt xì: “Được.” Trái phải đảo quanh, sờ khắp nơi trên thạch bích.

Trên xà ngang ở hành lang, Chu Tiểu Trang treo ngược, trong tay cầm một chùm nho, ăn một quả hỏi một câu: “Ta có thể tới nhìn lén không?”

Hạ Lệnh Thù thờ ơ.

Chu Tiểu Trang đi theo nàng, không tiếng động lén đi: “Ta đây không thể ném thứ gì từ cửa sổ vào sao? Chẳng hạn như cá chạch.”

Hạ Lệnh Thù đi tới chỗ Lương công công: “Đi gọi Tạ tiên sinh ở Thái y viện, nói hắn sáng mai tới xem bệnh cho Hoàng thượng.”

Lương công công khúm núm: “Hoàng thượng…” Lẽ nào không được? Không thể nào. Xiêm y của hoàng hậu vẫn hoàn chỉnh. Chẳng lẽ Hoàng thượng chưa bắt đầu đã xong việc? Ấy, đây là chuyện lớn, có nên bẩm báo cho Thái hậu không?

Hạ Lệnh Thù lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng bị phong hàn, bảo Thái y viện sắc thuốc là được.” Lương công công vội lui xuống.

Chu Tiểu Trang nói thầm: “Thật ra ta cũng cảm lạnh, có thể lấy việc công làm việc tư, bắt mạch cho ta không?”

Hạ Lệnh Thù uống trà, cầm “sách thừa ân” lên, chậm chạp xem.

Cách đó không xa, truyền đến tiếng gọi không rõ ràng của mỗ rồng: “A hắt xì…! Hoàng hậu, nàng có tìm thấy cơ quan không?”Hôm nay là hoàng đế của Đại Nhạn triều, Cố Song Huyền phải dùng phong thái uy nghiêm nhất tiếp kiến sứ thần các quốc gia, nghe bọn họ miệng lưỡi nịnh hót trôi chảy, còn có danh mục quà tặng dài hơn cả điện Côn Mân.

Từ sáng tinh mơ Tạ Sâm đã tới, kiểm tra mạch cho Cố Song Huyền trước. Tiểu thái tử Cố Khâm Thiên nằm trong lòng hoàng hậu, nghe thấy trong nội điện hoàng đế hắt xì một cái, nó cũng học theo “A hắt…”, có đôi khi lại thành “À cắt”. Học theo một lúc lâu, mũi xuất hiện không ít bong bóng, Tạ Sâm cũng bắt mạch cho tiểu thái tử.

Kết quả thật bất ngờ, hai cha con đều bị cảm lạnh.

Nếu không phải đã biết hoàng đế bị giam cả đêm thì nàng còn tưởng rằng tối qua hai cha con ngủ cùng nhau.

Cố Song Huyền nằm trên giường rồng, nước mắt nước mũi đều chảy ra, một đôi mắt lớn ướt át nhìn hoàng hậu đầy trông mong, đáng thương đến nói không nên lời. Nhấn mạnh từng tiếng: “Lệnh Thù, ta bị bệnh.” Lúc này rõ ràng đang giả vờ làm kẻ yếu, hi vọng giành được sự chú ý của hoàng hậu máu lạnh tâm lạnh.

Trong cung điện, thái giám và cung nữ phụ trách hầu hạ hoàng thượng và hoàng hậu, ma ma hầu hạ thái tử, đều đang mắt nhìn mũi, mũi xem lỗ mũi, tai lại dựng thẳng lên nghe ngóng.

Lương công công ở đầu giường rồng, không biết lấy từ đâu ra một cái khăn tay lòe loẹt, cầm lên lau mấy giọt nước mắt vốn dĩ không tồn tại, cảm thán nói: “Hoàng thượng, thật khổ…!” Vụng trộm nhìn hoàng hậu, tiếp tục cúi đầu than khóc: “Hoàng hậu nương nương không ở đây, ban ngày hoàng thượng phải lên triều xử lý chính sự, buổi chiều tự mình cho thái tử dùng bữa tắm rửa, dạy điện hạ nói chuyện. Thái tử còn nhỏ, nửa đêm thường xuyên đái dầm, ban đầu mấy tháng liền, long sàng và áo lót trên người hoàng thượng đều bị ướt.

