• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sẩm tối ngày hôm ấy bọn họ cùng nhau tản bộ trên biển, bởi vì là cuối tuần nên du khách trên bờ biển rất đông, họ tản bộ với dáng vẻ hết sức an nhàn, thư thái. Một đám trẻ thả diều trên bãi cát, hướng gió thổi lệch khiến cho những cánh diều bay xuống nước, bọn nhỏ cũng chạy ào xuống nước, đạp lên những bọt sóng, ráng chiều dần dần xuất hiện, điểm tô sắc đỏ trên những nóc nhà ven biển.

Ngày thứ hai là cuối tuần, ngày hôm đó rất nhiều khách mời lục đục kéo đến, đều là bạn bè nước Pháp của Tô Trí và Ưng Thần, đặc biệt tới chúc mừng tiệc đầy tháng của Tô Duyệt. Ngày hôm đó thật náo nhiệt, rượu nho và tinh thần lãng mạn của người Pháp, Tô Thố đều được thỉnh giáo qua. Rõ ràng đã nói rất nhiều lần là không biết khiêu vũ, nhưng mọi người vẫn rất nhiệt tình với cô.

Gượng cười lắc đầu, Tô Thố bất chợt nhìn thấy Trần Tử Gia cùng với một cô gái người Pháp vô cùng xinh đẹp trò chuyện, đang trò chuyện rất vui vẻ. Cô gái Pháp ấy vừa nhăn mày vừa cười hướng về phía người ghẹo cô. Trần Tử Gia trước sau như một đều rất lễ phép, chỉ là sau cùng khi cô gái ấy ôm lấy anh, anh lắc lắc tay, cô gái lộ ra vẻ mặt lấy làm tiếc. Tô Thố ung dung thản nhiên nhìn, nhìn đủ rồi, liền tới bên cạnh Tô Trí và Ưng Thần, cùng bọn họ nói chuyện.

“Sao lại qua đây tán gẫu thế này?” Tô Trí cười hỏi.

Tô Thố cười rồi nói ỉu xìu: “ Anh còn không biết trình độ ngoại ngữ của em nữa à.”

Ưng Thần nhịn không nổi cười “A Thố, còn hơn nửa năm nữa là em tốt nghiệp tiến sĩ, trình độ tiếng Anh còn không tiến bộ nổi sao?”

“ Không thể nói vậy.” Tô Thố đắc chí: “ Kĩ năng đọc khá lên nhiều rồi, chỉ là kĩ năng nói và nghe kém thôi. Trên máy báy có người nói chuyện cùng em, em biết anh ta đang nói tiếng anh, nhưng nửa câu cũng không hiểu, đành phải viết ra giấy.”

Ưng Nghiêm sốt sắng nói chen vào: “ Tôi dạy cô nhé.”

Ưng Thần ngắt lời cậu ta: “Em nên học tiếng Trung cho tốt đi.” Nói hết, Ưng Nghiêm đưa cho Tô Thố một ly rượu nho. Rượu trong ly thủy tinh lắc lư, màu đỏ của nó như sắp bốc cháy.

Hương thơm của rượu khiến cho cô hăng hái lên, chỉ ra chiếc sân đang vô cùng náo nhiệt: “Xem ra nhân duyên của anh chị rất tốt, sống ở Pháp cũng khá vui vẻ.”

Ưng Thần lắc đầu cười: “Thật ra cũng không phải là nhân duyên của anh chị tốt. Mà do người Pháp vừa nhiệt tình lại hiếu khách. Chị rất thích quốc gia này, Tô Trí, anh nói xem, đúng không?”

Tô Trí cười cười, chẳng đáp trả, bưng ly rượu không nói. Ánh đèn trong sân rất sáng, anh không lộ biểu cảm, nhưng trong đôi mắt vẫn lộ ra suy nghĩ sâu xa, đường nét trên khuôn mặt, mỗi một chi tiết đều cho thấy trong lòng anh có tâm sự, người ngoài có lẽ nhìn không ra, nhưng mà Tô Thố không thể không biết, liếc thấy sắc mặt anh như thế Ưng Thần cũng xám xịt, Tô Thố định an ủi: “Biệt li tuế tuế như lưu thủy, thùy biện tha hương dữ cố hương. Sống ở nơi nào cũng là sống mà, đúng không?”

Câu nói vừa dứt Ưng Thần đào rễ bới gốc, truy hỏi: “ Ý nghĩa của biệt li tuế tuế như lưu thủy, thùy biện tha hương dữ cố hương là gì?” vẻ mặt tập trung khiến cho người khác phải mỉm cười.

Bởi vì tối hôm đó uống quá lại không ăn gì hết, nửa đêm dạ dày của Tô Thố bắt đầu đau, vô cùng khó chịu. Ban đầu cô không muốn dậy, cơn mệt mỏi bắt đầu ập tới. Lúc đầu đã ngồi dậy vài lần nhưng cơn buồn ngủ lại vật cô ngã vào đống chăn. Cuối cùng không thể chịu nổi sự co bóp của dạ dày, mới ôm bụng men theo lan can đi xuống lầu tới phòng bếp kiếm nước uống thuốc.

Trước khi ra khỏi phòng, cô xem qua đồng hồ, hình như là hai giờ sáng. Nhưng mà lúc này ánh đèn ở phòng bếp đột nhiên sáng lên màu sắc xanh trắng vô cùng chói mắt, khiến cho men say trong người cô đột nhiên tan biến một cách kì lạ, dạ dày cũng giống như đóng lại dây cót, yên ắng trở lại, không còn đau đớn nữa, có âm thanh nho nhỏ cùng với ánh sáng bay tới : “Mấy năm nay chỉ có anh là thấy rõ nhất, em yêu anh ấy hơn anh ấy yêu em, cứ giày vò mãi em mệt lắm rồi, không biết nên làm gì đây……”

Sau đó nghe thấy có người trả lời, giọng nói trầm trầm, cô nghe không rõ lắm. Vài câu nói đứt quãng khiến trong lòng Tô Thố có một dự cảm nào đó, trong đầu dường như có một âm thanh đang nói rằng không nên qua đó, không nên qua đó, nhưng mà cơ thể và bước chân không chịu kiểm soát, vẫn hướng theo nơi có ánh sáng mà di chuyển, cô đứng trong bóng tối, sát cánh cửa đang hờ khép, qua khe hở nhìn vào bên trong. Ưng Thần đang mặc đồ ngủ, khuôn mặt dưới ánh sáng của đèn có vẻ càng trắng hơn, dường như không hề có chút huyết sắc, nét bướng bỉnh tên khuôn mặt mà Tô Thố chưa từng thấy qua. Ngồi đối diện với cô là Trần Tử Gia, anh cũng đang mặc đồ ngủ, tinh thần thì ngược lại rất tốt, trong đôi mắt truyền ra một thứ ánh quang cho dù dưới ánh đèn sáng như vậy cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Hai tay anh đặt trên bàn, như không mà như đang đấm xuống mặt bàn, thế nhưng một tiếng động cũng hề phát ra.

Nghe họ nói chuyện Tô Thố ngây người ra, không biết đứng bao lâu, một luồng khí lạnh từ chân truyền lên, lúc này cô đi lên lầu, động tác nhẹ nhàng không để ai phát hiện.

Cô đi đến trước cửa phòng của chủ nhà, bắt đầu gõ cửa, chỉ gõ nhẹ một tiếng liền nghe thấy tiếng nói của Tô Trí: “ Cửa mở rồi.”

Phòng ngủ rất lớn, nhưng không mở đèn, nhờ vào thứ ánh sáng mờ nhạt màu da cam của đèn đường, cô mới thấy Tô Trí đang ở ban công, ban công rộng rãi, có bày một chiếc bàn nhỏ và bốn chiếc ghế sô pha, Tô Trí ngồi trên chiếc sô pha được đặt đối diện với vườn hoa và đang hút thuốc.

Không biết anh đã hút bao nhiêu điếu nhưng Tô Thố nhìn thấy trong gạt tàn đầy ắp những mẩu thuốc, liền lấy điếu thuốc đang cháy mà anh cầm trên tay, ném vào gạt tàn. Xa xa âm thanh của sóng biển vỗ vào bờ, trong đêm tối lại được khuếch đại gấp nhiều lần. Khi nghe khiến cho con người ta có cảm giác ấm áp, yên tâm.

“Anh học hút thuốc từ khi nào vậy?” Tô Thố ngồi đối diện với anh.

“Không phải học hay không học mà vấn đề là có hút hay không thôi.” Tô Trí nhẫn nại sửa chữa sai lầm ngữ pháp của Tô Thố. Nhìn thấy Tô Thố ngồi xuống không đi, bộ dạng như có việc cần nói, Tô Trí nói : “Em đợi một chút.” Sau đó đứng dậy, quay về phòng, mở tủ đồ ra và cầm lấy một chiếc hộp.

“ Đây là cái gì?” Tô Thố hỏi.

Vừa mở hộp, ánh mắt, cơ thể cô đột nhiên run run, tuy bảy tám năm rồi cô không đụng đến cờ vây, nhưng chỉ dựa theo màu sắc sáng bóng của quân cờ có thể biết, đó là bộ cờ vây của cô, bộ cờ vây đã sống cùng cô suốt hơn mười năm qua, theo cô trong những năm ở bậc tiểu học, trung học. Trong hộp còn có bàn cờ. Tô Trí trải bàn cờ ra ngay ngắn, rồi lấy ra hộp cờ đen trắng, quân màu đen đặt bên tay mình, còn quân màu trắng đặt bên Tô Thố.

Xếp xong tất cả anh nói : “Nào, cùng anh chơi một ván.”

Tô Thố cảm thấy tim đập càng nhanh, cô im lặng thật lâu, cuối cùng thấp giọng nói: “ Cờ sao lại ở đây?”

“Lần trở về nước bốn năm trước, anh mang đi.” Tô Trí nói: “ Lúc đó em đã học nghiên cứu sinh, anh bỗng nhiên muốn biết, nhiều năm nay, những suy nghĩ khi em chơi cờ vây là gì?”

Nói rồi, anh đặt một quân cờ lên trên bàn cờ, sau đó nhìn cô, ra hiệu cho cô chơi.

Tô Thố luồn tay vào hộp cờ, ngón tay trượt trên những con cờ ấm nóng ấy đối với chúng cô đã rất quen thuộc coi như là người bạn thân thiết, bây giờ lại đang như trượt tay trên những con cờ xa lạ, cuối cùng cô cầm lấy một quân đặt dưới ánh sáng quan sát, nhìn những vết sước bị mài mài trên mặt cờ. Tô Trí cũng không để ý, tự mình cầm một quân cờ màu đen đặt lên trên mặt bàn cờ.

“Vừa nãy em nhìn thấy chị dâu và Trần sư huynh ngồi trong bếp, nửa đêm, hai người nói chuyện.” Tô Thố thản nhiên nói.

“ Sao? Ghen à? Anh không để ý, em để ý gì chứ.” Tô Trí mỉm cười, sau đó liếc nhìn sắc mặt tồi tệ của Tô Thố, tiếp tục nói đùa: “Trần Tử Gia sẽ không làm chuyện có lỗi với em đâu, Ưng Thần cũng không làm chuyện có lỗi với anh. Điều này trong lòng anh và em đều rõ.”

Tô Thố úp quân cờ trong lòng bàn tay, chăm chú quan sát anh, không nói lời nào.

“Hơn nữa, em còn không biết.” Tô Trí để lộ ra vẻ mặt như đang hồi tưởng lại chuyện cũ, rồi lại đặt lên một quân cờ, cười nói: “ Ưng Thần là do Trần Tử Gia giới thiệu cho anh, mối quan hệ của bọn họ rất tốt. Thậm chí có những chuyện Ưng Thần không nói cho anh, nhưng lại cho cậu ta biết, nhưng Ưng Thần đã là bạn gái của anh, sợ bị đồn đại, nên hai người lập tức xa lánh nhau. Thực ra anh đâu có để ý những chuyện này.”

“Anh, em muốn nói căn bản không phải chuyện này.” Tô Thố nhìn anh chằm chằm nói, “ Vừa nãy em nghe chị dâu nhắc đến một cái tên Phùng Vịnh.”

