• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khi nào đến lượt ngươi mở miệng! Lệ…”

“Đủ rồi, không cần làm ầm ĩ.” Hoàng hậu tiến lên, cắt ngang cuộc đấu khẩu giữa các nội quan.

“Vâng.” Vị thái giám kia cũng biết thân phận ngừng lại. Nhược Ngữ bây giờ mới cẩn thận nhìn rõ người trước mặt.

Hoàng hậu hẳn là người nhiều tuổi nhất trong hậu cung. Thiên hạ đồn rằng Hoàng đế vì ngai vàng mới cưới nữ nhân lớn hơn mình bởi nàng có sự bảo trợ của Đại tướng quân. Nói trắng ra là một cuộc hôn nhân chính trị. Hoàng hậu vốn thuộc dòng dõi võ tướng song Nhược Ngữ không tìm ra một phần khí phách ở trên người nàng mà ngược lại là dáng vẻ của một nữ tử ôn nhu trang nhã. Những nếp nhăn mảnh nhỏ nơi đuôi mắt biểu lộ rõ dấu vết năm tháng nhưng trông nàng không đến mức quá già cả… Có lẽ các nữ tử trong cung rất nhanh già nên họ luôn luôn phải nghĩ cách níu kéo sắc đẹp tuổi xuân. Hoàng hậu so với Lệ phi hơi kém hơn nhưng vẫn là mỹ nhân. Thanh nhã, điềm đạm, trên môi nở nụ cười dịu dàng, thực vô cùng giống hình ảnh của bậc mẫu nghi thiên hạ điển hình. Song thân là Hoàng hậu sao có thể hiền lành vô hại? Người sống ở nơi này quả không thể dùng vỏ bên ngoài mà đánh giá được.

Ngược lại với vẻ cao nhã của Hoàng hậu, bên cạnh là một phi tử y phục hoa lệ, trong mắt không che dấu được sự ngạo mạn kênh kiệu, khí chất có chút ít tựa Lệ phi nhưng hình như kém cỏi hơn.

Đứng ở phía còn lại là một nữ nhân xinh xắn. Nhược Ngữ nhìn cái bụng rất to của nàng thầm nghĩ hẳn đây là phi tử mang long thai. Gương mặt nàng làm hắn cả kinh…. ánh mắt kia… trong veo… sao có thể? Tại nơi cung đình tranh đấu này lại xuất hiện đôi mắt thanh thuần đến thế? Là che đậy cực kỳ siêu phàm khiến người khác khó nắm bắt hay thực sự con người nàng như vậy? Sao có thể sinh tồn được? Còn mang long thai? Thật không thể tin nổi.

“Nguyên lai là họ hàng của Lệ muội muội.” Phi tử vận y phục hoa lệ cất tiếng nói, Nhược Ngữ trong lòng cảm thấy khó chịu. “Hai này nữa là tới sinh nhật Lệ muội muội, chắc Hoàng hậu nương nương định tặng nàng bảo vật nào đó?” Lập tức hướng Hoàng hậu mở lời nịnh nọt.

“Dung phi khách khí rồi, ai chẳng biết Lệ phi thích những thứ mới lạ. Vừa khéo ta có chút tiểu ngọa ý thôi, không đáng để nhắc đến.” Hoàng hậu chuyển hướng sang nàng phi tử nhỏ nhắn bên cạnh, “Tiểu Cẩm muội muội có ý tưởng nào không?”

Xem các nàng xưng hô “muội muội” tới “muội muội” lui thật biết cách làm người khác rùng mình. Người kêu Dung phi kia là mẫu thân của Nhị hoàng tử đương triều. Hoàng hậu thì không có nhi tử, không rõ nguyên do gì. Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy đáng buồn cho nàng, con người ta khi còn sống đều cố gắng lao động để nuôi sống bản thân, nỗ lực tiến bước vì mục tiêu của mình, vì thành công ở tương lai… Khắp thiên hạ, ý nghĩ tồn tại của mỗi người lại khác nhau nên nữ nhân nơi hậu cung cũng vì sinh tồn mà sinh tồn. Cả đời ghim chặt mình ở chốn này rồi một mai kia bị thôn diệt, bị tiêu hủy sau đó hóa thành linh hồn và biến mất.

Không ai chú ý đến ánh mắt bi thương của Nguyên Nhược Ngữ. Đám nữ tử đã rời đi xa, tiểu thái giám dẫn hắn trở về phòng. Cứ thế, khi Nhược Ngữ loay hoay nghĩ cách tiếp cận Mặc Trúc đình để gặp Hàn Tử Ngâm thì lễ sinh nhật Lệ phi cũng đã tới.

Giữa nghiễm trường rộng trong cung đang diễn ra một tiết mục vô cùng sôi nổi nhưng Nhược Ngữ chẳng có tâm trí thưởng thức. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy ngoại công của mình, con người mang quyền lực khuynh đảo thiên hạ. Quả nhiên là một khuôn mặt khôn khéo, tuy đã luống tuổi song trông tinh lực còn phi thường dồi dào, lướt qua biểu tình thực sự y hệt một lão hồ yêu tu luyện ngàn năm.

Bất quá hữu tướng từ đầu đến cuối không hề liếc mắt về phía đứa con gái bỏ nhà đi lấy một cái. Liễu Như Mi cũng làm bộ chẳng nhận ra lão cha. Kỳ thật, đáng nhẽ Liễu Như Mi phải tiến cung song lúc ấy nàng cùng Nguyên Kiệt Minh yêu nhau, thề sống thề chết cũng không muốn tiến cung rồi hai cha con phát sinh trận chiến quyết liệt. Dù cố gắng chăm chú vào vở kịch nhưng Nhược Ngữ vẫn thấy trong mắt mẫu thân ánh lên tia đau lòng khiến Lệ phi và hắn có phần bất đắc dĩ.

