Cái lạnh của mùa đông phương Bắc, không khí rét buốt của buổi sáng vỗ vào mặt, có cảm giác đau rát như bị dao rạch phải. Thoa trên mặt một lớp kem dưỡng da lúc này hoàn toàn không còn hiệu quả, chỉ sau một vòng chạy, mặt mỗi người đều đỏ ửng như quả táo, không biết được là do bị gió thổi hay là do chạy mà đỏ ửng lên.
Bọn họ vừa chạy vừa thở dốc. Tô Thố nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của bọn họ, không kìm được mà cảm thán: “Quen biết mọi người, thật tốt quá.”
Lư Lâm Lâm thở không kịp mà lên tiếng: “Sao đột nhiện lại nói một câu cảm động như thế?”
“Tớ đang trên còn đường trở thành một triết gia vĩ đại,” bốn người vai kề vai ngồi trên lan can của sân vận động nghỉ ngơi, Tô Thố nói đùa: “Sống cũng không hẳn là một việc xấu, những thứ con người muốn theo đuổi thật sự là quá nhiều.”
Ngữ điệu cuả Tô Thố khiến cho những người còn lại trầm tư, mọi người cứ thế ngồi đó, ai cũng có tâm sự riêng trong lòng, tiếng huýt còi trên sân vận động nương theo cơn gió đông thổi tu tu vào tai.
“Hồi trước giờ chưa hỏi qua, vì lí do gì mà mọi người lại chọn khoa vật lí công trình vậy?” Đặng Ca đột nhiên lên tiếng.
Dương Tuyết lắc nhẹ đầu: “Lúc đầu tớ chính là bị cái tên khoa này lừa gạt. Tớ không hề biết cái gì gọi là vật lí công trình, cứ nhằm tưởng là khoa vật lí bình thường. Nhưng bây giờ nhìn lại, cũng không có gì tiếc nuối, đã sai thì cho sai luôn. Tô Thố còn cậu?”
Tại sai ư? Tô Thố từ từ đứng dậy, đối diện với ánh bình mình đang hừng lên ở phía đông. Trời bắt đầu bừng sáng, trên bãi cỏ sân vận động hắt lên những cái bóng thon dài.
Sắp lâm trận mới lo mài súng cũng không hẳn không có hiệu quả, cuối cùng Tô Thố cũng đạt được 60 điểm môn thể dục đủ để cô không cần học lại. Mồ hôi cô chảy đầy mặt, chăm chú nhìn thầy giáo đang tính tổng điểm, vui vẻ mà cười haha. Nam sinh trong lớp rất hiếm khi thấy được bộ dáng hung phấn bừng bừng như thế của Tô Thố, chỉ e là có giải được đề khó cũng khiến cô vui vẻ được đến thế, làm cho bọn họ vừa nghi hoặc vừa nhìn đến mê mẩn cả người.
Dương Tuyết liếc cô một cái: “Kì thi cuối kì sắp đến rồi, hy vọng cậu vẫn chưa quên. Nếu không tớ biết kiếm ai mà hỏi đề.”
Tô Thố vỗ vai cô: “Biết thì sẽ khai, nếu đã khai thì tất sẽ khai hết. Yên tâm đi.”
Cuộc thi cuối kì ở thời đại học thật sự rất ý nghĩa, chỉ trong vỏn vẹn 2 tuần lễ, trừ những ngày thi ra thì hầu hết thời gian đều rảnh rỗi. Nếu ngày thường chăm chỉ học hành, thì hai tuần lễ lúc thi có thể an tâm mà ăn chơi vui vẻ, dù sao thò đầu hay rụt đầu cũng là một nhát đao thôi.
Nên giang hồ thường có một câu, Thi lớn thì vui lớn, thi nhỏ thì vui nhỏ, còn không thi tất nhiên sẽ không có gì vui.
Tô Thố vốn dĩ không lo lắng về những môn khác, chỉ trừ môn tiếng Anh khiến cô đau khổ không thôi. Đọc sách nhiều thế nào cũng thấy không đủ, vừa mới nhớ được một từ mới thì từ còn lại vừa học đã không biết biến đâu rồi, nên học hai chữ bảo đảm quên cả đôi.
Ngày thi môn tiếng Anh rơi vào thứ sáu của tuần thi thứ hai, cũng chính là môn thi cuối cùng. Tô Thố càng nghĩ càng lo lắng cho môn tiếng Anh, bỏ qua lời khuyến cáo của bạn cùng phòng kiến nghị cô mặc kệ nó, tối thứ năm cô quyết định không ngủ, đem theo sách và laptop đến những tiệm thức ăn kinh doanh thâu đêm gần trường học cả đêm.
Giá cả của quán tuy không rẻ, nhưng phong cách trang trí lại rất tốt, sinh viên cũng rất thích đến đây tụ tập. Hôm đó vừa đúng lúc kì thi kết thúc, sinh viên của các trường đại học kế cận cũng kéo về đây xả stress, chơi bài, âm thanh huyên náo hỗn tạp. Tô Thố khó khắn lắm mới kiếm được một vị trí tương đối yên tĩnh trên tầng hai. Nhưng cửa sổ ở đây bị nứt thành khe , gió lạnh theo khe thổi vao tu tu, khiến cho nó càng lạnh lẽo hơn những nơi khác .
Tô Thố không đoái hoài gì đến tình hình xung quanh, cô an định ngồi xuống, kéo kín lại quần áo, tâm không tạp niệm mà bắt đầu đọc sách; thỉnh thoảng ngẩng đầu lên để xem đồng hồ trên tường, kim giờ kim phút kim giây không ngừng tíc tắc tíc tắc chạy, chạy một cách lặng lẽ,, cứ như đêm dài này cũng sẽ trôi đi yên lặng như thế.
Ngồi một mình hồi lâu, cô nghe thấy như có ai đang gọi tên cô.
Ánh mắt vừa nâng lên đã thấy Hứa Nhất Hạo đang đi đến, hắn không mặc áo khoác, chỉ có chiếc áo len màu nâu nhạt, đôi chân vừa dài vừa thẳng, được bó chặt trong chiếc quần dài thẳng tắp.
Những người ngồi trên cái bàn ở góc phải đó Tô Thố đều nhận ra, đó chính là bạn cùng lớp của Hứa Nhất Hạo, đương nhiên sẽ có cả Lâm Tranh, cô đang mặc chiếc áo khoác mà màu đỏ tươi, vô cùng bắt mắt. Lâm Tranh nhìn theo hướng Hứa Nhất Hạo tiến đến nhìn thấy Tô Thố, sau hồi ngẩng ra bắt đầu đưa tay vẫy vẫy, đứng lên rời khỏi bàn chơi mà đi theo sau Hứa Nhất Hạo. Tô Thố chỉ hướng họ gật đầu, lần nữa hạ tầm mắt chuyên chú vào đọc sách, không có nửa điểm muốn bắt chuyện với họ.
“Bọn em vẫn chưa thi xong sao?” Hứa Nhất Hạo đứng kế Tô Thố mà hỏi.
Tô Thố “uhm” một tiếng, mang theo giọng mũi đặc sệt.
“Bị cảm sao?” Hứa Nhất Hạo liếc thấy khe hở ở cửa kính, đôi mày khẽ nhăn lại, “Ở đây lạnh như thế, hay qua chỗ bên kia, anh kêu người ta nhường cho em một chỗ.”
Lâm Tranh cười ở phía sau nói: “Đúng vậy, bất quá chỉ là thi môn tiếng Anh, nếu bị cảm trái lại kết quả sẽ càng tệ hơn.”
“Không sao, em rất khỏe. Anh chị đừng lo cho em, cứ tiếp tục chơi bài đi.” Tô Thố nói
Giọng mũi nằng nặng trong giọng nói của cô giờ nghe càng rõ hơn, trầm trầm lại có chút khàn. Sắc mặt Hứa Nhất Hạo trầm xuống, soạt một cái đoạt đi cuốn sách trên tay của cô: “Không được, Lâm Tranh nói không sai, theo bọn anh qua bên đó, em ngổi ở đây cả đêm làm sao chịu nổi?”
Tô Thố chưa nghe Hứa Nhất Hạo dùng ngữ khí kiên quyết nói chuyện với cô như thế bao giờ, cô phát hiện tay mình trống không, ngập ngừng một hồi cô ngẩng lên nhìn anh, trong mắt đầy vẻ âm trầm bất định, chốc chốc lại cắn chặt đôi môi dưới.
Hứa Nhất Hạo không nói một lời, bắt đầu thu dọn đồ đạc của cô trên bàn, nhìn thấy hắn sắp đóng sập cái laptop của cô lại, Tô Thố đột nhiên đẩy ghế ra đứng lên, chiếc ghế mất thăng bằng ngã sập xuống đất, tạo nên một âm thanh cực kì chói tai.Tay của hai người cùng lúc đặt lên trên cái laptop, sắc mặt hai người tương đối bình lặng, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương, có thể thấy được một tia kiên quyết không thỏa hiệp trong mắt hai người, không khi căng lên như một dây cung đã lắp tên.
Cuộc tranh đấu này đã kinh động đến những người ngồi xung quanh, mọi người dần chuyển ánh mắt đến góc cuối phòng, liên tục lộ ra thần sắc kinh ngac: chắc là một đôi tình nhân đang cãi nhau, nhưng là một đôi tình nhân đẹp mắt a, Ánh mắt của họ như bị hút chặt vào đó mà không dứt ra được, đêm còn dài, ngồi hoài cũng chán, bằng không xem chút náo nhiệt cũng không tệ.
Lâm Tranh vốn đứng đó không nói gì, bây giờ mới lên tiếng: “Nhất Hạo, đừng làm khó Tô Thố. Cô ấy muốn ngồi bên này nhất định có đạo lí riêng của cô ấy.” Ngữ điệu nói không nhanh không chậm cứ như mỗi từ thốt ra đều được ngẫm nghĩ cẩn thận.
“Cô ấy có đạo lí gì ?” tầng tầng bất lực đang nổi lên trong ánh mắt của Hứa Nhất Hạo, lúc đầu chỉ mới là vài tia nhỏ nhỏ, trong chốc lát đã như cơn đại hồng thủy tuôn ra không thể thu lại, tự giễu, bất lực, phẫn nộ, tầng tầng cảm xúc đau lòng phức tạp đều thể hiện đầy kinh ngạc trong mắt hắn. Môi hắn cong lên một nụ cười nhạt, thần sắc lãnh đạm, đợi lúc lâu mới mở miệng: “Em đang có ý định trốn tránh anh, có phải không?”
Lời nói vừa tuôn ra hắn liền phát hiện mình đã lỡ lời. Hứa Nhất Hạo nghe thấy góc nào đó trong tâm hồn đang than thở không thôi.
Tô Thố buông tay ra, ngón tay lạnh băng tê cứng của cô lướt qua tay Hứa Nhất Hạo, khiến anh lạnh lẽo một phen. Tô Thố cười khổ một tiếng, ngồi phịch xuống vị trí cũ, trán cô dựa lên đống sách đang để trên bàn, sau đó lại ngẩng lên, hữu thanh vô lực lên tiếng: “Sư huynh, bây giờ thời gian của em rất gấp rút, không có thời gian tranh luận với anh. Nên anh đừng làm phiền em nữa. Ngày mai em thi, giờ em phải học, người nếu thi không đậu sẽ phải học lại là em chứ không phải anh. Có chuyện gì đợi mai em thi xong hẵng tính được không.
Một lúc sau sắc mặt Hứa Nhất Hạo mới bình tĩnh trở lại, anh tự biết, đối đầu trực tiếp không phải là cách để giải quyết vần đề. Hắn biết chính mình có thể khiến cho đối phương á khẩu không lời, nhưng cuối cùng cũng không thể khiến đối phương thay đổi suy nghĩ và cách làm việc của mình. Nghĩ đến đây, anh lại hỏi: “Thi tiếng Anh, sắp lâm trận mới lo chùi súng có ích sao?”
“Em biết em biết, anh không cần phải nhấn mạnh nó nữa được không.” Tô Thố lại cầm bút lên, “có nhiều việc biết là rõ là không thể thực hiện nhưng vẫn muốn thực hiện, làm là một chuyện, còn kết quả như thế nào lại là chuyện khác, hoàn toàn không liên quan đến nhau.”
“Chị có thể hiểu được” Lâm Tranh nhẹ nhàng lên tiếng, “Cái cảm giác này, cứ như là chứng tự cưỡng chế, bỏ không được mà buông cũng không nỡ. Cũng chưa bao giờ nghĩ đến kết quả như thế nào, cho dù đầu rơi máu chảy vết thương đầy mình cũng không còn quan tâm tới nữa ”
Khán giả xung quanh bắt đầu nghi hoặc: Thì ra là tình tay ba?
Tô Thố phát hiện lúc cô ấy nói ánh mắt mê đắm nhìn Hứa Nhất Hạo. Hứa Nhất Hạo tuy rằng không quay đầu nhìn Lâm Tranh, nhưng từng câu từng chữ trong lời cô như đều đem tất cả tâm tư cô phơi bày ra trước mắt, hắn cũng không phải thằng ngốc mà không nghe ra được. Hắn không nhìn Tô Thố cũng không nói lời nào một mạch quay trở lại chỗ cũ.
Lâm Tranh lẳng lặng nhìn hắn rời đi, sau đó ngồi xuống đối diện Tô Thố. Gió ở đây không ngừng rít vào lạnh cóng, Tô Thố khoác trên người cái áo lông dày nên không cảm nhận được nhưng Lâm Tranh đã run rẩy không nói nên lời.
“Chuyện thi đấu, thật xin lỗi, là do tôi tự ý sửa đổi tiết mục biểu diễn của em.” Cô im lặng một hồi đột nhiên nói.
Tô Thố mở laptop, bắt đầu tra từ mới.
“Cám ơn em đã không nói gì với Nhất Hạo.” Lâm Tranh cúi thấp đầu, tóc dài rủ xuống che cả đôi tai cô.
“Sư tỷ vừa nói gì thế? Em không nghe thấy gì cả,” Tô Thố từ trong laptop ngẩng đầu lên, thần sắc đầy vẻ nghi hoặc “xin lỗi, hồi nãy em có chút không tập trung. A, bạn của chị gọi chị qua chơi bài kìa.”
Nam nhân vật chính đi rồi, hai nữ nhận vật sẽ bắt đầu ngửa bài với nhau à? Lòng hiếu kì của mọi người tiếp túc suy đoán, nhưng ngoài dự đoán của họ, hai nữ nhân vật lại tươi cười với nhau, hoàn toàn không thấy được một tia tranh đấu giữa họ. Đây là cái tình tiết gì đây? Thật khiến khán giả nghĩ không thông.
Học bài tiếng Anh vốn dĩ rất dễ làm con người ta mệt mỏi, nhất là đối với một Tô Thố không có hứng thú gì với 26 chữ cái tiếng Anh, cô cắn răng học chỉ được đến 3-4 giờ sáng là đã chịu không nổi mà gục xuống bàn ngủ say quên trời đất. Phàm là trong lòng có nỗi lo thì nhất định giấc ngủ khó sâu, chỉ trong chốc lát Tô Thố lại giật mình tỉnh giấc, phát hiện trên người có thêm một chiếc áo khoác len màu nâu nhạt, giật mình bừng tỉnh, cơn buồn ngủ bây giờ hoàn toàn mất đi, cô lại tiếp túc đọc sách cho đến khi tia nắng đầu tiên bắt đầu chiếu rọi mặt đất.
Cô nhanh chóng thu dọn sách vở và laptop, đem áo khoác vắt lên trên thành ghế, không nói một lời tiêu sái rời đi.
Ngay hôm vừa thi xong thì Tô Thố lại cãi nhau to một trận với Tô Trí. không rõ nguyên nhân lần cãi nhau này là gì, nhưng chỉ biết kết quả rất xấu, khiến cho anh em họ quyết không nhìn mặt nhau nữa.
Ngôi trường sau khi nghỉ tết đặc biệt đẹp, nhất là sau khi tuyết rơi. Buổi sáng khi ra cửa, Tô Thố phát hiện cả ngôi trường đã phủ lên một lớp tuyết trắng xóa, dày hơn một tấc, bầu không khí thư thả mà thanh tịnh, khiến nơi này trở nên đặc biệt hơn. Người qua lại cực kì ít, ngẫu nhiên sẽ có người bịt kín mít mà vội vã đi qua, giày dẫm lên trên tuyết, từng tiếng loạt xoạt loạt xoạt vang lên, để lại dấu chân in hằn lên trên mặt tuyết.
Tô Thố ngồi trong phòng thí nghiệm trên tầng 4, ngay gần cửa sổ có thể nhìn bao quát cả sân trường. Cô đến từ rất sớm, sư huynh sư tỷ của cô còn chưa đến. Trong phòng thí nghiệm trống vắng lạnh lẽo, chỉ có một mình cô, cô bước ra ngoài hành lang, dựa trên lan can, cơn gióthổi loạn cả tóc cô lên.
A, một mảng sân trắng toát nhìn thật sạch sẽ.
Nước trong hồ đã kết thành băng, một nam một nữ đang phấn khởi trượt trên đó, người nữ cứ chốc chốc lại té, người nam chỉ mỉm cười dịu dàng mà kéo cô ấy lên; Sau đó cô lại ngã lần nữa, lần này người nam quyết định ngồi luôn trên băng. Hai người đùa nghịch với nhau trông thật vui vẻ, cách xa như thế mà Tô Thố vẫn nghe thấy tiếng cười văng vẳng của hai người.
Cô lưu luyến rời mắt mà trở lại phòng thí nghiệm để hoàn thành nốt công việc còn dang dở.
Vào cái ngày cô rời trường về quê, Tô Thố cuối cùng cũng quyết tâm đến văn phòng khoa để xem thành tích thi cuối kì. Thật ra thành tích cuối kì một hai ngày trước đã được công bố trên mạng, những môn khác của cô đều đạt điểm cao, bao gồm cả môn giáo dục tư tưởng chính trị, chỉ duy có môn tiếng Anh là chỉ được 61 điểm. Thành tích của tất cả sinh viên trong học viện đều được dán lên trên tường, có mấy môn cô đứng nhất toàn học viện, nhưng chỉ vì môn tiếng Anh mà tổng điểm kém người thứ nhất 2 điểm, ủy khuất mà đứng thứ 2. Nói thật lòng cô cũng không quan tâm đến thứ hạng mấy, không phải kiểu người không đứng nhất sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng cô vẫn cảm thấy cực kì thất vọng, nỗ lực học tiếng Anh như thế nhưng cuối cùng lại thi ra cái điểm này, khiến cô cảm thấy ức chế bất lực.
Biết trước như thế cô đã không cố gắng học làm gì. Tô Thố chậm chạp trở lại kí túc xá, trong đầu không ngừng đấu tranh: Nhưng nếu không học, có thể ngay cả 61 điểm cũng không đạt được. Thật là nghiệt ngã mà.
Sau khi nghỉ tết cả tòa lầu kí túc xá như được dọn sạch, giáo viên quản lí thông báo cô là nữ sinh cuối cùng rời đi. Mấy ngày nay cô cũng chỉ có một mình đi ra đi vào, nhưng mà bây giờ cô lại phát hiện một chiếc xe màu đen đang đậu trước cửa kí túc xá. Tô Thố nghi hoặc mà đánh giá chiếc xe đó, tuy nó không được xem như là sang trọng nhưng tuyệt đối không phải tầm thường, kết quả là cửa xe bật mở, dáng vẻ Trần Tử Gia tự tin bước xuống.
Khi nhìn thấy Tô Thố đang đứng đó nhìn mình chằm chằm, Trần Tử Gia bước đến bên cô mang theo nụ cười trên môi, nụ cười ấy ấm áp cứ như tia nắng giữa mùa đông lạnh giá.
“Hôm nay em lên đường về quê đúng không. Anh tiễn em ra sân bay.”
Nụ cười của hắn khiến lòng Tô Thố chấn động một phen, môi cong lên cũng cười theo, đồng thời cảm thấy kinh ngạc: “Tô Trí nhờ anh phải không. Lúc rời trường anh ấy tức đến nỗi lỗ mũi cũng méo đi.”
Trần Từ Gia chỉ mìm cười mà không nói gì.
“Uh?”
“Giờ cách chuyến bay vẫn còn hai tiếng, em về kí túc xá thu dọn một chút đi. Anh ở đây đợi em.” Trần Tử Gia nhìn đồng hồ trên tay rồi nói.
Tô Thố không đầy mười phút đã trở lại. Trên vai cô là một cái ba lô, bên trong đựng chiếc laptop yêu quí của cô; trên tay còn xách thêm một cái túi du lịch, rất nhỏ, nhìn như không có gì trong đó.
“Đồ của em chỉ có nhiêu đây sao?” Trần Từ Gia có chút kinh ngạc. Anh vốn dĩ định mở sẵn cốp sau cho cô, nhưng bây giờ anh một lần nữa đóng lại : “Hành lí để trên xe được rồi.”
Tô Thố chui vào trong xe, Trần Từ Gia cũng theo đó chui vào, căn dặn tài xế lái đi. Tài xế một thân tây trang thắng tấp, thái độ ân cần lễ phép. Tô Trí chưa bao giờ nhắc đến gia cảnh xuất thân của Trần Tử Gia trước mặt cô, nhưng bây giờ cô cũng đã đoán được 9 trên 10 phần.
Trần Tử Gia cười nói: “Hồi nãy em đi đâu?”
“Đi coi điểm thi cuối kì,” Tâm trạng Tô Thố một lần nữa ảo não, “Tiếng Anh tệ thảm hại, kết quả vừa đủ qua cửa.”
Trần Tử Gia nghe thế cười lớn. Hai người vai kề vai ngồi trên xe, Tô Thố bị tiếng cười của anh làm cho xấu hổ vô cùng. “Anh cảm thấy tiếng Anh là thứ dễ tiếp thu nhất trên đời, vật lí toán học em có thể học giỏi như thế tại sao tiếngAnh lại không thể?”
Tô Thố nói, “Em cũng muốn tìm ai hỏi thử vấn đề này.”
Tay Trần Từ Gia để trên đùi, ngón tay một nhịp một nhịp gõ xuống. Sắc mặt anh đột nhiên trở nên nghiêm túc. Anh nhìn cô một cái trầm ngâm nói: “Tiếng Anh không tốt sẽ làm mất đi nhiều cơ hội khác. Em có dự định đi du học hay có dự định nào khác không?”
“Em không biết, cũng không có kế hoạch gì, đi bước tình bước thôi.” Tô Thố khó khăn trả lời, “bị môn tiếng Anh ngăn tại cửa ra, muốn đi đâu cũng không được.”
Trần Tử Gia chớp mắt một cái, chấm dứt chủ đề nói chuyện.
Tô Thố ngồi trên xe ngắm cảnh sắc đang thay đổi bên ngoài quay qua hỏi Trần Từ Gia: “Đây là đâu?”
Sau khi đưa mắt re bên ngoài một lượt, Trần Từ Gia thở dài: “Đây là khu thương mại phồn thịnh nhất ở trong thành phố, Tô Trí nói em cơ bản là không rời khỏi trường học, bây giờ anh tin hắn nói thật.”
Tô Thố chỉ mỉm cười, đưa mắt ra nhìn ngắm hai bên đường. Trong cái thành phố với tòa thương mại phồn thịnh nhất toàn quốc này, một rừng những tòa cao ốc mọc lên san sát nhau, nối dài cả dãy phố, đang xen là những chiếc cầu vượt chồng chéo như một con mãnh thú đang mai phục ở đâu đó đang chực chờ nhảy ra, đôi lúc đan xen vào đó những ngôi di tích cổ xưa đã có từ trăm năm, tất thảy đều vô cùng mĩ lệ và hiện đại hóa. Nhưng nói tóm lại, chỗ này cũng đâu liên quan gì đến cô?
Đã đến sân bay.
Thời gian đến sân bay cũng suýt sao, chỉ cách giờ lên máy bay có nửa tiếng. Tô Thố đứng ở khu vực soát vé chào tạm biệt Trần Tử Gia.
“Cám ơn sư huynh đã tiễn em.” Tô Thố cúi người cám ơn, “Hẹn anh sau năm mới em sẽ hậu tạ.”
Trần Tử Gia đột nhiên bước tới một bước, đứng sát vào Tô Thố, đầu cuối xuống, hơi thở hai người gần trong gang tấc, sau hồi lâu mới thì thầm vào tai Tô Thố những lời chỉ có cô mới có thể nghe thấy: “Thế thì anh sẽ đợi em trở lại. Em không thể nuốt lời. Ăn tết vui vẻ.”
Vì đang là dịp tết, sân bay rất đông người về quê, khu vực kiểm vé cũng chật ních người, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, thì những người khách đang xếp hàng đằng sau họ cũng không tiện hối thúc.
Tô Thố đi qua khu vực kiểm vé quay đầu lại, vẫy tay ra ám hiệu với Trần Tử Gia đang đứng ngoài đó.
“Một lời đã định”