Thái hậu quản lý các phi tần trong hậu cung, không có thời gian rảnh, lúc thái tử khóc ầm mỹ đòi hoàng hậu, hoàng thượng sợ điện hạ ấm ức, nhiều lần đang đi lên triều, vừa nghe tiếng khóc liền quay lại dỗ thái tử. Phê duyệt tấu chương, hoàng thượng cầm bút lớn, thái tử cầm bút nhỏ, dùng chu sa bôi vẽ đầy lên tấu chương, Hoàng thượng mắng cũng không nỡ mắng, đánh cũng không được, đành tự mình bảo các thần tử viết lại tấu chương trình lên, chỉ nói với người bên ngoài là mình lỡ đánh rơi vào hồ nước, bị các lão thần trách móc một trận.

Có một lần, hoàng thượng bị cảm nắng, không dám tới gần thái tử. Thái tử kêu ầm mỹ muốn gặp phụ hoàng, cổ họng khóc đến không ra tiếng. Hoàng thượng không có cách gì, đang ở trong hầm băng nửa canh giờ đành đi lên dỗ thái tử, cảm giác choáng váng, lại đi tắm nước đá, tắm đến toàn thân rùng mình…” Ông ta nghẹn ngào kể, hít vài hơi đầy ngụ ý, rồi mới hướng về phía hoàng hậu, cúi đầu nói: “Nương nương, hoàng thượng dù sai lầm lớn đến đâu cũng là Chân long thiên tử, ngài có nỗi khổ của ngài; thái tử nhỏ yếu, không thể xa rời nương nương, lão nô kính xin nương nương nhường nhịn thêm, thay dân chúng Đại Nhạn suy nghĩ, vì sự bình an của hoàng tộc, cũng… đứng ở góc độ của hoàng thượng và thái tử mà ngẫm lại.” Lời nói ra khiến vành mắt người trong điện đều đỏ lên.

Cố Khâm Thiên ôm cổ Hạ Lệnh Thù, “A hắt” một tiếng, liền nghiêng đầu nhìn phụ hoàng, Cố Song Huyền nhanh chóng cũng “A hắt” vài tiếng. Hai người như hai con ếch, liên tiếp hắt xì, coi như gảy đàn thành khúc nhạc.

Sắc mặt Hạ Lệnh Thù dịu đi, y nữ nhân cơ hội bê thuốc đã sắc xong lên, hoàng đế tựa vào cột giường, đáng thương nhìn nàng. Hạ Lệnh Thù đặt thái tử vào trong lòng hoàng đế, tự mình cầm lấy bát thuốc, quấy vài cái, uống thử, thấy không đắng lắm, lúc này mới cho hai nam tử một lớn một nhỏ uống. Cố Song Huyền uống một ngụm liền cười tủm tỉm, Cố Khâm Thiên uống một ngụm thì mặt nhăn thành bánh bao.

Uống thuốc, dùng bữa sáng, hai vị bệnh nhân cảm mạo đều ra cả người mồ hôi, tinh thần sảng khoái tiếp tục đùa giỡn. Đến giờ lâm triều, Cố Song Huyền mới lưu luyến không muốn đi.

Hạ Lệnh Thù nhìn bóng lưng hắn rời đi, khí tức ôn hòa đang tỏa ra liền tắt ngấm, nói với Tạ Sâm: “Còn sớm, có hứng thú chơi tiếp một ván không?”

Tạ Sâm chưa bao giờ để ý những quy củ trói buộc trong hoàng cung, liền ngồi luôn ở thiên điện, chơi cờ với hoàng hậu nương nương. Lúc này, hoàng hậu chọn quân đen, hắn chọn quân trắng. Hai người vui vẻ xem bàn cờ, đằng đằng sát khí, rất nhanh đã chơi gần xong.

Trong lòng bàn tay Hạ Lệnh Thù cầm ba quân, luôn tay xoa nhẹ, thản nhiên hỏi: “Ngươi nói xem, đối với một người đã từng không để ý sống chết của ngươi, một người muốn tiêu diệt toàn bộ gia tộc của ngươi, một kẻ co được giãn được, vì quyền lợi không tiếc bất cứ ai, lòng của hắn có thể thật sao?”

Đế vương tôn nghiêm, uy vọng cùng kiêu ngạo, có thể vì chuyện tình yêu mà thay đổi sao?

