Mỗi tiết học Tô Thố y nhiên đều đến trước chiếm chỗ cho Dương Tuyết, cho dù Dương Tuyết thà đi ngồi hàng cuối cùng trong giảng đường cũng không thèm đến ngồi sát bên cô. Lúc mới đầu trong lớp còn thấy quái lạ về hai cô bạn này sao đang yên đang lành bỗng nhiên nổi lên mâu thuẫn, nhưng sau khi nghe Dương Tuyết nói nguyên nhân thì thái độ của bọn họ đối với Tô Thố rất có sự phê bình kín đáo, tự sâu trong lòng cảm thấy cô bạn này căn bản không có nhiệt tình, hoàn toàn không quý mến tập thể này, chuyện xưa cũ rích hơn một năm trước cũng bị lôi ra nói, hận cũ thù mới cùng nhau bùng nổ. Tất cả mọi người đều cho rằng, không thể tham gia giải đấu giành vinh quang về cho khoa là một chuyện, không muốn tham gia giải đấu đem lại vinh quang cho khoa lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Khi năm nhất Tô Thố cũng từng bị cô lập qua một lần, nhưng hiện tại tình trạng càng thêm nghiêm trọng, bất luận là từ tình tiết hay thời gian kéo dài mà nói, lực phá hoại lớn hơn rất nhiều.
Không ai nhớ rõ Tô Thố từng đã cho bọn họ mượn tập chép bài, âm thầm tìm thầy giáo để khoanh trọng điểm nội dung cần học, chưa từng chán ghét giảng giải những vấn đề, điều chỉnh lối tư duy giúp họ trong học tập. Con người luôn như vậy, chuyện xấu so với chuyện tốt càng dễ dàng làm cho người ta khắc sâu ấn tượng hơn. Tô Thố không thể giả vờ không biết rằng chính mình bị cô lập. Cô tự giễu mà nghĩ, các người không muốn nhìn thấy tôi, tôi sẽ không xuất hiện là được rồi. Cũng may cô vốn có thói quen đi sớm về trễ, độc lai độc vãng, bây giờ vẫn vậy, quy luật cuộc sống không có biến hóa.
Học kì này môn tiếng Anh cực kì quan trọng, có cuộc thi vượt cấp. Cũng may công việc trong phòng thí nghiệm không nhiều lắm, mỗi ngày Tô Thố đều cầm cuốn sách tiếng Anh lật qua lật lại làm các đề thi ở trong phòng thí nghiệm.
Lưu Phỉ tắt tất cả các loại dụng cụ, đi lại hỏi cô: “Muốn về cùng không?”
Khi đó đã sắp 10 giờ rồi, Tô Thố trong khoảng thời gian này đều nấn ná đến mười một giờ hai mươi phút mới chịu đi về, mười giờ đối với cô mà nói là vẫn còn sớm chán.
“Sư tỷ đi trước đi ạ, em còn muốn ngồi một lát nữa.”
Đợi một hồi lâu vẫn không thấy tiếng mở cửa, Tô Thố ngẩng đầu nhìn lên thấy Lưu Phỉ còn đứng ở đó, kinh ngạc hỏi: “Sư tỷ chị còn ở đây?”
“ Chị gần đây nghe được chút tin nhảm.” Lưu Phỉ đứng tựa lưng vào tường, chậm rãi nói, “ Nói cái gì mà Tô Thố thanh cao cao ngạo, tự phụ không chịu nổi, cứ tự nghĩ mình lợi hại lắm vậy, con mắt để trên trời, trong trường học hay trong học viện không tham gia bất kì hoạt động nào. Sau đó bị tập thể cô lập, không có ai tình nguyện muốn nói chuyện với cô ta.”
“ Đại khái là có chuyện như vậy, tin tức của sư tỷ thực linh thông.” Tô Thố không để tâm cười, sau đó cúi đầu, đem tinh lực có hạn của mình tập trung vào trong môn tiếng Anh đọc hiểu vô hạn kia.
“ Không phải tin tức của chị linh thông, chị được coi như người cuối cùng biết chuyện,” Cô thở dài nói, “Về tin tức của em luôn luôn truyền rất lẹ.”
Lưu Phỉ bước gần tới từng bước, lo lắng nhìn cô.
“ Không sao đâu chị, em có thể vượt qua được. Cứ để qua thời gian này rồi hãy nói,” Tô Thố hơi ngửa mặt lên cười,” Sư tỷ, chị nên về rồi kìa.”
Lưu Phỉ cúi người xuống dưới, hai má nhẹ nhàng cọ sát bên má cô. Chị ghé sát vào tai cô thấp giọng nói:” A Thố, Noel vui vẻ.”
Lễ Noel đã tới ư? Sau khi Lưu Phỉ rời đi, Tô Thố mới ý thức được chị ấy đã nói một danh từ đúng là như thế. Cô lôi lịch trong máy tính ra, ngạc nhiên và ý thức được ngày mai đúng là lễ Noel, nhưng lại không ai nói cho cô nghe.
Thì ra một năm lại trôi qua rồi.
Đêm đó Tô Thố đọc sách quá muộn, trở lại kí túc xá thì phát hiện ra ngoài cổng đã bị khóa. Cô ngại phải đánh thức thầy trực quản kí túc xá, bất đắc dĩ hết cách, đành trở về phòng thí nghiệm, ngủ trên sô pha một đêm.
Lúc sáng sớm Tô Thố một lần nữa trở lại túc xá, bởi vì là thứ bảy, tất cả mọi người còn đang ngủ nướng, màn gió bị kéo lại, ánh sáng rất u ám. Cô đem một xấp bài ghi chép phôt và nội dung trọng điểm của các môn học để trên bàn học, sau đó đi phòng tắm rửa mặt. Cô tận lực để động tác mình nhẹ nhàng lại, nhưng cô vẫn phát hiện ra là có người bị đánh thức.
Dương Tuyết ló đầu từ trên giường ra nhìn cô, ánh mắt của cô bạn rất sáng, thần thái thong dong, không giống như là vừa mới thức dậy.
“ Ta không nói cho mi biết, trong khoảng thời gian này luôn có rất nhiều điện thoại tìm mi, ta ghi trên tờ giấy kia kìa.” Đây là câu nói thứ nhất mà sau bao nhiêu ngày trời Dương Tuyết nói với cô.
“ Cám ơn mi.”
Tô Thố nhẹ giọng nói. Cô cầm lên tờ giấy kia, nhét vào trong áo lông, lại chuẩn bị đi ra ngoài.
“ Thứ 5 tuần sau bên khoa mình có hoạt động, chúc mừng lễ Noel và Tết Nguyên Đán, ở Nhà ăn số 1 sinh viên, nội dung hoạt động là gói sủi cảo. Nếu mi nguyện ý thì có thể tới tham gia.”
“ Cám ơn mi.” Tô Thố lặp lại một lần.
“ Anh trai mi rất lo lắng cho mi, tìm mi đã vài lần. Còn nữa, buổi tối hôm qua, Hứa Nhất Hạo sư huynh đợi mi ở cửa kí túc xá rất lâu,” Thanh âm Dương Tuyết lạnh như băng, nhưng âm điệu chỉnh càng ngày càng cao, cơ hồ đã biến thành lên án, “Nhưng mi càng lợi hại, cứ luôn có cách không quay về phòng. Mi gạt chúng ta cũng thôi đi. Nhưng thời tiết lạnh lẽo thế kia mà bắt người ta đứng ngoài cửa chờ đợi. Tô Thố chuyện như vậy mà mi cũng có thể làm được. Ta thật sự là quá coi nhẹ mi rồi.”
Những người khác trong phòng cũng đã tỉnh lại. Lô Lâm Lâm rụt rè chen vào: “ Dương Tuyết, đừng nói nữa.”
Một mảng yên lặng như tờ, Tô Thố đóng cửa lại, rời đi khỏi phòng kí túc xá đi đến chỗ lầu 17 nơi rách nát nhất, hẻo lánh nhất trong trường để tự học. Cô không muốn lại gặp người quen, sau đó bị chỉ trích. Trong khoảng thời gian này cô dù làm cái gì cũng sai hết, nói cái gì cũng sai cái đó, ai cũng có thể bắt được một đống lỗi sai từ cô, sau đó phê bình cô đến nỗi phải ngậm miệng luôn.
Buổi tối Tết Nguyên Đán, Tô Thố theo địa chỉ Dương Tuyết nói mà đi thẳng đến Nhà ăn số 1 nới có 3 tầng lầu. Nơi này đất rộng người đông, rất nhiều đều đến đây liên hoan, cử hành hoạt động, Tô Thố nhìn xung quanh một hồi, nhìn thấy khoa của mình và khoa Chuyên nghành vật lý đại khí tụ tập với nhau ở vài bàn sát ven tường, náo nhiệt ầm ĩ đang gói sủi cảo, trên mặt hay trên quần áo của rất nhiều người đều bị dính lớp bột mì trắng, tiếng cười quả thực có thể xuyên thấu vách tường. Cô lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn đi qua đó chào hỏi.
Nhìn thấy cô đến, ai cũng có chút hơi giật mình. Dương Tuyết đứng ở bên cạnh một cái bàn khác, ngừng lại động tác trên tay, ánh mắt ngây ngốc nhìn cô.
Tô Thố sửng sốt, ánh mắt cô nhẹ nhàng đảo qua mỗi một người, hầu như không nhận ra ai nhưng vẫn gật đầu nói: “Tôi nghĩ rằng mình có thể đến tham gia nên đến đây. Nếu như vậy, tôi xin đi trước, các bạn chơi vui vẻ nhé.”
Cô cắn môi bước nhanh ra khỏi Nhà ăn.
Bên ngoài cực lạnh, Tô Thố đạp xe đi đến bên hồ, đi dọc theo bên hồ một vòng tản bộ, đi mệt rồi thì ngồi xuống. Trên hồ kết một tầng băng mỏng, trên lớp băng ấy phản phản chiếu ánh trăng vắng lặng.
Nếu không phải Lưu Phỉ xuất hiện, cô không biết rằng chính mình sẽ ngồi ở đây bao lâu.
Lưu Phỉ kéo cô đứng lên một phen, một câu cũng không hỏi nhiều, lập tức nói: “ Viện nghiên cứu sinh có một vũ hội mừng tân niên, cùng đi nhé em.”
Tô Thố nhìn đến chị với một thân trang phục lộng lẫy, nghi hoặc hỏi, “ Nhưng em đi thì có thể làm gì?”.
“ Ăn chứ làm gì. Cái này em biết đúng chứ. Nơi đó có một đống đồ ăn.”
Trung tâm hoạt động dựng nghiệp nằm ngay ven hồ, nhưng ở góc đối diện, cách một cái hồ, đi qua đó không tính là xa. Nó ở nơi đó đèn đuốc sáng trưng, giống như tất cả tinh tú trên bầu trời đều tụ tập ở đó, tựa như mấy em học sinh tiểu học làm văn viết: Lấp lánh lấp lánh, giống như một đôi mắt sáng ngời long lanh, như con đường chỉ dẫn cho người ta về nhà.
Buổi vũ hội mừng tân niên của nghiên cứu sinh hùng hực khí thế, nhưng so với những buổi vũ hội mà trước đây Tô Thố từng tham gia khác nhau, yên lặng mà an tĩnh, tiếng dương cầm dễ nghe vương vít bên tai. Suy cho cùng là nghiên cứu sinh lớn tuổi hơn chút, đích xác là ổn trọng hơn nhiều.
Lưu Phỉ dẫn cô đi đến một góc trong vũ hội ngồi xuống, dặn dò cô: “Nói là vũ hội, kỳ thật cũng chả khác mấy là xem mắt, em cần phải chú ý chút, nếu có tên con trai nào khả nghi tìm em nói chuyện, thì kêu chị.”
Một ngụm nước trong miệng Tô Thố thiếu chút nữa phun hết ra, cái gì mà là tên con trai khả nghi chứ.
Trong phòng nhảy vô cùng ấm áp, thêm vào âm nhạc mềm mại nhẹ nhàng, Tô Thố nhịn không nổi muốn ngủ gật. Cuối cùng cũng không ngủ được, khi nửa ngủ nửa tỉnh cô bất thình lình mở mắt ra, phát hiện có một khuôn mặt phóng đại trong gang tấc, khoảng cách quá gần ngũ quan của anh ta mơ hồ. Tô Thố bị dọa lùi về phía sau, bàn tay bám chặt bên cạnh chiếc bàn tròn, cái ly giấy trống không trượt xuống mép bàn rơi xuống đất.
Người con trai kia lui ra phía sau một bước, cười, “Em không cần bị dọa thành bộ dáng này chứ. Nhìn em nhỏ như vậy, cũng đang học nghiên cứu sinh à?”
Tô Thố nhặt cái ly lên.
“ Không phải, em học năm hai, Lưu Phỉ sư tỷ dẫn em đến đây.”
“ A, thì ra là tiểu sư muội. Có thể hân hạnh được mời em một điệu nhảy không?” Nam sinh hơi cười nói.
Chưa kịp trả lời, Lưu Phỉ xách váy lên nhanh chóng đi tới, rất có khí thế đứng ở trước mặt Tô Thố, liếc xéo tên con trai kia một cái, “ Không thể, kiên quyết không thể. Thiệu Vĩ, anh nghĩ cũng đừng nghĩ có ý đồ xấu với cô bé này.”
Người con trai gọi là Thiệu Vĩ kia khoát tay: “ Lưu Phỉ, em quá gây tổn thương tình cảm của anh rồi đó. Sao em biết tiểu sư muội không chịu nhảy với anh?”
Tô Thố mỉm cười: “ Em không biết khiêu vũ.”
“ Vậy nói chuyện chắc em biết chứ,” Thiệu Vĩ cười hì hì ngồi xuống,” Chúng ta nói chuyện được chứ.”
Ánh mắt Lưu Phỉ không hiểu liếc anh ta một cái, sau đó nói với Tô Thố: “ Nếu anh ta mà có ý đồ với em, ngàn vạn lần đừng khách khí.” Nhìn thấy Tô Thố gật đầu khẳng định, cô mới vội vã rời đi, lại tiếp tục đi làm chuyện riêng.
Thiệu Vĩ thật đúng là người biết nói chuyện, từ trên trời đến dưới đất, từ trên bờ bơi ra sông, không có chuyện nào anh ta không biết. Tô Thố vừa uống nước ép trái cây vừa nghe anh ta nói chuyện, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác khác thường. Liền cứ như vậy tiếp tục đi, căn phòng ấm áp, tiếng người ồn ào, âm nhạc uyển chuyển, có người ở bên tai thao thao bất tuyệt nói chuyện, như vậy cũng dễ chịu mà, không cần suy nghĩ, không cần lo lắng, chỉ cần chấp nhận là được.
“ Tiểu sư muội tên là Tô Thố đúng chứ.” Sau một lúc lâu, Thiệu Vĩ mới bắt đầu hỏi tới tên, “ Em khá nổi danh đấy.”
Tô Thố hé miệng cười: “ Em tạm thời đem những lời này trở thành lời khen nhé. Hy vọng không phải là ác danh, cho dù là ác danh anh cũng đừng nói cho em nghe.”
“Em rất thú vị.” Thiệu Vĩ bắt đầu cười lên, trên gương mặt sẽ lộ ra má lúm đồng tiền,” Buổi tối hôm nay bên khoa em không có hoạt động sao?”
“ Có ạ,” Tô Thố nói, “ Bọn họ không cho em tham gia, em liền đi ra ngoài. Sau đó sư tỷ mới dẫn em đến đây đốt thời gian.”
“ Đùa cái gì chớ,” Thiệu Vĩ nhíu mày,” Nếu em đã không tham gia, cái hoạt động kia còn ý nhĩ gì chứ?”
Tô Thố liếc anh ta một cái, hơi cười: “Sư huynh, anh vì sao không đi khiêu vũ?” Từ lúc anh ta ngồi xuống đã nửa giờ rồi, vừa rồi có hai ba cô gái xinh đẹp đến mới anh ta khiêu vũ, thế mà anh ta đều cự tuyệt.
“Anh đi khiêu vũ thì đâu còn ai nói chuyện dỗ dành em, em chẳng lẽ không tiếc nuối?” Thiệu Vĩ nói như vậy, trên mặt mang theo chút trêu đùa, “Em và Lưu Phỉ quan hệ tốt lắm à?”
“ Sư tỷ là người tốt, đối xử với em cũng tốt lắm.”
Thiệu Vĩ truy vấn: “Tốt đến trình độ nào?”
Tô Thố nhìn thấy khuôn mặt sinh động của anh ta, liền dở khóc dở cười.
“ Em bây giờ còn chơi dương cầm không?” Hắn bỗng nhiên thay đổi đề tài, “Năm trước anh từng nghe em chơi đàn, có ấn tượng rất sâu sắc.”
Trong phòng ánh sáng không rõ lắm, Tô Thố liếc hắn một cái, phát giác chính mình không thấy rõ ngũ quan của anh ta. Anh nhún vai: “ Tùy tiện hỏi chút thôi, em không cần trả lời anh đâu.”
Tô Thố nhìn đồng hồ trên tường, rồi đứng lên: “Em phải về trường để tự học.”
“Em vẫn không đồng ý khiêu vũ với anh sao? Lần cuối cùng tham gia vũ hội trong cuộc đời đi học, tháng 3 anh sẽ tốt nghiệp. Em thật sự nhẫn tâm để cho anh lưu lại sự tiếc nuối?” Thiệu Vĩ cũng đứng lên, không cam lòng nói, “Em không biết khiêu vũ cũng không sao, anh sẽ vô điều kiện dạy em, không thu phí.”
Tô Thố phì cười một tiếng: “Nhưng em không thể không đi rồi, về phần tiếc nuối ư, nhân sinh luôn phải có a.” Tài liệu môn tiếng Anh của cô đang ở lầu 17 đợi cô quay về, nếu không đi về, khẳng định sẽ bị nhân viên quản lý tịch thu.
Tô Thố tìm được Lưu Phỉ ở bên ngoài sàn nhảy, chị ấy đang nói chuyện với đồng nghiệp, ngữ tốc rất nhanh. Biết Tô Thố phải về, Lưu Phỉ xoay người, nhẹ nhàng ôm cô, sau đó lập tức buông ra, nhất cử nhất động đều như đang muốn nói, hết thảy đều không cần phải nói ra lời.
Tết Nguyên Đán vừa qua, kì thi cuối kỳ rốt cục cũng đến. Mỗi môn học đều đã kết thúc, Tô Thố mỗi ngày đều đi lầu 17 tự học, ngay cả phòng thí nghiệm cũng không đặt chân đến. Cô cũng theo không đi tìm thầy giáo giải đáp thắc mắc, cộng thêm hôm nào cũng về kí túc xá rất trễ, tất cả mọi người cảm thấy cô tựa như mất tích vậy, muốn gặp mặt đều khó khăn. Các bạn hệ vật lý mỗi người đều cầm trong tay một bản photo ghi chép bài của Tô thố, lúc này mới cảm thấy áy náy với cô.
Tuần thi rốt cuộc cũng đến. Tô Thố y nhiên như cũ, đều đến trước 5 phút trong mỗi môn thi, mỗi lần nhất định sẽ là người đầu tiên nộp bài rời đi, lưng đeo ba lô nặng trĩu, mái tóc tết lại rồi buộc thành hai bên rũ xuống hai bên tai, đến đi vội vàng. Cô lặp đi lặp lại cuộc sống như vậy, thẳng đến khi tuần thi ngày cuối cùng môn tiếng Anh.
Ngày thi cuối cùng môn tiếng Anh Tô Thố y nhiên vẫn là người nộp bài trước tiên. Cô là trực tiếp từ chỗ lầu 17 chạy đến đây tham gia cuộc thi, còn có một đống sách tham khảo để ở đó, nộp bài xong cô muốn quay lại lầu 17.
Lầu 17 vốn ít người một cách đáng thương, sau cuộc thi, cả tòa lầu càng vắng bóng người hơn. Tô Thố đi qua hành thang bằng gỗ vô cùng yên tĩnh, đi vào giảng đường. Cô vốn định thu dọn sách vở rồi quay về phòng kí túc xá ngủ một giấc, nhưng không biết vì sao, ở nơi giảng đường xưa cũ này, xưa cũ đến nỗi chỉ còn lại sàn nhà, bàn ghế đều bằng gỗ, cô bỗng nhiên không muốn động. Bên ngoài ánh mặt trời rất ấm áp, rải đầy khắp nửa giảng đường. Cô ngồi dưới ánh mặt trời, cảm thấy âm ấm, giống như cả thế giới như không còn tồn tại.
Thời điểm cô tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen. Bầu trời mùa đông tối đen đặc biệt sớm, năm giờ nhiều đã không thấy ánh mặt trời đâu hết, không khí lạnh cũng theo đêm tối buông xuống không kiêng nể gì, len lỏi qua các kẽ hở khung cửa sổ xâm nhập vào.
Tô Thố đeo ba lô đi Nhà ăn 1 ăn cơm.
Mấy ngày hôm trước tuyết rơi, bên ngoài lạnh giá. Bầu trời đêm không mây, một vòng hàn nguyệt treo ở trên bầu trời tối om, trống không, cô đơn, nhìn lên đó chỉ làm người ta thấy càng thê lương hơn.
Hơn sáu giờ rồi, Nhà ăn không có mấy người, cũng không có còn lại đồ ăn gì mấy. Đại khái là vì muốn chúc mừng tân niên, Nhà ăn bố trí vô cùng hoa lệ, ở giữa nhà còn bày một chậu cây sồi xanh lớn, trên đó còn bày những dây ruy băng đầy màu sắc, nhìn vào có một loại hiệu quả hài kịch ít thấy.
Đầu bếp ở Nhà ăn nhìn thấy cô: “Hẳn là nên đến sớm một chút mà.”
Tô cơm vừa lạnh vừa cứng ăn được một nửa, Tô Thố cảm thấy được có mấy bóng người chắn ánh sáng trước mặt cô.
Nên đến quả nhiên ngăn không được. Nhưng trường học lớn như vậy, tùy tiện xuất hiện một cái mà bị người ta tóm được ngay, vận khí của chính mình cũng thật sự quá tốt đi. Tô Thố nghĩ, khó trách có người nói mình rất nổi danh.
Tô Thố thoáng nâng đầu lên, khẽ mỉm cười nói câu “ Các anh thi xong rồi à” Sau đó cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm. Khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi uể oải kia khiến cho Tô Trí vừa đau lòng lại căm tức, anh kéo phắt cô dậy: “Trong khoảng thời gian em chơi trò mất tích với anh hả? Chơi vui lắm hả? Em nói xem chơi vui lắm có đúng không?”
Trong sự hoảng loạn bị kéo đứng lên, trọng tâm Tô Thố không vững, tay quẹt qua mặt bàn, hất văng khay đồ ăn, đồ ăn trong khay hoàn toàn bay thẳng rơi lên chiếc áo khoác dài màu nâu sẫm của Trần Tử Gia.
Quả nhiên là làm cái gì sai cái đó. Tô Thố thở dài, nhưng là lại cảm thấy mấy khuôn mặt dở khóc dở cười kia vô cùng buồn cười, liền bật cười: “ Đây không phải là lỗi của em nhé. Sư huynh, chi phí giặt đồ anh đòi Tô Trí đi.”
Màu sắc của áo khoác dài rất đậm, nhìn không ra dấu vết. Trần Tử Gia liếc một cái tại chỗ góc áo, cười lơ đễnh. Ánh mắt anh ấy sáng như thế, giống như tất cả ngọn đèn đều lọt vào trong đó. Anh nhìn Tô Thố, giọng nói bình tĩnh, nhưng mơ hồ có chút ý trách cứ: “Tô Thố em không có chuyện gì là tốt rồi, nhưng vô luận như thế nào, em nên liên hệ thường xuyên với bọn anh. Điện thoại đến kí túc không gặp, gọi di động không thông, đi tìm em luôn không gặp mặt được.”
“Dương Tuyết đã nói qua với em, chỉ là gần đây thi cử muốn điên đầu luôn, vì vậy em quên mất.” Tô Thố cúi người nhặt hết mấy thứ trong khay đồ ăn lên, cười một tiếng rồi nói: “Tô Trí, anh không phải đều biết rõ tình huống của em từ chỗ các bạn học của em rồi sao, anh chỉ cần mở miệng hỏi, các cô ấy khẳng định là nếu biết sẽ nói, một khi nói là nói hết.”
Tô Trí dựng đứng lông mày, mắt thấy anh sắp nổi trận lôi đình, người đứng một bên là Ưng Thần liền giữ chặt tay anh. Cô trừng mắt mạnh mẽ một cái với anh: “Anh nói chuyện đàng hoàng không được a. Lại định nổi cáu gì chứ.”
Ngọn lửa của Tô Trí giảm xuống ba phần, nói chính sự: “Anh mua vé ngày mốt về nhà.”
“ Oh. Được ạ.” Tô Thố nói, “Dù sao em cũng chưa đặt vé.”
Bọn họ còn chưa ăn cơm, mấy người họ liền cùng nhau đi ăn lẩu.
Trong tiệm nhiệt khí bừng bừng, tiếng cười nói vui vẻ từng trận nổ ra. Những sinh viên thi xong còn chưa về nhà sẽ tới đây chúc mừng một phen, nụ cười phát ra từ đáy lòng liền lan tỏa khắp khuôn mặt, thật sự là làm cho người ta trong lòng thư sướng khẩu vị cũng tốt hơn.
Sau khi gọi xong đồ ăn Tô Thố nhìn xung quanh tiệm, ngạc nhiên kêu “í’ một tiếng: “Vương Thầm từng dẫn em đến nơi này, khi đó cảm thấy lẩu ở đây ngon vô cùng, chúng em gọi một bàn lớn đồ ăn, cư nhiên ăn hết sạch. Hình như còn là em mời anh ấy.”
Trần Tử Gia nhướng lông mày: “Em rất quen thuộc với cậu ta?”
“Bình thường. Nhưng lâu quá rồi không thấy anh ta, chắc là bận tốt nghiệp.”
Vẻ mặt Trần Tử Gia thản nhiên, nói: “Cậu ấy được học thẳng lên nghiên cứu sinh, công việc của hội sinh viên cũng mặc kệ, mỗi ngày đều giống em, luôn tìm không thấy. Hơn nữa không ai biết chạy đi làm gì rồi.”
Loại tình huống này lại cũng được nằm trong dự liệu. Tô Thố cảm thấy tiếp tục nói về đề tài này, lửa giận của Tô Trí lại sẽ được đốt lên. Cô lườm anh một cái, nhìn thấy Tô Trí đang nói chuyện với Ưng Thần, không lưu ý đến bên này nên vội vã lảng sang nói chuyện khác: “Nhưng sư huynh à, sao Mễ Thi không đi chung với anh vậy?”
Trần Tử Gia hai tay để ở trên bàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, cái có cái không. Anh ung dung bình thản cười một chút, hỏi lại: “Anh muốn biết, vì sao cô ấy phải ở cùng một chỗ với anh?”
Không cần giải thích mà, mọi người trên địa cầu biết cô ấy là bạn gái của anh được không hả. Tô Thố hơi cười, thần sắc như thường cứ đổ từng đĩa từng đĩa vào trong nồi lẩu, cười mà không đáp.
Tô Trí nghe thấy hai người họ nhắc đến Mễ Thi, không tự giác nhíu mày lại, bon chen lại gắp thịt nhúng vào nồi lẩu, nói: “Trước kia có bao giờ em hỏi đến đâu, sao hôm nay lại nhớ đến Mễ Thi? Bất luận nói như thế nào, A Thố em không biết thì tốt nhất không nên nói. “Không đợi Tô Thố có biểu tình, anh tiếp tục nói: “ Các bạn học trong hệ vật lí của tụi em, cả Dương Tuyết nữa, làm hòa với em chưa? Còn chiến tranh lạnh không? Khi cần thiết thì nên giải thích với họ đi, dù sao em giấu giếm bọn họ, là em không đúng ở trước.”
Ưng Thần đá Tô Trí một cước dưới bàn, dùng sức rất lớn, một cú đá ấy khiến Tô Trí bỗng nhiên kêu lên một tiếng. Tô Thố nghiêng đầu, chỉ thấy hai người họ ngơ ngác nhìn nhau, rất ngượng ngùng.
Ăn một cái lẩu mà ăn đến hơn chín giờ tối, mấy người họ ăn uống no say mới từ trong tiệm đi ra. Ưng Thần muốn chấn hưng tinh thần của nhóm, đề nghị đi ca hát. Tô Thố vừa no bụng vừa buồn ngủ, chối từ nói phải về đi ngủ. Nhìn thấy đôi mắt cô tứ phía đều là quầng thâm, cũng không ai nhẫn tâm cưỡng ép cô, chỉ đành đưa cô về kí túc xá.
Trong phòng tối mù mịt, không có ai hết. Lô Lâm Lâm và Đặng Ca so với bọn cô còn thi xong sớm hơn, đều đã về nhà; Dương Tuyết đại khái là đi ra ngoài chơi với bạn trai rồi. Tô Thố vừa mệt mỏi vừa không có sức lực, đặt lưng xuống giường là chìm vào giấc ngủ ngay, thậm chí ngay cả giấc mộng cũng trốn cô đi mất.