Lục Cảnh Hành cố chịu đau ở nơi nào đó đuổi xuống dưới tầng thì đã không còn thấy bóng dáng Lục Tâm đâu.
Cô không cầm điện thoại theo nên anh cũng không có cách nào liên lạc qua điện thoại để tìm người, chỉ có thể lo lắng tìm tới tìm lui xung quanh, trong lòng vừa vội vừa hối hận, lại tìm khắp nơi không thấy cô, chỉ hơi chậm một chút mà giờ cô đã mất tăm mất tích rồi.
Anh biết hôm nay mình lại quá đáng rồi, anh không nên tự mình suy nghĩ xằng bậy rồi nghi ngờ cô, không nên vì nhìn thấy người đàn ông khác đưa cô về mà dồn nén tức giận lại mấy ngày, lại càng không nên bày ra vẻ mặt khó coi với cô, Lục Tâm nói rất đúng, anh đã quá quen với việc cô nhượng bộ, nhận sai, quá quen với việc trước tiên phải tỏ thái độ, chờ cô giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn tới mềm giọng giải thích với anh, anh quá quen như vậy đến nỗi coi đó là chuyện đương nhiên, đến nỗi xem nhẹ cảm nhận của cô.
Anh hẳn là nên ôn hòa nhã nhặn cùng cô nói chuyện, hỏi cho rõ ràng mọi thứ, mà không phải là không đầu không não cáu giận với cô.
Nhưng hiện tại có xót xa ân hận cũng vô dụng, anh không tìm thấy cô.
"Lục Tâm!" Lục Cảnh Hành hét to, ở mỗi nơi cô có khả năng đến đều gọi thật to tên cô, con ngươi nhanh chóng đảo qua những góc tối, mong có thể tìm được cô, nhưng đi qua đi lại tìm kiếm nhiều giờ liền cũng không nhìn thấy bóng dáng cô đâu.
Quá nửa đêm, một người con gái như cô, trên người không mang tiền cũng không mang điện thoại, Lục Cảnh Hành thật không biết cô có thể chạy đến chỗ nào, hơn nữa bởi vì chuyện với chiếc thẻ nhớ kia mà hiện tại cô không phải tuyệt đối an toàn. Lúc trước ở sân bay, Ninh Tư đã đem thứ kia giao cho cô, bao nhiêu ánh mắt ngầm theo dõi chắc chắn đã nhìn thấy rõ ràng, gần đây đối phương không có động tĩnh gì không có nghĩa là đã từ bỏ, càng có khả năng chính là đợi đến lúc cô chỉ ở một mình mà xuống tay.
Nghĩ như vậy khiến Lục Cảnh Hành càng thêm lo lắng, cũng không để ý mọi người xung quanh nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, một bên gọi to tên cô một bên túm lấy người qua đường hỏi có thấy cô hay không, điện thoại cũng lấy ra gọi cho bạn bè của cô, gọi điện cho Lục Nhiên, hỏi xem cô có đến đó không.
Đều không có! Ngay cả chỗ Lục Nhiên cô cũng không đến.
Lục Cảnh Hành biết lần này Lục Tâm thật sự bị tổn thương rồi, cô không phải người bốc đồng, quen biết nhau nhiều năm như vậy, số lần cô rời nhà trốn đi rất ít. Lần đầu tiên là cô hồi cấp 3 giấu anh thay đổi nguyện vọng thi đại học khiến anh tức giận, hai người đã cãi nhau một trận, cô rời nhà trốn đi. Lần thứ hai là khi anh cố ý không để ý tới cô, cô đã rời nhà trốn đi. Lần thứ ba chính là lần này. Nhưng hai lần trước cô trốn đi có mục đích, vẫn sẽ liên lạc với những người khác, mà không giống như hôm nay, một mình trốn tránh.
Lục Tâm không trốn, chỉ là cô không biết mình muốn đi đâu mà thôi, trong lòng cảm thấy khó chịu, bức thiết muốn tránh đi, đi xuống tầng nhìn thấy xe taxi đỗ ở cửa khu nhà liền mở cửa xe leo lên luôn, cũng không nói nên lời là muốn đi đâu, tùy tiện cho lái xe cứ đi về phía trước, đi đến đâu cũng được.
Lái xe thấy cô khóc, cũng không tiện mở miệng hỏi nhiều, chuyên tâm lái xe, hắn thấy những cô gái nửa đêm khóc rời nhà trốn đi thì hơn phân nửa là vì tình, lúc này cứ để cho các cô yên tâm mà khóc là được rồi, chỉ cần không đi tìm cái chết là ổn. Hắn thấy Lục Tâm cũng không giống người muốn đi tìm cái chết.
Sau khi xe đi được nửa tiếng thì Lục Tâm liền từ từ ngừng khóc, cô không phải người hay khóc, trong lòng có khó chịu thế nào cũng không khóc đến nỗi khàn giọng, chỉ yên lặng khóc một chút mà thôi.
Nước mắt ngừng rơi rồi nhưng trong đầu vẫn trống trơn, nhìn cảnh đêm im lặng bên ngoài, Lục Tâm vẫn không biết mình muốn đi đâu, chỉ mờ mịt nhìn chằm chằm đèn đường vụt qua.
"Tiểu thư, xin hỏi cô muốn đi đâu?" Lái xe thấy cảm xúc của cô dần bình phục, lên tiếng hỏi.
Lục Tâm cũng không biết: "Anh cứ đi đi đã."
"Được."
Taxi lại tùy ý chạy thêm nửa tiếng nữa, lái xe nhìn con số hiện lên trên máy đo lộ trình, con số cũng không nhỏ, không chịu nổi lại hỏi: "Tiểu thư, còn muốn tiếp tục đi sao?"
Lục Tâm đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cũng không biết đã chạy đến chỗ nào rồi, nhìn trời có vẻ như đã rất muộn, Lục Tâm đã khôi phục bình tĩnh, muộn như vậy cũng không nên phiền lái xe đưa cô lượn vòng quanh nữa, nên bảo lái xe dừng lại.
Lục Tâm theo thói quen định đưa tiền xe, vừa quay đầu lại nhìn chỗ ngồi bên cạnh, ngay lập tức nhớ ra chính mình vì tức giận quá mà bỏ nhà đi, trên người không có xu nào.
Cô thử kiểm tra lại hết túi quần túi áo, không tìm được một đồng nào.
Lái xe thấy Lục Tâm chần chừ, mơ hồ hiểu ra, sắc mặt liền trở lên khó coi: "Không có tiền?"
Lục Tâm hơi xấu hổ: "Bác tài, ngại quá, tôi quên mang theo tiền. Nếu không anh lái xe quay lại chỗ vừa rồi đi, tôi lên lấy tiền trả cho anh."
"Cô xem tôi là đồ ngốc sao. Lái xe bao lâu đưa cô đến chỗ này, lại mất từng ấy thời gian đưa cô về, nếu cô vẫn không có tiền chẳng phải đêm nay công sức của tôi đi tong sao?"
Giọng điệu của lái xe lúc này tuyệt đối không thể coi là thân thiện, quát lạt Lục Tâm, tự biết mình đuối lý nên không dám phản bác, điện thoại cũng không mang theo, nếu như có đánh nhau cũng không thể gọi người đến cứu được.
"Bác tài, hay anh cho tôi mượn điện thoại gọi được không, tôi nhờ bạn đến đưa tiền?" Lục Tâm nhỏ giọng hỏi.
"Thôi đi, thôi đi. Coi như hôm nay tôi xui xẻo, cô mau xuống xe đi, đừng ngồi trên xe tôi nữa." Lái xe phiền toái phất tay. Lục Tâm vẫn băn khoăn, hơn nữa xuống xe rồi cô đi đâu nữa cũng là một vấn đề.
"Bác tài, chỉ một phút thôi mà."
Lục Tâm cẩn thận hỏi, không nghĩ tới vừa nói xong đã bị lái xe quay đầu thét lên: "Không gọi! Tôi bảo cô xuống xe cô không nghe thấy hả? Hôm nay là do số tôi xúi quẩy, ai biết cô là gọi người đến trả tiền hay là đến ăn cướp, mau xuống xe!"
".........." Lục Tâm hoài nghi không biết nếu cô tiếp tục nói lái xe có đại khai sát giới hay không, dù sao hiện tại cô vẫn còn đang ngồi trên xe anh ta.
Cô không phải là lần đầu tiên đi xe, nhưng trước kia đều gặp được lái xe taxi nói chuyện rất tốt, đôi lúc thấy cô không mang đủ tiền còn rất thoải mái lấy thiếu tiền, chưa từng gặp qua người có tính tình nóng nảy như này.
Lục Tâm chật vật đẩy cửa xuống xe, không có tiền trả tiền xe làm cô có phần xấu hổ, muốn hỏi lái xe cho số điện thoại, ngày khác trả lại anh ta, không nghĩ cô vừa bước chân xuống thì xe taxi đã nhanh chóng chạy đi mất, chỉ còn lại mình Lục Tâm lẻ loi đứng bên đường.
Thời tiết đầu xuân, ban đêm vẫn còn rất lạnh, cô vừa về nhà đã cởi áo khoác ra, vừa rồi giận quá chạy đi cũng chưa kịp mặc vào, chỉ mặc mỗi ít quần áo phong phanh như vậy đứng giữa trời khuya gió lạnh, thật đúng là không phải lạnh bình thường.
Lục Tâm đưa hai tay ôm ngực, bàn tay không ngừng xoa xoa cánh tay đã nổi da gà, mắt nhìn bốn phía, cũng không biết đây là chỗ nào, nhìn chung quanh thấy vẫn còn cửa hàng đang buôn bán, đang muốn đi đến xem có thể mượn điện thoại gọi một cuộc hay không.
Cô vừa nhấc chân bước thì bỗng "Tít...tít..." một tiếng còi bất chợt vang lên ở phía bên trái, một ánh đèn rọi tới, ánh sáng kích thích khiến cho Lục Tâm theo bản năng đưa tay che mắt, quay đầu nhìn về phía chiếc xe, qua ngọn đèn, cô nhìn thấy Giang Diệc Thành.
Giang Diệc Thành hiển nhiên là đã nhìn thấy cô trước rồi mới ấn còi và rọi đèn xe, anh lái xe chạy từ từ đến trước mặt cô, sau đó hạ cửa sổ xuống.
"Lục Tâm?" Giang Diệc Thành gọi cô, giọng nói có phần không chắc chắn.
Lục Tâm biết bộ dạng hiện giờ của mình rất chật vật, mặc quần áo mỏng manh, tóc tai lộn xộn, hai mắt sưng đỏ, lớp trang điểm trên mặt có khi còn bị nước mắt làm cho lem nhem.
Nghĩ như thế khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ, vẫn lên tiếng trả lời: "Giang tổng."
"Nửa đêm rồi sao cô lại một mình ở chỗ này?" Giang Diệc Thành nhíu mày hỏi, không quên chú ý tới hai mắt sưng đỏ của cô.
"Có.... Có chút việc." Lục Tâm cũng không muốn giải thích, chỉ xấu hổ nhìn anh: "Giang tổng, anh có mang theo tiền mặt không, có thể cho tôi mượn một ít tiền được không?"
Nói xong câu đó, Lục Tâm chỉ cảm thấy da mặt đều nóng bừng, cô không có thói quen vay tiền người khác, nhất là Giang Diệc Thành, hai người dù sao từng có chút không thoải mái. Hơn nữa hôm nay nghe Ninh Tông Viễn nói một ít chuyện giữa Giang Diệc Thành và Ninh Tâm, tuy chưa dám khẳng định cô chính là Ninh Tâm đó, nhưng giờ đối mặt Giang Diệc Thành tâm tình cũng có chút thay đổi.
Tầm mắt Giang Diệc Thành dừng ở hai mắt đang sưng đỏ của cô.
"Cãi nhau với Lục Cảnh Hành nên bỏ nhà trốn đi sao?" Giang Diệc Thành hỏi một câu liền trúng ngay tim đen.
Danh Sách Chương: