"Anh đã xem tin tức rồi?" Lục Tâm cẩn thận hỏi, giọng Lục Cảnh Hành càng lạnh nhạt, thì cô càng không thể nắm bắt.
"Uhm."
Mơ hồ lên tiếng trả lời, lúc này Lục Tâm có thể tưởng tượng được lúc này một tay anh cầm điện thoại, một tay tùy tiện đút vào túi quần, đưa lưng về phía cửa chính, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống đường, trong đầu xuất hiện bóng dáng thon dài khiến cho Lục Tâm rung động, anh không nói lời nào, cô cầm điện thoại cũng không dám hé răng.
"Không bị thương chứ?" Lục Cảnh Hành lạnh nhạt hỏi lại vấn đề vừa rồi.
Lục Tâm liền đáp lại anh: "Không có."
"Khuỷu tay thì sao?"
"Bị thương ngoài da thôi."
Đầu dây bên kia Lục Cảnh Hành lại không nói gì.
Lục Tâm đoán không ra tâm tư của anh lúc này, thấy anh không nói, cô liền thấp giọng nói: "Chuyện này...... Nếu không còn việc gì thì em cúp máy trước, buổi chiều em còn phải đi họp."
"Lục Tâm." Rốt cụộc Lục Cảnh Hành cũng mở miệng, không cho phép cô cúp máy: "Chỗ đó có cảnh sát, em cần quái gì đập đầu vào tường, hả?"
"......" Lục Tâm không ngờ anh vừa mở miệng trách cứ, ngẩn người một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Trên người ông ta có mang theo vũ khí, ông ta lẫn vào dòng người đi qua đi lại, nếu trong lúc hồ đồ, ông ta quyết định ngọc đá cùng vỡ thì sao. Lúc đó ông ta đã thấy hành động của cảnh sát, ông ta tùy tiện tạo một vụ công kích, ở hiện trường có nhiều người vô tội như vậy, nếu thật sự phát sinh xung đột sẽ không tránh được việc lạc đạn gây thương tích cho người khác, hoặc bị bắt làm con tin, trong tình huống cấp bách như vậy cơ bản là không có nhiều thời gian để suy nghĩ, để có thể giảm bớt thương vong trước hết cần khống chế đối phương trước, không thể để một người như cá nằm trên thớt lại chạy thoát dễ dàng như vây."
Lại nói, cảnh sát cũng lo lắng đến tình huống đặc thù lúc đó, chờ Đỗ Nguyên hoàn toàn thoát khỏi đám người mới tiến hành truy bắt hắn, với sự giảo hoạt của Đỗ Nguyên, chuyện ông ta lợi dụng cơ hội mà chạy thoát không phải là không có khả năng.
"Em làm sao biết cảnh sát không thể khống chế hắn?" Lục Cảnh Hành hỏi, giọng nói thật kiềm chế.
"Vậy anh làm sao biết cảnh sát nhất định có thể khống chế hắn?" Lục Tâm dựa theo lời anh hỏi ngược lại, bị Lục Cảnh Hành trách cứ khiến lòng cô rất khó chịu.
Lục Cảnh Hành trầm mặc một lát: "Lục Tâm, không phải anh phản đối em dũng cảm xông lên. Nhưng em phải biết rõ, Đỗ Nguyên là thuộc một tổ chức, chứ không phải là một cá nhân, địa vị của ông ta trong đó cũng cao như trong Hoa Nguyên, có rất nhiều người vì họ mà bán mạng. Hiện giờ do em mà ông ta thất thủ bị bắt, hơn nữa là ở trước mặt mọi người, bao nhiêu người chụp được hình ảnh hiện trường đăng công khai trên mạng, mặc kệ lúc đó em là cố tình hay vô tình, chỉ cần sau này tổ chứ đứng sau Đỗ Nguyên phát hiện ra do em mà mất đi cơ hội chạy thoát, nhất định sẽ có rất nhiều người vì chuyện này mà giận chó đánh mèo đến tính sổ trên người em. Em có hiểu những gì anh nói không?"
Lục Tâm tất nhiên là hiểu được, cho dù lúc đó cô cố gắng hết sức không để lộ mặt ra, nhưng cô đi theo bên cạnh Giang Diệc Thành, lại thêm trang phục lúc đó, chỉ cần ảnh chụp hiện trường bị công khai trên mạng, người có tâm muốn tìm được cô là chuyện rất dễ dàng, cũng có nghĩa là, một thời gian rất dài sắp tới, ngày tháng của cô sẽ không còn yên bình nữa, nhưng chỉ là có lẽ mà thôi, nếu cảnh sát có thể bắt trọn lưới tổ chức đứng sau Đỗ Nguyên, hoặc đối phương cam chịu số mệnh, sẽ không chú ý.
Duy có thể khẳng định, vì bảo vệ an toàn cho cô đồng thời phòng ngừa sau này cô bị trả thù, cảnh sát đã cố ý xử lý nhẹ chuyện này, các manh mối được các phương tiện truyền thông thông báo rằng, cảnh sát chỉ nói là Đỗ Nguyênảtót lọt qua cửa kiểm tra an ninh thì bị bắt về quy án, như vậy ngoài việc có thể bị tìm trả thù, cuộc sống của Lục Tâm cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng tất nhiên vận khí của Lục Tâm không tốt như vậy.
Ngày hôm sau lúc khai mạc hội nghị, cùng Giang Diệc Thành xã giao tiếp khách đã uống rất nhiều rượu, khi trở về một thân đầy mùi rượu khiến Lục Tâm khó chịu, về tới phòng liền theo thói quen lấy quần áo đi tắm, thân người ngồi xổm trước va-li hành lý, kéo hành lý qua thì tay thoáng dừng lại, khóa kéo của va-li bị người nào đó mở ra một nửa.
Tuy Lục Tâm làm việc rất tùy ý, nhưng trí nhớ của cô không kém, cô nhớ rõ tối hôm qua cô đã khóa lại rất cẩn thận.
Ngón tay kéo khóa bất giác co chặt, Lục Tâm mín môi, thản nhiên mở va-li hành lý ra hết, thấy quần áo bên trong hơi loạn một tí thì sắc mặt cũng không động một cái, chỉ coi như không có việc gì lấy quần áo trong va-li ra, tiện tay ném lên trên giường, che lên chỗ cô vừa để điện thoại xuống. Sau đó kéo va-li hành lý lại, xoay người ôm lấy quần áo cùng với điện thoại di động được quần áo trùm lên đứng dậy, lúc đứng dậy, cô dùng ánh mắt bình tĩnh đảo qua rèm cửa sau sô pha, nhìn thật kĩ lưỡng thấy rèm cửa hơi hơi động đậy, lại coi như không có việc gì dời ánh mắt đi, ôm quần áo cùng điện thoại đi đến phòng tắm, vừa đi vừa hướng cửa phòng đối diện cao giọng: "Giang tổng, ngài đợi lát nữa tôi sẽ đến, tôi thay quần áo xong sẽ đến ngay."
Bàn tay liền móc điện thoại ra gọi cho Lục Cảnh Hành.
Khi vừa đi qua cửa phòng tắm thì một tay vội vàng vắt quần áo lên móc treo đồ, một tay cánh tay khác mở cửa phòng ra, mở một nửa cánh cửa, thân ảnh nhanh nhẹn vọt ra khỏi phòng.
Lúc mới từ bên trong chạy ra, Lục Tâm phát hiện lòng bàn tay mình dính đầy mồ hôi, cô không dám dừng lại, vừa gọi điện thoại vừa chạy qua phòng Giang Diệc Thành ở đối diện, đôi tay nóng lòng ấn mạnh chuông cửa.
Cửa phòng được mở ra rất nhanh.
Giang Diệc Thành đứng ở cửa, khó hiểu nhìn Lục Tâm.
Lục Tâm tắt di động, mặt tái nhợt, không đợi Giang Diệc Thành mở miệng đã chống vào cánh cửa, cúi đầu nhờ: "Giang tổng, có thể cho tôi vào phòng một chút không? Trong phòng tôi có người."
Lúc này giọng nói của cô vô cùng run rẩy, Giang Diệc Thành nghe giọng cô nói, đồng thời cũng nhìn ra sự hoảng sợ trong mắt cô, khiến anh ta không nhịn được khẽ nhìn ra phía sau cô, không nói hai lời một tay kéo tay cô, một tay túm lấy cô kéo cô vào phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.
"Xảy ra chuyện gì?" Giang Diệc Thành hỏi, xoay người đi đến tủ lạnh lấy nước cho cô uống.
"Tôi không biết." Lục Tâm khẽ lắc đầu, giọng nói so với vừa rồi bình tĩnh hơn "Khi tôi về phòng, định lấy quần áo đi tắm, lúc ngồi xổm xuống vô tình nhìn thấy dưới rèm cửa có một đôi giày......"
"Cô có đắc tội với người nào không?" Giang Diệc Thành hỏi, nghiêng người lấy điện thoại, cúi đầu bấm số gọi.
Lục Tâm lắc đầu: "Không có, hôm qua tôi chỉ không cẩn thận đụng ngã ông chủ thôi."
Giang Diệc Thành nhíu nhíu mày, không nói gì thêm, để cô ngồi một lát, còn anh ta thì nhấc điện thoại gọi bảo vệ của khách sạn.
Bảo vệ của khách sạn đến rất nhanh, nhưng trong phòng đã không còn ai.
"Lục Tâm, có phải lúc nãy cô nhìn lầm rồi không?" Sau khi bảo vệ tìm kĩ một lần nữa trong phòng hoàn toàn không có người liền hỏi.
"Vừa rồi tôi thật sự nhìn thấy dưới kia có một đôi giày."
Lục Tâm chỉ chỉ dưới rèm cửa, nơi đó đã được tìm kĩ từ trên xuống dưới vài lần nhưng không thấy ai cả. Lục Tâm vô cùng xác định, khi cô trở về phòng thì đúng là có người nấp ở đó. (Editor: Tâm tỷ, chị bị ngốc sao? Lúc chị vs Giang tổng vô phòng uống nước thì người ta đã nhân cơ hội chạy mất rồi, còn đứng im đấy cho chị gọi bảo vệ tới bắt sao?)
"Đi nói những bảo vệ khác xem lại camera theo dõi hành lang với camera thang máy của khách sạn một chút đi." Giang Diệc Thành nhẹ giọng phân phó, sau đó quay đầu nói với Lục Tâm: "Đêm nay cô ở tạm bên phòng tôi đi."
Lục Tâm ngẩng đầu nhìn anh ta theo bản năng: "Vậy Giang tổng anh ở đâu?"
"Trong phòng có sô pha." Giang Diệc Thành nói trong phòng có sẵn rồi vừa dứt lời đã xoay người đi đến giữa phòng.
"Giang tổng, không cần phiền toái như vậy, tôi đổi một phòng khác là được." Lục Tâm vô thức ngăn cản.
Sau khi lớn lên, cô cùng Lục Cảnh Hành cũng chưa từng ngủ chung một phòng, huống chi là Giang Diệc Thành.
Bước chân Giang Diệc Thành thoáng ngừng lại, đưa mắt nhìn cô: "Nếu nửa đêm lại có người lén đột nhập vào thì cô sẽ chạy đi đâu?"
Sau đó như có như không mà nhìn về phía quản lí khách sạn: "An ninh của khách sạn này, nói thật tôi không yên tâm."
Hoàng Thành đứng một bên khuyên nhủ: "Giang tổng nói rất đúng, Lục Tâm cô cũng đừng nhăn nhó nữa, trong tình huống đặc biệt chấp nhận một chút cũng không mất mát gì, Giang tổng là chính nhân quân tử đó."
"Tôi không phải có ý này. Vừa rồi chắc chỉ là ăn trộm mà thôi, có lẽ sẽ không xui xẻo đến mức bị ăn trộm theo dõi hai lần đâu."
"Nếu không phải ăn trộm thì sao?" Ánh mắt Giang Diệc Thành lạnh lẽo nhìn qua "Người là do tôi đưa tới, tôi có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho các người."
Lục Tâm khẽ mím môi, không phản đối nữa: "Cám ơn Giang tổng."
Đi theo Giang Diệc Thành trở về phòng của anh ta.
Vừa quay lại thì thấy Lục Cảnh Hành gọi lại, khi nãy lúc Lục Tâm gọi cho anh, vừa lúc anh đang tắm, điện thoại để trên bàn .
"Xảy ra chuyện gì sao?" Điện thoại vừa được nghe, Lục Cảnh Hành liền hỏi thẳng, bình thường Lục Tâm sẽ không bao giờ gọi điện thoại cho anh, việc cô gọi điện cho anh chứng minh cô có việc tìm anh, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng.
"Bây giờ thì không có việc gì rồi, khi nào gặp em sẽ nói rõ với anh." Ở chung với Giang Diệc Thành, Lục Tâm không muốn nói nhiều với Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành nhíu nhíu mày: "Có người tới tìm em sao?"
"......" Lục Tâm tự cảm thấy rằng giọng nói của mình rất rất bình thường, không ngờ Lục Cảnh Hành vẫn đoán ra được .
"Anh muốn nghe tình hình cụ thể." Lạnh lùng lên tiếng, không cho phép cô cự tuyệt.
Lục Tâm nói tóm tắt chuyện vừa rồi có người lại xông vào phòng, thấy Giang Diệc Thành đang đứng bên cạnh nhìn, sợ Lục Cảnh Hành sẽ lại hỏi nhiều, liền nói: "Hiện giờ em đang ở trong phòng Giang tổng, rất an toàn, anh đừng lo lắng."
Sau đó liền cúp điện thoại.
Danh Sách Chương: