• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Một phần là dựa vào mình, một phần là dựa vào người bên ngoài.” Tiêu Nam nói.

“Bên ngoài?” Nguyên Nhược Ngữ hỏi.

“Phải. Kỳ thực ta cùng Tiêu Nam thoát ra gần như cùng lúc, sau đó là Phi Lăng, tiếp đến là ngươi.” Lý Nhứ Ca ở bên cạnh nói. Mắt Nguyên Nhược Ngữ lướt một vòng, cuối cùng rơi lên người Thất Dạ.

“Ý ngươi là…”

“Đúng vậy, người ra đầu tiên là Thất Dạ. Không có hắn, chúng ta có thể còn chưa thoát ra nổi.” Tiêu Nam cười nỏi.

A, là Thất Dạ ra trước sao? Nguyên Nhược Ngữ có chút không tin, nhưng ngẫm lại cũng phải. Dù sao cũng là Thất Dạ a….

“Ở trong bóng tối dợi lâu như vậy, ta cư nhiên vẫn bị vấy khốn… Có điều…” Phi Lăng đến bên người Nguyên Nhược Ngữ, nói với hắn. “Cho dù thế nào, ta đã nói rồi, ta nhất định sẽ không buông tay.”

“Đồ khỉ, đó là lời của ta.” Lý Nhứ Ca nhẹ nhàng ‘đập’ Phi Lăng, không để ý tiếng kêu thảm thiết của Phi Lăng, nắm lấy tay Nguyên Nhược Ngữ, chân thành nói, “Ta nhất định sẽ không buông ngươi ra.”

“Buồn nôn!” Phi Lăng ở bên cạnh nói. Lý Nhứ Ca một cái sát nhãn, Phi Lăng một cái nhãn đao… Hai người này, lại đánh nhau rồi.

Nguyên Nhược Ngữ bất đắc dĩ không nhìn bọn họ nữa, quay mặt về phía Tiêu Nam, phát hiện hắn vẫn là một vẻ ôn nhu nhìn Nguyên Nhược Ngữ.

“Ta cũng từng nói, ta sẽ không buông ngươi ra.”

“A!”

“A!”

Hai người kia lúc này lại rất ăn ý nhìn Tiêu Nam, vẻ mặt bất mãn.

Tiêu Nam quay qua liếc bọn họ một cái. Đương nhiên Nguyên Nhược Ngữ không thấy ánh mắt của Tiêu Nam, nhưng từ lúc Phi Lăng cùng Lý Nhứ Ca ngoan ngoan không nói gì, liền biết, mình không thấy vẫn tốt hơn…

Kỳ thực, ảo trận này lợi hại thế nào, mình lẽ nào còn không biết sao? Loại cảm giác giá lạnh vẫn còn lưu lại đó…

Bọn họ kỳ thực làm như vậy, chỉ là muốn mình yên tâm mà thôi. Mỗi người, đều có tâm ma của mình không phải sao?

Nguyên Nhược Ngữ khẽ cười khổ. Thất Dạ lo lắng vuốt ve khuôn mặt Nguyên Nhược Ngữ, trong mắt tràn đầy lo lắng. Kỳ thực, vẫn là Thất Dạ, thực sự không có gì có thể vây khốn hắn sao?

“Thất Dạ, ngươi sao lại thoát ra nhanh như vậy?” Nguyên Nhược Ngữ không khỏi hiếu kỳ hỏi.

Ba người còn lại cũng chuyển lực chú ý qua, rất có hứng thú nhìn Thất Dạ không biết nói chuyện.

Thất Dạ cho Nguyên Nhược Ngữ một ánh mắt. Nguyên Nhược Ngữ nhìn rồi lại nhìn, vẫn cứ nhìn, phát hiện chính là như mình nghĩ, Nguyên Nhược Ngữ đầu hàng rồi.

Mọi người nhìn Nguyên Nhược Ngữ ‘nghe’ hiểu lời của Thất Dạ, liền hỏi Nguyên Nhược Ngữ Thất Dạ là có chuyện nào.

Nguyên Nhược Ngữ có chút xấu hổ cho bọn họ biết, nói, “Thất Dạ nói, kỳ thực, hắn chỉ là không tin. Không tin những thứ đó là thật.”

“….” Mọi người trầm mặc. Lý do đơn giản như vậy… Cách đơn giản như vậy… Không phải ai cũng có thể làm được.

Tiêu Nam nghĩ sâu một chút, mở miệng nói, “Kỳ thực cũng không phải không có đạo lý. Chỉ là, chúng ta đều quá mức không tự tin…”

Tự tin sao?…. Một trái tim kiên định, là then chốt phá giải.

Đây chính là đáp án.

Thì ra là thế. Nguyên Nhược Ngữ thoải mái cười. Mình, kỳ thực vẫn là không tin tưởng bản thân a. Nhưng, lại tin tưởng những người này, những người luôn sẽ ở bên cạnh mình.

“Kỳ thực… Ảo trận này cũng không phải không tốt.” Tiêu Nam cũng thông suốt điều gì đó, cười nói, “Nó cho ngươi biết thứ quý giá nhất, có được không dễ, không thể mất đi. Biết thứ gì quan trọng nhất với mình.”   

