Lục Tâm gọi điện thoại cho Lục Cảnh Hành.
Giang Diệc Thành dừng xe ở trước tiểu khu của cô.
Không biết Lục Cảnh Hành đã chờ ở đó từ bao giờ, bên trong tùy tiện khoác chiếc áo long màu xám tro, bên ngoài khoác áo bành tô màu đen dài đến đầu gối, đang đứng dưới đèn đường, một tay tùy ý bỏ vào trong túi, tay kia cầm điện thoại di động, mắt nhìn chằm chằm hướng xe lái vào.
Vóc người anh cao, hình thể cân xứng thon dài, màu đen của chiếc áo bành tô vừa với vóc người của anh càng khiến anh vừa rắn rỏi vừa lạnh lùng.
Lục Tâm còn ở trong xe đã thấy Lục Cảnh Hành đứng dưới đèn đường, trong đầu đột nhiên ấm áp hẳn, thấy xe đã dừng hẳn, nghiêng đầu nói tiếng cám ơn với Giang Diệc Thành sau đó đẩy cửa xuống xe.
Lục Cảnh Hành cũng đã đi sang đây, thấy cô xuống xe, anh khom lưng kéo tay cô qua, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô trong bàn tay mình, sau đó nghiêng đầu khách khí nói với Giang Diệc Thành: "Đêm nay phiền Giang tổng quá."
Đường nhìn Giang Diệc Thành xẹt qua hai bàn tay nắm chặt, ngừng lại, lúc ngẩng đầu lên, độ cong trên môi như có như không: "Nên làm."
Chậm rãi quay đầu xe, lái xe đi ra.
Đường nhìn Lục Cảnh Hành thu hồi lại, lòng bàn tay trong tay có chút lạnh, tay chân Lục Tâm vừa đến mùa đông đều sẽ đặc biệt lạnh như vậy.
"Trời lạnh như thế này cũng không chịu mang bao tay." Lục Cảnh Hành thấp giọng khiển trách, sau đó chà xát bàn tay cô, rồi lại kéo cánh tay cô qua, vòng qua thắt lưng của anh, kéo áo bành tô của mình cùng bao bọc lấy cô.
"Về trước." Anh nói, cùng cô đi về phía thang máy.
Lục Tâm khéo léo đi theo anh, anh không đề cập tới chuyện điện thoại vừa nãy, cô cũng cẩn thận không hỏi tới, đỡ phải đụng vào đuôi bão, vừa nãy trong điện thoại giọng nói của anh rõ ràng rất tức giận.
Lục Cảnh Hành dẫn cô về nhà, xoay người mở đèn phòng tắm, đẩy cô phòng tắm: "Đi tắm trước đi, làm ấm cơ thể."
Lục Tâm lén nhìn anh một cái, sắc mặt Lục Cảnh Hành nhàn nhạt, nhìn không ra tâm tình.
Càng nhìn không ra tâm tình lòng Lục Tâm càng bất an, trở tay ôm lấy cánh tay anh, mềm tiếng nói xin lỗi trước: "Xin lỗi mà, sau này khi ra ngoài xã giao em sẽ không để chế độ yên lặng nữa đâu."
Lục Cảnh Hành bắt tay cánh tay cô rồi rút tay anh ra, vẫn là ngữ điệu không nhanh không chậm: "Đi vào tắm trước."
Xem ra thực sự tức giận không nhỏ.
Lục Tâm không tự chủ chu mỏ một cái, lại tiếp tục mặt dày mày dạn ôm cánh tay anh: "Đừng mà, anh đồng ý không tức giận nữa em mới tắm."
Lục Cảnh Hành cánh tay động một cái, lại muốn rút về, Lục Tâm gắt gao ôm lấy, mím môi suy nghĩ, con ngươi bất động nhìn anh, ánh mắt nhìn đặc biệt vô tội.