Đối với người lớn lên trong thế gia như Hạ Lệnh Thù, cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp nam tử nguyện ý vì nữ tử mà bỏ qua sự kiêu ngạo, cho dù là anh rể Cố Nguyên Triều vì chị nàng đã từ bỏ quyền lợi. Nhưng đồng thời với lúc buông tay, hắn vẫn là vương gia cầm nhiều binh quyền nhất Đại Nhạn, ở đất phong xưng vương xưng bá, ngay cả hoàng đế cũng phải kiêng kỵ. Như vậy, Cố Song Huyền lớn lên trong hoàng cung, thật sự vì nàng mà từ bỏ kiêu ngạo, chỉ vì muốn chiếm được nụ cười của hồng nhan sao?

Ai sẽ tin tưởng đây? Nàng không tin.

Trước kia thái tử phi Hạ Lệnh Thù tin tưởng, cho nên vào lúc ở ranh giới sống chết, nàng bị hắn vứt bỏ, suýt chút nữa là mất mạng; trước kia hoàng hậu Hạ Lệnh Thù tin tưởng, nên cốt nhục thân sinh mới ngày thứ hai đã bị cướp đi, mẹ con chia lìa. Nàng bị hắn bức bách, uy hiếp, thậm chí bị hắn vây khốn trong thâm cung, không thể tự do. Vậy mà mới ngày đầu tiên đi ra, hắn đã tưởng chỉ cần tỏ vẻ si tình cưng chiều là lấy được lòng của nàng, ý đồ thật sự phía sau không cần suy đoán, ai cũng hiểu được.

Tạ Sâm trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói: “Ta đi du lịch ở bên ngoài, từng gặp một người bị bệnh rất nặng, bệnh này đã lâu, thuốc hay châm cứu cũng vô ích. Người thân vì gia tài, hư tình giả ý cố nịnh hót. Hắn cũng không biết đứa con nào thật lòng với mình, đứa nào là vờ vịt. Cuối cùng, hắn nghĩ đến một biện pháp, bảo ta viết một phương thuốc. Ngày thứ hai, hắn liền…” Hắn bỗng nhiên hạ xuống một quân cờ, ngọc trắng chạm vào bàn cờ phát ra tiếng vang giòn tan: “Tắt thở.”

“Người thân của hắn thì sao?”

Tạ Sâm cười thoải mái: “Bỏ đi cả, ngay cả người nhặt xác cho hắn cũng không có.” Hạ Lệnh Thù không nói, hắn tiếp tục: “Ngày thứ bảy, vốn hắn đã chết, lại bất ngờ sống lại, bắt đầu cuộc sống mới. Từ đó về sau thay tên đổi họ, tiêu dao qua ngày.”

Hạ Lệnh Thù thầm than: “Còn chưa đến lúc. Thiên Nhi của ta còn nhỏ quá.”

Tạ Sâm hiểu rõ, gật đầu: “Cho nên, ta sẽ chờ, vẫn luôn chờ.”

Bỗng nhiên Hạ Lệnh Thù ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy trong mắt đối phương xuất hiện thâm tình cùng ánh sáng rực rỡ lưu chuyển , giống như có thứ gì đó từ trong sâu thẳm đang lộ ra. Nàng kinh ngạc: “Ngươi…”

“Ta chờ ngươi.” Hắn nói, nhìn về phía bàn cờ: “Ta thắng.”

Điện Côn Mân, Lương công công giúp Cố Song Huyền sửa lại vạt áo lần nữa, chợt nghe thấy tiếng hừ lạnh của đế vương trên đỉnh đầu: “Đi thăm dò cho trẫm, xem trong hoàng cung rốt cuộc có bao nhiêu cơ quan, bao nhiêu chỗ bí mật. Trẫm muốn xem, Hạ gia có thể khống chế hoàng cung này bao lâu nữa. Đợi cho… Khi đó…” tiếng nói dần dần nhỏ đi, Xích Tiêu Kiếm trong tay đã phát ra ánh sáng lạnh lẽo, thèm chém giết, máu tanh.

P/S: Phần mà bạn Thù nói không tin bạn Huyền nữa, cho rằng bạn Huyền có mục đích phía sau theo tớ nghĩ là bạn Thù đoán bạn Huyền tỏ vẻ hư tình giả ý vì bây giờ đang là lúc cần dùng đến sức mạnh của Hạ gia và Triệu vương. Tất nhiên là đoán thế không sai, vì đấy đúng là mục đích của Cố Song Huyền, nhưng vì yêu nên muốn nàng quay lại cũng là thật, có điều muộn quá rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK