Hạ Lệnh Thù thích xem sách. Lúc mới làm thái tử phi, quan hệ với Cố Song Huyền không hòa hợp, nàng trốn trong thư phòng, một ngày một đêm không ra cửa, thường là ngồi đọc sách một cách chậm rãi, tiêu diêu tự tại.
Năm trước thư phòng bị đốt, Cố Song Huyền quyết định xây một kho sách mới. Cách cung Phượng Huyền không xa, đi qua ao rồng là có thể nhìn thấy. Phía trước có nước, phía sau có núi, mùa xuân lá liễu xanh mướt, mùa hè hoa tử đằng phủ quanh, mùa thu có phù dung sớm nở tối tàn, vào đông thì hải đường rực rỡ, là nơi tuyệt đẹp khó có được trong cung. Nhưng nơi này lại luôn đóng kín, không ai có thể vào thưởng thức, đáng tiếc cho số sách quý không ngừng tăng thêm ở trong.
Hạ Lệnh Thù đặt hết tinh thần vào trang sách, tựa vào ghế mỹ nhân bên cửa sổ, thả vào lư hương bên cạnh một ít phấn phù dung, tự tay rót một tách trà, rút một quyển sách ra xem. Cố Song Huyền ngồi ở bàn, lấy ra văn phòng tứ bảo, đuổi hết người hầu ra ngoài, tự mình mài mực vẽ tranh, thỉnh thoảng lại đùa nghịch xiêm y hay trang sức của nàng, Hạ Lệnh Thù cũng để hắn ép buộc. Cố Song Huyền vui vẻ, thỉnh thoảng hôn lên gương mặt nàng, sờ mu bàn tay nàng, thừa dịp nàng lật trang mới còn ôm eo nàng.
Trên cửa sổ bày chậu hoa trạng nguyên, hoa lá xinh đẹp đua nhau nở rộ, rất giống tấm vải màu đỏ thẫm. Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách, tiếng bút trượt trên giấy tuyên thành, tiếng thở đều đặn của hai người. Không biết tiểu bạch hồ chui ra từ đâu, trườn lên ngực Hạ Lệnh Thù trong chốc lát, lại tới bên bàn Cố Song Huyền đang vẽ tranh. Dung nhan điềm tĩnh, tư thái nhàn nhã, thân thể quyến rũ một nửa trên giường, một nửa bị che đậy trong hoa hồng, gương mặt như hoa xuân của nữ tử càng tăng thêm vẻ đẹp của bức tranh, môi như sơn móng tay.
Tiểu bạch hồ nghiêng đầu nhìn một lúc, duỗi chân ra, móng vuốt chạm lên mực nước, lại dẫm lên gương mặt người trong tranh, mỹ nhân xinh đẹp lập tức biến thành người quái dị.
Tâm huyết của Cố Song Huyền bị uổng phí, hét lớn một tiếng, đuổi theo hồ ly, một người một cáo đuổi nhau trong phòng. Chạy mệt, hắn liền ôm lấy Hạ Lệnh Thù cùng đọc sách, đầu chạm vào đầu, trong hơi thở ấm áp dần chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng nghe được có người nói khẽ: “Sau khi hoàng thượng và nương nương đi rồi, Kiều Tiệp Dư và An Mỹ nhân có nói chuyện một lúc, hai người hình như gây chuyện ầm ĩ, không lâu sau thì An Mỹ nhân bỏ đi. Nô tài kiểm tra danh sách thị vệ mới nhập cung, trong đó có năm người hầu hạ trong cung. Bởi vì luân phiên nhau nên năm người kia đều biết Kiều Tiệp dư ở điện Xương Linh.”
Hạ Lệnh Thù hỏi: “Phái người đi điều tra xem Kiều Tiệp dư từng đính hôn chưa, hoặc ít nhất từng có ước hẹn với ai. Còn nữa, những người thân cận với gia đình nàng cũng phải điều tra, xem trong năm người kia có ai là thanh mai trúc mã lớn lên với nàng không.”
“Dạ.”
“Nghiêm cô cô ở thư viện Bạch Lộ đã có tin gì chưa?”
“Đã có rồi. Có hai người thân cận với Kiều Tiệp dư, một người vài ngày trước đã thành thân, họ Trang. Còn một người khác bởi vì làm việc không tốt, vài ngày trước đã bị phạt, đến nay còn chưa tới làm việc.”
Cố Song Huyền mơ màng nói: “An Mỹ nhân và Kiều Tiệp dư nói gì không có ai nghe được sao?”
Trương ma ma nói: “Hình như là vì được Hoàng thượng ban thưởng gì đó mà tranh cãi.” Cố Song Huyền hừ một tiếng, trở người lại ngủ tiếp.
Không lâu sau, Hạ Lệnh Thù hỏi hắn: “Nếu thật sự cấu kết với thị vệ, Hoàng thượng định xử trí thế nào?”
Cố Song Huyền buồn bực, trầm giọng: “Giết.”
Hạ Lệnh Thù lại hỏi: “Đứa bé trong bụng thì sao?”
“Cũng giết đi.”
Hạ Lệnh Thù thở dài một tiếng: “Đáng tiếc. Ngày đó thần thiếp thấy nàng, chỉ cảm thấy tính tình của nàng tốt, dung mạo cũng giống ta, có thể làm Hoàng thượng vui vẻ. Ai ngờ được lại có biến cố.” Cố Song Huyền lật người, ngẩng đầu nhìn nàng, cười nói: “ An Mỹ nhân kia cũng không biết an phận, chỉ vì vài vật được thưởng mà tranh chấp với người khác, đúng là hẹp hòi.”
Hạ Lệnh Thù nhớ tới An Mỹ nhân lúc tuyển tú, nghi hoặc hỏi: “Có phải hoàng cung sẽ làm thay đổi tính cách của con người không?”
Cố Song Huyền ôm eo nàng, đặt đầu lên bụng nàng: “Không biết. Dù sao thì nữ tử trong hậu cung xưa nay chưa bao giờ an phận thủ thường, dã tâm lớn luôn thích sinh chuyện không đâu, dã tâm nhỏ thì thận trọng hơn. Ta nghe nói mẫu phi của Định Khang vương vào cung khi mới 15 tuổi, ngày đầu tiên tiến cung đã tranh chấp gay gắt với mẫu hậu, thoạt nhìn thì là một kẻ hồ đồ, ai biết được sau này lại trở nên độc ác âm hiểm. Sinh con ra cũng tranh đấu với ta khắp nơi, trước đây ta bị Định Khang vương đánh không ít lần.”
Hiểu biết của Hạ Lệnh Thù với Cố Song Huyền có một phần là thông qua ghi chép của Hạ gia về hắn, từ khi hắn sinh ra cho đến khi thành thân. Nhưng lần này nghe được chuyện xưa giống như xuyên thấu qua trang giấy vô hồn nhìn đến cuộc đời của một người, thấy được hỉ nộ ái ố, chưa nói tới cảm động ưu thương. Hiện tại chỉ nghe cũng lại động lòng.
Cố Song Huyền thấy ánh mắt nàng lấp lánh, bỗng nhiên xuất hiện cảm giác bực tức: “Khi đó mặc dù ta là con trai trưởng của mẫu hậu, nhưng lại đứng hàng thứ sáu, cũng không phải hoàng tử được sủng ái nhất, mẫu hậu cũng không phải nữ tử được phụ hoàng yêu nhất. Từ nhỏ mẫu hậu đã dặn dò ta phải tránh xa các hoàng huynh, bên người không có bạn bè, đến khi thất đệ sinh ra, ta lén lút trốn trong nội điện của Tĩnh Thục Thái hậu, cách bình phong nghe Tĩnh Thục thái hậu sinh con, sợ tới mức mặt không còn chút máu. Sau lại nghe nói xương cốt của thất đệ rất yếu, ta nghĩ tốt xấu gì mình cũng là ca ca, mỗi ngày liền lén lút đi nhìn hắn, trêu chọc hắn. Đến khi ba tuổi, bát đệ cửu đệ cũng ra đời, ta cũng thích trêu chọc bọn họ, đưa bọn họ đi đánh nhau với các vị hoàng tử lớn hơn, gây chuyện đến gà bay chó sủa.
Mẫu hậu cảm thấy không thể quản thúc được ta, liền bắt ta đến thư viện Bạch Lộ khi bốn tuổi. Nghiêm lão tiên sinh là người nghiêm khắc, ta đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, đã phải ăn không ít roi. Ở thư viện cũng bị các hoàng huynh khác bắt nạt, thất đệ còn chưa nhập học, chỉ có một mình ta. Sau khi ta bị đánh liền công khai trở về hoàng cung, phụ hoàng nhìn thấy, giáo huấn các hoàng huynh một lúc, trở lại thư viện ta càng bị đánh thê thảm hơn.”
Hạ Lệnh Thù nhớ tới chị gái mình là Hạ Lệnh Ngọa, khi nhỏ chị gái là người thích nghịch ngợm gây sự, ngày đầu tiên bị đưa vào thư viện liền sợ tới mức mặt không còn máu, sau khi về nhà liền khóc lớn nói không dám đi thư viện học nữa, sau này vẫn do cha cứng rắn ép buộc, thế mới bồi dưỡng ra được một khuê nữ đoan trang. Cố Song Huyền tuy cơ trí lanh lợi nhưng còn chịu khổ nhiều hơn chị mình.
“Sau này ta mới giật mình tỉnh ngộ, không thể có được sự bảo hộ của phụ hoàng, thân thể yếu đuối cũng không cách nào khiến các hoàng huynh kính trọng ta, ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Khi đó mẫu hậu mời sư phụ khác cho ta, hàng đêm lẻn vào thư viện dạy ta đọc sách luyện võ, còn cả đạo làm quân vương. Ta muốn được tôn trọng, đầu tiên phải có được sự ưu ái của phụ hoàng, cho nên ở trước mặt phụ hoàng ta chưa bao giờ giấu dốt, ta tỏ ra nổi trội hơn tất cả các hoàng huynh khác, hơn nữa các thần tử trên triều đều khuyên hoàng thượng lập thái tử, đến năm ta tám tuổi đã thuận lợi thành thái tử.”
Hắn ngừng một lúc, kéo Hạ Lệnh Thù vào ngực mình: “Ta vốn tưởng rằng làm thái tử thì mọi chuyện sẽ tốt hơn, nào ngờ tai nạn lúc này mới bắt đầu. Đồ ăn của ta phải có người thử độc, đồ dùng của ta phải được người ta kiểm tra tất cả mới đến tay ta, bất kì ai muốn tiếp cận ta ta đều phải đề phòng đối phương có mục đích xấu, cho dù là cung nữ hầu hạ bên người cũng phải đề phòng nửa đêm các nàng trèo lên giường ta, mượn cơ hội sinh một đứa con để đạt được địa vị. Khi đó ta không dám tin bất kì ai, cũng không dám tiếp cận ai, cũng ngày càng xa cách các huynh đệ khác.”
“Lần đầu tiên giết người, đối phương là một phi tần muốn dùng sắc đẹp để mê hoặc phụ hoàng đổi thái tử. Nàng ta mang thai, ở trước mặt phụ hoàng châm ngòi ly gián quan hệ cha con của chúng ta, nói thái tử háo sắc, ngược đãi cung nữ đến chết…”
Tai hắn cọ nhẹ lên thái dương nàng, nhẹ giọng nói: “Ta nhân lúc nàng ngắm cảnh ở ngự hoa viên, đẩy nàng xuống sông Khúc Lưu.”