Nguyên Nhược Ngữ thấy vọng tràn trề, muốn thật nhanh kết thúc buổi lễ nhàm chán này. Hàn Tử Ngâm chưa được gặp nên không khỏi sốt ruột. Lý Nhứ Ca ngồi phía trên đăm chiêu nhìn hài tử, dĩ nhiên đương sự không phát giác ra điều này.

Lý Hồng Huyên tọa trên cao, biểu tình nhàm chán. Hoàng hậu ở bên trái, Lệ phi ở bên phải, kế là Dung phi và Cẩm phi mang long thai. Tiếp theo đến khoảng thời gian các phi tử thể hiện. Khó có cơ hội được diện kiến Thánh Thượng nên xem chừng mỗi người đều cố gắng phô diễn hết thảy tài năng, đáng tiếc Thánh Thượng của chúng ta dường như chẳng để tâm hay nói tâm tư của ngài không ở đây.

Đột ngột thái giám bên cạnh đế vương ghé tai thì thầm điều gì đó. Lý Hồng Huyên nghe xong mày chợt nhăm lại, Hoàng hậu cùng Lệ phi hẳn cũng chú ý, biểu tình vài phần biến hóa nhưng nhanh chóng khôi phục nguyên trạng. Tất cả hành động đều không thoát khỏi sự quan sát của Nhược Ngữ.

“Ngăn nàng lại.” Hồng Huyên nhẹ giọng truyền lệnh đối thái giám.

“Chủ tử, không thể. Hiện giờ đã đến cửa.”

“…” Sắc mặt lộ vẻ khó coi, “Vậy để nàng vào.”

Cơ hồ Lý Hồng Huyên bắt gặp ánh mắt tiểu hài tử kỳ quái nhìn mình, trong mắt tức khắc xuất hiện một trận kinh diễm nhưng giống như vừa nghĩ đến việc gì, khóe miệng khẽ nhếch lên, tà tà hướng thẳng Nhược Ngữ. Nhược Ngữ bỗng cảm giác rất bất an…

“Thái hậu giá lâm!” Thanh âm mạnh mẽ vang dội giữa nghiễm trường rộng lớn. Toàn bộ mọi người cả kinh. Thái hậu? Thái hậu sao lại đến đây?! Chỉ riêng kẻ đương tọa tại vị trí cao nhất không chút kinh ngạc. Trên gương mặt hữu tướng bỗng sáng lên chút, Lý Nhứ Ca cau mày ngó ngó mẫu thân.

Ngay khi mọi người vẫn đần người thì một nữ nhân lớn tuổi uy nghiêm đem theo đám hạ nhân tiến vào.

Lập tức mọi người dần lấy vững tinh thần, không khí lại lần nữa náo nhiệt. Các phi tử tiến tới bái kiến rồi cùng trò chuyện cười nói vui vẻ. Vị Thái hậu này dường như ở bế quan lâu quá nên có hơi lúng túng. Trông dáng vẻ thướt tha khiến người ta khẳng định hồi trẻ nàng chắc hẳn phải mỹ lệ lắm. Trên cao sắc mặt Hoàng đế vẫn âm trầm, trong bầu không khí sôi nổi loáng thoáng sự đè nén.

Gần cuối buổi lễ, Nguyên Nhược Ngữ thấy một tiểu công công đến cạnh thái giám bên cạnh Hoàng đế [hẳn là thái giám tổng quản] nói nhỏ. Thái giám tổng quản do dự nhưng cuối cùng cũng hướng đem tin tức vừa nhận được bẩm báo. Tức khắc sắc mặt Lý Hồng Huyên càng trở nên khó coi, trong mắt toát lên tia dữ tợn, tức giận và cả lo lắng.

Nhược Ngữ không hiểu vì sao cảm giác sự tình mới diễn ra thực kỳ lạ. Sự nghẹt thở bao trùm khiến hắn không chịu nổi, quay sang phụ mẫu xin phép rồi lặng lẽ rời khỏi.

Hắn không biết Lý Nhứ Ca thấy hắn lẩn đi, lúc sau cũng kiếm cớ đuổi theo mình.

Hàn Tử Ngâm không có mặt ở lễ mừng, Nhược Ngữ quyết định thừa dịp may hướng con đường dẫn tới Mặc Trúc đình trong trí nhớ chậm rãi cước bộ.

Đi ngang qua hàng trúc u ám Nhược Ngữ thầm nghĩ chắc sắp đến nơi. Khi hắn chuẩn bị tiến thêm thì bỗng nhiên từ phía sau một đôi tay mạnh mẽ bưng kín miệng hắn, gắt gao lôi hắn tới rừng trúc bên cạnh.

“Ưm…” Nguyên Nhược Ngữ bắt đầu sợ hãi, tựa mình vào kẻ kia muốn trốn thoát.

Kẻ kia dùng sức che miệng hắn, hướng tai hắn thì thào: “Đừng động đậy, là ta.”

Nhiệt khí phun vào lỗ tai khiến Nhược Ngữ cảm thấy toàn thân tê dại. Hắn biết chủ nhân của giọng nói này, hắn xoay người véo tay Lý Nhứ Ca, hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Suỵt… Đừng nói. Điều hòa hơi thở, nghe” Nhứ Ca ôm Nhược Ngữ, hai người khe khẽ từng bước từng bước tiến tới… Chợt Nhược Ngữ nghe thấy có tiếng bước chân lại gần từ con đường nhỏ, hơn nữa không chỉ có là tiếng bước chân của một người.

Nhìn kĩ, người vừa xuất hiện là đương kim Thánh Thượng, Lý Hồng Huyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK