Mở cóp xe phía sau ra, ông Thẩm và Chu Từ Dẫn bỏ đồ đạc trên tay vào trong, sau đó mới lên xe.
Thẩm Du đã sớm ngồi ở ghế sau xe, giờ phút này cửa xe cũng không đóng, Chu Từ Dẫn trực tiếp theo cánh cửa đang mở đi vào trong xe, ngồi bên cạnh cô. Anh thay đổi tư thái lười biếng lúc nãy, trở nên ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.
Bộ dáng khác thường này của anh không hiểu sao lại đâm trúng huyệt cười của Thẩm Du, cô đột nhiên quay mặt cười, cả người run run, cuối cùng tựa như nhịn không được nữa mà cười thành tiếng.
Lần này cô không kìm chế bản thân nữa, cười ha ha lớn tiếng.
Chu Từ Dẫn vốn đang khẩn trương và mất tự nhiên, giờ phút này bị tiếng cười của cô làm cho nghiến răng nghiến lợi. Nhưng ông Thẩm ở phía trước, anh đành phải nuốt xuống khẩu khí này, không dám nói gì.
Chú ý tới bộ dáng này của Thẩm Du, ông Thẩm cũng nhịn không được cười: "Cười cái gì vậy?"
"Không có gì, nãy con nhớ tới một câu chuyện cười." Trên mặt Thẩm Du vẫn còn tràn đầy nét tươi cười, lời nói ra cũng mang theo hơi thở yếu ớt, cô cười rất nhiều, là một giọng điệu làm cho tâm tình người khác rất tốt, "Ba, về Gia Viên một chuyến đi, con lấy chút đồ, sau đó trở về ở bên nội thành."
Gia Viên là tiểu khu nơi Thẩm Du sống bên cạnh trường trong thời gian đi học.
Ông Thẩm gật gật đầu, xoay tay lái, hỏi: "Nhà Chu Từ Dẫn ở đâu?"
Chu Từ Dẫn lập tức nhìn về phía ông Thẩm, nghiêm trang trả lời: "Chú, nhà cháu ở bên thư viện thành phố."
Nhắc tới chuyện này, Thẩm Du đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước, thuận miệng nói với ông Thẩm.
"Đúng rồi, ba. Con từng gặp cậu ấy ở bên thư viện trước đây, ngày đó trời mưa rất lớn. Nhưng ba mẹ không có ở nhà, ngày hôm sau lại phải đi học, con không về nhà ở nội thành mà đi taxi về trường luôn."
Ông Thẩm suy nghĩ một chút: "Khi nào?"
Thẩm Du nói: "Một ngày trước khi kiểm tra trình độ học vấn."
Chu Từ Dẫn không giữ im lặng nữa: "Ngày đó cháu giúp ba cháu đi xem cửa hàng trong nhà một chút, sau đó vừa vặn gặp được nhau."
Ông Thẩm nói: "Vậy sao."
"Nhà cậu ấy mở một cửa hàng tiện lợi." Nói đến đây, Thẩm Du đột nhiên nhìn anh một cái, "Lúc ấy con còn không nhận ra cậu ấy, sau đó con mua đồ của cậu ấy có hai mươi tệ cậu ấy lấy của con ---"
Nghe thấy vậy, da đầu Chu Từ Dẫn tê dại, mạnh mẽ cắt ngang cô.
"Thẩm Du!"
Thẩm Du dừng một chút, buồn bực nhìn về phía anh: "Làm sao vậy?"
"..."
Chu Từ Dẫn kiềm chế xúc động muốn đánh cô, cắn răng đổi đề tài, "Chuyện cười vừa mới nhớ tới của cậu là gì vậy? Tớ có chút tò mò."
Thẩm Du nháy mắt mấy cái, vô tội nói: "Không phải là cậu.."
Chu Từ Dẫn một lần nữa ngắt lời cô: "Quên đi, tớ đột nhiên hết tò mò rồi."
Thẩm Du thở dài một hơi: "Tính cậu sao lại thất thường như vậy chứ."
"..."
Nhận thấy không khí náo nhiệt ở ghế sau, thừa dịp đèn đỏ, ông Thẩm qua gương chiếu hậu nhìn sự tương tác giữa hai người.
Lúc này, Chu Từ Dẫn tựa như bị cô làm cho tức giận, nghiêm mặt ngồi một chỗ. Tư thế ngồi của anh rất đoan chính, mặt mày tuấn tú, tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng khí chất xuất chúng bức người đã xuất hiện từ sớm.
Lực chú ý đều đặt ở trên người Thẩm Du, rất nghiêm túc nghe cô nói chuyện.
Thẩm Du ngồi bên cạnh anh, cợt nhả, thỉnh thoảng nói vài câu như đang dỗ dành anh, Chu Từ Dẫn cũng theo lời cô nói mà buông lỏng lông mày.
Ông Thẩm đã rất lâu không thấy bộ dáng mặt mày sáng sủa này của Thẩm Du, ông thu hồi tầm mắt, hòn đá vốn tồn đọng trong lòng trong nháy mắt như đã được người khác dời đi, nhất thời trở nên thoải mái hơn.
Ngoài cửa sổ xe, ánh mặt trời chiếu xuống qua cành cây, ánh sáng xen kẽ. Bên trong xe, giọng nói giòn giã của thiếu nữ không ngừng nghỉ, nương theo điệu nhạc nhẹ, rất nhanh đã đến Gia Viên.
Ông Thẩm đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm, Chu Từ Dẫn và Thẩm Du để cặp sách trong xe, ba người cùng xuống xe.
Lên thang máy, Thẩm Du đi vào trước, ấn tầng chín. Cô ấn giữ nút mở cửa, chờ hai người họ đi vào mới buông ra.
Thang máy đi lên, không bao lâu sau liền dừng lại ở tầng một.
Cửa mở ra, Thẩm Du ngước mắt lên, một gương mặt quen thuộc đập vào mắt cô.
Ánh mắt người trong thang máy dừng lại, người ở bên ngoài tựa hồ cũng có chút ngoài ý muốn, biểu tình trở nên có chút xấu hổ, anh ta đi vào, cung kính chào hỏi ông Thẩm: "Chào chú."
Ông Thẩm nhìn anh ta một cái, lại nhìn Thẩm Du một cái, giống như đang suy nghĩ cái gì, sau đó cười chào hỏi anh ta.
Chu Từ Dẫn và Thẩm Du đều không nói gì.
Thang máy di chuyển rất nhanh, không bao lâu sau đã đến tầng chín.
Đường Chiêu Văn nói lời tạm biệt với bọn họ. Ông Thẩm trả lời một câu, Thẩm Du cũng nói tạm biệt lại, mà Chu Từ Dẫn chỉ khoát tay áo với anh ta.
Đường Chiêu Văn nhìn ba người họ đi ra ngoài, không lập tức ấn nút đóng cửa, vẻ mặt sững sờ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Rất nhanh, anh mím môi lại, lấy tay ra đóng cửa thang máy lại.
Phía bên kia.
Thẩm Du cầm chìa khóa mở cửa, ba người đi vào trong nhà. Cô thay giày, lấy cho Chu Từ Dẫn một đôi dép mới từ tủ giày, sau đó mới đi vào phòng thu dọn đồ đạc.
Thẩm Du mở tủ quần áo ra, do dự một chút, cảm thấy hình như không cần phải mang theo quần áo, bên kia có. Cô tiện tay đóng cửa tủ quần áo lại, liếc mắt một cái, vừa vặn nhìn thấy mình trong gương.
Thẩm Du nhớ tới lời ba nói, quan sát một hồi lâu. Khuôn mặt hình như nhỏ lại một chút, nhưng thịt trên người hoàn toàn không ít đi.
Cô buồn bực đi tới trước tủ sách, đem sách giáo khoa năm nhất đặt ở đây mang ra ngoài, nhét hết vào trong vali, nhìn thấy bên cạnh còn có mấy quyển sổ ghi chép, bên trong đều là những điểm kiến thức và loại đề thi quan trọng mà cô sắp xếp, cô cũng lấy hết ra.
Không chú ý tới lẫn vào bên trong là một quyển nhật ký đến giữa năm hai cô đã không còn động đến nữa.
-
Căn nhà không tính là lớn, ước chừng sáu bảy mươi mét vuông, nhưng có thể nhìn ra Thẩm Du ở trong nhà rất được cưng chiều.
Phòng khách có một bức tường treo đầy ảnh của Thẩm Du, bên cạnh còn viết thời gian và địa điểm chụp bức ảnh này, từng nét từng chữ đều viết rất nghiêm túc, mang theo tràn đầy tình yêu thương.
Tông màu của toàn bộ căn phòng đều là màu hồng phấn, tựa như là theo phong cách của Thẩm Du thích mà trang trí. Trên ghế salon đặt mấy cái gối ôm tạo hình đáng yêu, tủ ti vi bày rất nhiều đồ phụ kiện nhỏ, ngay cả trên ghế ở bàn ăn cũng có hai cái tai thỏ.
Chu Từ Dẫn dời tầm mắt trở lại bức ảnh trên tường, đang suy nghĩ thì ông Thẩm đối diện anh đột nhiên mở miệng, giọng nói hạ thấp xuống, mang theo chút cẩn thận: "Từ Dẫn, chú hỏi cháu một chuyện. Thẩm Du trước đây ở trường có phải không vui vẻ không?"
Nghe vậy, Chu Từ Dẫn nhìn về phía ông Thẩm, mím môi, mơ hồ đáp: "Cái này cháu cũng không rõ lắm. Sau lần chia lớp gần đây hai chúng cháu mới có mối quan hệ tốt hơn."
"Như vậy sao."
"Chuyện trước kia cháu không biết." Chu Từ Dẫn nói, "Nhưng gần đây cậu ấy đều rất tốt."
Trong lúc hai người nói chuyện, Thẩm Du đã thu dọn đồ đạc đi ra. Cô kéo vali, bên trong giống như có rất nhiều đồ, cô kéo rất cồng kềnh.
Vị trí Chu Từ Dẫn đang ngồi tương đối gần cô, sau khi nhìn thấy thì trực tiếp đứng lên, nhận lấy vali trong tay cô.
Thu dọn xong đồ đạc, ba người không tiếp tục ở trong nhà nữa, lại quay về bãi đỗ xe, ngồi lên xe.
Trên xe, Thẩm Du lấy điện thoại di động ra đọc truyện tranh, Chu Từ Dẫn nhàn rỗi không có việc gì làm, đột nhiên chú ý tới nội dung trên điện thoại di động của cô, biểu tình có chút khó miểu tả: "Cậu thích đọc cái này sao?"
Thẩm Du sửng sốt một chút, đột nhiên phản ứng lại anh đang nói chuyện với mình, quay đầu lại: "Đúng thế, làm sao vậy?"
Chu Từ Dẫn lại không nói gì nữa, mặt mày rũ xuống, cũng không phải là tâm tình không tốt.
Thẩm Du nghi ngờ nhìn anh một cái, không tiếp tục đọc nữa, thu hồi điện thoại di động.
Vào nội thành, ông Thẩm đột nhiên hỏi anh: "Từ Dẫn à, lát nữa bọn chú đi ăn cơm, cháu có muốn cùng nhau đi không? Xem như cảm ơn cháu trong khoảng thời gian này vẫn luôn chiếu cố Thẩm Du."
Nghe vậy, Chu Từ Dẫn quay đầu lại, gãi gãi mặt, có chút ngượng ngùng: "Chú, cháu không làm gì hết, ngược lại là thành tích của cháu không tốt, Thẩm Du vẫn luôn giúp cháu."
Ông Thẩm mỉm cười: "Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là bình thường."
Chu Từ Dẫn gật gật đầu, nhưng vẫn khéo léo cự tuyệt: "Chú, lần sau đi ạ. Ba mẹ cháu vẫn đang nhắn tin thúc giục cháu về, cháu không tiện nói không về nhà ăn cơm."
Nghe vậy, ông Thẩm ừ một tiếng, không cưỡng cầu nữa.
Chiếc xe đã đến thư viện thành phố, ông Thẩm hỏi: "Nhà của cháu ở đâu? Để chú lái thẳng đến cổng khu phố của cháu."
Thẩm Du nhàn rỗi không có việc gì làm, vừa rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Giống như cực kỳ buồn ngủ, ánh mắt cô chập chờn, nhắm mắt lại. Nghe ông Thẩm nói, cô đột nhiên mở mắt ra, hỏi: "Chu Từ Dẫn cậu về sao?"
Sau khi trả lời câu hỏi của ông Thẩm, Chu Từ Dẫn mới nhìn về phía Thẩm Du.
Nhìn thấy bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ của cô, trong mắt còn mang theo ánh nước, làn da trắng nõn, rõ ràng là một câu nói không thể bình thường hơn, nhưng không hiểu sao lại có thêm một loại ý tứ không nỡ.
Biểu tình của Chu Từ Dẫn trở nên mất tự nhiên, lặng lẽ nhếch khóe môi, nửa đùa nửa thật nói: "Luyến tiếc tớ?"