Mỗi học kỳ, trường trung học Z sẽ sắp xếp một bài kiểm tra để phân loại các lớp trọng điểm. Học kỳ cuối năm nhất vẫn chưa phân loại, vì vậy chỉ có một lớp trọng điểm. Đến học kỳ tiếp theo phân ban, sẽ chia thành hai ban, ban chuyên văn và ban chuyên lý.
Những người xếp hạng đứng đầu thường sẽ không có thay đổi quá lớn, mỗi học kỳ chỉ có một nhóm nhỏ học sinh rớt ra khỏi lớp trọng điểm, sau đó lại bổ sung học sinh thay thế vào lớp trọng điểm.
Bởi vì đã là năm ba, sau lần phân ban này, sẽ không còn thi phân ban nữa. Vậy nên ngoại trừ lớp trọng điểm ra, các lớp khác cũng có sự thay đổi lớn, phần lớn sẽ là sắp xếp ngẫu nhiên.
Lần này, chỉ có hai người bị loại ra khỏi lớp chuyên lý, Thẩm Du cũng có trong đó.
Thông tin này khiến nhiều người bất ngờ. Dù sao Thẩm Du từ năm nhất cao trung đến giờ từng thi qua rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ, xếp hạng chưa bao giờ tuột khỏi top năm toàn lớp.
Sau tiết học tối, giáo viên chủ nhiệm của cô đã tìm cô để nói chuyện.
Có lẽ vì đã muộn, văn phòng chỉ còn lại một vài giáo viên ngồi yên tĩnh ở vị trí của họ. Ánh đèn rất sáng, ánh sáng chiếu rọi vào mắt Thẩm Du, làm cô có hơi hoảng hốt.
"Tới rồi à?" Giáo viên chủ nhiệm uống một ngụm trà, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói: "Ngồi đi."
Thẩm Du lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Em đứng là được rồi."
Giáo viên chủ nhiệm nhìn cô, đột nhiên thở dài: "Kỳ thi này là sao đây?"
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi nghe giáo viên hỏi vấn đề này, Thẩm Du vẫn cảm thấy có chút chột dạ, nhưng không hiểu sao lại có một loại vui sướng như sắp được ra tù. Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em không làm bài tốt ạ."
"Tôi đã nghe giáo viên chấm bài nói." Giáo viên chủ nhiệm gõ gõ bàn, "Sáu câu hỏi lớn phía sau đề toán một chữ em cũng không viết, phần làm văn một chữ cũng không động vào. Sao em có thể không làm bài tốt được? Là em căn bản không muốn thi tốt!"
Thẩm Du mím môi, không nói gì.
"Đây là cuộc sống của em, tôi cũng không muốn can thiệp vào quá nhiều, nhưng cũng sợ em đi sai đường." Giáo viên chủ nhiệm khổ tâm nói, "Em cảm thấy áp lực ở lớp trọng điểm quá lớn sao? Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi, em có thể nói với thầy cô. Bây giờ thành tích của em rất tốt, chỉ cần cố gắng chăm chỉ một chút, bất kỳ trường đại học nào em cũng có thể vào được. Tôi chỉ sợ sau này em sẽ hối hận."
Thẩm Du vẫn không lên tiếng, nhưng không hiểu sao mắt lại đỏ lên vì những lời nói của giáo viên.
Giáo viên chủ nhiệm lại thở dài: "Em suy nghĩ cho thật kỹ, tôi có thể nói với nhà trường một tiếng, để em tiếp tục ở lại lớp trọng điểm.."
"Không cần ạ." Thẩm Du cắt ngang lời thầy, hít sâu một hơi, cố nhịn nghẹn ngào nói, "Thật sự không cần. Cảm ơn thầy, em đến lớp thường cũng sẽ cố gắng học tập thật chăm chỉ."
Giáo viên chủ nhiệm lặng lẽ nhìn cô, dường như có chút thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng cô nữa: "Em phải biết rằng, hiện tại mỗi quyết định nhỏ bé mà em đưa ra, có thể tạo ra muôn vàn thay đổi trong tương lai. Cuộc sống của em tùy thuộc vào em quyết định, giáo viên chỉ giúp em định hướng, hy vọng em không đi lệch hướng. Nhưng em có suy nghĩ của riêng em, tôi sẽ không cố chấp để ép em lựa chọn."
Thẩm Du cúi đầu, rầu rĩ đáp một tiếng.
Giáo viên chủ nhiệm phất phất tay, tựa như bị bộ dáng cố chấp này của cô làm khó chịu, không vui nói: "Được rồi trở về đi, ở lớp thường nếu thành tích bị tuột xuống, đừng quay lại tìm tôi khóc. Tôi sẽ không an ủi em mà tôi sẽ đuổi em ra ngoài."
"..."
Thẩm Du dụi dụi mắt, bởi vì lời nói của giáo viên mà không nhịn được cười cười, một lần nữa cảm ơn thầy, xoay người rời khỏi văn phòng.
