Trong vòng ba năm, hai tháng cuối cùng, Đại Nhạn và các nước láng giềng vốn duy trì quan hệ tốt đẹp đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tháng 10 năm kia, vì Thánh công chúa Tuyết quốc ám sát hoàng hậu Đại Nhạn, khiến hoàng hậu sinh bệnh liệt giường, Hoàng đế ra lệnh đầu xuân phát động chiến tranh với Tuyết quốc, năm mươi vạn nhân mã đi tới Ngọc Long Tuyết Sơn, tuyên bố muốn thể hiện rõ uy quyền của Ngô hoàng, không cho phép kẻ khác coi thường.
Trận chiến này, Định Đường vương cầm binh, từ ba năm thành bảy năm. Trong núi tuyết gấu trắng đã thay đổi triều đại một lần, mà con dân của Tuyết quốc vẫn vì thần quyền và Thánh nữ mà chống cự.
Vừa đúng bảy năm, Ngọc Long Tuyết Sơn, Bạch Vân Phong.
Tuyết quốc toàn núi cao trập trùng lạnh lẽo, tuyết đọng lại như mây, như tấm khăn che mặt mỏng manh của Thánh nữ, tạo ra một cảm giác thần bí. Bạch Vân Phong ở Tuyết quốc, tục còn gọi là Thần Nữ Phong, là nơi ở của mỗi đại thánh nữ ở Tuyết quốc.
Tuyết rơi mấy ngày mấy đêm liền, bao trùm lên tất cả mùi máu tanh của trận chiến cuối thu, khắp nơi đều trắng xóa.
Từ rất sớm, Tạ Sâm đã đi từ dưới núi lên, tự mình cầm xẻng xúc hết chỗ tuyết lớn đọng trước cửa nhà gỗ, tới khi xong việc thì người cũng đầy mồ hôi.
Người hầu ra mở cửa lớn, đột nhiên thấy hắn thì giật nảy mình, liền cười nói: “Tạ tiên sinh tới sớm quá, mau vào uống bát canh nóng đi.”
Tạ sâm để cái xẻng lại: “Lệnh Thù đã dậy chưa?”
“Vừa mới dậy, trước sau như một không nói bất cứ điều gì, chỉ đọc sách thôi.” Nữ hầu có vẻ bất đắc dĩ. Thánh nữ mang về một vị Hạ tiểu thư, tính tình rất kỳ lạ, rõ ràng là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng tính tình còn lạnh lùng hơn cả tuyết đọng hàng năm trên Tuyết Phong. Ngươi nói chuyện với nàng, nàng coi như không nghe thấy, hầu hạ nàng ăn uống cũng không có lấy một tiếng cảm ơn, không hề bình dị gần gũi như Thánh nữ. Ngươi không nói chuyện với nàng, một năm nàng cũng không mở miệng, tự mình đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, căn phòng nàng ở còn lạnh lẽo hơn cả phòng không người. Bốn năm qua, số câu người hầu nói chuyện với nàng tính ra không quá mười.
Tạ Sâm vào phòng, quả nhiên thấy Hạ Lệnh Thù không nói một lời ngồi bên lò sưởi, im lặng đọc sách, đây là việc mà nàng thường làm nhất sau khi bị Tạ Sâm đưa đến Tuyết quốc.
“Ta tới rồi.” Hắn nói, rất tự nhiên ngồi đến một bên lò sưởi, ánh mắt dịu dàng nhìn qua tên sách, xem độ dày của bộ sách, cười nói: “Vốn dĩ ta tưởng nàng không hiểu chữ Tuyết quốc, không ngờ mới vài năm ngắn ngủi mà nàng có thể nghiên cứu cả “Thánh nữ truyền” thâm sâu của bọn họ, có hiểu được càn khôn trong đó không?”
Hạ Lệnh Thù không ngẩng đầu lên. Người hầu đưa bát canh thịt dê hầm cả đêm lên cho Tạ Sâm, còn kèm tao hai đĩa thịt muối, một chiếc bánh nướng giòn nóng hổi. Tạ Sâm tự mình xé bánh, húp canh, thỉnh thoảng lầm bầm trò chuyện.
“Cho tới bây giờ ta cũng không ngờ hoàng đế Đại Nhạn sẽ vì một nữ tử mà phát động chiến tranh, hành động giận dữ vì hồng nhan có thể soạn thành giai thoại lưu truyền rộng rãi trong nhân gian rồi.”
“Định Đường vương kia tính tình nóng này lại càng ngày càng hiểu được kiềm chế, còn hao phí sức lực hơn ba tháng, đào một cái bẫy rất lớn, bọn ta đi đánh lén doanh trại của hắn, bị cạm bẫy kia chôn sống hơn trăm người, gián điệp thì bị chặt đầu treo trên cột cờ, cách mấy ngọn núi cũng có thể thấy cái cọc đầu người đen sì kia. Đương nhiên là bây giờ đã thành khối băng cả rồi, không nhận ra khuôn mặt được nữa.
