Hô hấp Thẩm Du dừng lại, muốn ngẩng đầu nhìn biểu cảm của anh lúc này nhưng không có dũng khí. Cô cắn thức ăn trong miệng, cũng không dám hỏi anh đang trả lời câu hỏi nào, sợ bị anh nói ngay là mình tự đa tình. Cô cúi đầu, không tiếp tục vấn đề này nữa.
Nói xong câu đó, tâm tình Chu Từ Dẫn chậm rãi tốt lên, anh cúi đầu bình phục tâm tình, cảm giác nhiệt độ trên mặt đã giảm xuống mới ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Du.
Thẩm Du còn đang chậm rãi ăn bánh quẩy
Nhìn cô vài lần, Chu Từ Dẫn nhàn rỗi không có việc gì làm liền nhìn quanh cách bài trí xung quanh.
Phong cách trang trí của căn nhà này không giống với ở Gia Viên, so với phong cách thiếu nữ bên kia, bên này trông có vẻ tao nhã và trưởng thành hơn không ít. Phòng ăn đang được mở, nhìn từ đây sẽ thấy được bên cạnh phòng khách có một cửa sổ kính trong suốt khổng lồ cao từ sàn đến trần nhà, xuyên qua đó có thể thấy đươc phong cảnh trong sân.
Rất nhiều chỗ không giống ở Gia Viên, nhưng thứ không thay đổi chính là, vẫn có một bức tường treo đầy ảnh chụp Thẩm Du và vẫn có những hàng chữ tràn ngập tình yêu thương viết ở bên cạnh.
Chu Từ Dẫn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Du.
Thiếu nữ đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, mắt to mà long lanh ánh nước, mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, đôi môi hồng nhuận. Nhìn chung, ngũ quan của cô rất thanh tú tinh xảo, chri là hai má còn mang theo chút mũm mĩm, làm hỏng chút mỹ cảm, giống như một đứa trẻ con còn chưa lớn.
Phát hiện ánh mắt chăm chú của anh, cho rằng anh chờ đến không kiên nhẫn được nữa, Thẩm Du có chút ngượng ngùng tăng nhanh tốc độ, nói: "Cậu đợi một chút, tớ sắp xong rồi. Hôm nay tớ đã suy nghĩ kỹ rồi, chuẩn bị dạy cậu môn Toán."
Giọng nói dễ nghe, thành tích tốt, nhà có tiền.
Trong đầu Chu Từ Dẫn giúp Thẩm Du định ra ba nhãn hiệu. Nghĩ đến đây, đột nhiên anh mất hết tự tin, kinh ngạc nói: "Tiểu Du Du, cậu đừng giảm cân được không?"
Thẩm Du đã uống hết sữa đậu nành trong ly, kỳ quái nhìn anh một cái: "Sao vậy?"
Chu Từ Dẫn nằm sấp lên bàn, không nói gì nữa, vẻ mặt ưu sầu mà bất đắc dĩ.
-
Thẩm Du không tốn thời gian nữa, nhanh chóng giải quyết xong phần thức ăn còn lại. Hai người dọn dẹp bàn ăn rồi lên lầu.
Đứng ở cửa phòng Thẩm Du, Chu Từ Dẫn chú ý tới cửa đối diện, hỏi: "Đâu là phòng của ba mẹ cậu sao?"
Nghe vậy, Thẩm Du cũng nhìn thoáng qua, thuận miệng nói: "Là phòng sách của tớ, nhưng mà bình thường không dùng nhiều, đợi ngày mai Dư Tiêu Tiêu đến rồi chúng ta đổi đến đó ôn tập."
Chu Từ Dẫn gật gật đầu, nghe được ba chữ "Dư Tiêu Tiêu" lông mày anh lập tức nhíu lại, mất hứng nói: "Không phải tuần sau cậu ấy mới đến sao? Sao mai cậu ấy lại đến rồi?"
Thẩm Du vừa mở cửa phòng vừa nói: "Hình như là vốn dĩ có viêc, những hiện tại thì hết việc rồi nên trực tiếp đến đây."
Chu Từ Dẫn đi theo Thẩm Du vào phòng, tâm tình vốn tốt nhất thời không còn sót lại chút gì, bắt đầu lật lại sách cũ.
"Sao cậu lại gọi cậu ấy đến đây?"
Ngồi xuống trước bàn học, Thẩm Du cầm một bộ đề thi đăt trước mặt Chu Từ Dẫn: "Nhiều người thì bầu không khí học tập mới tốt hơn một chút."
Không đợi Chu Từ Dẫn nói thêm gì nữa, Thẩm Du lại nói: "Trước tiên làm đề này, sau đó tớ sẽ giảng lại cho cậu, hôm qua đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, hôm nay bổ sung trở lại."
Anh vốn định nói cái gì đó, cánh môi giật giật, cuối cũng vẫn không nói ra.
Bên cạnh Thẩm Du, Chu Từ Dẫn luôn rất dễ bị lây nhiễm cô. Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc học bài của cô, anh cũng không tự chủ được tiến vào trạng thái học tập.
Đến giờ cơm trưa, hai người ăn vội vội vàng vàng, muốn tranh thủ thêm chút thời gian, ngang cả giờ ngủ trưa cũng tiết kiệm luôn.
Bớt đi một chút thời gian nghỉ ngơi, sẽ tạo ra ảnh hưởng là --- khi Thẩm Du đang giảng cho anh phần cuối của một đề bài lớn, đột nhiên phát hiện ra Chu Từ Dẫn chống tay lên ót, lặng lẽ ngủ thiếp đi.
Thấy thế, vẻ mặt Thẩm Du lập tức trầm xuống, giống như thầy giáo bắt gặp học sinh đang trốn học. Cô không chút khách khí, trực tiếp đẩy tay anh.
Cả người Chu Từ Dẫn lập tức bừng tỉnh, nhìn Thẩm Du, mê mang hỏi: "Sao vậy?"
Dùng bút gõ vào đề thi, ngữ khí của Thẩm Du rất rất không tốt, cực kỳ lạnh lẽo.
"Nói cho tớ biết, cậu ngủ khi tớ đang nói tới đâu rồi?"
Chú ý tới biểu tình của Thẩm Du, Chu Từ Dẫn lập tức nheo mắt, sau đó mở to hơn một chút. Cảm thấy tỉnh táo hơn không ít, mới mặt không đổi sắc mà nói dối: "Cậu nói đến phần cuối cùng của câu hỏi thứ ba tớ mới ngủ."
Thẩm Du cười lạnh một tiếng, khí lạnh trên người càng nhiều hơn: "Tớ còn chưa nói đến câu hỏi thứ ba."
"..."
Chu Từ Dẫn ảo não nhắm mắt lại, liếc mắt nhìn đề thi, suy nghĩ một chút rồi đáng thương nắm góc áo Thẩm Du, "Kế câu hỏi thứ ba.."
Thẩm Du lạnh lùng kéo tay anh ra, một lần nữa nghiêm túc lặp lại điểm kiến thức vừa nói.
Bởi vì Thẩm Du chỉ cho anh hết các điểm kiến thức mà mỗi đề đưa ra, cũng lấy từng ví dụ mở rộng của từng đề thi nói hết cho anh biết, cho nên sau khi giảng xong hai bộ đề thi thì cũng gần đến giờ cơm tối.
Thẩm Du không chút thay đổi thúc giục anh thu dọn đồ đạc, nhìn anh đeo cặp sách, cô đưa tay nắm lấy cặp sách của anh đẩy anh ra cửa phòng, bộ dáng "đuổi" khách: "Mau đi đi."
Chu Từ Dẫn không hiểu vì sao cô đột nhiên tức giận, nhưng cũng không quá để ý. Anh nheo mắt lại, gãi đầu, thuận miệng nói một câu không biết liêm sỉ: "Cậu đưa tớ đến trạm xe đi, một mình tớ không dám đi đường ban đêm."
Thẩm Du rất lạnh lùng: "Không đi."
"..."
Chu Từ Dẫn dừng một chút, khóe mắt hạ xuống, anh bị bộ dáng muốn đuổi anh đi của cô làm tổn thương. Đáng thương ôm tim mình, kiên trì giải thích, "Vừa nãy tớ thật sự quá mệt."
Lúc này, Chu Từ Dẫn đi ở phía trước, Thẩm Du đi theo phía sau anh, còn túm lấy cặp sách của anh, giống như đang áp giải phạm nhân vậy.
Mặt Thẩm Du vẫn không chút thay đổi, hừ một tiếng: "Phải, đều tại tớ. Giọng nói tớ có tác dụng thôi miên."
Chu Từ Dẫn tùy ý để cô kéo, bị giọng điệu của cô làm cho có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ đổi cách nói.
"Giọng nói của cậu nghe rất dễ chịu, không phải thôi miên:
Những lời này khiến Thẩm Du lập tức nổ tung, tức giận nói:" Tớ nghe được giọng nói tớ thích thì càng nghe càng tỉnh táo hưng phấn, nào giống cậu, nghe được giọng nói mình thích thì ngủ giống như một con heo. "
Nghe vậy, Chu Từ Dẫn nhất thời hiểu ra nguyên nhân cô tức giận. Không đợi anh mở miệng nói cái gì, liền nghe thấy ở ngoài cửa truyền đến tiếng trò chuyện của ba Thẩm mẹ Thẩm.
Thẩm Du hít thở một hơi thật sâu, mạnh mẽ nhếch khóe miệng đang mím chặt, nhắc nhở anh:" Ba mẹ tớ về rồi. "
"... "
Chu Từ Dẫn bỗng nhiên khẩn trương hẳn lên, giơ tay vuốt tóc, rút tay trái ra khỏi túi quần, đứng thẳng tắp ở bên cạnh.
Ngay sau đó, ba mẹ Thẩm từ cửa huyền quan đi vào.
Chu Từ Dẫn lễ phép gật đầu, bên môi nở một nụ cười ôn hòa, chào hỏi bọn họ:" Cháu chào cô chú. "
Nhìn thấy anh, ba Thẩm lộ ra nụ cười tươi, gật gật đầu với anh, mới quay đầu nói với mẹ Thẩm bên cạnh:" Đây chính là Chu Từ Dẫn mà lần trước Tiểu Du Du có nhắc tới với bà đó. "
Nghe vậy, bộ dáng mẹ Thẩm như bừng tỉnh đại ngộ, lặng lẽ quan sát thiếu niên trước mắt. Ngũ quan anh tuấn, khí chất xuất chúng nhưng không kiêu ngạo, tư thái cực kỳ khiêm tốn. Bà gât gật đầu, ôn nhu nói:" Đang chuẩn bị về sao? "
Thấy Chu Từ Dẫn gật gật đầu, mẹ Thẩm hiếu khách mời:" Đã đến giờ cơm rồi, ở lại ăn tối xong rồi hãy về được không? "
Chu Từ Dẫn vừa định đáp ứng, Thẩm Du bên cạnh vội vàng thay anh trả lời, vẻ mặt tiếc hận:" Mẹ, ba mẹ Chu Từ Dẫn vừa mới giục cậu ấy về nhà ăn cơm, cậu ấy phải về nhà. "
Bà Thẩm cũng vô cùng tiếc nuối:" Như vậy cũng không còn cách nào. "
Chu Từ Dẫn ý vị thâm trường nhìn Thẩm Du một cái, sau đó làm bộ lấy điện thoại từ trong túi ra, mặt mang theo chút áy náy, nói với ba người họ:" Xin lỗi, cháu nhận điện thoại đã. "
Trong khoảng thời gian nói chuyện đó, ba Thẩm đã thay giày rồi đi vào trong, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.
Thẩm Du cũng đi tới ngồi bên cạnh hai người họ.
Chu Từ Dẫn đi tới một bên, đặt điện thoại vào bên tai, giọng nói không tính là lớn, nhưng đủ để mọi người ở đây đều nghe thấy hết.
" Ba, có chuyện gì vậy? À, không sao đâu, con sẽ tự ăn ở ngoài rồi về nhà.. Không sao đâu ba, chỉ cần ăn chút thôi là được.. Được rồi, ba, ba lái xe cẩn thận. "
Thẩm Du:"... "
Điện thoại vừa rồi không đổ chuông, được không?
Cúp điện thoiaj, Chu Từ Dẫn đi về phía bọn họ.
Mẹ Thẩm thu hồi biểu tình tiếc nuối vừa rồi, khuôn mặt tràn đầy ý cười:" Cô nghe được hết rồi, vậy thì ở lại đây ăn đi, ăn xong để chú đưa cháu trở về. "
Nghe vậy, Chu Từ Dẫn khẽ nhìn Thẩm Du một cái, biểu tình mang theo chút đùa giỡn. Anh cũng không câu nệ, mang theo nụ cười hào phòng mà đáp ứng.
Sau đó, ba Thẩm đi theo mẹ Thẩm vào phòng bếp phụ bà, hai người còn lại thì tiếp tục ngồi trên sô pha trong phòng khách xem ti vi.
Thẩm Du bật đến kênh tin tức," hừ "một tiếng, nhắc nhở:" Xem cho kỹ, nói không chừng còn có thể coi là tài liệu làm văn đó. "
Chu Từ Dẫn ghé sát vào bên tai cô, cười trêu chọc nói:" Vừa rồi cậu còn rất nghiêm chỉnh mà nói vớ vẩn. "
Lời này khiến Thẩm Du hung hăng véo đùi anh, vẻ mặt không vui nói:" So ra còn kém năng lực bịa chuyện của cậu. "
Chu Từ Dẫn vô tội xoa xoa đùi, tay kia chọc vào khuôn mặt đang phồng lên vì tức giận của cô:" Đừng tức giận, tớ thật sự không giống người khác, chỉ có nghe được giọng nói tớ thích mới có thể dễ ngủ. "
Vẻ mặt Thẩm Du không hề hòa hoãn:" Đừng nói nhảm nữa, nghiêm túc xem đi. "
Phản ứng của cô cũng không đả kích anh, Chu Từ Dẫn kiên trì đưa ra một ví dụ:" Cậu có thấy tớ ngủ trong lớp không? Dù rất buồn ngủ, nhưng tớ chưa từng ngủ. "
Tầm mắt Thẩm Du tuy rằng đặt trên ti vi, nhưng tâm tư lại hoàn toàn không ở đó.
Giọng nói của cô rầu rĩ, không bị lời này của anh dỗ dành, vẫn còn không quá vui vẻ:" Chỉ có thể nói cậu là người học có lá gan ngủ trong lớp học. "
"..."