Cánh cửa văn phòng khi mở hướng vào trong. Thẩm Du mở cửa, vừa ra khỏi văn phòng đã đụng phải một người đi vào. Cô cúi đầu xin lỗi, vuốt vuốt tóc, lấy tay che lại đôi mắt đỏ bừng.
Thấy người nọ không có động tĩnh, cô liền chủ động bước sang phải một bước, muốn vòng qua bên cạnh người nọ.
Giống như cố ý, người kia cũng bước sang phải một bước, chắn trước mặt cô, cố ý hừ nhẹ một tiếng, không dừng lại. Chân dài bước lên, hai ba bước liền đi vào văn phòng.
Không hiểu sao cô lại có cảm giác quen thuộc..
Thẩm Du quay đầu lại, cửa văn phòng đã đóng lại, ngay cả bóng lưng cũng không nhìn thấy.
Không hiểu sao, cô lại nhớ tới nhân viên cửa hàng tiện lợi ngày đó, cùng với thiếu niên trong cửa hàng thức ăn nhanh kia.
Cả hai kết hợp lại..
Nhớ lại sự khó tin trong mắt người đó cùng một loạt hành động bất thường sau này, Thẩm Du chột dạ nghĩ: Vậy nên đây là một bạn học đã bị cô lãng quên?
Chắc là cô nghĩ nhiều, chỉ là có chút giống nhau thôi.
Không thể chứng minh được kết quả, Thẩm Du cũng không rối rắm nữa. Cô đi vào nhà vệ sinh ở cuối hành lang, nhìn đôi mắt đỏ bừng trong gương, ghét bỏ rửa mặt.
Trong vài giây này, Thẩm Du lại nhớ tới nam sinh vừa rồi.
Bởi vì cúi đầu nên cô chỉ có thể thấy đôi giày thể thao màu trắng tinh khiết của cậu ta, còn có đôi chân thon dài, tuy không nhìn thấy mặt, nhưng trong lòng cô đã nghĩ cậu là "nhân viên cửa hàng" kia.
Người kia còn ngây thơ hừ một tiếng, rõ ràng mang theo ý tứ giận dỗi, nhưng lại không có bất kỳ ác ý nào.
Hình ảnh cô trong gương cong khóe miệng, muốn mím môi nhịn cười, nhưng lại vẫn cười ra tiếng.
-
Trên đường trở lại lớp học, có thể thấy rất nhiều sinh viên mang theo sách và đồ đạc lên tầng ba.
Thẩm Du ngẩn người, đột nhiên nhớ đến cô còn phải chuyển đồ đến phòng học mới, cô không còn tâm tình thảnh thơi, bước nhanh trở lại phòng học.
Sau khi thí sinh thi đại học xong, tầng lầu dành cho học sinh năm ba lập tức trở nên trống trãi. Vừa lúc phải sắp xếp lại phòng học, nhà trường liền chuẩn bị cho học sinh năm ba học trên tầng này. Tầng này có vị trí rất tốt, rất gần ký túc xá và phòng ăn, để cho học sinh có thể tranh thủ thêm thời gian học tập.
Thẩm Du trở lại bàn học của mình, thu dọn đồ đạc, nhìn sách chất thành hai ngọn núi nhỏ, có chút buồn rầu.
Dư quang nhìn thấy nam sinh bên cạnh chủ động hỏi nữ sinh có muốn giúp đỡ hay không, cô thở dài, quyết định tự lực cánh sinh. Cô vứt bỏ những thứ không cần thiết, phần còn lại chia nhỏ thành vài phần lần lượt chuyển đi.
Trong lúc cô còn đang suy tư không biết có nên vứt bỏ đống sách bài tập này hay không, Trần Nguyệt vốn đang ngồi ở một góc đi tới. Mặt mày của cô ta mơ hồ mang theo chút vui sướng khi người khác gặp họa, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, bị đồng phục học sinh che đi vài phần mị sắc, đầy vẻ ngây thơ hồn nhiên.
Trần Nguyệt ngồi phía trước chỗ của cô, nghiêng đầu, chống má cười: "Nghe nói cậu bị loại ra khỏi lớp trọng điểm rồi?" Vào lúc này, hầu hết các bạn học đã đi đến phòng học mới, không có nhiều người ở trong lớp. Ngoại trừ những người vẫn đang ở lại sắp xếp sách vở, một phần đang học bài, còn lại đều ở lại vệ sinh lớp học.
Giọng nói của Trần Nguyệt không tính là lớn, nhưng trong phòng học yên tĩnh lại có vẻ rất đột ngột.
Có vài bạn học lập tức dừng lại công việc, dựng thẳng tai, tập trung lực chú ý vào hai người bọn họ.
Thẩm Du không muốn để ý tới cô ta, bình tĩnh thu dọn đồ đạc: "Cậu có việc gì?"
Giống như không nhận ra cảm xúc mâu thuẫn của cô, Trần Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Nói chuyện phiếm với cậu, dù sao chúng ta cũng là bạn học cùng lớp một năm."
Thẩm Du cúi đầu, tiếp tục thu dọn đồ đạc: "À, tôi không muốn."
"Béo đến ngũ quan cũng không nhìn thấy rõ rồi." Trần Nguyệt không để ý thái độ của cô, ngồi ở phía trước, đưa tay chọc chọc chồng sách trên bàn cô, "Đường Chiêu Văn kia cũng được, không trông mặt mà bắt hình dong. Nhưng nếu cậu ta nghĩ cậu đẹp, tôi phải nghi ngờ mắt thẩm mỹ của cậu ấy đấy."
Động tác trong tay Thẩm Du không ngừng lại, rũ mi mắt xuống, không nói gì.
"Ngay cả ưu thế duy nhất là thành tích tốt cũng không còn." Trần Nguyệt nở nụ cười, "Giờ chỉ còn lại thân hình mập mạp."
Thẩm Du hít sâu một hơi, giương mắt lên nhìn cô ta: "Cậu nói xong chưa?"
"Cậu sao lại tỏ ra thái độ như thế." Trần Nguyệt như đang rất ủy khuất, "Tôi cảm thấy cậu như vậy là không tốt. Học sinh là phải học, cậu cứ nghĩ đến chuyện khác làm gì. Là bạn cùng lớp, tôi chỉ muốn cho cậu một lời khuyên thôi."
"Cậu giữ lại cho chính mình là được rồi." Giọng Thẩm Du rất thấp, mang theo một nửa trào phúng.
"Cậu!"
"Rốt cuộc là ai cả ngày nghĩ đến chuyện khác." Tâm tình Thẩm Du vốn không tốt lắm, bị cô ta náo loạn lại càng phiền não. Cô không muốn để cho bộ dáng của mình quá thất thố, cố nén tính tình, nghiêm túc nói, "Từ đầu đến cuối không có một chút liên quan gì đến tôi, cậu không nên trút giận lên người tôi."
Trần Nguyệt không giận mà cười: "Cái gì mà không liên quan đến cậu? Tôi trút giận lên cậu cái gì? Không phải tôi tới đây để nói chuyện với cậu sao?"
Thẩm Du đột nhiên không còn gì để nói nữa, cũng không muốn phản bác gì nữa: "Vậy cậu nói đi."
Sau đó, cô tiếp tục cúi đầu thu thập mọi thứ. Trần Nguyệt nói gì thêm nữa, cô cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Hai người một người đứng, một người ngồi. Một khuôn mặt không biểu cảm, một khuôn mặt đầy ý cười nhưng không chạm đến đôi mắt. Một người yên tĩnh bất thường, một người luôn nói những lời có gai.
Bầu không khí hoàn toàn không hề hài hòa, mà là giằng co không dứt, một cảnh tượng đối lập.
Không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến tiếng nam sinh đùa giỡn. Từ xa đến gần, như đang nói đến một câu chuyện rất buồn cười, đột nhiên truyền đến một trận cười lớn. Cho đến khi bọn họ bước vào phòng học, nhìn thấy cảnh tượng này mới chợt im lặng.
Sau một thời gian ngắn im lặng, giọng nói lại vang lên.
Một nam sinh trong đó vỗ vỗ vai Đường Chiêu Văn, mập mờ nói: "Đường Chiêu Văn, hai nữ sinh tranh giành một nam sinh nha. Câu nổi tiếng thật đấy, ghen tị chết đi được!"
Một nam sinh khác cười ác liệt: "Văn Văn à, béo cho cậu, gầy để cho tớ đi."
Vốn dĩ sắc mặt Đường Chiêu Văn không tính là khó coi, nhưng lập tức bởi vì câu nói này mà trầm mặt xuống. Cậu ta mắng: "Hai cậu có bệnh à", sau đó không chút khách khí vứt bỏ tay nam sinh kia ra.
Đường Chiêu Văn đi vào trong. Khi đi ngang qua Thẩm Du, cậu ta đột nhiên dừng bước, bỏ lại một câu đầy khiêu khích cùng châm chọc: "Để tâm vào việc học đi, thành tích nói không chừng sẽ không tuột nhanh như vậy.", sau đó mới trở về vị trí của mình.
Bầu không khí yên tĩnh trong một thời gian ngắn.
Rất nhanh, Trần Nguyệt đã cười thành tiếng.
Vẻ mặt Thẩm Du cứng đờ. Mấy ngày trước, khi Đường Chiêu Văn nói với cô những lời như vậy, kỳ thật cô cũng rất buồn. Luôn tự an ủi bản thân, để cho mình không suy nghĩ quá nhiều.
Lời nói lúc này của cậu ta, thái độ của cậu ta, lại làm cho cảm xúc trong lòng cô nhất thời dâng lên. Làm cho tất cả các công tác tâm lý mà cô đã làm trước đó dường như đã uổng phí, không có tác dụng.
Tâm tình Thẩm Du nhất thời xuống thấp đến cực điểm. Chóp mũi chua xót, hốc mắt không hiểu sao cũng đỏ lên.
Kỳ thật lúc bị người khác nói không có cảm xúc này, chỉ cảm thấy khó chịu, tức giận, cùng với sự khó giải thích. Nhưng khi bạn bè thân thiết nói như vậy..
Sẽ cảm thấy rất buồn.