“Làm sao để quý trọng…”

“Làm sao để tin tưởng chính mình…”

Tiêu Nam, Phi Lăng, Lý Nhứ Ca, còn có cả Thất Dạ, đều nhìn Nguyên Nhược Ngữ.

Sự kiên định không thể nói ra cùng… thâm tình.

Nguyên Nhược Ngữ mỉm cười cùng bọn họ, lộ ra ái tình vô biên.

……

Chỉ là…. Nam Cung Li làm sao bây giờ…

Nhìn Nam Cung Li vẫn đang treo giữa không trung, Nguyên Nhược Ngữ lo lắng dùng tay mình chạm vào. Kết quả lại giống như bị điện giật mà bắn trở ra.

“Cẩn thận.” Lý Nhứ Ca kéo Nguyên Nhược Ngữ xem có bị thương hay không. Tiêu Nam bối rối nhìn Nam Cung Li, nói, “Bọn ta kỳ thực cũng thử rất nhiều cách, nhưng hắn đã bị giam trong đó rất lâu rồi, giống như bản thân hắn không muốn thoát ra…”

“Sẽ không đâu.” Nguyên Nhược Ngữ nhìn chăm chú khuôn mặt Nam Cung Li. Khuôn mặt lúc ngủ say, không có cảnh giác, không có tâm cơ, chỉ như một đứa trẻ ngủ say, trốn trong thế giới của mình.

“Hắn sẽ nghe thấy… Nhất định…”

Nguyên Nhược Ngữ liên tục ở bên cạnh Nam Cung Li kêu gào, luôn gọi tên hắn. Mọi người không có ngăn cản, có lúc cũng gọi vài tiếng, nhưng đều không có kết quả gì.

“Nam Cung Li… Nam Cung Li… Nam Cung Li… Nam Cung Li….”

…..

Thoát ra, ta ở đây…

Ta là Nguyên Nhược Ngữ, còn nhớ không? Ngươi từng nói yêu ta…

Cho dù là thật lòng, nói dối, ta đều muốn chính miệng ngươi nói cho ta biết…

Nam Cung Li… Ngươi gạt ta, ngươi luôn gạt ta… Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy…

Ngươi luôn giả bộ yêu ta…

Nói cho ta biết, ngươi có yêu ta không…

Nói cho ta biết…

Nói cho ta biết…

… Ngươi yêu ta không…

…….

“Ầm —— “ Là tiếng vỡ. Một thân hình to lớn từ trong không trung rơi xuống, rơi vào lòng Nguyên Nhược Ngữ.

Theo đó là một câu nói, vang vọng bên tai Nguyên Nhược Ngữ, “Ta yêu ngươi, tiểu Ngữ…”

…..

Ái tình, yêu… Ngươi gạt ta… Ngươi luôn nói yêu ta.

Mỗi lần, ta đều muốn nói, ta không tin.

Nhưng ta biết.

Kỳ thực, ta rất vui nghe ngươi nói yêu ta… Luôn luôn…

Cho dù ngươi nói dối.

Ta vẫn thích nghe.

Vì, trong đáy lòng ta, luôn là hy vọng, lời ngươi nói… là thật.

Nam Cung Li…

Ngươi yêu ta sao?

…..

Nhìn bộ dạng Nam Cung Li được Thất Dạ bắt mạch, Nguyên Nhược Ngữ vẫn có chút lo lắng. Ở đây, kỳ thực ngoài Nguyên Nhược Ngữ và Thất Dạ ra, những người còn lại đều có địch ý với Nam Cung Li.

Phi Lăng xem ra không khác mấy so với lần trước ở địa lao. Trên mặt Lý Nhứ Ca lộ ra vẻ bất mãn vô cùng. Trên mặt Tiêu Nam bắt đầu hiện lên vài điểm đen… Nguyên Nhược Ngữ sợ hãi nhìn Tiêu Nam, tự nói với mình rằng những gì nhìn thấy đều là ảo giá. Tiêu Nam không thích giết người…. nhưng hắn có thủ đoạn so với giết người còn lợi hại hơn….

Không khỏi lo lắng cho Nam Cung Li, sợ là vừa tỉnh lại liền rơi vào địa ngục.

“Ừm…” Kết quả là, hắn vẫn tỉnh lại. Nam Cung Li nhìn khung cảnh xung quanh một cái, cuối cùng đưa mắt về phìa Nguyên Nhược Ngữ, mở miệng câu đầu tiên là khẩu khí không đồng ý, “Không phải kêu ngươi đi sao?”

Nguyên Nhược Ngữ rất muốn lại đánh ngất hắn, nhưng không có làm như vậy, vì Lí Nhứ Ca đã giành trước. Chỉ là không có ngất… Mặt khác còn bị Tiêu Nam thừa lúc phong bế huyệt đạo, tạm thời mất đi võ công.

“…“ Thế nhưng Nam Cung Li không hề có phản ứng. Hắn chỉ nhìn chằm chằm Nguyên Nhược Ngữ, xa xôi hỏi, “Vì sao… Vì sao còn muốn cứu ta. Người cứu ta… lại là ngươi.”

Nguyên Nhược Ngữ định trả lời, nhưng phát hiện ánh mắt Nam Cung Li không giống lúc trước. Ánh mắt này, mình rất quen thuộc… là ba năm trước…

“Ngươi… nhớ lại rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK