• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi anh buông cô ra, hơi thở của Lục Tâm vẫn còn hổn hển, cả người đã bị một cánh tay ôm chặt vào trong ngực, bao phủ toàn thân cô là hơi thở ấm áp của anh, tuy rằng đã bị Lục Cảnh Hành hôn ba lần nhưng đối mặt với sự thân thiết thế này Lục Tâm vẫn có phần không quen, tuy nhiên so với lần đầu tiên bị hôn thì đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất là không ngây ngốc như đã đánh mất hồn.

Một tay cô đặt trên hông anh, ngửa đầu hỏi anh: "Anh sao lại ở đây?" Bây giờ mới hơn ba giờ sáng.

"Sợ khi em trở về sẽ có thêm một người đàn ông xuất hiện bên cạnh." Giọng nói Lục Cảnh Hành vô cùng thản nhiên, có chút khàn khàn, hơi thở bởi vì nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi mà phập phồng.

Anh trả lời như vậy khiến tâm tình Lục Tâm tốt hẳn lên, tay đặt trên hông anh bất giác siết chặt hơn, đối với lời anh nói có chút không phục: "Em làm gì có đàn ông chứ."

"Vậy vẫn cần phải đề phòng nghiêm ngặt cùng tử thủ." Giọng điệu vẫn như cũ, không nhanh không chậm, khi Lục Cảnh Hành nói xong bàn tay đã xoa nhẹ trên tóc cô: "Lúc trước là ai qua đêm trong phòng người đàn ông khác? Là ai đã vội vàng lấy quần áo đi tắm? Ai?".

Nói xong lại cốc nhẹ lên đầu cô, xoay lại khóa cửa đề phòng ăn trộm, khẽ đẩy cô đi vào phòng trong.

Lục Tâm quay đầu nhìn anh: "Anh cảm thấy em cùng anh ấy có thể phát sinh chuyện gì? Cho dù em coi trọng người ta, người ta cũng không coi trọng em đâu."

Nói xong, ót đã bị đánh một cái: "Em còn dám nói lên cái tư tưởng không an phận đấy à!."

"Cô nam quả nữ ở chung một phòng, lại là cảnh tối lửa tắt đèn, em nghĩ có thể bình an vô sự cả đêm sao?" Lục Cảnh Hành hỏi, nhắc tới chuyện này lại nhịn không được tức đến nghiến răng nghiến lợi; anh quen biết cô đã bao nhiêu năm, khi hai người ở chung, cô đều khóa cửa phòng mình lại mỗi buổi tối, ngược lại khi ở cùng Giang Diệc Thành lại không hề cố kỵ ở chung một phòng.

Lục Tâm không biết suy nghĩ của Lục Cảnh Hành lúc này, lên án anh không được liền bất mãn: "Em cũng không còn cách nào, anh ấy đã nói vậy, em đâu dám cãi."

Lục Cảnh Hành rũ mắt nhìn cô: "Sao không thấy em cũng nghe lời anh như thế?".

Anh rất cao, cúi đầu nhìn cô như vậy khiến cô có cảm giác mình rất nhỏ bé, nhất là con ngươi đen hơi hơi nheo lại, điều này làm cho Lục Tâm nhất thời không dám phản bác, không phục quyệt quyệt miệng không nói lời nào, cúi đầu nói thầm một câu: "Từ xa chạy đến đây chính là để so đo chuyện này sao? Keo kiệt."

Giọng cô tuy rất nhỏ nhưng Lục Cảnh Hành vẫn nghe được, nhéo một cái bên hông coi như trừng phạt: "Anh chính là keo kiệt, thế nào?".

Khi rút tay lại không cẩn thận đụng phải khuỷu tay của Lục Tâm, ban ngày khuỷu tay của cô bởi vì Đỗ Nguyên đã bị thương, đột nhiên bị đụng vào khiến Lục Tâm đau đến nhăn mặt.

Lục Cảnh Hành để ý thấy biểu tình rất nhỏ trên mặt cô, không nói tiếng nào kéo cánh tay của cô, vén tay áo lên.

Động tác của anh mặc dù không làm cô đau, nhưng cũng không nhẹ nhàng cho mấy, Lục Tâm ở một bên không ngừng kêu lên: "Nhẹ tay, nhẹ tay......"

Lục Cảnh Hành không thèm để ý tới cô, một tay vén ống tay áo của cô lên cao, nhìn chằm chằm vào khuỷu tay bầm tím và trầy một mảng lớn của cô, liếc mắt nhìn cô: "Cái này gọi là chỉ bị thương nhẹ?".

Lục Tâm không dám hé răng.

Lục Cảnh Hành lôi cô ra sô pha, để cô ngồi xuống: "Bị thương sao không băng bó lại?".

Nhìn qua bàn: "Không mua thuốc?".

Lục Tâm chỉ chỉ một cái bọc màu đen trên sô pha, cô mới tắm xong nên đã quên bôi thuốc.

Lục Cảnh Hành vươn người qua lấy lọ thuốc mỡ, nặn ra một ít, cúi đầu bôi thuốc cho cô.

Lục Tâm cảm thấy không cần phải phiền phức như vậy, sức khỏe của cô rất tốt, chỉ là bị trầy da với bầm tím, nhìn có vẻ hơi kinh khủng một tí mà thôi, nhưng sắc mặt Lục Cảnh Hành lúc này lại không tốt, khuôn mặt tuấn tú vô cùng căng thẳng, môi mỏng cũng hơi mím lại, biểu tình không chút thay đổi, khiến Lục Tâm không dám hé răng.

"Biết rõ sức khỏe mình ra sao còn không chịu bôi thuốc." Lục Cảnh Hành nói, đầu không nâng, động tác cũng không dừng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ bầm tím: "Chuyện lúc tối có manh mối gì không? Có biết ai xông vào không?".

Lục Tâm lắc đầu, lúc ấy cô chỉ dựa vào trực giác để biết phía sau rèm cửa có người, cũng thấy được dưới chân rèm lộ ra đến một đầu giày, vì không rõ tình hình nên không dám ở lâu mà lập tức đi ra ngoài; tuy rằng sau đó Giang Diệc Thành nói bảo vệ trực hôm nay xem lại camera theo dõi hành lang cùng thang máy, camera cũng bị hư rất đúng lúc nên không thu được tin tức gì có ích.

"Phần nhiều là vì em mà tới, nhất định có quan hệ với Đỗ Nguyên." Lục Cảnh Hành nói "Trước điều tra rõ ràng, trong khoảng thời gian này em nên cẩn thận hơn, đừng đi ra ngoài một mình."

"Dạ." Lục Tâm mở miệng gật đầu, Lục Cảnh Hành không nhắc cô cũng phòng bị cẩn thận.

Lục Cảnh Hành bôi thuốc cho cô xong, đem ống tay áo buông xuống, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ: "Được rồi, mau đi ngủ đi, sáng mai em còn phải đi họp mà."

Lục Tâm đứng lên, đi được hai bước thì phát hiện Lục Cảnh Hành cũng đi về hướng này, quay đầu nhìn anh, lại nhìn sô pha: "Anh không phải nên ngủ ở sô pha sao?".

Lục Cảnh Hành liếc cô một cái: "Anh chạy ngàn dặm xa xôi đến không phải để ngủ sô pha."

Đi tới giường, vòng qua bên kia, tay cầm một góc chăn, giũ vài cái, sau đó đặt hai cái gối ngay ngắn lại, trải giường xong lại thấy Lục Tâm còn đứng trước giường rối rắm nhìn anh rồi nhìn giường, ánh mắt dừng trên mặt anh.

"Không dám?".

Lục Tâm rối rắm: "Em ngủ ngoài sô pha."

Nói xong liền xoay người đi ra.

Một đầu gối Lục Cảnh Hành nhanh chóng chống xuống giường, vươn người đưa tay về phía Lục Tâm, ngón tay túm lấy áo ngủ của cô, cả người Lục Tâm bị kéo trở lại ngã lên trên giường đệm mềm mại, luống cuống chân tay muốn đứng dậy nhưng bàn tay Lục Cảnh Hành đã nhanh chóng vòng qua ôm lấy eo cô kéo toàn bộ cơ thể cô vào lòng anh, anh cũng nghiêng người nằm xuống, đưa cánh tay bị thương của cô lên đỉnh đầu, nháy mắt liền vây chặt lấy cô.

"Lục Tâm." Anh nhìn cô, con ngươi đen như mực khóa chặt đôi mắt hoảng sợ của cô: "Em hẳn là biết, bốn chữ "bạn gái của anh" đại diện cho điều gì."

Lục Tâm đương nhiên hiểu rõ, chính là càng hiểu rõ, tình huống trước mắt càng làm cô khó xử, thân thể nóng hừng hực như có lửa đốt, nóng nực làm cả người cô khô nóng, ngay cả hai má cùng lỗ tai cũng bị thiêu cháy.

Tay cô vì bị anh ôm nên đè trước ngực, vô tình chạm vào lồng ngực anh, giọng nói bởi vì khẩn trương mà trở nên đứt quãng: "Lục Cảnh Hành, anh mau đứng lên."

Thân mình Lục Cảnh Hành không hề động đậy, chỉ rút một bàn tay ra nắm cằm cô, vỗ về hai má cô, con ngươi đen vẫn khóa chặt ánh mắt cô như cũ, gằn từng tiếng nói thật rõ ràng: "Lục Tâm, anh muốn em!".

Đầu Lục Tâm "oanh" một tiếng nổ tung, Lục Cảnh Hành lại không cho cô cơ hội phản ứng, cúi đầu hôn môi cô, hôn hoàn toàn không giống lúc trước, lúc này anh hôn cường ngạnh mà mãnh liệt, hoàn toàn là đoạt lấy, vừa nhanh vừa chuẩn, ngang nhiên xâm nhập vào miệng cô, giống như ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy hết thần trí của cô, sau đó tùy ý từ khóe môi hôn dọc xuống cổ cô.

Áo ngủ của Lục Tâm đã bị anh cởi ra, sau khi tắm xong cô chỉ mặc áo ngủ mà không mang nội y, điều này rất có lợi cho anh. Môi anh dần dần hôn tới trước ngực cô rồi đi xuống, anh mở rộng hai chân của cô ra, ngón tay theo đó đột nhiên thâm nhập vào, dùng tư thế ngang nhiên trực tiếp nhất trêu đùa chỗ kia của cô, khiến Lục Tâm cảm thấy hoàn toàn xa lạ cùng ngượng ngùng, cả người trắng nõn đều nhiễm một tầng mồ hôi cùng chuyển sang màu hồng tinh tế, con ngươi trong suốt lộ ra tình dục mê ly, cô co người chui vào trong lồng ngực ấm áp của Lục Cảnh Hành, theo bản năng không ngừng vặn vẹo , quanh người đều là hơi thở hỗn độn của Lục Cảnh Hành.

Anh cũng không tiến hành bước cuối cùng, khi Lục Tâm mềm nhũn dựa vào ngực anh, Lục Cảnh Hành đã dừng toàn bộ động tác, trở mình ôm lấy thắt lưng của cô, kéo cô vào lòng.

"Sáng sớm em còn phải họp, nên hôm nay tạm tha cho em." Lục Cảnh Hành nói sát bên tai của cô, tiếng nói rất khàn khàn, hơi thở cũng rất loạn, rất nóng rực, khi nói chuyện vẫn có chút nhịn không được cắn nhẹ lên cổ cô, ngón tay vén mấy sợi tóc ẩm ướt dính trên mặt cô ra.

"Anh không khó chịu sao?" Tuy rất ngượng ngùng nhưng Lục Tâm vẫn nhịn không được hỏi, hiện tại thân thể cô cứng ngắc không dám động đậy, dù cách quần áo nhưng vẫn cảm nhận được nơi nào đó cứng rắn nóng bỏng, nóng đến có thể khiến cô bị bỏng...... Thậm chí còn muốn cùng anh thân mật hơn một chút.

Bàn tay Lục Cảnh Hành để sẵn ở thắt lưng của cô đè xuống, giọng nói hơi khàn: "Ngày mai em có thể nghỉ sao?".

"Không thể." Lục Tâm nói, ngày mai là hội nghị quốc tế, cô không am hiểu tiếng Tây Ban Nha cho lắm, hội nghị diễn ra lúc tám giờ sáng, trễ nhất là sáu giờ sáng phải rời giường, Giang Diệc Thành sẽ chỉ cho cô phiên dịch.

"Vậy còn nói lời vô nghĩa làm gì." Ngữ khí của Lục Cảnh Hành không được vui, kéo áo ngủ của cô đem cô bọc lại, giống như cái bánh chưng, sau đó ôm cô vào trong ngực: "Còn có hai tiếng nữa, mau ngủ đi."


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK