Cố Song Huyền đứng từ trên cao nhìn xuống. Nàng e ngại hắn, vẻ mặt lộ rõ kính sợ cùng lo lắng. Nàng cũng yêu hắn, giống tất cả những nữ tử khác trong hậu cung, tôn sùng hắn như trời, hắn là chúa tể cho các nàng vinh hoa phú quý, thậm chí là tính mạng.
Đây mới đúng là dáng vẻ của một nữ tử khi đối mặt với quân vương.
Hạ Lệnh Thù là trường hợp đặc biệt, nàng không uý kỵ hắn, không nịnh hót hắn, thậm chí còn có gan phản kháng hắn, coi thường hắn, đến lúc cần còn có thể châm biếm hắn, thậm chí… phản bội hắn.
Trong mắt nàng, Cố Song Huyền chỉ là một nam tử bình thường, không phải là Hoàng đế.
Cố Song Huyền nhìn chằm chằm nữ tử phía dưới, thầm nghĩ nếu Hạ Lệnh Thù cũng giống như Kiều Tiệp dư, đối với hắn vừa sợ vừa yêu, dáng vẻ nàng sẽ như thế nào?
“Hoàng thượng…” Hoàng đế đưa lưng về phía sánh sáng, vẻ mặt uể oải, Kiều Tiệp dư hơi lo lắng. Có lẽ nước cờ đêm nay nàng đã đi nhầm.
Cố Song Huyền vẫy tay: “Lại đây!”
Kiều Tiệp giật mình, thật cẩn thận bước lên bậc thang, nhất cử nhất động đều giống như cành liễu yếu ớt trong gió, cho đến lúc tới bên cạnh cũng không quỳ lạy, chỉ ngẩng đầu lên, giương nhẹ mắt nhìn hắn. Cố Song Huyền che đậy ánh mắt, khều cằm của nàng: “Ngươi yêu trẫm không?”
Thân mình Kiều Tiệp dư run lên, đơn giản nghiêng đầu, búi tóc vô tình lung lay, làm nàng thêm phần quyến rũ. Đáy mắt nàng là long bào thêu vàng của quân vương, dung mạo hắn vừa tuấn tú vừa uy nghiêm, ngón tay giữ nàng ấm áp lại mạnh mẽ, mũi nàng ngửi được long cốt hương chỉ có hoàng tộc mới được dùng, nam tử như vậy ai lại không yêu? Ai dám không yêu?
Nàng vừa khẽ động, búi tóc liền bung ra, như dòng nước đen rơi xuống, khuôn mặt nhỏ xinh giống như điểm thêm hoa đào: “Thần thiếp đối với Hoàng thượng là thật lòng, nhật nguyệt chứng giám.”
“Thật không?” Cố Song Huyền hỏi nàng lại giống như đang tự hỏi mình. Hắn không phải hôn quân, cũng không phải kẻ ngu ngốc. Khi đối mặt với quần thần và hậu cung, hắn đủ tỉnh táo cùng hà khắc. Từ nhỏ đã nhận sự giáo dục dành cho quân vương, từ sắc mặt cùng ngữ điệu của đối phương hắn có thể nhận ra thật giả, suy đoán lòng người thiện ác. Hắn đương nhiên không tin một nữ nhân mới gặp qua hắn hai lần đã yêu hắn. Tất cả nữ tử trong hậu cung này yêu hắn là do khát vọng và sợ hãi hoàng quyền, các nàng yêu ngôi vị hoàng đế của hắn, sợ, thậm chí còn có hận.
Ngôi vị hoàng đế cho hắn tất cả, cũng cướp đi tất cả.
Hạ Lệnh Thù phản bội lại ngôi vị hoàng đế, chiếm được cái gì, mất đi cái gì? Cố Song Huyền không biết, hắn chỉ biết là đối với nàng, hắn vứt bỏ không được, giữ lại cũng không được.
Yêu hận đan vào nhau!
Cố Song Huyền đuổi Kiều Tiệp dư đi, quay vào nghe Cung phu nhân nói năng chua ngoa, lại lần nữa ôm lấy Hạ Lệnh Thù đã sắp sinh đổi một thang thuốc. Lúc đặt nàng xuống nước liền phát hiện những vết xanh đen trên ngực đã chuyển thành màu hồng, đứa nhỏ trong bụng đá từng cơn, nàng cắn răng không lên tiếng. Lúc nàng chìm vào đáy nước, vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau, lúc gần gũi hắn mới có thể nghe được tiếng rên rỉ nàng để lộ, mồ hôi của nàng dán hai bên má hắn, ẩm ướt mà nóng bỏng.
Vai đau xót, Cung phu nhân phát ra tiếng nói xót xa trên đỉnh đầu hắn: “Buông tay, đừng làm phiền bản phu nhân!” Hắn khẽ cử động, da thịt bàn tay vừa tiếp xúc với nước thuốc, đau như kim châm.
“Thật là nhìn không ra, ngươi xuất thân từ thế gia nhưng lại da dày thịt béo.” Thang thuốc này sẽ làm bắp thịt rất đau, vậy màng không kêu một tiếng, nếu không phải da thịt dày thì nhất định là tính tình kiên nhẫn.
Hạ Lệnh Thù cười: “ Đa tạ Hoàng thượng khen ngợi, so ra thì da thịt ta dày cũng không dày bằng da mặt Hoàng thượng.”
“Da mặt ta dày còn không phải do ngươi giày vò tạo thành?”
“Ngươi lại bắt đầu nói oan cho ta. Mặt là của ngươi, da ở trên người ngươi, trách ta là sao? Hoàng thượng, hôm nay ngươi đã là người đứng đầu, bớt tính tình trẻ con đi, ta là chính thê của ngươi, không phải mẹ ngươi, sẽ không dễ dàng tha thứ vô điều kiện cho ngươi, dỗ dành ngươi.”
“Ngươi…ngươi…ngươi… không biết xấu hổ!”
“Xem đi, mới hai câu ngươi đã nói năng lộn xộn. Đừng nhiều lời, mang cho ta một tấm vải mềm thật dày đến đây!”
“Ngươi cần nó làm gì?”
“Ngươi có lấy hay không, không lấy ta gọi cung nữ vào hầu hạ. Ta đúng là lần đầu hiểu được, trăm sự không dùng được không phải là thư sinh mà là Hoàng đế.”
Nếu có thể, hắn nhất định chỉ một bạt tai là đánh chết nàng.
Hạ Lệnh Thù cắn vải dày trong miệng, không thể nói chuyện, trong điện nhất thời im lặng đến tịch mịch, náo nhiệt vừa rồi giống như ảo ảnh lướt qua. Cung phu nhân chuẩn bị xong thùng nước thuốc thứ ba, đến canh giờ liền đổi lần nữa, lúc này Hạ Lệnh Thù đã đau đến co rút hai chân, bụng nàng dao động giống như sóng biển giận dữ, thật là đáng sợ.
Cố Song Huyền không thể chịu nổi dáng vẻ thiên hạ vô địch của Hạ Lệnh Thù, đứng một lúc liền ra ngoài đi bộ, lúc này bên cạnh Thái Hậu đã có thêm một người, là Đức phi.
Thấy Hoàng đế đi ra, Đức phi liếc nhìn nội điện, che môi cười khẽ, nói: “Quả nhiên là Hoàng hậu nương nương phúc khí lớn, còn chưa sinh đã cho người mời Hoàng thượng đến chờ đợi. Nhớ lại năm ấy, em gái ta cũng mang thai, không biết đã đắc tội với ai, đang sống khoẻ mạnh bỗng nhiên đau đớn rồi chết, vậy mà không ai liếc mắt một cái. Còn đứa trẻ đáng thương đã thành hình trong bụng, chưa sinh ra liền chết non.”
Hơi thở của Cố Song Huyền bị kiềm hãm, hắn đương nhiên nhớ rõ vị phi tử kia. Đó vốn là lỗi của hắn, nhưng vào trong lời nói của Đức phi lại thành lỗi của Hoàng hậu. Mọi thứ so với trước đều đã thay đổi. Trước kia Hạ Lệnh Thù chỉ bị chút bệnh nhỏ cả Thái y viện đã nơm nớp lo sợ, các phi tử khác đều ở trong cung của mình, không dám ra ngoài, mà giờ Hạ Lệnh Thù sắp sinh, đầu tiên là Kiều Tiệp dư không hiểu tình hình tới thăm dò hắn, tiếp đến là Đức phi nhắc lại sự việc dơ bẩn trong quá khứ, rõ ràng là muốn châm ngòi thị phi.
Ánh mắt người trong hậu cung đều đang nhìn hành động của hắn. Còn chưa đăng cơ đã bắt Hoàng hậu rời cung hai tháng, ngày đầu tiên nàng trở về liền cùng hắn cãi cọ, trong mắt mọi người, đây là điềm báo Hoàng hậu đã thất thế, thảo nào Tiểu Quái Tử tìm đủ mọi cách để mời hắn đến trấn giữ.
“Hoàng thượng, oan có đầu nợ có chủ, xin ngài hãy thay em gái thiếp và đứa con đã chết oan trong bụng làm chủ.”
Một tiếng “đinh” vang lên. Tách trà trong tay Thái hậu bị đặt mạnh lên mặt bàn, nước trà văng tung toé. “Đức phi, ngươi muốn Hoàng thượng mưu hại con ruột của mình phải không?”
Đức phi cắn môi, khom người nói: “Thần thiếp không dám.”
“Vậy những lời vừa rồi của ngươi có ý gì? Là nói Hoàng hậu hại chết phi tần cùng đứa nhỏ chưa ra đời, ngươi muốn ép Hoàng thượng bây giờ thay người có lẽ là “em gái” của ngươi lật lại bản án? Hay là ngươi sợ Hoàng hậu sinh ra con trai trưởng, không có gì liền kiếm chuyện, mượn chuyện người khác để làm lợi cho mình, muốn làm Hoàng hậu khí cực công tâm, một xác hai mạng, ngươi liền thoải mái, có thể danh chính ngôn thuận làm người đứng đầu hậu cung!” Tĩnh Thục Thái hậu liên tục chất vấn, lời lẽ càng lúc càng trầm trọng, người trong Phượng Huyền cung ai nấy sắc mặt đều như màu đất.
“Hoàng thượng” Thái hậu đi đến đối diện với Cố Song Huyền, “Ngươi muốn chính tay giết chết thê nhi sao? Nếu ngươi thật sự muốn, bản cung cũng không ngăn cản, chỉ cần ngươi ra khỏi Phượng Huyền cung, một ngày sau, bản cung sẽ tuyên bố Hoàng hậu rong huyết, mẫu tử đều mất, trả lại thanh tĩnh cho ngươi.”
Trong điện, hai vị phật lớn bốn mắt nhìn nhau, một bên là Đức phi đang cố hết sức kiềm chế, hô hấp nặng nề, một bên là Hạ Lệnh Càn giống như Phật Di Lặc, nụ cười ẩn chứa một tia bình tĩnh, tròng mắt quay tròn từ Thái Hậu đến Hoàng đế, lại từ Hoàng đế đến Đức phi, cuối cùng có phần càn rỡ ngắm Đức phi từ trên xuống dưới một lần, giống như đánh giá đối phương có bao nhiêu phân lượng, dám ở trước mặt người của Hạ gia hãm hại Hoàng hậu nương nương. Nhìn đi nhìn lại, chẳng qua cũng chỉ là một phi tần đã già, vẻ mặt nanh ác, giống như là cô nàng buôn thịt lợn, nếu làm thịt chắc cũng bán được chút bạc. Vì thế hắn càng tỏ ra hờ hững, khoé mắt chú ý đến cánh cửa nội điện, cung nữ bên cạnh Hoàng hậu nương nương là Phượng Lê bất ngờ xuất hiện, không lâu sau trong điện có tiếng hô: “Nương nương sắp sinh.”
Một đạo sấm sét nổ tung ở Phượng Huyền cung, các thái y cùng y nữ đang ở đó vội vàng tiếp đón bà đỡ đi vào, nhóm cung nữ đang nín thở đến đông cứng lúc này giống như ong vỡ tổ chạy vào nội điện, sợ bị ngọn lửa nơi này làm bỏng mông.
Cố Song Huyền đứng giữa đại điện, đờ đẫn nghe âm thanh chạy tới chạy lui của mọi người xung quanh, bên trong nội điện là giọng sai khiến lạnh như băng của Cung phu nhân, tiếng trao đổi giữa những thái y bị ngăn cách bởi tấm mành dày cùng các y nữ, ngẫu nhiên hắn còn có thể nghe được tiếng kêu đau của Hạ Lệnh Thù… thanh âm của nàng giống như một cái chụp, từ bốn phương tám hương khuếch trương mạnh mẽ vào tai hắn. Tiếng kêu đau của nàng lâu một chút, nhịp tim trong lồng ngực hắn liền thành một đường thẳng tắp, tiếng kêu của nàng ngắn một chút, nhịp tim của hắn liền thành một đường phập phồng.
“Hoàng thượng…” Đức phi đợi một lúc lâu không có được đáp án, không thể không nhắc hắn suy nghĩ.
Biểu hiện không yên lòng của Hoàng đế rơi vào trong mắt Thái hậu, đương nhiên liền hiểu đó là dấu hiệu quan tâm Hoàng hậu. Hơn nữa, lão nhân gia ngồi đây một hồi lâu, Hoàng đế đi vào nội điện làm cái gì, lúc đi ra có gì thay đổi bà sao không thấy rõ, cũng không nóng nảy nữa, ngồi vào ghế của mình, sai cung nữ trong cung Hoàng hậu nắn bả vai, bóp đùi, thật là nhàn hạ thoải mái.
“Ngươi nói em gái ngươi là ai?”
Đức phi sửng sốt, đoán rằng Hoàng thượng đang thận trọng lật lại bản án, không khỏi vui sướng, vội vàng nói: “Từ trước khi Hoàng thượng đăng cơ, chị em cùng thiếp hầu hạ lúc ngài vẫn còn là Thái tử là Cổ thị, là người mà ngài yêu thương nhất. Đáng tiếc, lúc đó em ấy phạm phải một lỗi nhỏ với Hoàng hậu nương nương, qua một tháng đã bị người ta giày vò tới chết. Hoàng thượng, ngài phải thay Cổ thị làm chủ.”
Cổ thị kia vốn là một nữ tử ghê gớm, lúc Hạ Lệnh Thù vẫn còn là Thái tử phi, vừa mới gả cho Cố Song Huyền, đêm động phòng hoa chúc nàng ta liền kêu ầm mĩ mình bị bệnh, dám kéo Cố Song Huyền bỏ rơi chính thất để đi xem bệnh cho một thiếp thất. Nàng ta ỷ vào việc mình đang mang thai, ở đông cung thái tử tác oai tác quái, tính toán áp chế Thái tử phi. Không ngờ diễu võ dương oai chưa được bao lâu, vì dùng quá nhiều thuốc bổ nên bị băng huyết mà chết, một xác hai mạng.
Đức phi luôn mồm gọi Cổ thị là em gái, kỳ thật trước khi Thái tử phi nhập cung, Đức phi mới là đối thử một mất một còn thật sự của Cổ thị. Cổ thị chết, nàng ta là người được lợi nhất. Hiện tại đem chuyện này nói ra, đương nhiên là muốn dùng một người chết để làm ngã người sống, nhân thời cơ chiếm lấy địa vị cao nhất, độc bá thánh ân.
Trong lòng tính toán nhỏ nhặt, lại khiến Cố Song Huyền nhớ tới một chuyện cũ năm xưa.
Cố Song Huyền thản nhiên ngồi vào bên cạnh Thái hậu, cầm tách trà lên nhấp hai ngụm, thở dài: “Cổ thị… trẫm không nhớ rõ là ai. Một cung nữ à? Một cung nữ chết thì liên quan gì đến Hoàng hậu?”
Đức phi không nghĩ tới Hoàng đế chẳng hề để tâm, gay gắt nói: “Lúc đó nàng bị Thái tử phi hại chết.”
“Chứng cớ.” Cố Song Huyền nhẹ liếc mắt mộ cái “Bắt kẻ trộm còn phải ghi chép, ngươi nói là Thái tử phi làm thì cũng phải có chứng cớ, nói miệng không bằng chứng, trẫm lấy cái gì để đối đáp kết quả với Hạ gia, nói rõ với các đại thần trong triều đình, chỉ bằng một câu của Đức phi?”
“Việc này đã qua hơn ba năm, thần thiếp không có chứng cớ nào cả.” Đừng nói là có chứng cớ, nếu có cũng là chứng cớ cho thấy Đức phi và Cổ thị không hợp nhau, Cổ thị chết, tất cả người của nàng cùng vật phẩm đều đã phân cho các thị thiếp khác, không biết điều liền bị đốt bỏ, làm sao còn nhân chứng vật chứng.
“Nhưng tất cả các chị em khác đều biết Thái tử phi ghen ghét sâu sắc với Cổ thị, Cổ thị chết chỉ có thể là Thái tử phi ra tay.”
“Các chị em khác” Cố Song Huyền cười nói, “Nếu thế thì bảo người truyền tất cả các phi tần đến, ngươi đối chứng với các nàng xem.” Hoàng đế là ai, hắn chẳng lẽ lại bị loại tiểu xảo này dắt mũi. Hạ Lệnh Thù là ai, nàng làm việc sao có thể để người khác nắm được nhược điểm? Ở bên ngoài ai cũng khen ngợi Hạ Lệnh Thù là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Hoàng hậu, nàng đối xử bình đẳng với các hoàng tử công chúa, phần lớn các phi tần trong cung chịu an phận cũng do nàng sử dụng ân huệ cùng uy nghiêm. Khi nhà mẹ đẻ Hoàng hậu còn chưa sụp đổ, ai dám không kiêng nể mà đắc tội nàng, gia tộc nào dám đối nghịch với Hạ gia? Người và gia tộc nào dám làm thế, hoặc là có bản lĩnh thật, hoặc là kẻ ngu ngốc không biết sống chết, bị người ta coi như mũi thương mà sai khiến.
Trong suy nghĩ của Cố Song Huyền, Hạ Lệnh Thù chỉ có thể chết trong tay của hắn. Những người khác, không xứng!
Nghe Hoàng thượng hỏi như vậy, mặt Đức phi liền trắng bệch. Sở dĩ nàng dám đến gây chuyện với Hoàng hậu là vì đoán rằng Hoàng hậu đã đánh mất trái tim của quân vương, tối nay là cửa ải sống chết khó khăn, chỉ cần sự tình ầm ĩ lên, mạng của Hoàng hậu chắc sẽ mất hơn nửa. Nhưng hiện tại nhìn manh mối từ Hoàng thượng, hắn rõ ràng vẫn thiên vị Hoàng hậu, cho dù gọi các “chị em” khác tới, họ toàn người giảo hoạt, chắc gì đã một lòng một dạ cùng Đức phi, sợ là đến lúc đó chính Đức phi không chịu nổi. Nghĩ thông suốt điểm này, Đức phi mới hối hận chính mình bị người ta sắp xếp gây chuyện, quá lỗ mãng. Trong lòng nàng sợ hãi, khí thế giảm đi vài phần, cả người lúng túng tiến lui đều không được.
Thái hậu rất có tinh thần uống nửa chén trà, không ngồi nữa, đang định đứng lên muốn cho Đức phi một cái thang để xuống đài, bỗng nhiên trong nội điện có tiếng hét to: “Sinh, sinh”.
Hạ Lệnh Càn nhảy dựng lên, suýt chút nữa là vọt vào trong, lòng bàn tay Cố Song Huyền đổ đầy mồ hôi, lúc đứng dậy mới phát hiện bàn chân như nhũn ra, lúc sức lực trở về mới chậm rãi đi vào nội điện, trên mặt Trương ma ma đầy nước mắt, tươi cười ôm một đứa bé đi ra: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, là hoàng tử điện hạ.”
Tâm trạng Cố Song Huyền tốt lên một nửa, hỏi nàng: “Hoàng hậu đâu?”