“Buông tay!” Tiêu Mộc Dao cảnh cáo Thất Dạ. Mà bên này Thất Dạ thấy Nhược Ngữ có biểu hiện khác thường cũng liền thả tay nàng ra, chạy đến bên cạnh, lo lắng quan sát hắn.
Bị nhìn chằm chằm một hồi, nàng bực bội nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ta không phải là Tiểu Ngữ… Ngươi… A!!! Chớ có chạy!!!” Hóa ra, nhân lúc tất cả còn mải ngẩn người, tiểu khất cái đã nhanh chân chạy trốn.
Chiếc roi dài một lần nữa nhắm thẳng lưng tiểu khất cái hạ xuống. Tiếng kinh hô từ đám đông lại vang lên.
Tiêu Mộc Dao tức giận xoay người lại xem kẻ nào dám lớn mật vậy. Vẫn là kẻ ban nãy. Vừa định buông lời mắng chửi nhưng khi chạm phải ánh mắt mê hoặc kia, mọi động tác của nàng liền đình chỉ. Đó là một đôi mắt vô cùng, vô cùng sáng. Một khuôn mặt bình thường như thế sao lại có đôi mắt mê nhân vậy, thật không hợp chút nào…
Tiểu khất cái nhân cơ hội Tiêu Mộc Dao còn đang mơ màng, thục mạng bỏ chạy. Đợi đến khi nàng phục hồi tinh thần, dậm chân hét lớn:
“Tiểu tử kia trộm bạc của ta!!!”
Thì mọi người mới ngộ ra chân lý, ngó nghiêng xung quanh. Ai…tiểu tử kia sớm đã mất hút rồi.
Hết chuyện vui, đám đông tản ra, để lại ba nhân vật chính đang đứng đực ở trung tâm.
“Hỗn đản!!! Đều tại ngươi!!!” Tiêu Mộc Dao nhảy bổ đến trước mặt kẻ còn đang cầm tay nàng, bốc hỏa rống to.
Sao người nàng lại quát mình? Rõ ràng là nàng sai, nàng không được đánh người! Thất Dạ gật đầu, kiên quyết khẳng định.
Hai người cứ thế trừng trừng nhìn nhau một hồi.
Cuối cùng, Nhược Ngữ chậm rãi đến gần, nhã nhặn nói với Tiêu Mộc Dao: “Thật sự xin lỗi vì chúng ta không hiểu chuyện. Tại hạ xin được mời tiểu thư một bữa cơm. Hi vọng tiểu thư nhận thành ý bồi tội của tại hạ.”
Vừa nghe, nàng liền nghĩ, nam nhân này thuộc dạng công tử ăn chơi. Trong lòng đã muốn từ chối nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, thời điểm chạm phải ánh mắt của nam nhân này, nàng bất giác đáp ứng. Vì sao một người rồi thêm một người nữa, đều có ánh mắt câu hồn vậy? Khiến người khác không thể cự tuyệt.
Ba người đến một gian khách ***, vừa ăn vừa nói chuyện. Qua đó, Tiêu Mộc Dao được biết Thất Dạ bị câm điếc. Nàng cảm thấy thực đáng tiếc cho người này.
“Tại hạ còn chưa biết phương danh của tiểu thư? Tại hạ là Ngôn Ngũ, đây là bằng hữu Thất Dạ.” Nhược Ngữ nhìn đối phương, có phần chờ mong.
“Ta là Mộc Tiêu Dao.”
Đúng là tên này không? Nhược Ngữ nhìn nữ tử trước mặt, bộ dạng thập phần giống đứa em gái ở thế giới kia, không khỏi hi vọng: “Ngươi trông rất giống với một bằng hữu của ta.”
“Thật sao? Có phải là người gọi là Tiểu Ngữ kia?” Tiêu Mộc Dao tò mò hỏi.
“Ừ, vậy ngươi có biết ở Trái Đất có một nơi gọi là Trung Quốc không?”
“Trung Quốc? Đó là nơi nào? Trái Đất là cái gì???”
“Không có gì, chỉ là gia hương của ta thôi. Vậy ngươi là người ở đâu?”
“Nhà của ta ở kinh thành, ta đến Giang Nam gặp ca ca, tiện thể hỏi thăm tin tức người quen mất tích.”
“Là ai? Tại hạ có thể hỗ trợ được không?”
“Cái này…”
Thấy được sự khó xử của nàng, Nhược Ngữ cũng không nói thêm nữa.
Không phải Tiểu Ngữ? Thôi, cho dù là vậy cũng nên quên đi.
Dù vậy, Nhược Ngữ vẫn có cảm tình với nữ hài trước mặt này. Hai người say sưa ngồi nói chuyện tới mức quên trời quên đất. Lúc đầu, hắn nghĩ chỉ là người giống người. Ai ngờ, bên trong cũng có điểm tương đồng. Tính tình nàng cũng vui vẻ, hòa đồng, có chính kiến riêng, không vì nam nhân mà nhụt chí, không bị lễ giáo phong kiến trói buộc.
Tiêu Mộc Dao cũng rõ Ngôn Ngũ này không phải dạng thùng rỗng kêu to. Tầm hiểu biết rất rộng, hơn nữa, tuy ngũ quan bình thường nhưng nụ cười của hắn lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu thoải mái.
Biết Tiêu Mộc Dao một mình đi, bây giờ lại không có chỗ ở, Nhược Ngữ bèn tình nguyện nhường cho nàng một gian phòng để bọn họ có thể hỗ trợ được lẫn nhau. Nàng liền đồng ý.
Nhược Ngữ mải mê nói nửa ngày mới nhớ ra người bên cạnh.
Thất Dạ đang ngồi im gặm bánh mì thấy mình được chú ý, đầu lại càng cúi thấp xuống.
Nhìn chiếc bánh mì bị gặm nham nhở cộng thêm biểu tình u oán kia, Nhược Ngữ mới giật mình, mình say sưa nói chuyện với Mộc Dao mà quên mất hắn! Nhược Ngữ vươn tay định xoa đầu an ủi, không ngờ hắn lúng túng tránh né. Đôi mắt xinh đẹp giờ càng long lanh hơn với làn nước mắt chực rơi.
Nhược Ngữ bất đắc dĩ dùng tới chiêu cuối cùng. Ngó quanh không thấy ai, Mộc Dao cũng đi rồi, bèn rất nhanh hôn lên má Thất Dạ một cái. Trước kia, Nhược Ngữ vốn không quen kiểu này nhưng sau khi nhận ra hiệu quả tức thì của nó liền áp dụng luôn. Quả nhiên, giây trước biểu tình ủy khuất như người vợ bé nhỏ bị bắt nạt, giây sau đôi mắt đã thành hình trăng non. Như thường lệ, Thất Dạ nhảy đến ôm nhưng Nhược Ngữ lập tức né sang một bên.
Nhân vật chính của chúng ta không nhìn được biểu tình đằng sau của Thất Dạ bởi còn bận quan tâm đến nhịp tim đột nhiên tăng vọt của mình. Ầy, dù đã nhiều lần làm động tác dỗ dành song vẫn có chút không tự nhiên.
Buổi tối, trên đường đi rang thuốc cho Lý Tam, Nhược Ngữ tình cờ gặp Mộc Dao. Hai người đứng lại nói chuyện vài câu.
“Ai bị bệnh vậy?” Nàng tò mò hỏi.
“Là người chúng ta cứu ở trên đường.”
Rốt cuộc, Mộc Dao quyết định theo Nhược Ngữ về phòng.
Trong phòng, Lý Tam đang ngồi tựa vào đầu giường, khuôn mặt trầm tư không rõ đang suy nghĩ gì. Nhược Ngữ bước vào, vừa định gọi Thất Dạ ra thay thuốc thì người bên cạnh đã hét lớn:
“A! Nhứ ca ca…”
Nguyên lai, Lý Tam chính là người Mộc Dao muốn tìm. Nhược Ngữ cũng không hỏi vì sao nàng lại gọi hắn là “Nhứ ca ca” bởi trong lòng đã có câu trả lời.
Khó trách dù khuôn mặt không quen nhưng cảm giác lại quen. Khí chất hoàng gia vốn dĩ không thể che giấu được.
Nguyên lai là ngươi.
Đương kim vương gia duy nhất đồng thời là người nắm quyền cao nhất trong triều đình.
Lý Nhứ Ca.