“Phùng Vịnh.” Cuối cùng vẻ mặt của Tô Trí chợt biến đổi. Sau đó nhíu mày và gượng cười như dự liệu : “Anh biết rồi, anh biết rồi.”

“Phải, Phùng Vịnh học cạnh lớp em, bạn gái của anh thời trung học, dáng người nhỏ nhắn, có nụ cười thiên kiều bách mị.”

Tô Trí ung dung nhìn trên bàn cờ chỉ còn lác đác vài con cờ, đặt con cờ trong tay xuống mới nói: “ Vẫn còn nhớ năm bọn anh nói chia tay là đại học năm thứ ba chứ? Quả thật đến giờ anh vẫn không có hứng thú khi đi nước ngoài, học hai năm ở nước ngoài cũng chỉ là cho vui, nhưng Ưng Thần nhất định muốn anh đi, anh không chịu được liền chia tay cô ấy, sau này cô ấy nói, bỏ đi, chúng ta không ai đi hết.”

Tô Thố mỉm cười: “Anh, anh thật là mềm lòng, nhìn thấy cô ấy khóc, anh nghĩ không thể vì bản thân mà làm lỡ tương lai của cô ấy, anh liền đồng ý.”

Tô Trí thở dài: “ Vừa tốt nghiệp, anh liền muốn trở về, cô ấy không cho, sau cùng nói đã thế này, sau khi kết hôn thì trở về, anh đồng ý, sau khi kết hôn anh muốn về nước, nhưng cô ấy lại mang bầu Tô Duyệt, thế là nói đợi khi sinh Tô Duyệt rồi tính tiếp, anh đành phải chấp nhận, bây giờ anh đoán là cô ấy muốn nói đến vấn đề giáo dục của Tô Duyệt, lại sẽ khuyên anh, hay là ở lại nước Pháp đi, Phùng Vịnh có liên quan đến chuyện này là vì trước đây không lâu, anh nhận được điện thoại của cô ấy. Cô ấy đến Pháp học vẽ tranh, bởi vì tạm thời không có chỗ ở, anh liền giúp. Lúc đó giấu Ưng Thần là không đúng, anh tính đợi đứa con chào đời sẽ nói cho cô ấy biết, nhưng không hiểu tại sao cô ấy đã biết rồi.”

“Bọn anh đúng là giấu diếm rất giỏi.” Cuối cùng Tô Thố cũng đặt con cờ sớm đã bị ủ nóng lên bàn cờ: “ Em tới đã được hai ngày mà một chút khác thường cũng không nhìn ra.”

“Trên thế giới này không chỉ có em mới biết kìm chế cảm xúc, hành động và lời nói.” Tô Trí bình thản đáp. Tô Thố cười không nói. Nếu không trong sự nghiệp anh đã không thành công rồi.

Nhìn vào quân cờ, Tô Trí thuận miệng hỏi: “A Thố, anh về hay không về nước thì tốt?”

Tô Thố lặng lẽ: “Là việc của anh, đừng hỏi em.”

“Anh nhất định phải hỏi em, em sẽ nói gì ?”

Tô Thố bình tĩnh nhìn anh : “Nếu mà anh hỏi ý kiến của em, vậy em sẽ nói, về đi.”

Hai người sau đó không nói chuyện, mỗi người một con, đặt lên rất nhanh, sau khi lui tới khoảng hơn ba mươi con, dưới ánh đèn Tô Trí tỉ mỉ quan sát thế cờ, mặc dù Tô Thố đã nhiều năm không chơi cờ, lại còn nhường năm con, nhưng trình độ của anh lại rất kém.

“Trình độ chơi cờ vây của anh vẫn là do em dạy, lúc đó mới học tiểu học, bình thường em luôn chơi cờ một, ngồi trước cái bàn, thân hình nhỏ nhắn, xinh đẹp giống như búp bê, nhìn qua rất đáng thương, anh liền dự định học để chơi cùng em, nhưng anh thực sự vẫn không thông minh bằng em, nhiều lần thảm bại, nhưng nói ra trên thế giới này không mấy người có được tài năng trời phú như em, Tô Trí thở dài, trầm ngâm hỏi: “Tại sao không tiếp tục đánh cờ nữa?”

Tô Thố cười lạnh lùng, tảng đá nặng đang đè trong lòng khiến cho cô không thể nghỉ ngơi. Cô nhìn gương mặt Tô Trí, một lát sau mới nói: “ Thế cờ lần trước khiến cho em mất tất cả.”

“Em không mất tất cả.” Dưới ánh đèn, với dáng vẻ dịu dàng như đang nằm mộng, Tô Trí cảm thấy nói cái gì đều không cần chú ý, thế là thực sự nói ra: “A Thố, em thông minh như vậy, lui một bước trời cao biển rộng, đạo lí này em tại sao lại không hiểu chứ ?”

“Tô Thố ngước mắt nhìn anh: “ Anh, tại sao anh cũng không hiểu đạo lí này, nếu mà anh hiểu tại sao lại ngồi đây hút hết điếu thuốc này sang điếu thuốc khác?”

Tô Trí cúi đầu cười lớn, sau khi cười xong, liền xếp từng con cờ vào hộp, sau đó nói: “ A Thố, em thực sự rất giống anh, luôn mềm lòng, không thể cứng lòng. Em biết em giống động vật gì không? Bình thường hay cười hay ồn ào, nhưng khi nhắc đến chuyện tình cảm thì lại biến mình thành con đà điểu, vùi đầu trong cát, không để ý tới em thì tốt, một khi ai đó có ý đồ tiến tới gần, em liền đá anh ta bay ra xa tít, bản thân rầu rĩ, đau lòng đã đành, lại còn khiến cho người khác tổn thương.”

Tô Thố nghiêng đầu, tập trung nghe tiếng sóng biển, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Mấy năm nay em luôn trốn chạy, vì né tránh bọn họ em hao tâm tổn sức, kiệt quệ sức lực. Cả đời em đều không mệt như vậy, nhưng tại sao lại thành ra thế này, em không biết, em cũng không biết nữa, em như là đang chơi một ván cờ nhất định sẽ thua, chơi thế nào cũng sẽ thất bại thảm hại.”

Tô Trí đưa tay ra, lòng bàn tay đặt lên bả vai cô, nhẹ giọng nói: “Em gái à, chạy không thoát đâu.”

Lần này nằm trên giường, Tô Thố ngủ rất nhanh, ban đầu cũng ngủ không ngon, nhưng trước khi tỉnh dậy cô nằm mơ, như là một đoạn phim kì quái, tất cả đều là những phân đoạn rải rác. Ban đầu giáo sư Triệu mặc chiếc áo khoác dài màu trắng đi qua đi lại trong phòng thí nghiệm, nói, Tiểu Tô vẽ quỹ đạo của hạt cho cô coi; sau đó xuất hiện ông nội, lông mày ông dựng thẳng đứng, hung dữ nói : “A Thố, tại sao con không nghe lời, tiếp theo đó là ba mẹ đã qua đời, hai người họ nhìn cô cười, vuốt mặt cô, nói, trong nhà chúng ta A Thố là thông minh nhất, ba mẹ mãi mãi yêu con, hình dáng hai người lúc còn trẻ, một chút cũng già; cuối cùng là Giang Vi Chỉ, anh ấy ngồi đầu bên kia của bàn cờ, vẫn là khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, vẻ mặt nghiêm túc chưa bao giờ có, A Thố cùng anh học trường đại học Thanh Hoa được không, anh không cho phép em thi trường khác, nếu không anh không thể nhìn thấy em, nếu như em thay lòng đổi dạ, vậy anh phải làm sao đây.

Lúc tỉnh dậy mồ hôi đầm đìa, vẫn là nửa đêm, chỉ có điều cô mới ngủ được nửa tiếng. Lúc đó dạ dày của cô lại bắt đầu như sông cuộn biển gầm. Dự đoán là hai người bọn họ đã không còn trong bếp nữa, cô lại xuống lầu, nhưng khiến cho cô bất ngờ là Trần Tử Gia vẫn chưa ngủ, tập trung tinh thần xem một xấp tài liệu, bên cạnh tay ngoài máy tính bảng còn có một bình cà phê, bên trong đã vơi đi một nửa. Thấy Trần Tử Gia buông xấp tài liệu xuống, nghi hoặc nhìn cô, cô giải thích ngắn gọn: “Em đi tìm nước.” Sau đó lắc đầu ra hiệu cho anh không cần di chuyển.

“Không có nước nóng, chỉ có cà phê.” Trần Tử Gia đưa cà phê cho cô. Dạ dày Tô Thố đang rối loạn, ấn vào trán, gượng cười nói: “Em không thích uống cà phê.”

“Vậy em đợi chút.”

Trong lúc chờ nước sôi, Tô Thố nhìn lên giao diện trên màn hình máy tính, đầu óc đặc lại, mơ mơ hồ hồ, rồi lại bắt đầu có tinh thần. Một tay cô chống cằm, nghiêng đầu lặng lẽ nhìn Trần Tử Gia sửa chữa thêm bớt trên tài liệu, có lúc lại kéo chuột trên máy tính kiểm tra gì đó bộ mặt trầm tĩnh như nước, thỉnh thoảng lại nheo mày, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.

“Nhìn gì?” Trần Tử Gia nghiêng đầu.

“Sư huynh, anh đúng là chàng trai khôi ngô tuấn tú nhất mà em từng gặp. Từ nhỏ tới lớn, con gái thích anh nhiều khủng khiếp, em còn nhớ lúc học đại học, không biết bao nhiêu người đố kị” rồi cười nhẹ nói : “mấy bạn trong phòng em, mỗi người đều có một đống ảnh to tướng của anh.”

Trần Tử Gia vén làn tóc rối trước trán cô, muốn nhìn rõ cô và suy nghĩ của cô nhưng vẫn là dáng vẻ và nụ cười ấy, cô chuyển mắt sang hướng khác, hết sức dí dỏm như đứa con nít. Thế là anh cười và nói: “Rất tốt, tại sao lại nói điều này ?”

Tô Thố nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng nói : “Em vừa nằm mơ, lại mơ đến.”

Ánh mắt của Trần Tử Gia vô cùng căng thẳng, anh rốt cuộc cũng đoán được cô định nói gì, vốn định ngăn cản nhưng chẳng nói được một lời, chỉ đặt tay cô vào lòng bàn tay của mình, nắm chặt lấy.

“Em mơ thấy em cùng anh ấy đánh cờ, anh ấy nói, người thua phải chấp thuận yêu cầu của người thắng”, Tô Thố tiếp tục nói “Thật ra anh ấy đánh cờ không giỏi, trước giờ không thể thắng được em nhưng vẫn cùng em chơi, anh ấy chỉ thắng lần duy nhất đó, thắng được trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt.”

Tiếng nước sôi trong bình ngắt quãng cuộc nói chuyện, Tô Thố dừng lại câu chuyện, bưng lấy chén trà uống từng ngụm từng ngụm, dòng nước nóng bỏng chảy xuống dạ dày mang đến cảm giác thoải mái đến lạ lùng. Buổi tối, sau khi uống xong rượu nho, sức lực tràn trề, cảm giác say đột nhiên dũng mãnh tiến tới, cũng mang tới một luồng dũng khí và lòng quyết tâm mạnh mẽ. Lúc đó ẩn chứa những tâm tư mà bản thân cô cũng không hiểu được như núi chồng chất. Cô để lộ ra một nụ cười nhạt.

“Sư huynh, em nghĩ kĩ rồi, nhiều năm trước em đã ưng thuận anh ấy, sẽ không thể chấp thuận yêu cầu gì của anh ấy nữa.”

Nói xong, Tô Thố đặt ly trà đã uống hết lên trên bàn, đứng dậy và đi ra ngoài, vừa đi ra một bước liền bị một nguồn lực mạnh mẽ kéo trở lại, sau đó một bàn tay siết chặt lưng cô, cô khăng khăng cúi đầu, lại bị Trần Tử Gia dùng bàn tay kia bắt lại, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh, gương mặt tuấn tú áp sát mặt cô, cô nhìn vào đôi lông mày dài mảnh, đang nhíu lại, sau đó đần dần chỉ nhìn vào mắt anh, con ngươi của anh trong veo, giống như ngọc đen cao cấp sau khi được đánh bóng, không trong suốt và sâu đáng sợ, tràn ngập nỗi đau khổ và bi thương, còn kiềm nén tới nơi tận cùng của sự phẫn nộ.

“Anh không quan tâm em đã đồng ý với Giang Vi Chỉ cái gì, đó đều là quá khứ, anh ta không còn nữa, anh ta không thể bên cạnh em được nữa, anh ta không thể chăm sóc em, cuối cùng anh ta để lại em một mình. Em xem nơi đây bây giờ chỉ còn lại chúng ta, chỉ có chúng ta.” Toàn thân Trần Tử Gia đều đang phát run. Khi nói ánh mắt buồn bã, sau đó đột nhiên sáng ngời, cô chưa bao giờ nghe cái giọng nói đầy bi thương và xót xa như vậy: “Em nhìn rõ đi, em nghe rõ đi, anh yêu em, Tô Thố, anh yêu em, em có yêu anh không?”

“Anh____” Tô Thố không thể suy nghĩ, bên tai như rền lên tiếng sấm.

Lời còn chưa dứt, cảm giác ấm áp cùng với một bờ môi ẩm ướt ngăn chặn những lời nói còn lại của cô, nụ hôn đó không thể khống chế, nó mạnh mẽ, điên cuồng như muốn chiếm đoạt tất cả, hai người không hề chừa ra kẽ hở, cô dính chặt vào ngực anh cảm nhận được nhiệt độ của bờ môi anh, hơi thở gấp gáp và chuyển độ nhấp nhô lên xuống của cơ thể, dường như da thịt dính chặt vào nhau tạo nên một chút cảm giác run rẩy, rồi một chút cảm xúc tê dại.

Khi ý thức được cô thò tay đẩy anh ra, nhưng cô cố gắng dùng bao nhiêu sức lực, thì anh lại dùng gấp bội lần nó siết chặt và hôn cô, môi lưỡi từng tấc từng tấc một xâm nhập vào, hơi thở của anh liên tiếp tấn công, gián tiếp hút lấy, chiếm đoạt lấy hơi thở, không khí của cô và tất cả. Tô Thố dường như ngửi được hương vị của rượu nho, lúc mê mẩn, lúc vùng vẫy. Cô liếc mắt nhìn một màn đen kịt ngoài cửa sổ, rồi liếc nhìn đôi mắt và hàng lông mi đen đậm của anh, trong nhát mắt ý thức được, khí lực tiêu tan hầu như không còn, điều gì cũng đành chấp nhận, điều gì cũng không quản nữa. Tất cả lý trí, sự nguội lạnh, hết thảy mọi thứ tích góp bao năm nay đều phản bội cô, tuyệt trần mà đi, chúng trốn trong bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, giương giọng cười lớn với cô, tay của cô không thể khống chết, nó từ phía sau lưng anh dịch chuyển lên, bám chặt lấy cổ anh. Cô vừa chạm tới làn da trên gáy, đã cảm nhận được nhiệt độ cực nóng ở đó, cùng với một lớp mồ hôi mỏng có thể làm phỏng tay. Kết quả đáp trả ấy làm cho buổi tối hôm đó càng thêm hỗn loạn, không có cách nào điều chỉnh. Ai cũng không thể biết rằng hai người họ rốt cuộc là do thiếu khí mà tách ra hay là đột nhiên có có tiếng chuông điện thoại reo lên mà tách biệt. Trần Tử Gia cầm điện thoại ở trên bàn, sức lực của bàn tay còn lại không hề giảm, vẫn siết chặt lưng cô, cằm của anh đè nặng trên bả vai cô, giống như muốn đem cô nặn vào cơ thể mình. Sau khi gác máy, anh từ từ buông lỏng cô ra, trong nháy mắt liền khôi phục lại vẻ trong sáng và nguội lạnh, Tô Thố thở hổn hển, từ trong mắt anh liền thấy được điều mà cô luôn lo lắng.

Đứng ngây người một lúc, Trần Tử Gia lẳng lặng nhìn cô nói: “ Giáo sự Triệu hôm qua đã ra đi rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK