Đây thật là hoàn cảnh trớ trêu, não bộ trong phút chốc đờ đẫn, nhưng thói quen đã có nhiều năm nay, nên sau khi nở một nụ cười cô liền giành nói trước Trần Tử Gia: “Bác sĩ Lí, sao cũng ở đây?”
“Đây là hôn lễ của chị tôi.”
Tô Thố lúc này mới nhớ tới họ của cô dâu trên thiệp mời là họ Lí, bừng tỉnh hiểu ra, vừa cười vừa than thở nói: “Thật trùng hợp.” Lí Văn Vi quay đầu nhìn người bên cạnh, tươi cười giới thiệu: “Nhất Hạo đây chính là người mà em nói với anh, cô giáo Tô, từ trước đến nay chưa từng thấy giáo viên nào đối với học sinh tận tình và có trách nhiệm như vậy.”
Hứa Nhất Hạo đi tới không hề mở lời, nhoẻn miệng cười, nhưng trong ánh mắt lại không hề cười, anh chỉ nhìn Tô Thố, chuyển li rượu từ tay trái sang tay phải, rồi bóp chặt chiếc li, sau một hồi lâu, mới nói một câu nhạt nhẽo: “Hóa ra là em.”
Trong thanh âm nhạt nhẽo ấy rốt cuộc vẫn toát ra một chút cảm xúc, tuy nhạt và vô vị nhưng cũng đủ để Lí Văn Vi phát giác ra giữa hai người có gì đó không bình thường, cô nhìn Hứa Nhất Hạo, anh tuy biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong mắt lại chất chứa một thứ cảm xúc khác, mà từ trước tới giờ cô chưa từng thấy qua. Lấy làm lạ, cô nhíu mày, khuôn mặt hiện lên vẻ bất an, hoài nghi, cho nên càng nắm chặt anh hơn.
“Sao vậy, hai người quen nhau à?” Lí Văn Vi nói miễn cưỡng.
“Bọn họ là bạn cùng trường cho nên cũng quen biết.” Trần Tử Gia bổ sung một câu. Nụ cười và nét mặt của anh không hề có chút khúc mắc khiến cho Lí Văn Vi cũng thấy nhẹ nhõm, ngầm hối hận, tự trách bản thân đa nghi, sau đó vì để xác nhận, cô nghiêng đầu quan sát Hứa Nhất Hạo, mong nhận được kết luận khiến cô yên tâm.
Lúc này, đám đông reo hò, cô dâu, chú rể xuất hiện. Hai người vẻ mặt tươi cười, cô dâu ôm lấy Vương Thẩm, xinh đẹp giống như thiên sứ.
Tiếng reo hò lắng lại một chút, tiếng chuông điện thoại reo lên. Thái Ngọc ở đầu dây bên kia vừa khóc vừa nói bệnh tình của Tề Tiểu Phi đột nhiên xấu đi, bây giờ đang đưa đến phòng cấp cứu rồi, thần kinh Tô Thố căng như dây chão, kéo tay người bên cạnh: “Mau đưa em về đi.”
Trần Tử Gia chẳng nói một lời, nắm lấy tay cô đi về phía bãi đỗ xe. Khi lấy xe Tô Thố nhìn thấy Lí Văn Vi và Hứa Nhất Hạo cũng vội vội vàng vàng chạy tới, lùi một chiếc xe khác ra khỏi bãi đỗ xe, bọn họ tới sớm, chỗ đậu xe rất thuận tiện, so với Tô Thố và Trần Tử Gia thì họ nhanh hơn một bước.
Nhìn chiếc xe trước mắt, Trần Tử Gia mỉm cười: “Thì ra anh và Hứa Nhất Hạo ngay cả cách chọn xe cũng gần giống nhau.”
Cũng chỉ có câu nói này, sau khi nói hết, anh liền chuyên tâm lái xe, Tô thố nhíu mày căng thẳng. Mãi cho đến khi lại nhận được điện thoại của Thái Ngọc báo cậu bé đã bình an mới yên tâm một chút. Cuối cùng cũng bình tĩnh, lần lần quan sát cách bài trí trong xe. Tính ra đây vẫn là lần đầu tiên cô ngồi xe của Trần Tử Gia. Có chút mùi hương thơm ngát thoang thoảng trên người anh. Trong xe sắp xếp tương đối gọn gàng, ngăn nắp, trên ghế sau đặt một vài quyển sách tiếng anh về phương diện kinh tế.
Khi tới bệnh viện thì thấy Thái Ngọc toàn thân phờ phạc đứng ngoài phòng giám sát trọng bệnh chờ đợi. Sắc mặt Lí Văn Vi căng thẳng, đang cùng với mấy vị bác sĩ khác nhỏ tiếng trao đổi, nói chuyện. Một hồi lâu, cô đi tới, sau khi nói ra một loạt thuật ngữ y học, lại tổng kết: “Không có gì quá đáng ngại, là do mẫn cảm với thuốc gây nên, sau này đừng dùng loại thuốc đó là được rồi.”
Lời nói đó khiến cho Tô Thố thở phào nhẹ nhõm, xuyên qua lớp của kính thủy tinh nhìn vào phòng giám sát trọng bệnh. Sắc mặt Tiểu Phi tái nhợt như là tờ giấy sau khi đã bị tẩy trắng, đôi mắt nhắm nghiền, ngũ quan trên mặt như dồn lại một chỗ. Dưới ánh đèn, từ dáng vẻ ấy có thể biết cậu bé đã chịu bao nhiêu là khổ cực. Duy nhất khiến cho người ta có thể tin tưởng rằng tình hình sức khỏe cậu bé vẫn còn tốt đó là những con số ổn định trên các thiết bị, máy móc trong phòng giám sát.
Tô Thố cảm kích nắm lấy tay Lí Văn Vi: “Bác sĩ Lí, chân thành cảm ơn cô đã tới bệnh viện một chuyến. Bây giờ Tiểu Phi không có chuyện gì rồi, hai người trở về trước đi, vẫn còn kịp dùng bữa.”
Lí Văn Vi dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến nhìn sang phía Hứa Nhất Hạo, Hứa Nhất Hạo nói một câu ngắn gọn: “Không cần gấp, đợi một chút, xác nhận là đứa trẻ không có chuyện gì rồi tính tiếp.”
“Hay là đi ăn trưa vậy, tôi biết gần đây có một nhà hàng cũng được.” Thế là Lí Văn Vi đưa ra ý kiến.
“Em và Thái Ngọc không đi được, phải ở đây trông coi mới yên tâm một chút.” Tô Thố khoát khoát tay, liền ngồi xuống chiếc ghế dài trong bệnh viện, nói: “Tử Gia, anh đi đi, nhớ mang một chút đồ ăn về cho em và Thái Ngọc.”
Cô gọi nghe rất thân mật, ánh mắt của Trần Tử Gia vô cùng ấm áp, cúi người nắm lấy tay cô, lại gật đầu cười với Thái Ngọc, thận trọng hỏi cô thích ăn gì, không thích ăn gì, Thái Ngọc thở dài nói vài câu: “Ăn gì cũng được.” Lí Văn Vi còn đang định khuyên bọn họ cùng đi, nhưng vừa quay đầu nhìn thấy ánh mắt của Hứa Nhất Hạo nhìn xẹt qua Tô Thố có chút biến đổi, nên cũng không nói thêm câu gì nữa.
Nhìn thấy bọn họ đi vào thang máy, Thái Ngọc mới lấy lại một chút tinh thần nói: “Hôm qua mình hỏi bác sĩ, phí điều trị khoảng chừng hơn mười vạn.”
Tô Thố cố tình trêu ghẹo: “Mình đâu có gả cho cậu, cậu lo lắng chuẩn bị đồ cưới để làm gì?”
Câu nói này khiến cho Thái Ngọc bật cười.
Buổi tối hôm đó, Tề Tiểu Gia tỉnh lại, bởi vì vừa mới trị liệu qua nên nhiệt độ cơ thể cũng không tăng cao, dường như đã có dấu hiệu chuyển biến theo hướng tốt, da dẻ ở chân tay bị bóc thành mảng lớn, muốn đụng tới cũng không đụng vào được, nhìn qua mà thấy đau lòng. Khả năng ghi nhớ của trẻ con khiến người ta phải kinh ngạc, vừa nhìn thấy Trần Tử Gia đứng ở đầu giường, cậu bé lập tức gọi: “Chú Trần, sao chú cũng ở đây ?”
Trần Tử Gia tươi cười: “ Nếu mà cô giáo Tô của các cháu sớm nói cho chú biết cháu bị bệnh thì chú đã sớm tới thăm cháu rồi.”
Tô Thố liếc anh một cái, Trần Tử Gia dường như không để ý đến ánh mắt của cô, tiếp tục cùng Tề Tiểu Phi nói chuyện, nội dung cũng không có gì nhiều. Như là nếu cháu khỏi bệnh rồi, chú sẽ dẫn cháu đi đâu đó chơi……Đứa trẻ nghe xong vô cùng phấn khởi, nhưng do bệnh nặng nên tinh thần vẫn không tốt lắm, cậu bé liền ngủ thiếp đi, nhưng khóe miệng vẫn còn nở một nụ cười nhợt nhạt. Hai đứa trẻ khác trong phòng bệnh cũng đều đã ngủ, người đi trong hành lang ít dần, Thái Ngọc kiên quyết muốn hai người trở về, để một mình cô ở lại bệnh viện, Tô Thố cương không lại nên cô đành rời khỏi.
Hai người không đợi thang máy, thuận theo thang bộ đi từng bậc từng bậc xuống dưới. Đôi giày cọ sát bậc thềm gây nên tiếng bước chân lúc cao lúc thấp, giống như tiếng bị đập vỡ của bóng đèn. Tô Thố biết Trần Tử Gia đi bên cạnh cô không nhanh không chậm, chỉ là không nói được một lời. Trong lòng cô có cân nhắc, anh cũng đang suy nghĩ, việc này luôn cần phải nói rõ ràng, nhưng nói thế nào, do ai nói mới là vấn đề.
Quả nhiên vừa xuống tới lầu một, cuối cùng Trần Tử Gia hỏi: “Phí chữa trị bệnh, em lấy ở đâu?” Giọng nói rất bình tĩnh, dường như sớm đã biết được câu trả lời rồi.
Tô Thố lặng lẽ, làm ra vẻ dễ dàng, nói: “Em vay bạn bè, đồng nghiệp.”
“Em thà vay tiền của bạn bè, đồng nghiệp còn hơn tìm đến sự giúp đỡ của anh?” Trần Tử Gia thở mạnh như đang cố gắng kiềm chế gì đó, cho dù là miễn cưỡng cười cũng đành chịu: “Tô Thố, em không thể cái gì cũng giấu diếm anh được.”
Tô Thố hạ tầm mắt xuống, nói: “Sẽ không đâu, lần sau sẽ không có nữa đâu.”
Dưới ánh sáng của đèn đường, hàng lông mi vừa nhỏ vừa dài của Tô Thố khe khẽ lay động, Trần Tử Gia hít sâu một hơi, ôm lấy cô, nhẹ nhàng cẩn thận hôn lên thái dương và phần tóc mai mềm mại của cô, thì thào bên tai cô: “Anh chỉ là muốn giúp em nghĩ cách thôi. Dường như kiếp trước anh nợ em thứ gì đó.”
“Không nói với anh là bởi vì em sợ hãi.”
Tô Thố ngả đầu xuống bả vai anh, thấp giọng nói.
Trần Tử Gia tập trung hỏi: “Sợ hãi điều gì?”
Tô Thố chăm chú nhìn anh, đặt tay lên má anh, mỉm cười không trả lời, lòng bàn tay của cô lạnh ngắt. Trần Tử Gia cầm lấy tay cô, đặt bên môi mình, nhẹ nhàng hôn một chút, rồi nâng cằm cô lên nhìn vào đôi mắt cô, dịu dàng hôn vào môi cô, môi lưỡi quấn quýt vào nhau khiến cho hơi thở của hai người không ổn định, lại thêm ôm quá siết chặt nữa, nhưng không ai muốn buông ra cả.
Lúc này có tiếng cười ở gần đó vọng lại. Lý Văn Vi khoanh tay, đứng ở cửa ra vào khu điều trị nội trú, mỉm cười với bọn họ.
Khuôn mặt Tô Thố đỏ bừng, vội vã quay đầu, lúc xoay lại thì sắc mặt đã biến đổi như lúc ban đầu, thậm chí còn mang theo một chút vẻ tươi cười. Trần Tử Gia thì tỏ ra không để ý đến việc đó, nho nhã lễ độ, gật đầu chào hỏi.
“Tôi quay lại bệnh viện lấy chút đồ.” Lí Văn Vi hé miệng cười, rồi đi về phía chiếc xe đang đậu dưới ánh sáng chói lóa của đèn đường, sau khi đi được vài bước quay đầu căn dặn: “Lúc kết hôn, đừng quên gửi thiệp mời cho tôi nha.”
“Sẽ không quên đâu. Hai người cũng đừng quên đó.” Trần Tử Gia giương tay, cười, nhìn về phía người trong chiếc xe, ánh sáng phản chiếu quá chói lóa nhưng vẫn nhìn thấy bóng dáng của người trên xe.
Ở bệnh viện cả hai tuần, cuối cùng Tề Tiểu Phi cũng được xuất viện, quá trình hồi phục cũng khá là khả quan. Vào cuối tuần, Trần Tử Gia lái xe đưa cậu bé đến những viện bảo tàng lớn trong thành phố. Gương mặt đứa trẻ tràn đầy cảm xúc phấn khởi, sắc mặt cậu bé hồng hào, liên tục hỏi anh đây là cái gì, kia là cái gì, dường như lúc này, tất cả đau đớn, bệnh tật đều không cánh mà bay.
Nhưng trước khi lên xe lửa, vẻ mặt Tề Tiểu Phi đột nhiên nghiêm túc, hỏi Tô Thố: “Cô giáo Tô, chi phí chữa bệnh của em đều là cô trả ạ?”
Tô Thố kinh ngạc nhìn Thái Ngọc, phát hiện Thái Ngọc cũng ngạc nhiên giống cô mới biết chuyện này không phải cô ấy nói cho Tề Tiểu Phi. Từ trước tới giờ Tô Thố biết rằng những đứa bé khoảng mười một mười hai tuổi rất nhạy bén trong bất cứ hoàn cảnh nào, đặc biệt là những đứa trẻ như Tề Tiểu Phi. Đối với việc lớn như thế này, thật sự là rất có giấu diếm. Sau một thoáng suy nghĩ, cô lắc đầu, chỉ vào Trần Tử Gia: “Không phải cô, mà là chú Trần.”
“Chú Trần, cám ơn chú, cháu sẽ trả lại cho chú.” Cậu bé nghiêm túc nói. Tuy vóc dáng của cậu nhỏ nhắn, nhưng khi nói chuyện, trong đôi mắt lại bộc lộ ra sự kiên quyết, ý chí nghị lực phi thường.
Trần Tử Gia ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cậu bé, cùng lúc dùng ngữ khí nghiêm túc nói: “Được, chú sẽ ghi nợ, còn chưa tới mười năm nữa là cháu học đại học rồi, lúc đó trả sau.”
Tiểu Phi vô cùng tự tin, gật gật đầu, kéo kéo Thái Ngọc và Tô Thố: “Hai cô giúp em nhớ nha.”
Hai người nhìn nhau cười, Tô Thố ôm chặt lấy Thái Ngọc: “Có việc gì cứ tới tìm mình.”
Thái Ngọc nhìn cô cười, nắm lấy tay Tề Tiểu Phi bước lên xe. Sau khi xe lửa khởi hành, hai người chậm rãi bước đến bãi đỗ xe. Trên đường đi, Tô Thố đăm chiêu nhìn anh, từ lúc lên xe đến giờ đều không lên tiếng, Trần Tử Gia lúc này mới như cười mà không cười, chậm rãi nói: “Không biết em còn muốn nhìn anh bao lâu nữa?”
“Anh bị em nhìn còn ít đó.” Tô Thố dở cười dở khóc: “Mấy chục năm trước anh chắc hẳn phải quen rồi chứ.”
“Nhưng em không giống.”
Lời nói vừa dứt, Trần Tử Gia cúi người, sau khi vừa đụng trúng chóp mũi, đôi má anh lướt nhẹ trên khuôn mặt cô. Tô Thố bị anh làm cho giật nảy mình, khuôn mặt nhất thời đỏ ửng, trực giác mách bảo cô quay sang kiểm tra cửa sổ xe đã đóng chưa: “Gì vậy?”
Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng ấy, lông mày Trần Tử Gia giương lên, phần đuôi lông mày gần khóe mắt như toát lên ý cười: “Thắt dây an toàn cho em.”
Tô Thố chỉ đành trợn mắt nhìn anh.
Sau khi tới nơi, Trần Tử Gia vẫn không chịu mở cửa xe, tay của anh để trên vô lăng, gõ từng nhịp, chầm chậm nói: “Hai ngày sau anh phải ra nước ngoài tổ chức hội nghị, sau khi trở về, cùng anh đến gặp ba mẹ anh, sau đó gặp mặt hai bác của em, thế nào?”
Anh nói rất chậm, từng câu, từng chữ đều toát lên những suy tính kĩ càng, khi nghe vậy, lồng ngực Tô Thố như bị vật gì đó đập vào, cô nghiêng đầu nhìn anh, một hồi lâu vẫn không biết phải nói gì. Ánh mắt của Trần Tử Gia âm thầm nhìn cô, trái lại ánh mắt ấy càng kiên quyết, không muốn chùn bước, không biết qua bao lâu, cuối cùng nghe thấy cô nói: “Được ạ.”
Khi nghe được hai chữ đó, tảng đá lớn trong lòng Trần Tử Gia như nổ tung.
“Ba mẹ anh thích cái gì?” Tô Thố hỏi anh.
Nhìn thấy thái độ nghiêm túc khi hỏi của Tô Thố, Trần Tử Gia nắm lấy tay cô, vốn định nói: “Em không cần để ý đến chuyện này.” Nhưng lại nuốt câu nói đó vào lòng, bắt đầu nói ra thứ mà ba mẹ mình thích, Tô Thố chú ý lắng nghe, anh tự thuật một cách trôi chảy, khi nói đến cái cuối cùng, thì dừng lại một lúc, nói: “Bố của anh cực kì thích chơi cờ vây.”
“Oh” Tô Thố chớp mắt: “Bác ấy chơi có giỏi không?”
“Anh không rõ nữa.” Trần Tử Gia lắc đầu: “Nhưng mà hình như không giỏi lắm, lúc bình thường ba anh rât bận rộn, cũng không có thời gian chơi cờ.”
Tô Thố nghiêng đầu mỉm cười: “Anh có thể nói với bác, em cũng biết chơi cờ, kĩ thuật chơi cờ của em khá tốt.”
Phút chốc, trong lòng Trần Tử Gia trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Anh nói không nên lời, chỉ ôm chặt lấy cô, anh giống như người đi đường sa vào đoạn đường lầy trong đêm tối nhìn thấy ánh sáng, hoặc là càng sâu. Ánh mặt trời tháng sáu mang theo hương thơm của hoa xuyên thấu vào trong xe, năm tháng lấy đi tất cả mọi thứ nhưng hết thảy những thứ đó vẫn in lại một dấu ấn sâu đậm, giống như ngày hôm nay trong trí nhớ của họ là vô cùng đặc biệt, vô cùng êm đềm. Khiến cho họ cảm nhận, đây là nơi hạnh phúc nhất trên toàn thế giới.
Trần Tử Gia vừa đi nước ngoài, Tô Thố cũng rảnh rỗi. Ngoài ngồi ngẩn người trong phòng thí nghiệm làm việc ra thì dường như vĩnh viễn không biết đến những công việc ngoài phòng thí nghiệm. Cô luôn luôn theo dõi tin tức, sau một khoảng thời gian, trên tivi, báo chí thường đề cập đến buổi hội nghị này. Trần Tử Gia hang hái, hăm hở, đứng trước ống kính nhưng vẫn toát lên được vẻ hoàn mỹ, không chút thiếu sót. Buổi tối, cô một mình ở trong kí túc xá, lấy ra bộ cờ vây mà trước đó không lâu, Tô Trí mang về nước. Một mình ngồi trên đất, so sánh, tham khảo hơn mười, thậm chí là hơn một trăm cách đánh cờ. Trong phòng không một tiếng người, chỉ có âm thanh của những quân cờ đập vào bàn cờ, tiết tấu nhịp nhàng, không chậm không nặng nề, dường như âm thanh đó cũng có trí tuệ, tự động suy nghĩ từng bước đi như thế nào. Trong bầu không khí tĩnh lặng, thời gian trôi qua êm đềm mà nhanh chóng, nhanh chóng đến nỗi trong giây lát có thể lấy đi cả một buổi tối.
Có lúc cô lại nghĩ đến lời nói của Trịnh Nhạc Dân, nếu lúc đó cô kiên quyết muốn vào đội tuyển quốc gia trở thành tay cờ chuyên nghiệp, bây giờ sẽ đang làm gì chứ?
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Tô Thố cuộn lại bàn cờ, đeo đôi dép lê vào, rồi đi mở cửa, người đứng trước cửa là Tô Trí. Anh mang theo một đống đồ đi vào, vừa vào phòng liền cảm khái và kinh ngạc: “Tại sao lại nóng thế này, sao lại không có điều hòa chứ, đến mùa hè thì em biết sống thế nào đây, tủ lạnh cũng không có, những thứ đồ này biết để ở đâu?”
Khuôn mặt Tô Thố không chút đổi sắc, ngồi xuống đất, bắt đầu đánh cờ.
Dường như không phát hiện ra vẻ mặt của Tô Thố, Tô Trí đặt túi xuống, tiếp tục nói: “Thu dọn đồ đạc đi, đến chỗ của anh ở, hoặc là anh gọi người đến lắp điều hòa.
Tô Thố phớt lờ: “Em không cần được chiều chuộng như vậy, quen rồi không cảm thấy nóng, đi làm cũng gần.”
Tô Trí ngồi ở mép giường, quan sát kĩ Tô Thố, nói: “Trần Tử Gia đã nói với anh và đứa nhỏ bị mắc bệnh rồi.”
Tô Thố từ từ nâng ánh mắt lên, thản nhiên nói: “Lúc đầu em có gọi điện cho anh, thư kí của anh nói là anh không có thời gian, lại còn cúp máy, giọng nói của cô ấy dễ nghe lắm, người chắc là cũng rất đẹp.”
Sau khi nghe xong, sắc mặt Tô Trí liền biến đổi, ban đầu còn biểu lộ ung dung thoải mái ngay tức khắc tan biến rất nhanh.
“Sự việc diễn ra lúc nào?”
“Anh vẫn không biết sao?” Tô Thố mở to hai mắt, nhấn mạnh, để lộ ra bộ dạng giật mình, kinh ngạc “umh, để em nghĩ xem, lúc đó hình như là mười một giờ đêm, cô ấy vẫn còn cầm điện thoại của anh, nhưng có thể là số điện thoại của anh có hai người dùng? Thật ra em cũng không phải thực sự muốn tìm anh mượn tiền, em tự mình có thể nghĩ cách, anh không cần phải gọi thư kí đến làm chất vấn em đâu, anh nói xem, đúng không?”
Lời nói thật thật giả giả của Tô Thố khiến cho sắc mặt Tô Trí phát cáu, khó coi. Anh biết Tô Thố đột nhiên khắt khe là có lí do, nhưng lại không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, cười rồi nỗ lực giải thích: “A Thố anh làm sao có thể để người ta đến chất vấn em chứ. Một thời gian trước, buổi tối hai tuần liền anh đều ở lại công ty, cô ấy cũng ở lại giúp anh giải quyết một số công việc, chắc là em hiểu lầm rồi.”
Tô Thố không trả lời anh, khuôn mặt lạnh lùng, tiếp tục chơi cờ: “Hỏi cô thư kí xinh đẹp của anh đi.”
Tô Trí lập tức cầm điện thoại ra ngoài ban công gọi điện, Tô Thố nghe loáng thoáng những gì anh đang nói, nhưng lại không nghe rõ từng chữ, sau một hồi anh mới trở lại, mỉm cười để làm lành nói: “Cô ấy nói không biết là em, được rồi, anh nghiêm túc nhận lỗi với em, còn không được sao?”
Nhìn anh quả thật không biết sự tình, Tô Thố lúc này mới gượng cười : “Kì thực em đâu có trách anh, anh, em chỉ muốn biết, nếu mà cuộc điện thoại đó là của chị dâu gọi từ nước ngoài về, không biết sẽ xảy ra hậu quả gì nữa, em tin anh, chị ấy sẽ tin anh chứ ? Hơn nữa, với chức vụ của anh nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, lúc học trung học không phải là chưa từng xảy ra chuyện như thế này, anh là người thẳng thắn vô tư, đối với cô ta không có ý gì, nhưng biết đâu cô ta sẽ cố tình tạo ra hiểu lầm, nếu không sao cô ta lại dám cúp máy của anh.”
Trong cuộc nói chuyện đó, sắc mặt Tô Trí chưa từng nghiêm túc, trầm lặng gật đầu: “Anh biết rồi.”
Sau khi Tô Trí vừa mới đi tức thì, tiếng gõ cửa lại vang lên, tiếng gõ cửa vang lên vài lần khiến cho cô trong phút chốc thấy nhức đầu, rồi cau mày đi mở cửa, lúc mở cửa ra, cô chợt giật nảy mình, bất luận như thế nào, cô cũng không nghĩ rằng vị khách đó là Hứa Nhất Hạo.
Trong lúc cô lặng im, cửa phòng bên cạnh và đối diện đều mở ra, biết rằng tuyệt đối không có ác ý nhưng những ánh mắt hiếu kì, tò mò cứ hướng về phía cô, những người sống ở đây đều là đồng nghiệp trong viện nghiên cứu, không phải là người xa lạ không quen biết, bình thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, để cho họ hiểu lầm thì thật là hỏng bét, nghĩ đến đây, Tô Thố thật muốn nhảy dựng lên, cứ tiếp tục như vậy, danh tiếng của cô không chừng bị bôi nhọ mất.
Nhìn thấy đôi mắt Tô Thố chất chứa cảm xúc, tâm trạng phức tạp, lóe lên trong nháy mắt, Hứa Nhất Hạo vẻ mặt điềm tĩnh, bình thản nói : “Là em.”
“Ừ” Tô Thố yên lặng trong chốc lát. Nhìn thấy anh ta không có ý định rời khỏi, cô liền xoay người trở vào phòng, đổi dép, cầm theo một chiếc túi, gật đầu với Hứa Nhất Hạo vẫn đang đứng ở cửa nói: “Chỗ của em không có điều hòa, rất nóng, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Hứa Nhất Hào trong giây lát không nhúc nhích, trầm tư nhìn vào bàn cờ trên chiếc bàn nhỏ, sau đó ánh mắt lướt trên người Tô Thố rồi dừng lại, sau đó mới gật gật đầu.
Lúc ra ngoài, một sư tỉ ở phòng bên cạnh lớn hơn Tô Thố hai tuổi, kéo lấy cô, nháy mắt ra hiệu, thấp giọng nói: “Ngày ngày đều có người lái xe ở dưới lầu đợi, Tiểu Tô, em thật có giá trị, quả nhiên xinh đẹp thật có lợi thế.”
Trên người Tô Thố đầm đìa mồ hôi khi nghe câu nói đó, cố gắng đi sau Hứa Nhất Hạo hai bước, giải thích: “Sư tỉ, chị hiểu lầm rồi, vừa nãy tới là anh trai của em, anh ruột, còn vị này là sư huynh hồi học đại học, có việc tìm em.”
Vị sư tỉ đó bán tín bán nghi: “Thế còn vị trước đây sao lại không tới ? Bọn họ nói đó là bạn trai của em.”
Tô Thố gật đầu cười: “Anh ấy qua nước ngoài tổ chức hội nghị rồi.”
Tuy thời gian đã gần mười giờ rồi, Tô Thố đứng dưới lầu suy nghĩ, nói với Hứa Nhất Hạo: “Gần cửa nam có một tiệm sữa đậu nành, mở cửa suốt đêm, tới đó được không?”
Khóe miệng Hứa Nhất Hạo lộ ra một nụ cười kì quái, nói ngắn gọn: “Em nói là được.”
Trong tiệm sữa đậu nành không có nhiều người, đại đa số là sinh viên của trường đại học gần đó, thức đêm để ôn tập cho kì thi cuối kì, người người đều yên lặng cúi đầu viết, không gian quá đỗi tĩnh mịch đến nỗi có thể nghe rõ âm thanh của tiếng điều hòa vang lên. Hai người chọn chỗ ngồi ở gần cửa sổ, xung quanh rất ít người, không dễ dàng bị làm phiền. Sau khi tất cả đồ ăn khuya được mang lên, Hứa Nhất Hạo nhìn xung quanh bốn bề, nói: “Anh vẫn nhớ em vì ôn tập Anh văn, đến cuối kì cũng thức khuya như thế này.”
Tô Thố cười yếu ớt: “Sư huynh, anh tới tìm em không phải để nhắc tới việc trình độ tiếng Anh của em rất tệ chứ.”
Hứa Nhất Hạo trầm tĩnh một hồi lâu, sau đó nói: “Em một chút cũng không thay đổi.”
“Rất nhiều người đều nói với em như vậy, mọi người đều thay đổi, chỉ có em là không thay đổi đúng không?” Tô Thố nói : “Em cũng không còn cách nào, em không biết làm sao để thay đổi.”
Hứa Nhất Hạo chăm chú nhìn cô, vài năm nay, anh thường ở tòa án, kể cả ở tòa án quốc tế đều có thể dùng hai thứ tiếng nói không ngớt, nghĩ sâu tính kĩ làm cho mỗi chữ mỗi câu đều có lí, có chứng cớ xác thực, nhưng những công sức tích góp bao nhiêu năm, khi ở trước mặt cô bỗng tiêu tan hết, vừa nhìn thấy cô lại khôi phục bộ dạng ấy, một chút sức lực kháng cự cũng không có, lời nói ấp a ấp úng.
Bầu không khí nhất thời im ắng, luôn cần có người nói chuyện. Thế là Tô Thố cười cười: “Sư huynh, anh và bác sĩ Lí khi nào rảnh rỗi, em mời hai người đi ăn cơm, em muốn cảm ơn cô ấy.”
Bộ dạng của Hứa Nhất Hạo giống như không nghe thấy câu hỏi, rốt cuộc nói : “có một việc mà từ đầu đến cuối anh đều không hiểu.”
“Cái gì?”
“Anh và Giang Vi Chỉ có phải rất giống nhau không?”
Vẻ mặt của anh đầy ắp sự nghi hoặc, đằng sau giọng nói đang bị kiềm chế ấy, khi nghe thật cẩn thận có thể nghe được những tâm trạng mơ hồ, không biết phải làm gì được ẩn giấu, khắc sâu trong đó. Tô Thố chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đó, còn về vấn đề này, cô chưa bao giờ suy nghĩ kĩ càng, nhưng khi anh nhắc đến khiến cho cô giật mình, lồng ngực lạnh toát đến nỗi đóng thành khối băng, sau đó rớt xuống mặt đất, rồi nứt ra và không còn nữa, theo bản năng cô đang muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng không nhúc nhích, mặc cho hình ảnh đó trong trí nhớ vẫn thường xuyên hiện lên, cuối cùng cô bình tĩnh nói: “Thật ra không giống, là em nhầm rồi.”