Lục Cảnh Hành vốn bình tĩnh, con ngươi đen đột nhiên lại trở nên dữ tợn, bàn tay nắm bả vai của cô, kéo cô sang, cô bị thắt lưng nặng nề áp vào ngực, nắm cằm của cô, môi mỏng cúi xuống, mạnh mẽ chiếm lấy môi cô, lòng tức giận gặm cắn môi cô, đầu lưỡi theo viền môi hé mở, áp bức đầu lưỡi cô cố sức triền miên mút lấy, hôn đến khi đầu lưỡi cô tê dại, hô hấp gấp gáp, anh mới thả cô ra, còn không quên cắn môi cô một cái, giọng nói rất khàn: "Một hồi nữa sẽ tính sổ với em, mau vào tắm đi."
Đẩy cô đi vào.
Ở bên trong, Lục Tâm bần thần nửa giờ mới run sợ đi ra.
Lục Cảnh Hành đang ngồi đọc sách trên ghế sa lon, hơi nghiêng đầu, thần thái rất bình tĩnh, ngay cả khi Lục Tâm đi ra cũng không ngẩng đầu nhìn cô như trước.
Lục Tâm chu môi, bước từng bước qua, ngồi xuống bên người anh, lần đầu tiên chủ động ôm cánh tay anh, mềm giọng nói "Xin lỗi" .
Mí mắt Lục Cảnh Hành cũng không nháy, chỉ là không nhanh không chậm lật một tờ.
"Xin lỗi cái gì?" Lục Cảnh Hành hỏi, âm điệu rất bình thản.
"Em không nên tắt âm điện thoại di động, không nên về trễ mà không báo anh một tiếng, không nên khiến anh lo lắng, càng không nên để Giang Diệc Thành đưa em về." Lục Tâm bỉu môi, nói từng việc từng việc, rồi lại làm nũng ôm chặt cánh tay anh, ngửa đầu, cọ vào người anh , "Em hứa sau này sẽ không tái phạm nữa, đừng tức giận nữa, nha?"
Lục Cảnh Hành nghiêng đầu nhìn cô, quyển sách trên tay đã để xuống.
Lục Tâm không ngừng cố gắng, mềm giọng tiếp tục cọ: "Anh đừng tức giận nữa mà, em vốn không biết Giang Diệc Thành chỉ dẫn theo một mình em ra ngoài, em và anh ta tuyệt đối không có gì cả, lúc trở về cũng là do anh ta mạnh mẽ túm em lên xe đấy chứ, từ nhỏ em vẫn chỉ thích một mình anh, vẫn luôn như vậy đấy."
Khuôn mặt tuấn tú đang căng cứng của Lục Cảnh Hành rốt cục cũng hòa hoãn lại, nhưng vẫn còn có chút không hài lòng, một bên mắt nhìn cô: "Chỉ là ưa thích?"
Lại buồn nôn, Lục Tâm không nói được nữa, gương mặt quẫn đỏ lắc đầu: "Nhiều hơn thích một chút."
"Em đó..." Tất cả không hài lòng cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ, ngẫm lại lại không cam lòng, Lục Cảnh Hành dứt khoát xoay người đè cô xuống, đưa tay bắt đầu lột y phục của cô, bàn tay dọc theo thân thể của cô, thỉnh thoảng hung hăng bóp một cái cho hả giận.
Lục Tâm sợ nhột, bị anh bóp thì một bên cười, một bên uốn éo người muốn tách ra, một bên không quên hỏi tới cùng: "Lục Cảnh Hành, anh hết giận rồi có đúng không?"
"Anh chưa từng nói." Lục Cảnh Hành không ngẩng đầu, kéo áo ngủ của cô xuống, bàn tay lại dọc theo hông của cô trợt xuống cái mông mềm mại, xâm nhập hai chân của cô, hoặc nhẹ hoặc mạnh mà vân vê, tình dục trong Lục Tâm rất nhanh bị khơi mào, xoay người muốn tách ra, Lục Cảnh Hành lại vững vàng giữ cô lại, ngón tay đâm vào, tăng thêm lực đạo vân vê.
Lục Tâm thở hổn hển, thân thể càng xoay càng kịch liệt, thở hổn hển bảo anh dừng tay.
Lục Cảnh Hành lại càng táo tợn, cúi thấp thân người, một bàn tay xâm nhập vào cô, ép cô như muốn khảm cô vào trong ngực, ngậm lấy môi cô, nặng nề trằn trọc, lại nặng nề mà buông ra.
"Lục Tâm, đêm nay anh rất tức giận, vừa sốt ruột vừa tức giận." Lục Cảnh Hành nói, giọng nói trầm thấp mang theo chút tình dục,ũen lẫn hơi thở gấp gáp, nói xong lại nghiêm phạt bằng cách cắn môi cô, sau đó nặng nề mà hôn cô, nơi nào đó dưới thân cũng đã nặng nề mà đính nhập, Lục Tâm bị anh đam vào từ phía sau, cương rụt lại, lại bị anh ôm chặt thắt lưng kéo trở lại dưới thân, một lần nữa nặng nề tiến nhập.
Lục Tâm rất nhanh chịu không nổi, bị anh đâm vào muốn khóc, sô pha nhỏ hẹp, muốn chạy trốn trốn không thoát, muốn đạp, nhưng mỗi lần vừa giơ chân lên, đã bị anh kéo lại, ngăn chặn,ứau đó thẳng lưng mà đi vào, ra vào nhiều lần, dứt khoác chế trụ hông của cô, lật người cô lại, để cho cô nằm úp trên ghế sa lon, nặng nề tiến nhập từ sau lưng, muốn cô không thể nhúc nhích được.
Chờ anh thỏa mãn, tiếng nói Lục Tâm đã như khóc, thân thể mềm mại nằm dưới thân Lục Cảnh Hành, cả người bủn rủn như bị nghiền qua, toàn thân khắp nơi toàn là vết hôn.
Lục Tâm vô lực động tay, cúi đầu liếc nhìn bộ ngực đầy vết hôn, ấm ức mắng một câu: "Lục Cảnh Hành anh là cầm thú."
Lục Cảnh Hành sờ tấm lưng trần trụi của cô, bàn tay lướt qua bụng dưới của cô, môi mỏng ngậm lấy vành tai, giọng nói ám muội phả vào tai cô: "Anh còn có thể cầm thú hơn, có muốn thử xem không?"
Lục Tâm quệt mồm không dám lên tiếng nữa, chỉ nằm bất động.
Lục Cảnh Hành cũng lơ đểnh, chỉ là khẽ hôn xuống vành tai của cô, ngón tay dài ung dung vuốt tóc rũ trên bờ vai cô, bởi vì trận kích tình ban nãy mà mái tóc quăn màu nâu đã ướt hơn phân nữa, mất trật tự xõa bên vai, bờ vai trắng nõn như ẩn như hiện.
Lục Cảnh Hành dời tầm mắt, nghiêng đầu nhìn cô.
"Lục Tâm." Anh khàn giọng gọ cô một tiếng.
Lục Tâm bỉu môi không trả lời.
Tay Lục Cảnh Hành nhéo nhẹ gò má anh một cái, lúc này mới nói: "Cả đêm liên lạc với em không được, anh rất lo lắng."
"Bảy năm không gọi một cuộc anh có lo lắng đâu."
Vừa nói xong bụng dưới lại bị Lục Cảnh Hành hung hăng đè ép, Lục Tâm sợ hãi thở gấp, vừa thẹn vừa quẫn: "Bỏ tay ra."
Lục Cảnh Hành không để ý, vẫn kìm cô một chút như cũ, tiếng nói lại khàn khàn vài phần: "Còn có mặt mũi nói với anh lời này sao, vừa giận dỗi đã đánh cuộc bảy năm, có phải anh không tìm em, em định sẽ cả đời không gặp anh đấy à?"
Lại vỗ, Lục Tâm rúc thân thể thở dốc, vừa tức vừa gấp: "Lục Cảnh Hành anh cút xuống phía dưới cho em."
Lục Cảnh Hành thành thật cút xuống, không phải, không phải là cút, là thấy cô rảnh rỗi đến khó nhịn, Lục Cảnh Hành thong thả đứng lên, đưa quần áo qua đắp lên người cô, sau đó khom lưng cầm lấy tư liệu đặt trên bàn trà, là công văn cô gửi cho anh lúc chiều.
Anh ném chúng lên ghế sa lon.
"Đây là nguyên kiện lúc chiều em ném cho anh, bản dịch đã gửi vào hòm thư của em, sáng sớm ngày mai đến công ty em nhớ đóng mộc một cái."
Sau đó khom lưng ôm cô trong đống quần áo, ôm trở về giường, kéo chăn qua đắp lên cho cô, nằm xuống bên cạnh cô, thuận tiện tắt đèn, ngủ.
Lục Tâm không thể tin nghiêng đầu nhìn Lục Cảnh Hành: "Anh cứ vậy mà ngủ à?"
"Ừ." Hàm hàm hồ hồ trả lời, Lục Cảnh Hành nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen bóng rất trấn tĩnh, "Em hết mệt rồi à?"
"Em... Anh..." Lục Tâm cắn môi, lúc lâu không nặn ra được một câu, sau đó tức giận đạp anh một cước, "Lục Cảnh Hành anh chờ đấy!"
Xoay người, đưa lưng về phía anh.
Tiếng cười trầm thấp truyền đến từ phía sau, một cánh tay vắt ngang hông, một lần nữa Lục Tâm bị kéo trở về trong lòng Lục Cảnh Hành.
"Dục cầu bất mãn thì cứ nói." Khàn khàn nỉ non vang bên tai, bắp đùi của cô bị giật lại, đột nhiên Lục Cảnh Hành tiến vào, khiến cả người Lục Tâm đụng vào đầu giường, lại bị anh thủ sẵn thắt lưng kéo lại...
Hầu như suốt đêm Lục Tâm không thể ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cả khuôn mặt đều có chút đen.
Tâm tình Lục Cảnh Hành lại đặc biệt tốt, lúc đứng lên còn nhàn hạ thoải mái hôn nhẹ lên gò má cô một cái, sau đó xoa đầu cô biến nó thành ổ gà, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai: "Còn 'dục cầu bất mãn' hết?"
Lục Tâm trực tiếp cong chân đạp vào hạ thân của anh, giữa đường bị Lục Cảnh Hành chặn lại.
"Lục Tâm, em muốn làm quả phụ cả đời à?"
Lục Tâm trầm mặt bỉu môi không trả lời, sau đó đầu ổ gà của cô lại bị bới thêm lần nữa: "Xem ra cưng em đến hư rồi."
Lục Tâm khẽ hừ một tiếng: "Anh không quen nhưng sẽ có người quen."
Xoay người đến bồn rửa mặt, hai chân bủn rủn như bị nghiền nát vậy, Lục Tâm hoài nghi không lẽ bây giờ đi đường cô phải đi hai hàng?
Lục Cảnh Hành nhìn tư thế cô bước đi, trong mắt xẹt qua một tia hổ thẹn, đi qua ôm ngang cô lên.
"Tắm nước nóng một lúc sẽ dễ chịu hơn."
Cùng cô ngâm trong nước nóng pha tinh dầu, anh săn sóc xoa bóp cho cô một chút, khiến thân thể Lục Tâm thoải mái hơn rất nhiều.
Oán khí lúc sáng của Lục Tâm cũng vì vậy mà vơi đi, tới lúc cùng đi làm thì không bày sắc mặt với Lục Cảnh Hành nữa.
"Lục Tâm, em có bằng lái không?" Lái xe đến nửa đường, Lục Cảnh Hành đột nhiên hỏi.
Lục Tâm gật đầu: "Có."
"Biết lái xe không?" Lục Cảnh Hành lại hỏi, trước đây anh đã từng dạy cô lái xe, kỹ thuật lái xe của cô không tệ, chỉ là vài năm không gặp, bây giờ cũng không thấy Lục Tâm có xe, Lục Cảnh Hành không nắm được kỹ thuật lái xe hiện tại của Lục Tâm thế nào.
Lục Tâm tiếp tục gật đầu, kỹ thuật lái xe dưới tình huống khẩn cấp để chạy thoát thân của cô đặc biệt bản lĩnh, tuy rằng cô không dùng xe, nhưng lái xe cô vẫn làm được.
Lục Cảnh Hành nghiêng đầu nhìn cô: "Buổi chiều tan tầm đi mua xe với anh, đôi lúc không có anh, em muốn đi đâu cũng dễ hơn."
Như tình huống tối hôm qua, cho dù không có anh cô vẫn có thể tự lái xe về, đón xe hoặc ngồi xe của người khác, nhìn chung vẫn không an toàn lắm.
Lục Tâm không có dị nghị: "Được."
Nghĩ đến bản dịch tối hôm qua, lại nhịn không được hỏi: "Phần tài liệu kia anh đã giúp em dịch xong rồi à?."
"Ừ, đều ở trong hòm thư của em đấy."
Lục Tâm nhất thời mặt mày rạng rỡ: "Đại ca thật tốt." Bên người có một phiên dịch viên cơ mật thật tốt.
Mặt mày Lục Cảnh Hành cũng nhịn không được tràn ra ý cười, nhưng vẫn nhấn mạnh với cô: "Chỉ một lần này thôi, anh không phải là phiên dịch viên cho em đâu."
"Vậy anh bảo Giang tiểu thư các anh không nên làm khó dễ em."
Lục Cảnh Hành nhíu nhíu mi: "Em không thuộc sự quản lý của cô ấy, sau này nếu như là yêu cầu không hợp lý, em có thể trực tiếp từ chối, loại như tối hôm qua, hoàn toàn không có ý nghĩa nghề nghiệp."
"Bây giờ không thể không làm, cô ấy dẫu sao cũng là công chúa, một khi không vui bảo em phải làm sao."
"Anh sẽ thả dây pháo cảm tạ cô ta." Sao cô không đuổi Giang Diệc Thành đi.
Lục Tâm quay đầu nhìn anh, cười với anh: "Yên tâm đi, Giang Diệc Thành không có ý đó với em đâu."
Lục Cảnh Hành hừ một tiếng, rõ ràng không dám gật bừa.
"Đối lại cũng được, em sẽ không có ý tưởng không an phận với anh ta."
"Cho em cũng không có gan này." Lục Cảnh Hành nói, không quên căn dặn, "Nhưng mà đi theo thủ hạ Giang Diệc Thành làm việc, vẫn phải cẩn thận một chút, người này không đơn giản đâu."
Lục Tâm gật đầu: "Biết rồi. Anh cũng tránh Giang Chỉ Khê ra xa một chút."
Lục Cảnh Hành cười như không cười nhìn cô một cái.
Lục Tâm có chút quẫn, trừng anh một cái, không nói nữa.
Xe rất nhanh ngừng lại ở tòa nhà Đế Tân.
Hai người cùng nhau về phòng làm việc.
Lục Tâm vừa mở máy tính, Giang Chỉ Khê đã gửi thư hỏi cô tình hình phiên dịch.
Lục Tâm đóng dấu tư liệu Lục Cảnh Hành phiên dich cho cô, tự mình cầm qua giao cho Giang Chỉ Khê.
Giang Chỉ Khê tùy ý lật một chút, lông mày càng nhíu càng chặt, chỉ vào trang thứ ba đoạn thứ hai: "Ở đây không phiên dịch sai chứ? Đoạn số liệu này hình như có vấn đề."
Lục Tâm nghêng người xem thử, hơi nhíu mi: "Không có vấn đề gì đâu, anh tôi phiên dịch, ngữ pháp rất tốt."
Giang Chỉ Khê đè văn kiện trong tay, ngước mắt nhìn cô: "Anh cô?"
Lục Tâm gật đầu: "Đúng vậy, hôm qua tôi phải cùng Giang tổng đi đón khách, gần mười hai giờ mới về nhà, anh tôi thuận tiện giúp tôi phiên dịch."
Khóe môi Giang Chỉ Khê kéo kéo, cười đến tựa hồ có chút miễn cưỡng: "Được rồi, cô đi ra ngoài trước đi,tôi tìm anh cô xác định số liệu là được."
Danh Sách Chương: