Nguyên Nhược Ngữ kinh ngạc nhìn Tiêu Nam. Biết rõ dáng vẻ tươi cười kia chỉ dùng để mê hoặc đám nữ nhân kia nhưng kỳ quái ở chỗ trong hắn xuất hiện chút tức giận. Tiêu Nam cũng cười với người khác như vậy sao?
“Chúng ta chỉ là người qua đường thôi. Ánh mắt đám nữ nhân không còn sát khí. Tiêu Nam cơ hồ biết Nhược Ngữ đang phát nộ. Hắn gắt gao ôm hài tử lại gần, nét cười trên khuôn mặt không hề thay đổi.
“Xin hỏi các cô nương, nơi này chính là Thanh Hải Môn?”
Một nữ tử mang phong thái điềm tĩnh từ đám đông đi ra, nhìn chằm chằm nam tử trước mặt mà không hề bị xao động, có lẽ đây là người đứng đầu. Dường như người này tin những lời Tiêu Nam nói nên nàng ra lệnh cho các nữ tử còn đang ngây ngốc vào trong đại môn rồi hướng hai thiếu niên nói : “Ta tin tưởng công tử cùng lão già kia không phải là đồng bọn, chỉ là nơi này không phải Thanh Hải môn.”
“Vậy nơi này là… ?” Cả hai ngạc nhiên, đồng thanh hỏi.
“Đây là Vân Mãn am viện ở Vân Mạn sơn.”
“!!! Thì ra là chỗ ở?!” Nhược Ngữ u ám nhìn cánh cửa cực đại xa hoa…
Tựa hồ biết hài tử đang nghĩ cái gì, nàng ngại ngùng giải thích, “Là tổ sư trước đây thích thế.”
Hắn có điểm không cười nổi, là sở thích của ni cô.
“Kia, xin hỏi đạo cô Thanh Hải môn ở đâu?”
“…Thanh Hải môn? Giống như chưa từng nghe qua.”
Nữ tử này không hề nói dối. Nhưng tại sao không một ai hay biết Thanh Hải môn. Rốt cuộc nó nằm chỗ nào ? Không phải toạn trên núi Vân Mãn sao?
“Vậy… Ngươi biết Thanh Hải nhai ở đâu không?” Nhược Ngữ chưa từ bỏ ý định.
“Đích xác có một cái nhai ở đằng sau am viện. Công tử cần phải đi lên thêm. Nơi ấy rất cao và nguy hiểm, bình thường không mấy người lui tới.”
Còn phải lên nữa? Nhược Ngữ cùng Tiêu Nam ngao ngán, hóa ra bọn họ còn chưa lết được đến đỉnh núi ! Lão thiên a… cuối cùng thì núi này cao tới mức nào nữa?
“Trời đã tối, thỉnh hai vị nhanh chóng xuống núi.” Dứt lời nàng xoay người chuẩn bị tiến vào đại môn.
“Xin chờ một chút!” Tiêu Nam vội vàng gọi, “Sắc trời tối như vậy, nếu xuống núi giờ thực đã muộn, chẳng hay có thể cho chúng ta ở lại đạo quán một đêm ?”
…… Nữ tử dừng cước bộ, dùng ánh mắt dị thường với cường độ chỉ có hơn chứ không có kém khi nãy nhìn thiếu niên.
Tiêu Nam tự động trưng vẻ Xuân phong vạn lý nhưng…
“Nơi này là am viện, thỉnh hai vị không cần làm càn ! Hãy nhanh chóng xuống núi đi !” Nàng tuyệt tình đem cánh cửa cực đại đóng cái rầm.
Nhược Ngữ ngó bầu trời tối đen, những ngôi sao nhỏ dần xuất hiện. Bởi không có đèn đường nên lộ trình hạ sơn trông thập phần đáng sợ. A… Rốt cuộc là vì cái gì a ?
Két——– Đại môn lần nữa mở, Nhược Ngữ tò mò ngó qua phiến môn, vẫn là nữ tử đứng đầu nọ. Nàng ngượng ngùng nói: “Ai… đêm nay… Nói… nói cho các ngươi hay, có một hộ nhân gia ở mặt sau núi này, nơi ấy cách đây không xa. Cách ngươi có thể đến đấy tìm nơi ngủ trọ” Hết lời, đại môn lại khép vào.
“Nhờ mị lực cực đại của ngươi a” Nguyên Nhược Ngữ khách khí trêu chọc.
“Tiêu Nam ngu dốt không rõ Nhược Ngữ thiếu gia nói gì.” Tiêu Nam thản nhiên nói.
Nhận thức Tiêu Nam ôn nhu trước sau như một song Nhược Ngữ lại có cảm giác trong ánh mắt sủng nịch của kẻ đối điện toát ra chút giảo hoạt. “Ngươi đã thay đổi.” Hắn bất đắc dĩ nhận xét.
Mặc kệ tiểu thiếu gia chọc chọc mặt mình, Tiêu Nam vẫn vẻ điềm đạm khiến hắn đành thở dài bỏ cuộc.
“Nhược Ngữ thiếu gia, chúng ta nên đi nhanh thôi.” Tiêu Nam đột ngột ôm lấy hài tử, hướng mặt sau núi đi.
“Ngươi…” Ngược Ngữ cảm thấy hơi lo lắng. Là sao thế ? Sao Tiêu Nam… Chẳng nhẽ lúc ta không có ở nhà đã phát sinh ra chuyện gì ? Tiêu Nam gặp phải chuyện gì mà mình không hề phát giác. Hắn buồn bực nghĩ.
Nhưng ngược lại thì Tiêu Nam lại trông có vẻ thực cao hứng.
Cuối cùng, khi ánh trăng len lỏi thoát khỏi những cành cây đan vào nhau chằng chịt họ cũng tìm được chỗ mà nữ nhân kia chỉ. Một căn nhà cũ mộc mạc… Còn có quang, Tiêu Nam nhanh chân bước lại gần, gõ cửa.
“Ai a? Trễ như thế này?” Thanh âm của một lão nhân từ trong nhà truyền đến. Một giọng nói to, mạnh mẽ và rất có sức sống nhưng giọng này…
Cửa mở, một lão có thân hình thấp bé xuất hiện sau cánh cửa, nhìn hai người với vẻ kì quái, “Các ngươi tìm ai ?”
“Là ngươi ?!” Nguyên Nhược Ngữ kinh ngạc nhìn lão nhân trước mặt. Giọng này… Đúng rồi, là lão già biến thái trộm nội y vừa nãy!
“…Là các ngươi ?!” Lão già kia dường như cũng muốn nhảy dựng lên, liền dùng ánh mắt tuyệt không mang hảo ý liếc bọn họ, “Thế nào ? Cảm giác được thiên đường vây quanh thế nào? Sao không đem về cho lão phu vài món?” Lão già làm ra vẻ tiếc nuối.
“Sư đệ, là ai?” Thêm một thanh âm truyền tới. Tuy giọng thực giống với lão biến thái này nhưng khác ở chỗ nghe nó trầm ổn, nhẹ nhàng.
“Mạn phép quấy rầy, chúng ta muốn tìm nơi nghỉ qua đêm.” Tiêu Nam lễ phép nói.
“Nga? Vậy vào đi.”
Được cho phép, Nhược Ngữ và Tiêu Nam theo chân lão già trông vẻ nghịch ngợm bước vào nhà. Trên ghế ở gian tiền thính còn có một người nữa, cùng lão biến thái bảy tám phần tựa nhau nhưng là biểu tình đoan chính cùng đôi mắt ôn nhu mang đến cho người đối diện cảm giác trong lành.
Song Nhược Ngữ nào còn thời gian để ý người kia bởi hai khối bài vị trên bàn thờ đã thu hút sự chú ý của hắn. Trên mặt một khối ghi rõ, Ngô ái đồ Hàn Tử Ngâm chi vị
Hai lão nhân cũng phát hiện thái độ của hài tử nọ không thích hợp, lập tức đưa mắt xuống hũ tro cốt hắn đang ôm chặt trong ngực, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Tiêu Nam hiểu chuyện, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi, nơi này là…”
“Thanh Hải Môn” Hai lão nhân đồng thanh trả lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi vật trong tay hài tử.
Nơi này… chính là… Thanh Hải môn ?
Nhược Ngữ cùng Tiêu nam cổ quái nhìn nhau.
Không phải chứ…
………
Ngày ấy, Nguyên Nhược Ngữ đã được gặp Hồng Dạ Lệ. Như tên gọi, nó mang sắc đỏ tựa hồ muốn thiêu đốt hết thảy sự vật trong thế gian. Những cánh Hồng Dạ Lệ cuồng loạn khiêu vũ theo điệu gió nơi Thanh Hải nhai. Nguyên Nhược Ngữ ngơ ngác ngắm nhìn cảnh sắc trước mặt. Thậm chí… thậm chí cơ hồ hắn có thể nhìn thấy, giữa không gian mông lung, hai thiếu niên lần đầu tiên tương ngộ. Sắc đỏ rơi ngập trời như nhân chứng cho tình yêu đôi lứa.
Trên đỉnh Thanh Hải nhai có một ngôi mộ nhỏ, Hàn Tử Ngâm yên bình tại đó, ngắm Hồng Dạ Lệ điểm thiên sắc, đợi ái nhân quay trở về.
……….
Kỳ thực, ở Vân Mạn sơn Thanh Hải môn có thể coi là một hộ gia đình rất ư bình thường. Các gian phòng đều không lớn, bên trong có dự trữ ít con vật săn được, trước sân trồng đủ loại rau dưa. Tổng thể trông qua thì hầu hết là bình thường nhưng dường như hai lão nhân này không thích quét dọn hay sao mà trong phòng truyền ra mùi gì đó kỳ quái…
Lão nhân mang dáng vẻ ôn hòa nọ chính là sư phó của Hàn Tử Ngâm, họ Trầm, tên Hạc Hiên. Khi lần đầu nhìn thấy Nhược Ngữ, cơ hồ trong mắt lão lấp lánh ánh quang. “Ngươi là Nguyên Nhược Ngữ mà Tử Ngâm hay nhắc tới?… Ân, quả nhiên hảo miêu tử.”
Nhược Ngữ ngạc nhiên, lão gia gia trông qua mang vẻ điềm đạm lại có điểm trẻ con đến vậy. Hắn không thể nói rõ cảm giác này là gì, đành diện vô biểu tình nhìn lại đối phương, không ngờ ánh mắt lão gia gia càng trở nên nồng cháy,” Ân… Nhãn thần hảo! Ta thích! Ta thu ngươi!”
Nhược Ngữ nhớ tới ước vọng của mình… Bất quá vào thời điểm hắn thấy căn phòng bên trong sơn động lớn kia liền quyết định lưu lại. Hắn muốn đọc hết toàn bộ sách ở sơn động rồi mới rời đi.
“Ha ha, quả nhiên như lời Hàn Tử Ngâm nói. Tiểu hài tử, ta ngày càng thích ngươi đấy!” Đại sư phó [Trầm Hạc Hiên] hưng phấn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, cười dịu dàng.
Nhược Ngữ ngẩng đầu, phát hiện ra trong đôi mắt ấy còn đượm bi thống. Hắn ngoan ngoãn cúi đầu, mặc để đại sư phó vuốt ve.
Vì sao là đại sư phó? Là vì còn có nhị sư phó a…