“Hoàng đế Đại Nhạn vốn định ngự giá thân chinh, nghe nói bị các đại thần ngăn cản, còn bị Ngự sử mắng đến máu chó đầy đầu, nói là vì một nữ tử không đáng phải làm vậy. Theo ta được biết, Ngự sử kia và đường tỷ của nàng có chút quan hệ, mấy năm nay đi khắp thiên hạ tìm tung tích của đường tỷ nàng, có chút quan hệ này mà hắn còn dám giáo huấn hoàng đế của nàng, thật là buồn cười. Càng buồn cười hơn là hoàng đế bị hắn mắng đã tỉnh táo lại, nghe nói đang bàn bạc với các đại thần về lợi hại của cuộc chiến này, nếu không có gì thì lui binh chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Nói về chiến tranh và triều đình, Tạ Sâm thao thao bất tuyệt một hồi rồi lại cố tình quay về hoàng đế Đại Nhạn Cố Song Huyền, châm chọc khiêu khích một phen để thử phản ứng của Hạ Lệnh Thù.
Mí mắt Hạ Lệnh Thù không thèm chuyển động một cái, tiếp tục lật sang một trang khác, đọc thật cẩn thận.
Tạ Sâm ăn xong liền uống trà gừng đặc, quay đầu thấy cạnh cửa sổ có chậu hoa Tuyết liên, quan sát một chút, cảm thấy loại hoa này ở nơi nó sinh ra thì chẳng có gì hiếm lạ. Không giống như ở bên ngoài, giá trị liên thành không nói, còn coi như bảo bối.
Hoàng tử không được vào hoàng tộc Đại Nhan Tạ Sâm, khi đến Tuyết quốc thì lại thành đại tư tế của bọn họ, vạn dân kính ngưỡng; hoàng hậu nương nương Đại Nhạn không ai bì nổi khi đến Tuyết quốc thì chỉ một gian nhà gỗ, một người hầu hạ, lại chỉ có thêm một người cách ít ngày sẽ đến thăm nàng là Tạ Sâm, thật thê lương, tiêu điều.
“Đúng rồi, hôm nay ta mang đến cho nàng một thứ.” Tạ Sâm lấy một quyển sổ ghi chép từ trong ngực ra. Da trâu khô vàng bao bọc quanh trang sách, mở ra, bên trong đều là tranh vẽ. Tranh chỉ vẽ một người, là một đứa bé, từ khi hai tuổi đến khi sáu tuổi, có dáng vẻ quay cuồng làm nũng trên giường rồng, cũng có khi dáng vẻ tập võ đọc sách ở thư viện Bạch Lộ, càng nhiều tranh nó lặng lẽ ngồi bên bàn học cao lớn, cầm bút lông vẽ tranh.
Cố Khâm Thiên, thái tử điện hạ Đại Nhạn vừa mới sinh nhật sáu tuổi không lâu.
Tạ Sâm đặt chúng lên tay Hạ Lệnh Thù. Lúc mới đầu nàng còn chưa chú ý, đến khi thấy hình ảnh trên tranh vẽ thì chấn động, đầu ngón tay run rẩy lướt qua hình vẽ đứa bé, không một tiếng động.
Trong phòng rất yên tĩnh, ngay cả tiếng sột soạt của tuyết đọng trên cây tùng rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Cửa sổ không đóng kín, một cơn gió lạnh thổi qua hoa tuyết liên, hoa lá đu đưa. Nước mắt của Hạ Lệnh Thù giống như giọt sương rơi lúc đêm khuya, từng giọt từng giọt, nối tiếp nhau thành dòng kín cả khuôn mặt.
Trên mặt Tạ Sâm bình tĩnh nhưng đáy lòng lại ảm đạm. Trong cảm nhận của Hạ Lệnh Thù, quốc gia đại sự và hoàng để chỉ khiến nàng cười nhạt, tuy để ý nhưng chẳng thể tạo thành sóng lớn. Chỉ có thái tử Cố Khâm Thiên mới là giọt lệ ở khóe mắt nàng, khắc vào trong đáy lòng, chỉ cần nhìn thấy, nước mắt sẽ thành hồ, dần dần thành biển. Mặt biển không một âm thanh nhưng đáy biển lại xoáy nước điên cuồng gào thét.
Năm đó, Tạ Sâm hợp tác với Thánh công chúa lên kế hoạch, đưa Hạ Lệnh Thù ra khỏi hoàng cung, đã bị vô số người đuổi giết. Ra khỏi hoàng thành ba ngày, mấy trăm trợ thủ liên tiếp mang theo những chiếc thùng giống như vậy ra ngoài thành, bọn họ ẩn nấp trong đó đục nước béo cò, đợi đến khi trở lại Tuyết quốc mới biết mấy trăm mật thám phái đi gần như bị diệt cả.
Dân cư Tuyết quốc rất thưa thớt, qua ranh giới nếu không phải núi thì chính là tuyết, rất khó sống, chính trong hoàn cảnh khắc nghiệt này mới sinh ra một tộc người cường tráng giảo hoạt, hoang dã mười phần.
Bọn họ nhốt Hạ Lệnh Thù, ngăn cách nàng, hơn nữa yêu cầu hoàng đế Đại Nhạn dùng một nửa lãnh thổ để đổi lấy bình an của hoàng hậu. Từ khi Đại Nhạn lập quốc đã mấy trăm năm, chưa từng gặp phải chuyện khó tưởng tượng như thế, lập tức dẫn binh tới, cuộc chiến này vốn tưởng nhiều nhất cũng chỉ ba năm, nào ngờ đến năm thứ tư vấn giằng co nhau. Người khác không biết nhưng Tạ Sâm lại hiểu, bất kể kết quả như thế nào, tính mạng của Thánh công chúa Tuyết quốc đều không thể giữ lại.
Đỉnh núi cao gió tuyết, binh lính Đại Nhạn liền cắm trại ở chân núi, ngẩng đầu nhìn từ dưới lên là cảnh tuyết bất tận, một năm lại một năm.
Định Đường vương cưỡi con ngựa lớn, mọi người đều đang nóng lòng khẩn trương nhìn về phía trước. Hắn đã chờ ở chỗ này hơn nửa ngày, mật thám tiền phương đi đi về về, nếu không lắc đầu thì cũng thở dài.
“Vương gia, nói không chừng trên đường đi Bát vương gia đã gặp…”
“Câm miệng!” Định Đường vương quát lên: “Bát vương gia là người nào chứ? Toàn bộ Đại Nhạn triều, ngoại trừ Hoàng thượng, các thần tử kinh sợ nhất chính là Định Hưng vương. Huynh ấy rất giỏi che giấu hành tung, nếu mật thám có thể tìm được huynh ấy thì Hoàng thượng sẽ không coi trọng huynh ấy tới mức phái đến để tiếp nhận công việc của bản vương.”
“Dạ, dạ, dạ.” Phó tướng liên tục nói ba câu dạ, trong lòng thầm phỉ báng: Nếu Định Đường vương cầm quân tốt thì sao Hoàng thượng lại đổi tướng chứ, không sợ gây ra chuyện lớn à. Tâm tư vừa xoay chuyển, lại nhớ tới một ít chuyện tranh đấu trong cung đình khi hoàng đế đăng cơ; đối với tình cảm của huynh đệ hoàng tộc thì chỉ có thể lắc đầu thở dài, tỏ vẻ không hiểu.
Hơn một canh giờ nữa trôi qua, thân thể Định Đường vương đã đông lạnh đến chết lặng, vó ngựa đạp hai cái thì người bên cạnh hét lớn: “Có người đến đây!” Thời điểm này cảnh giác rất cao, có thể thấy đối phương là kẻ võ công cao thâm.
Hai nước giao chiến, cho dù ở trong lãnh thổ Đại Nhạn cũng có lúc không gặp người trong nước mà gặp kẻ thù. Thân thể Định Đường vương run nhẹ, rút trường kiếm ra, hỏi một người: “Đường Cẩn, đối phương có bao nhiêu binh mã?”
Đường Cẩn cũng cưỡi một con ngựa lớn màu trắng như tuyết, tiến lên hai bước, bảo vệ Định Đường vương ở phía sau mình: “Không nhiều lắm, khoảng trăm người, tốc độ rất nhanh.”
Phó tướng hỏi: “Có phải là Bát vương gia không…”
Đường Cẩn đột nhiên nhảy từ trên ngựa xuống, một thân áo trắng rất nhanh đã lẫn vào trong cảnh tuyết, không quay đầu lại mà ẩn ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Hành động cẩn thận.” Định Đường vương vung tay lên, đội hộ vệ lại khẩn trương triển khai thế trận, nín thở chờ đợi.
Không lâu sau, vài người vội vã quay về, đi đầu là Đường Cẩn mới vừa rồi đi thám thính. Định Đường vương ra khỏi đám người kia nhưng hắn lại không hở ra chút nào, nhỏ giọng nháy mắt ra hiệu: “Đừng nói gì cả, có biến động, trở về nói sau.”
Đình Đường vương khó hiểu: “Ngươi xác định đúng là Bát ca của ta đến à?”
Đường Cẩn trả lời: “Là nhân vật số một số hai trong triều.” Trong Đại Nhạn này, Định Đường vương chính là số một, Định Hưng vương thì số hai, còn tên Triệu vương láo toét kia thì Định Đường vương coi như không biết hắn.
Đội ngũ kỳ quái trầm mặc cùng trở về doanh trại. Định Đường vương vội vã vào trong lều lớn, bên trong đốt than củi, ấm áp như mùa xuân. Triều đình có một hoàng thúc giỏi kiếm tiền, hiện giờ cũng chẳng thiếu bạc lắm, Triệu vương đã sớm kết thúc hải chiến nên việc tấn công Tuyết quốc quân tư vật phẩm đều đầy đủ.
Đi theo sau hắn có ba người, phía trước là một người khoác áo lông lớn, che kín cả người. Định Đường vương đi vào lập tức nói: “Bát ca, đi đường vất vả.”
“Đúng là rất vất vả.” Người kia trả lời, giọng điệu hoàn toàn không phải kiểu nhẹ nhàng mồm mép của Định Hưng vương, trong lòng Định Đường vương căng thẳng, người nọ bỏ mũ chùm đầu ra, để lộ gương mặt khiến người ta khiếp sợ.
“Hoàng… Hoàng thượng! Sao người lại tới đây?” Định Đường vương sợ đến hồn lìa khỏi xác, chạy vội tới xua mọi người ra ngoài, đồng thời cảnh cáo trước, chỉ để lại hai thị vệ của hoàng đế.
Người vừa tới chính là người muốn ngự giá thân chinh của Đại Nhạn triều, kết quả bị Uông Ngự sử mắng đến máu chó đầy đầu, không thể không từ bỏ, hoàng đế Cố Song Huyền.
“Ta đến xem thôi, đừng làm kinh động, sai người chuẩn bị chút đồ nóng, bụng dạ ta đóng băng cả rồi.” Định Đường vương để vị trí chủ nhân cho hoàng đế ngồi, ánh mắt sắc bén nhìn thấy mấy sợi tóc trắng trên đầu hoàng đế, vội vàng sai thân tín đi sắp xếp, tự mình cởi áo choàng cho hoàng đế…, lúc này mới oán trách: “Lục ca thật lỗ mãng, nếu bị Tuyết quốc biết được…”
“Cho nên mới muốn giữ bí mật. Đệ cứ nói với bên ngoài là Bát vương gia đến là được.” Cố Song Huyền cố ý quan sát tình hình bên ngoài trước lều, Định Đường vương là người không chấp nhận được hạt cát, nên sẽ không xuất hiện tình huống bạc đãi binh lính. Đi tới đây, ngựa to khỏe, binh lính rất có tinh thần, trong doanh trại bày trận nghiêm ngặt, đội ngũ tuần tra không ồn ào tranh cãi, tiếng đánh bạc càng không có đến một chút.
“Đệ đi chuẩn bị sẵn sàng sớm đi, trước khi hết năm chúng ta sẽ hành động.”
“Hết năm?” Hiện giờ đã là tháng mười một, chỉ một tháng nữa là sang năm mới, lúc này đừng nói là Đại Nhạn đã lạnh đến run người mà Tuyết quốc cũng như đã chìm trong sông băng, bất kể là đại chiến hay đánh lén đều không tốt, quân lính cũng không chịu nổi, binh lực sẽ suy yếu rất nhiều.
“Ta đưa theo một trăm người, phụ trách cứu người, đệ an bài người đánh lén. Nếu có thể thì thuận đường chém giết đám cầm quyền Tuyết quốc đi. Vài năm nay Tuyết quốc cũng không yên ổn cho lắm, các hoàng tử có thể kế thừa hoàng quyền đều không muốn vì Thánh công chúa mà tiêu hao binh lực trong nước, gián điệp của chúng ta đã châm ngòi nhiều năm, lần này vừa đúng là thời cơ. Sau khi quốc chủ Tuyết quốc chết, tất nhiên sẽ nội loạn, chúng ta nhân lúc cháy nhà mà hôi của.”
Định Đường vương nghi hoặc: “Như thế cũng không cần huynh phải tự mình tới đây.”
Cố Song Huyền thở dài một hơi, chà xát bàn tay, đi hai vòng trong trướng rồi mới lên tiếng: “Ta muốn thấy nàng, muốn đến phát điên rồi.”
Mỗi một câu đều không nên nói ra từ miệng của hoàng đế, mỗi một câu đều không nên đem tính mạng hoàng đế, thậm chí vận mệnh quốc gia đặt trên người một phụ nữ, nói quá ít, ý nghĩa quá nặng, nhất thời Định Đường vương thậm chí còn quên cả thở.
Lúc lâu sau hắn mới cười mỉa: “Hoàng thượng, người không phải kẻ vì hồng nhan mà không để ý tới sống chết của quốc gia.”
“Ta biết. Ta đã chuẩn bị rồi.” Cố Song Huyền âm thầm nói thêm một câu: hắn không đến, thái tử sẽ vụng trộm đi theo Bát vương gia đến; hắn đến đây, tất nhiên nàng sẽ bình an trở về.
Làm hoàng đế, hắn có đủ tự tin.
Cố Song Huyền ngẩng cao đầu nói với Định Đường vương: “Hai người này, một người là người trong phái võ lâm lớn nhất Tuyết quốc, Đường Hành; người còn lại là huynh đệ của hắn, Cung Vong. Bọn họ đều do Triệu vương đề cử cho ta làm vũ lâm quân.” Hắn ngừng một lúc, “Đầu của quốc chủ Tuyết quốc, trẫm đã định rồi!”
Hạ Lệnh Thù, nàng cũng phải chờ quá lâu rồi, lâu đến mức ngay cả hắn cũng đã bắt đầu hoảng hốt.
Trong doanh trại, mọi người không nhìn thấy “Bát vương gia” trong truyền thuyết. Từ khi Bát vương gia bước vào trướng bồng, hắn không đi ra nữa. Có người đoán rằng vị Bát vương gia này đã quen sung sướng, trên đường đi nhất định là bị cảm lạnh; cũng có người nói Bát vương gia rụt rè chẳng khác nào đại cô nương…
Bất kể thế nào, từ ngày ấy, Định Đường vương nghiêm lệnh cho đám lính thao luyện, so với trước đây, các tướng quân cũng càng thêm nghiêm túc. Lạ nhất là, trong doanh trại xuất hiện một đám giang hồ xuất quỷ nhập thần. Những người này có lúc từ dòng sông ướt sũng lên bờ, có lúc chui từ dưới bụng ngựa ra, thậm chí còn không đi qua cửa lớn doanh trại, không một tiếng động xuất hiện cạnh binh lính hoặc phía sau các phụ tá, cái gì cũng không nói, một quyền tung ra, đánh cho người ta máu mũi chảy ròng ròng, gây ra không ít chuyện ẩu đả.
Phó sứ phản ánh tình huống với Định Đường vương, đối phương chỉ khoát tay, nói: “Đây là huấn luyện.”
Phó sứ tỏ vẻ kỳ quái: “Huấn luyện cái gì?”
“Đánh bất ngờ.”
Phó tướng bừng tỉnh đại ngộ: “A, thì ra là để cho binh lính luôn luôn cảnh giác. Mùa đông tới rồi, đúng là cần phải phòng bị người Tuyết quốc mượn gió đông. Nơi này mùa đông đất tuyết, binh lực của bọn hắn mạnh hơn so với chúng ta nhiều.” Lảm nhảm một đống lớn, giống như ông già thiếu răng cửa, tóm được ai cũng có thể phun ra một đoạn thị phi đạo lý.
Lúc này Định Đường vương gật đầu: “Ngươi cứ ra lệnh xuống dưới, nhìn thấy người lạ liền đánh thật lực.” Nhân sĩ võ lâm, da dày thịt béo không sợ bị đánh. Dù sao tên Cung Vong kia có thể đem binh lính của hắn làm bia ngắm, thì binh lính của hắn đương nhiên cũng có thể tung hết sức rèn luyện bản lĩnh của mình, nhất cử lưỡng tiện.
Qua tiếp ba ngày, người đã lục tục tập kết toàn bộ, Cung Vong phân công nhiệm vụ từng người, Đường Hành đứng phía sau hắn giống như một cây thương lóe ra ánh sáng lạnh đầy nguy hiểm, chĩa vào ánh mắt căng thẳng của mỗi người khiến mọi người tập trung tinh thần, không dám hàm hồ.
Định Đường vương nhìn từ xa, lại quay đầu nhìn sang lều trại bị đèn đuốc chiếu sáng, vén mành tiến vào.
Tình cảnh đã nhiều ngày như nhau, “Bát vương gia” Cố Song Huyền tựa vào ghế da hổ, tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương.
“Lục ca, bọn họ chuẩn bị xuất phát, huynh không định đi xem sao?”
“Người bọn họ tự mang đến, tự trông coi, ta nhúng tay vào làm gì.”
“Vậy huynh yên tâm sao?”
Cố Song Huyền ngẩng đầu lên, day day nhân trung của mình: “Triệu vương yên tâm thì ta yên tâm.”
Định Đường vương sững sờ: “Huynh… giảng hòa với Thất ca rồi sao?”
Cố Song Huyền xem xong một quyển, duỗi tay ra, không ngẩng đầu lên mà cầm một quyển khác, chỉ “ừ” một tiếng, không muốn nhiều lời. Bởi vì cúi đầu, chỉ búi tóc đơn giản, không cài phát quan, dưới ánh nến, Định Đường vương nhìn thấy rất rõ trên tóc của đối phương đã xuất hiện sợi bạc.
Dựa theo đạo lý mà nói, Hoàng đế Đại Nhạn vốn không trường thọ. Sống lâu nhất là một vị đế vương thoái vị từ sớm, sống đến năm mươi, tại vị ngắn nhất thậm chí chỉ có một ngày đã bị sát hại; còn lại, đều ngồi trên vị trí đế vương nhiều năm, cũng sống không quá bốn mươi tuổi.
Hiện tại, An Định Đế còn trẻ, đã sinh ra tóc bạc sớm, chẳng lẽ… Hoàng thành đang có mốt nhuộm tóc?
Định Đường vương vốn sẽ không nghĩ hoàng đế vì nữ tử Hạ gia đang ở trên Tuyết sơn kia mà quan tâm đến bạc tóc, nữ nhân thôi mà, còn nhiều, rất nhiều; hắn cũng không cho rằng chính sự của Đại Nhạn có thể đến nỗi khiến hoàng đế sầu bạc tóc, chính sự ngày nào chẳng thế, chưa từng đứt quãng, sầu cái gì mà sầu; còn lại chỉ có khả năng là nhuộm tóc.
Định Đường vương vừa để binh lính thân cận giúp mình mặc áo giáp, vừa nhắc nhở hoàng đế: “Nên có sự đề phòng với người khác.”
Cố Song Huyền dừng bút, có chút kinh ngạc nhìn em trai trung thành nhất với mình, cười nói: “Nghi ngờ thì không dùng. Ta có thể cho đệ binh quyền, cũng có thể khiến họ thay ta bán mạng.” Mặc kệ bọn họ là đám giang hồ Cung Vong, Đường Hành, hay là vị huynh đệ từng trở mặt thành thù Triệu vương.
Hoàng đế đã nói như thế, Định Đường vương cũng không còn gì để khuyên nữa, dù sao thì chuyện huynh đệ nhà mình nợ nần nhau rối tinh rối mù, không thể chia rõ, ít nhất hiện giờ, Triệu vương dù thế nào cũng không có khả năng cướp lấy ngôi vị hoàng đế.
Tấm mành bị xốc lên, Đường Cẩn nói với Định Đường vương: “Ta cũng muốn đi.”
Định Đường vương liếc hắn: “Ngươi ở lại đây. Nếu có chuyện gì thì có thể điều động binh mã, ta sợ có người đánh lén.”
Đường Cẩn nhăn mặt, không thèm nhìn hoàng đế, giẫm chân thật mạnh, đi ra ngoài. Không lâu sau chợt nghe thấy Đường Hành trầm giọng quát: “Mau quay về!”
Đường Cẩn nói: “Cha là cha con, con không đi theo cha thì đi theo ai. Hơn nữa con muốn thay mẹ trông nom cha. Nếu cha lại dám không về nhà, con liền thay cha làm thịt bát vương tử kia, ai dám theo con tranh cha, con liền diệt hắn.”
Một lúc lâu sau Đường Hành không nói gì, Cố Song Huyền đã phê duyệt hết tấu chương, từ bên trong nói với Đường Hành: “Phụ tử ra trận, các ngươi đi đi, bên người ta còn có người khác.”
Định Đường vương không còn cách nào, đành để hai vị phó sứ trực tiếp trấn thủ ở ngoài lều, đảm đương thần canh cửa.
Đợi cho tiếng huyên náo qua đi, Cung Vong và Đường Hành đã đi cùng hơn một trăm người kia. Đến giờ tý, Định Đường vương cũng chỉnh đốn binh mã, bao vải bông dày cho vó ngựa, rời đi.
Trong lều trại yên tĩnh trở lại, bên bàn chỉ có một mình Cố Song Huyền, cái bóng đen dài giống như quỷ mị im lặng mang tới sợ hãi, Cố Song Huyền cố gắng giữ vẻ tự tin tươi cười, vào lúc trống vắng này cũng phai nhạt.
Phụ tử binh, phu thê tình, tình ý ấm lòng người đó đối với Cố Song Huyền đã có chút xa lạ. Từ lúc không thấy Hoàng hậu, Thái tử khóc rống rất lâu. Lúc ấy Cố Song Huyền lao tâm lao lực quá độ, nhìn cung điện lan tràn máu tanh, cả người sợ tới mức tim không đập nổi, hắn vừa bắt người dưới tra xét cẩn thận, vừa phải giả vờ rằng hoàng hậu còn đang ở cung Phượng Huyền, hao phí không ít sức lực, cuối cùng không chịu nổi thái tử làm ầm mĩ, nổi giận vung tay khiến thái tử nếm không ít thịt kho tàu (ý là bị đánh đỏ cả mông).
Một lớn một nhỏ, hai nam tử đối diện nhau như hai con gà chọi. Cuối cùng, thái tử tức giận không nhịn được liền ôm quần chạy đi tìm Thái hậu, vừa thấy người liền tụt quần, lộ ra hai cái mông đỏ hồng, nước mắt như mưa kể lể, Thái hậu đau lòng hận không thể cũng khiến Hoàng thượng nếm thịt kho tàu. Về sau, thái tử bị Triệu vương phi tạm thời đưa đến Hạ gia. Trừ lúc ban ngày vào cung để Thái phó dạy học, ban đêm được đưa đến Hạ gia, bảo hộ chặt chẽ, cứ thế đã ba năm, sau đó liền vào thư viện Bạch Lộ đọc sách.
Ba năm đó, hoàng đế bận chính sự, lòng còn sợ hãi việc Hạ Lệnh Thù bị bắt đi, cũng không thể buộc thái tử bên người mình được, nên ngầm đồng ý hành động của Hạ gia. Còn mình thì tìm mọi cách tạo áp lực lên các quốc gia khác, để không ai dám viện trợ Tuyết quốc. Hàng năm, Triệu vương ở bên ngoài sốt ruột, tiến hành một trận giết chóc điên cuồng trên biển, thâu tóm luôn đảo của Hải quốc, còn chém đầu toàn thể đám hải tặc, đầu người được tích lại làm thành tháp ở bờ biển để răn đe.
Trong điện không còn tiếng líu ríu của tiểu Thái tử, cũng không có bóng dáng lãnh đạm im lặng đọc sách, ngay cả người hầu cũng bị trận ám sát kia làm cho kinh hồn táng đảm, chỉ hơi có gió thổi cỏ lay thì chạy trốn là thượng sách. Mạng của Hoàng đế đương nhiên quan trọng, nhưng nếu chính họ chết rồi thì bất chấp luôn người khác. Tường đỏ ngói xanh lạnh lẽo một căn phòng, trong phòng chỉ có Cố Song Huyền cô độc trải qua mỗi đêm. Trái tim cũng ngày càng lạnh, đối với quá khứ ngắn ngủi ấm áp kia, càng ngày càng nhớ nhiều hơn.
Có một loại khát vọng làm bỏng nội tâm hắn, ngày ngày đêm đêm tích lũy, dường như đã thành tâm ma.
Trong lòng Tạ Sâm cũng có một con ác ma, mỗi lần thấy Hạ Lệnh Thù, ma tính liền tăng lên một phần, dục vọng đối với quyền lực của hắn ngày càng mãnh liệt.
Cùng dưới ánh trăng ấy, lúc Cống Song Huyền đang tưởng niệm thì Hạ Lệnh Thù lại nhốt Tạ Sâm ngoài cửa lần nữa.
Ánh trăng trên Tuyết sơn so với Đại Nhạn rất lạnh lẽo, giống như một thanh loan đao ánh trăng đâm vào trái tim con người, chẳng những đau đớn mà còn khiến người ta run rẩy. Tuyết rơi ban ngày dưới ánh trăng sáng biến thành màu xanh nhạt, bầu trời đêm màu lam sẫm âm u, Tạ Sâm đứng nhìn Hạ Lệnh Thù đi vào phòng không quay đầu lại, chỉ để cho hắn một bóng lưng kiên quyết.
Hắn không nhịn được châm biếm: “Nàng còn muốn đợi tới khi nào? Cố Song Huyền vốn dĩ không hề phái người tới cứu nàng, tử sĩ Hạ gia đến đây đều chôn dưới gió tuyết, nàng không thể quay về Đại Nhạn, không bằng sống yên phận ở Tuyết quốc đi, dùng khả năng của nàng có thể đổi lấy hết thảy vinh hoa phú quý, một lần nữa sống càng tốt hơn không phải sao? Một nữ tử, nhan sắc dễ dàng phai tàn, lại ở trong hậu cung, hoàng đế có thể sủng hạnh bao lâu?”
Hạ Lệnh Thù hừ lạnh trong lòng. Nàng là con dân Đại Nhạn, là Tử Đồng của hoàng đế, là mẫu chủ quốc gia, cho dù nàng và hoàng đế thành người lạ, nàng cũng vẫn là người Đại Nhạn, muốn nàng làm kẻ bán nước, đúng là nằm mơ. Nữ nhi Hạ gia, tình nguyện cô tịch một thân cũng không bán đứng đất nước, bán đứng người nhà để cầu quyền thế ngập trời.
Cố Song Huyền, nếu có thể gặp lại, liền gặp; nếu là không gặp được, đợi tới lúc xuống suối vàng là có thể.
Tạ Sâm đông lạnh gần thành một khối băng, đứng sững ngoài cửa của nàng, thấp giọng hỏi: “Ở cùng với ta, cùng hưởng thụ cuộc sống không tốt sao?”
Người trong nhà không trả lời, thật ra nàng cũng không nghe thấy.
Nàng vừa bị dọa.
Tại ngôi nhà nhỏ nằm ở nơi cao nhất trên Tuyết sơn, cho tới bây giờ chỉ có ba người, nàng, thị nữ, còn có Tạ Sâm thường xuyên đến. Đã rất lâu rất lâu Hạ Lệnh Thù chưa từng gặp người nào khác, lại càng lâu chưa từng gặp người mặc triều phục của Đại Nhạn.
Trong phòng sáng ngời, người kia vẫn đứng ở góc tối, nhìn thấy nàng đang khiếp sợ hơi hé môi, im lặng cười, lập tức giơ ra một thứ cho nàng xem.
Ngọc bội, là đại bá nhiều năm trước đưa cho Hạ Lệnh Ngọa, tín vật có thể điều động tử sĩ của Hạ gia. Hốc mắt Hạ Lệnh Thù ẩm ướt, toàn bộ người trong thiên hạ đều từ bỏ nàng, tỷ tỷ vẫn kiên trì tìm nàng, nghĩ cách cứu nàng.
Bên tai truyền đến câu hỏi: “Có đi hay không?”
Nàng lập tức gật đầu, cầm bản vẽ tiểu thái tử cất vào trong vạt áo, dùng dây thừng buộc chặt cổ tay và ống quần của mình, khoác thêm một chiếc áo choàng có mũ rất dày. Hành động quyết đoán khiến cho người ta líu lưỡi. Có lẽ khát vọng về nhà đã ngưng tụ từ rất lâu, lâu đến mức những động tác này đã luyện đi luyện lại trong mộng nhiều lần.
Nàng dập tắt đèn, lẳng lặng ngồi bên bếp lửa, chờ lửa than tàn dần. Người nọ đã ẩn mình vào bóng tối, Tạ Sâm chờ rất lâu vẫn không có được câu trả lời liền giẫm tuyết xuống núi. Nơi này không có phòng cho hắn, một chuyến đến đây không dễ dàng, mỗi lần đều thất vọng yên lặng rời đi. Hạ Lệnh Thù không dám cử động. Quả nhiên, nửa canh giờ sau, lại có tiếng tuyết đọng bị giẫm lên, ánh trăng chiếu lên bóng dáng Tạ Sâm qua khe hở, như mũi đao nhọn. Nàng bất ngờ run rẩy.
Tạ Sâm quá nguy hiểm, lại rất cẩn thận, không phải người dễ dàng sống chung, nhưng Hạ Lệnh Thù thật không ngờ đối phương đã đến mức không tin tưởng bất kì kẻ nào. Nàng cố giữ cho hơi thở bình thường, ngón tay túm chặt áo choàng, đốt ngón tay từ trắng bệch chuyển thành màu tím.
Bếp lửa toát ra mấy đóa hoa lửa, làm khuôn mặt nàng lộ ra sợ hãi và căng thẳng, cũng chiếu ra hai người khác trong phòng, hai nữ tử. Cũng mặc đồ đen giống người nọ. Nam tử cầm đầu gật đầu một cái, một nữ tử không nói gì liền cõng Hạ Lệnh Thù trên lưng. Nam tử đi trước, các nàng theo sau, một nữ tử đi kế tiếp, giống như dã quỷ trong đêm đi ra khỏi nhà giam đã nhốt chặt Hạ Lệnh Thù nhiều năm.
Tạ Sâm nói tự do, đúng là tự do. Toàn bộ vùng Tuyết Phong chỉ có hai nữ tử, nếu nàng tự ý đi lại thì hoặc là bị lạc trong trời tuyết không tìm thấy đường về, hoặc bị tuyết lở vùi lấp. Ở nơi này, nàng không cần quản lý hậu cung, cũng không cần tranh đấu với ai, trong lòng nàng thoải mái nhưng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài. Tạ Sâm nói yêu tức là chỉ để nàng nhìn thấy mình hắn, chỉ nói chuyện với hắn. Hắn vì nàng mà tạo ra một cung điện tuyết trắng, trong cung điện chỉ có Hạ Lệnh Thù cô độc, Kim ốc tàng Kiều là dùng nhà vàng, mà nàng chỉ là chim hoàng yến trong nhà gỗ.
Cùng hưởng cuộc đời phú quý, là muốn nàng nói ra bí mật mà Hạ gia có được của đại thần trong triều, bao gồm cả bí mật của Hoàng tộc, thậm chí lúc cần thiết còn phải dùng tính mạng của nàng để gây nội loạn cho Đại Nhạn. Hoàng hậu Hạ gia bị người Hoàng đế phái đi cứu viện ám sát ở Tuyết quốc, lý do này rất dễ nghe. Người Hạ gia vốn không tin tưởng, hoàng đế không làm gì cũng khiến bọn họ đã hiệp sức đồng tâm lại dấy lên mầm họa. Gián điệp của Tạ Sâm ở trong châm ngòi thổi gió, ba mươi sáu kế lần lượt trình diễn, tiêu hao bao năm công sức của tân hoàng.
Trong lòng Hạ Lệnh Thù hiểu rõ, nên nàng không chút do dự đi theo người kia, chẳng sợ từ hố lửa của Tạ Sâm nhảy vào cái hố lửa khác, dù sao so với việc quanh năm bị vây ở Tuyết Phong cũng tốt hơn nhiều.
Lúc xuống núi, nàng nhìn thấy từ xa giữa rừng núi có khói đặc bay lên, tại Tuyết sơn vốn dĩ lửa rất khó cháy, khói có thể bay tới từ nơi xa như vậy chứng tỏ chiến sự phía trước rất lớn, cũng rất bất ngờ, hẳn là đã có chuẩn bị mà đến. Tốc độ mấy người họ rất nhanh, hai nữ tử mỗi lần qua một ngọn núi liền đổi người cõng nàng. Dưới trời đêm, nàng chỉ có thể nghe được tiếng gió rền rĩ như tiếng khóc, bọn họ cách nơi chiến sự càng xa, quẹo vào một cái, dưới sườn núi đột nhiên xuất hiện vô số người mặc quần áo như tuyết, đều đeo mặt nạ Dạ Xoa dữ tợn bằng bạc, người cầm đầu mặc áo trắng, là Tạ Sâm.
Mà bên phía bọn họ cũng bất ngờ xuất hiện rất nhiều người mặc đồ đen, một thiếu niên lẻn đến bên cạnh người nọ: “Cha, Tuyết quốc quả nhiên đã hợp tác với tà giáo.”
Đường Hành đẩy Đường Cẩn ra: “Đưa người đi tụ họp với Cung Vong.”
Ở bên ngoài, Đường Cẩn tuyệt đối phục tùng cha, lập tức không nhiều lời, dẫn mười người, cõng Hạ Lệnh Thù giống như cá trạch trượt vào trong bụi cây. Phía sau, trường kiếm của Đường Hành đã dây dưa với ám khí của Tạ Sâm tóe lửa.