Sông Khúc Lưu bao quanh toàn bộ hoàng cung, hình dạng giống như một con rắn. Trên sông, nước chảy rất mạnh, tới khi phát hiện thì đã cách xa ngự hoa viên. Xuống tay nhanh, động cơ thật đơn giản, nhưng khi đó Cố Song Huyền còn chưa đến 10 tuổi.
“Trong hoàng cung này không có người lương thiện.” Hắn nắm chặt tay Hạ Lệnh Thù, kiên định nói: “Cho nên nàng không được phép chết, nàng phải sống cùng ta đến cuối đời.”Rất lâu về sau, mỗi khi Hạ Lệnh Thù nhớ đến vẻ mặt của hắn khi nói lời này, hoảng hốt tưởng tượng ra, trong hoa viên u tối, thiếu niên nhỏ bé im lặng đứng bên cạnh ao, nhìn thi thể chậm rãi trôi nổi trên sông. Hắn không nói gì, cũng không có động tác nào, ở trước hắn là nước sông sâu tối tăm không thấy đáy, phía sau hắn là bóng tối vô tận không có ánh sáng.
Vào lúc ăn trưa, Cố Nguyên Tình đưa An quận chúa và thái tử đến dùng cơm. Hạ Lệnh Thù để thái tử tự mình cầm thìa ăn cháo tổ yến, đồ ăn còn chưa ăn hết, mặt thái tử đã giống như con mèo. Tiểu bạch hồ chạy tới liếm sạch sẽ, thuận tiện trộm luôn nụ hôn đầu của thái tử, Cố Song Huyền tức giận đến mức muốn lột da hồ ly của nó.
Hạ Lệnh Thù nhìn Cố Nguyên Tình cho An quận chúa học quy củ rất bài bản, hỏi: “Công chúa Ca Thuận đã sắp mười hai chưa?”
Cố Nguyên Tình mở to đôi mắt tròn, chu miệng nói: “Ca Thuận còn nhỏ, Hoàng hậu nương nương đừng vội gả ta cho người khác.”
Cố Song Huyền cười nói: “Tam hoàng tỷ của ngươi còn chưa xuất giá, làm sao đến lượt ngươi. Trẫm thấy tiểu hoàng tử đến từ Hứa quốc cũng không tệ, ngươi có thể sống cùng hắn một thời gian. Nếu hắn có chí khí, đến lúc trẫm sẽ thả hắn về nước, ngươi sẽ là hoàng hậu Hứa quốc.”
Cố Nguyên Tình kinh ngạc: “Vậy ta sẽ không được gặp ca ca và chị dâu phải không?” Nàng ngừng một chút, trong mắt có lệ: “Hắn có thể bắt nạt ta không? Ta là nữ tử yếu ớt, không đánh được hắn.”
An quận chúa đột nhiên đứng lên, vung nắm tay nhỏ: “Ai bắt nạt tỷ tỷ Nguyên Tình, ta đánh hắn.” Tiểu thái tử cầm thìa: “Đánh, à, đánh.”
Cố Song Huyền cười to, ôm lấy con trai, cắn lên hai má nó, đợi đến đến lúc nó khóc thét lên liền nhanh tay nhét nó vào lòng Hạ Lệnh Thù: “Dùng bữa đi nào, thật là đói.” Tất cả mọi người đồng thời khinh bỉ hắn.
Sau buổi trưa, Hạ Lệnh Thù vẫn đọc sách như cũ, Cố Song Huyền ngồi không yên, dẫn theo ba đứa trẻ con ra nhà thủy tạ, mở cửa sổ, cầm mấy chiếc cần câu cá đến ao rồng, ngồi xổm xuống câu cá. Mặt ao còn chưa bị kết băng, trong ao toàn nuôi cá chép, vừa to vừa béo, mồi câu vừa bỏ xuống thì đã có một đám hùa đến, Cố Song Huyền câu được không ít, để trên sàn nhà thủy tạ. Nhà thủy tạ rất ấm, cá sống nhảy lên trên mặt đất, một hoàng đế, mang theo một công chúa, một quận chúa, còn cả tiểu thái tử, ngồm chồm hỗm trên mặt đất bắt cá. Tiểu thái tử đứng không vững, ngã ngồi trên đất, oa oa khóc lên, ai dỗ cũng không được. Hoàng đế không còn cách nào khác, đành dùng rổ đựng tất cả cá nhét vào lòng thái tử, vừa vỗ mông nó vừa nhìn nó nín khóc rồi cười.
Cố Song Huyền thật lòng yêu thương thái tử, nhưng lại thích trêu chọc làm nó khóc lớn, nhìn dáng vẻ khóc sướt mướt của nó là tưởng tượng được ra dáng vẻ Hạ Lệnh Thù. So với dáng vẻ bình tĩnh của Hạ Lệnh Thù, trong lòng liền tràn đầy căng thẳng, cho dù nàng lạnh lùng hơn nữa cũng có thể tiếp tục chấp nhận.
Ngày còn dài, hắn còn nhiều năm, hai người họ buông bỏ quá khứ, quay lại bên nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn.
“Thay đồ đi.” Cố Song Huyền chỉ vào một chồng trang phục cung nữ, cười: “Chúng ta bí mật điều tra chân tướng, không phải là thẩm vấn một cách quang minh chính đại. Đúng vậy, đừng mặc lễ phục.”
Hạ Lệnh Thù liếc nhìn đồ trên giường, nàng mặc quần áo cung nữ, hắn mặc trang phục thị vệ, chuẩn bị thật cẩn thận. Đột nhiên có ý xấu, sao hắn không mặc quần áo của thái giám chứ? Nhưng nếu nói ra thì hai người lại thành một cuộc chọi gà, tốt nhất là thôi đi.
Từ trước tới giờ Cố Song Huyền vẫn thích chơi đùa, từ lúc còn là thái tử đã thường xuyên cùng Triệu vương đi trêu cợt người khác. Ngay Triệu vương đã đi xa, Cửu vương gia là một tên giả vờ đứng đắn, Bát vương gia cũng thích chơi đùa nhưng đáng tiếc lại không ở trong cung, nên lần này chỉ có một chút chuyện nhỏ để giải trí hắn cũng rất thích thú, vội vàng nhập vai. Mang theo uy nghiêm của hoàng đế, múa một bộ đao pháp, có vẻ có bài bẳn hẳn hoi. Lại nhìn Hạ Lệnh Thù, cho dù đổi trang phục của cung nữ thì trên mặt vẫn là vẻ “cách xa ngàn dặm”, con ngươi sâu xa, đôi môi mím lại, gương mặt tinh xảo trở nên sống động, mang theo vẻ xinh đẹp cùng giễu cợt.
Lòng bàn tay Cố Song Huyền đổ mồ hôi, cổ họng nuốt khan hai tiếng, cười nói: “Nếu ta và nàng chỉ là vợ chồng bình thường thì có gì khác không?”
“Có.” Hạ Lệnh Thù nói, “Ta sẽ chia tay ngươi từ lâu rồi.”
Cổ tay áo Cố Song Huyền run lên, cười khan: “Vậy thì ta muốn mình chính là đế vương.” Kéo tay nàng, “Đi thôi.”
Canh ba giờ hợi, hoàng cung yên tĩnh không một tiếng động. Hoàng đế giả vờ đi ngủ, thái tử thật sự gặp Chu công, các phi tần không đợi được tin tức từ Lương công công cũng dần đi ngủ cả. Các cung nữ đốt hương an thần, bọn thái giám thì nói nhỏ với các nàng vài câu đồn thổi.
Thị vệ thay phiên công việc, thắt lưng đeo đại đao, mặc áo ấm có rìa màu chàm trên tay áo, ánh mắt nhìn ra bốn phía, tai nghe tám hướng, tuần tra trong hoàng cung. Bỗng nhiên nghe được tiếng động truyền ra từ bụi hoa, liền hét lớn: “Ai?”
Hạ Lệnh Thù lạnh lùng nhìn Cố Song Huyền đang bóp mũi mình kêu “Meo meo” hai tiếng, hận không thể đá người này ra ngoài, cho con dân của Đại Nhạn triều nhìn hoàng đế của bọn họ. Người tốt không thích làm, thích làm cầm thú.
Điện Xương Linh đóng cửa sớm hơn những cung điện khác, Lương công công run rẩy mở cửa hông ra, không nhịn được liếc mắt với hoàng đế, nhìn hắn nắm tay hoàng hậu đi từng bước một dọc theo bức tường vào điện chính, vô cùng quen thuộc. Không thể khác được, trong lòng Kiều Tiệp dư có quỷ nên đã cho người hầu lui đi từ lâu. Vì thế mà hoàng đế và hoàng hậu công khai từ cửa đi vào, tìm một chỗ tầm nhìn rộng rãi, chỗ ngồi sạch sẽ thoải mái = =|||
Trong tẩm điện chỉ đốt một ngọn nến, màn che bên giường hơi lay động, dưới giường là một đôi giày thêu, một đôi giày màu đen có thắt nút dây xanh lam để phân biệt.
Áp tai vào nghe, có tiếng nữ tử khe khẽ: “Ngươi chậm một chút… nhẹ một chút…”
Hơi thở của Cố Song Huyền trở nên nặng nề, sắc mặt sụp xuống.
Hạ Lệnh Thù thản nhiên nói: “Đúng là một đôi uyên ương liều mạng.”
Cố Song Huyền cười lạnh: “Đúng là liều mạng. Có lá gan chơi trò này thì càng nên có gan tùy lúc mà vứt bỏ tính mạng.”
Hạ Lệnh Thù cảm thấy nghe góc tường thật nhàm chán, hoàng đế và hoàng hậu đi nghe trộm chỗ phi tần là chuyện chưa bao giờ nghe đến. Lập tức không nói chuyện nữa, nhìn Cố Song Huyền nắm chặt chuôi đao rồi lại lỏng tay, thả lỏng lại giữ chặt. Dựa theo tiếng nói lên xuống từ bên trong, thần sắc của hắn ngày càng lạnh lùng.
Ánh trăng tháng chạp có màu lam, từ cửa sổ tiến vào trong, làm ánh lên bình sứ màu xanh. Trong bình là một cành san hô, màu hồng ưa thích của các thiếu nữ, điểm xuyết thêm những chiếc lá màu xanh lục, mặc dù nhỏ nhưng đúng là màu hồng. Bị ánh trăng chiếu rọi, màu hồng chợt thành màu hải đường chết, sắc màu khô héo dơ bẩn như máu.
Cố Song Huyền liền đạp lên chiếc bình kia. Hạ Lệnh Thù ở phía xa nhìn hắn rút thanh đao ra, mạnh mẽ vén rèm che lên. Người ở bên trong sợ hãi thét lên một tiếng, “Phập”, tiếng đao kiếm chém vào thịt, tiếng kinh hô liền dừng lại, giống như kéo đàn nhị hồ một cách điên cuồng, kéo đến chỗ cao nhất, đột nhiên dây đàn bị đứt.
Cánh tay Cố Song Huyên vung lên, máu tươi văng ra khắp nơi, một chiếc đầu đen tuyền từ trên giường văng xuống, lăn hai vòng trên mặt đất, trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt đối diện với chỗ núp của Hạ Lệnh Thù.